Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Sau khi mọi người về hết, Viên Nhất Kỳ nằm trên giường lướt điện thoại. Cửa phòng mở ra, cậu ngơ ngác nhìn người đang bước vào:

" Sao chị chưa về nữa? "

Thẩm Mộng Dao xách túi đồ ăn, để lên cái bàn bên cạnh giường:

" Chị có mua đồ ăn nè, em lại đây ăn chút đi "

Viên Nhất Kỳ ngoan ngoãn leo xuống giường, đi lại ngồi kế bên Thẩm Mộng Dao. Nhưng hai người vẫn giữ khoảng cách với nhau. Thẩm Mộng Dao lặng im, chú tâm lấy từng hộp đồ ăn ra, cô cũng không có ý định sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi của Viên Nhất Kỳ. Chỉ đơn giản là Thẩm Mộng Dao không biết trả lời sao cho thoả đáng. Trên bàn toàn là những món ăn mà Viên Nhất Kỳ rất thích. Từ món mì đến cơm niêu, Thẩm Mộng Dao đều nhớ rõ. Hai người im lặng ngồi ăn, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Viên Nhất Kỳ cố gắng tìm chủ đề để nói, cậu chọn bừa rồi hỏi:

" Dạo này chị vẫn khỏe chứ? "

Thẩm Mộng Dao nghi hoặc, nhìn Viên Nhất Kỳ. Câu hỏi này nghe giống nghe bạn bè lâu rồi không gặp. Viên Nhất Kỳ nhận thấy Thẩm Mộng Dao đang nhìn mình, cậu hoảng loạn giải thích:

" À, chỉ là mấy ngày nay em không có về trung tâm nên không biết chị như thế nào? " 

" Tại sao em lại không về trung tâm? " - Thẩm Mộng Dao đứng ăn, cô nghiêm túc nhìn Nhất Kỳ mà hỏi

" Em…" - Viên Nhất Kỳ bối rối

" Có phải là muốn tránh mặt chị và Vương Dịch không? "

Viên Nhất Kỳ hoảng sợ, trước giờ cậu luôn biết Thẩm Mộng Dao là người thẳng thắn, nhưng Nhất Kỳ lại không ngờ tới cô lại muốn nói đến vấn đề này. Viên Nhất Kỳ im lặng, nhìn chiếc đũa trên tay mình. Kìm nén nỗi đau, cậu lên tiếng:

" Vương Dịch rất tốt, em ấy nhất định...nhất định sẽ hoàn thành được, thậm chí là làm tốt….việc em đã bỏ lỡ "

Thẩm Mộng Dao nhìn cậu, Viên Nhất Kỳ cứ cúi đầu, không dám đối diện với cô. Thẩm Mộng Dao thở dài:

" Em chắc chứ? Kỳ Kỳ, em thật sự muốn Vương Dịch ở bên chị sao?"

Viên Nhất Kỳ không muốn trả lời câu hỏi đó. Bởi tìm cậu đang rất đau, Nhất Kỳ muốn người cậu yêu được hạnh phúc nhưng trái tim cậu lại không muốn. Thẩm Mộng Dao tiếp tục dùng bữa của mình:

" Em ăn đi. Từ nay trở đi, đừng làm việc quá sức nữa, lo cho sức khỏe của bản thân đi "

Tối hôm đấy, Thẩm Mộng Dao không về trung tâm. Cô ngủ trên ghế sofa của phòng bệnh. Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng đi đến bên Thẩm Mộng Dao, cậu ngồi dưới sàn, bình yên nhìn ngắm Thẩm Mộng Dao ngủ say. Viên Nhất Kỳ đau lòng, nhẹ vuốt vài sợi tóc của Thẩm Mộng Dao:

" Dao Dao, hãy mang sự tự tin cùng nụ cười của chị mà tiến về phía trước. Dù em không buông được nhưng xin chị, hãy hạnh phúc "

Ngày hôm sau, Thẩm Mộng Dao về trung tâm nghỉ ngơi. Cô nằm trên giường, suy nghĩ về câu nói của Viên Nhất Kỳ tối qua. Đêm qua, Thẩm Mộng Dao cũng như Viên Nhất Kỳ, đều không ngủ được nên những gì cậu nói với cô, Thẩm Mộng Dao đều nghe hết. Nghĩ đến ngày Viên Nhất Kỳ nói chia tay với cô, Thẩm Mộng Dao khi đó thực sự rất đau khổ, nhưng cô không muốn phụ lòng của fan nên vẫn kiên trì lên công diễn. Thấy Viên Nhất Kỳ một tháng không lên công diễn, cô biết em ấy cũng đau giống mình. Đến giờ, dù ngoài mặt luôn tỏ ra bản thân có thể quên được, nhưng bản chất trong lòng vẫn còn quan tâm, yêu thương đối phương. Thẩm Mộng Dao cầm điện thoại lên, nhắn tin vào mục Wechat có tên là Vương Dịch

" Vương Dịch, tối nay chị đến tìm em " - rồi ngủ thiếp đi

Trong giấc ngủ, Thẩm Mộng Dao mơ về khoảng thời gian cô và Viên Nhất Kỳ hạnh phúc đến nhường nào:

“ Dao Dao, em có mua tiểu long bao chị thích ăn nè ” - Viên Nhất Kỳ xách túi đồ ăn vào phòng

Thẩm Mộng Dao nằm trên giường, nghe thấy Nhất Kỳ mua tiểu long bao về cho mình, cô vui mừng, leo xuống giường, chạy lại ôm lấy Nhất Kỳ:

“ Tiểu Hắc, chị biết em nhất định sẽ mua về cho chị mà ”

“ Dao Dao, chị vui mừng đến vậy sao? Chị chưa mang dép kìa ” - Viên Nhất Kỳ cưng chiều, xoa đầu cô

Thẩm Mộng Dao ngoan ngoãn lại bàn ngồi, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ nhìn Tiểu Hắc của mình bày đồ ăn ra. Viên Nhất Kỳ rót hai ly nước, đưa cho Thẩm Mộng Dao một ly. Thẩm Mộng Dao cầm một cái bánh, bẻ ra làm đôi, đưa cho người bên cạnh mình nửa cái:

" Thưởng cho em nè, Tiểu Hắc "

" Chỉ vậy thôi à? " - Nhất Kỳ nói với ý trêu chọc

Thẩm Mộng Dao nhận thấy sự đùa nghịch trong lời nói của Viên Nhất Kỳ, cô đỏ mặt. Nhất Kỳ thích thú nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, cậu cắn lấy nửa cái bánh trên tay Thẩm Mộng Dao, đưa mặt mình đến gần với mặt cô. Thẩm Mộng Dao bất ngờ với hành động đó, cô ngơ ngác. Thấy sự không hợp tác của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ đưa tay ra sau gáy của cô. Thẩm Mộng Dao ngại ngùng cắn lấy nửa cái đấy. Ánh đèn trong phòng chiếu rọi hai con người đang cắn cùng một miếng bánh. Hai người tiếp tục dùng bữa ăn ngọt ngào, Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao:

" Dao Dao, miệng chị dính nước sốt kìa "

Thẩm Mộng Dao suy ngẫm vài giây, đưa mặt đến gần Viên Nhất Kỳ:

" Em giúp chị lau đi " - cô nói với giọng nũng nịu

Viên Nhất Kỳ nở nụ cười, cậu nhẹ nhàng dùng miệng chùi sạch phần nước sốt đó. Vị chua chua của nước sốt cùng với sự ngọt ngào ở đầu lưỡi. Viên Nhất Kỳ không biết đó là vị ngọt của sốt hay là sự ngọt ngào của Thẩm Mộng Dao:

" Tiểu Hắc, em… " - Thẩm Mộng Dao bất ngờ đưa tay lên miệng mình

" Không phải chị bảo em chùi giúp chị sao? " - Nhất Kỳ bình tĩnh nhìn cô

Thẩm Mộng Dao đánh cậu:

" Nhưng không phải lau kiểu đó. Em thật đáng ghét, Tiểu Hắc "

" Aaaa " - Viên Nhất Kỳ ôm lấy cánh tay mình

Thẩm Mộng Dao nghe Nhất Kỳ la, cô lo lắng:

" Em sao vậy? Chị làm em đau à?"

Viên Nhất Kỳ thấy sự lo lắng của Thẩm Mộng Dao, cậu không nỡ chọc cô gái ngây thơ mà mình yêu nữa. Nhất Kỳ cười lên, Thẩm Mộng Dao thấy mình bị lừa, cô giận dỗi:

" Em lừa chị? "

Thấy Thẩm Mộng Dao quay mặt chỗ khác, tay ôm lấy Chuxi, không đếm xỉa đến mình nữa, Viên Nhất Kỳ ôm lấy cô từ phía sau:

" Dao Dao, đừng giận mà. Tiểu Hắc biết sai rồi " - cậu nói thầm vào tai cô

Tai của Thẩm Mộng Dao luôn là chỗ nhạy cảm của cô và tất nhiên Viên Nhất Kỳ biết điều đó. Trước sự dỗ dành của Viên Nhất Kỳ, cô dần hạ giận. Nhưng Thẩm Mộng Dao không muốn cậu biết điều đó, cô muốn Tiểu Hắc tiếp tục dỗ mình. Viên Nhất Kỳ tiếp tục dúi mặt mình vào cổ của Thẩm Mộng Dao:

" Dao Dao, Tiểu Hắc biết sai rồi. Chị đừng giận nữa mà "

Tiếng gõ cửa đã kéo Thẩm Mộng Dao ra khỏi kí ức ngọt ngào đấy. Cô mơ màng nhìn đồng hồ: 21h, Thẩm Mộng Dao ra mở cửa. Là Vương Dịch, cô chợt nhớ mình đã nói sẽ đến kiếm em ấy. Vương Dịch thấy Thẩm Mộng Dao đứng ngơ ngác, cậu bước vào:

" Em thấy tối rồi chị chưa gọi em nên em qua xem thử "

" À, chị ngủ quên " - Thẩm Mộng Dao gãi đầu

Vương Dịch ngồi trên giường, nhận lấy ly nước từ tay Thẩm Mộng Dao:

" Chị tìm em có việc gì không? "

Thẩm Mộng Dao lấy ghế ngồi đối diện Vương Dịch, nghiêm túc nói:

" Câu hỏi em hỏi chị vào ngày sinh nhật, hôm nay chị sẽ trả lời"

Vương Dịch chăm chú nghe câu trả lời của Thẩm Mộng Dao, tay cậu nắm chặt cái ly. Chờ đợi câu trả lời của Thẩm Mộng Dao, như cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng. Thấy ánh mắt mong chờ của Vương Dịch đang nhìn mình, Thẩm Mộng Dao nắm chặt tay, nói:

" Chị chấp nhận "


 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com