Chương 7
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, trong lòng như có một cơn mưa giông kéo đến.
Anh làm sao mà nỡ đây? Nhưng mà, nhưng mà...
"Sa Sa, em vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao."
Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa.Tôn Dĩnh Sa bỗng chốc cay sống mũi, nước mắt cứ thế lăn dài, cô không muốn khóc, nhưng không thể kiềm được. Cô nhào vào lòng Vương Sở Khâm, cắn môi để không bật ra tiếng nức nở.
Đây là một bài toán khó,khó hơn bất cứ lần nào nghiên cứu lối chơi của đối thủ.
Hôm đó, tại phòng siêu âm, cô lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa của từ "mẹ". Vương Sở Khâm năm chặt tay cô, bác sĩ mỉm cười chúc mừng họ.Giây phút ấy, cô thật sự hạnh phúc. Cô thực sự rất muốn giữ lại đứa trẻ này, đứa trẻ kết tinh từ tình yêu của hai người.
Nhưng thực tế như một ngọn núi lớn ngay lập tức chắn trước mặt cô.
Cô ngủ vùi mấy ngày nay, nhưng thực ra không hê ngủ ngon.Năm nay cô đã 28 tuổi, sắp bước sang ngưỡng 30.Nghĩa là cô không còn trẻ nữa.Nhưng trước giờ cô luôn may mắn vì chưa từng gặp chấn thương, có thể kiên trì đứng vững trên sân đấu đến tận hôm nay.
Việc sinh con không hề dễ dàng hơn việc bị chấn thương.Những ngày qua, cô đã nghĩ đến vô số khả năng, không muốn giải nghệ, cũng không muốn từ bỏ đứa trẻ này.
Cô biết, so với cô, Vương Sở Khâm càng không nỡ hơn.Nhưng điều mà anh không bao giờ muốn, chính là để cô phải ấm ức.Vì thế, anh nói: "Không sao đâu, sau này chúng ta vẫn sẽ có con."
Nhưng làm sao mà "không sao" được chứ? Vương Sở Khâm vỗ nhẹ lưng cô, liên tục trấn an:
"Không sao đâu, không sao đâu."
Khi cả thế giới đang hò reo chúc mừng họ, họ lại lặng lẽ trốn trong thế giới nhỏ bé của mình, cùng nhau trải qua một cơn mua.
Vương Sở Khâm vốn muốn giương ô che cho cô, nhưng rồi anh nhận ra, bản thân cũng đang đứng trong mưa.Vậy nên, họ ôm lấy nhau, cùng nhau chạy qua cơn mưa ấy.Tôn Dĩnh Sa khóc hồi lâu, Vương Sở Khâm dịu dàng ôm cô.Chờ đến khi cô ngừng nấc, đôi mắt đã sưng đỏ như một quả đào nhỏ.
Cô ngẫng đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh, chậm rãi nói ra một lựa chọn mà cô đã nghĩ đến rất lâu:
"Em biết, có lẽ từ bỏ bé con sẽ là lựa chọn tốt hơn.Nhưng... anh à, hay là... hay là chúng ta giữ lại con đi.Chờ khi bé chào đời, em sẽ quay lại tập luyện, em vẫn có thể trở lại sân đấu."
Vương Sở Khâm lặng người.
"Như vậy vất vả lắm, Sa Sa... chăm con không đơn giản đâu."
Tôn Dĩnh Sa siết chặt tay anh, ánh mắt kiên định:
"Anh à, chúng ta thử xem sao."
Tôn Dĩnh Sa nắm chặt tay Vương Sở Khâm, trong giọng nói mang theo một sự kiên định chưa từng có.
Cô là Tôn Dĩnh Sa, là nhà vô địch, là người yêu của Vương Sở Khâm, và là mẹ của em bé trong bụng.Những ngày qua, cô đã vô sô lần đầu tranh giữa được và mất, nhưng rồi cô tự hỏi: Tại sao không thể có cả hai?
Cô yêu bóng bàn, bộ môn mà cô đã dành trọn tâm huyết và giấc mơ, nhưng đồng thời, cô cũng yêu gia đình nhỏ của mình-Vương Sở Khâm và đứa con mà họ sắp chào đón. Sự nghiệp và gia đình hoàn toàn có thể song hành. Có thế, ở giai đoạn hiện tại, điều này sẽ rất khó khăn, nhưng không phải là không thể.
Vương Sở Khâm thương cô, vì vậy, anh đã an ủi rằng cô có thể từ bỏ đứa bé này. Nhưng Tôn Dĩnh Sa hiểu anh, hiểu cả nỗi đau đáu trong mắt anh khi nói ra những lời ấy. Nhìn vào đôi mắt phản chiếu chính mình, cô muốn làm một lần người theo đuổi lý tưởng.
"Chúng ta thử xem. Thử xem em có thể, chúng ta có thể."
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống, ánh nắng vàng rực phủ khắp phòng khách. Những tấm huy chương lấp lánh dưới ánh mặt trời, và đôi mắt của Tôn Dĩnh Sa cũng sáng ngời không kém.
Vương Sở Khâm bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô.
Anh cũng có thể làm một người theo đuổi lý tưởng.
Những ngày u ám dường như được xua tan hết. Có lẽ phía trước họ vẫn còn rất nhiều thử thách phải đối mặt, nhưng giờ đây, họ không còn sợ hãi nữa.
Vì họ là Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa,chỉ cần họ bên nhau, không gì là không thể.
"Được, anh sẽ mãi mãi bên cạnh Tiểu Đậu Bao của anh!"
________________________________
Nguồn : tiktok Thanh xuân có nhau ShaTou .
( @shatoutuoithanhxuan )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com