Câu chuyện thứ hai mươi bảy : SÓNG CỘNG HƯỞNG
Câu chuyện thứ hai mươi bảy : SÓNG CỘNG HƯỞNG
Chấp nhận bị gạch tên khỏi danh sách ứng cử, hoặc chấp nhận để hai vụ kiện chìm xuồng. Thầy Hiệu trưởng nhìn hai học sinh khởi kiện với ánh mắt rực lửa, đầy đe dọa. Những con chim non bé nhỏ, hãy sợ hãi đi nào !
-Chúng em từ chối ! – Cả hai cùng đồng thanh một lượt.
-Cái gì ?
-Chúng em sẽ làm tới cùng vụ này !
Thầy Hiệu trưởng mất hết cả sức lực của đôi chân, ngồi phịch xuống ghế. Hai đứa trẻ này không dễ dọa nạt như thầy tưởng. Trong mắt chúng có sự thách thức thầy làm thật, thế thì thầy thiệt chứ chúng không thiệt đâu. Câu chuyện bao nhiêu năm trước lại tái hiện ở đây, một Trường Giang nghênh ngang hiện trước mắt thầy.
-Các em còn nhỏ, không hiểu được mọi chuyện. – Thầy hạ giọng xuống. – Mọi chuyện đều liên can sâu sắc với các chuyện khác.
Hai ứng cử viên im lặng, lắng nghe thầy nói. Thầy đang ủ rũ. Thầy hướng về phía Ma Kết, nói :
-Thân làm một tướng, phải biết tận dụng tài năng con người mà phớt lờ cái tật của người ta. Dù các học sinh kia phạm lỗi đánh nhau nhưng có thể mang lại danh dự lớn cho trường trong cuộc thi học sinh giỏi. Em vì một chuyện xích mích làm trường mất thành tích. – Rồi thầy quay qua Sư Tử, nói. – Còn em, tại sao em không suy nghĩ kỹ ? Người nâng đỡ em lên đây là các giáo viên, chấm điểm cho em vào vòng trong cũng là các giáo viên, tại sao em muốn gây họa cho họ ? Em có nghĩ rằng họ vào vòng trong để rồi em tiếp tục gây họa, gửi đơn kiện về họ ?
Hai học sinh trước mặt thầy im lặng. Thầy thầm mừng, phải chăng lời dỗ ngọt đã có tác dụng. Nhưng khi hai trò quay sang hỏi nhau xem thầy đã nói xong chưa, thầy biết vô dụng rồi.
-Các em...
Sư Tử nói trước :
-Em hoàn toàn biết phận mình trong cuộc thử thách này, người chấm điểm là các thầy cô. Nhưng người em muốn thành là Hội trưởng Hội học sinh...
Ma Kết cắt lời một chút :
-Ba bó một dạ. – Ý nói Sư Tử đừng tự hão.
Sư Tử lườm cậu chàng một hồi rồi quay lại với thầy Hiệu trường :
-Hội trưởng Hội học sinh là người đại diện cho học sinh. Em chỉ có thể đặt lợi ích các bạn lên trên hết thảy trong trường. Em vẫn tôn trọng các thầy, nhưng chỉ khi quyền lợi của học sinh được bảo toàn tuyệt đối, đấy là công việc của một Hội trưởng hội Học sinh.
Rồi Sư Tử nháy mắt, chuyển lượt nói cho Ma Kết. Ma Kết thì thầm lời cảm ơn mai mỉa rồi nhận lượt nói tiếp theo. Ma Kết trình bày quan điểm của mình :
-Em đồng ý quan điểm của thầy, bỏ qua nhược điểm của tướng vì tài là đúng. Tuy nhiên thầy có thể vì thành tích trường mà bỏ qua lỗi học sinh, nhưng, thầy không thể trút hết tội lỗi lên đầu một người, chỉ vì người đó đơn giản, không biết kiện cáo, còn suýt đuổi khỏi trường. Với em, dù là mưu mẹo, nhưng vẫn phải giữ được công bằng mới được lòng người.
Sư Tử lầm bầm :
-Dâng kế hay lắm, Hội phó ạ.
Ma Kết xoay qua, gặp cái cười tà gian của Sư Tử. Muốn gây ghê ! Nhưng ráng nhịn lại để làm đại sự. Chỉ lần này, chỉ lần này thôi... Cả hai cùng nhịn.
-Chúng em sẽ kiện tới cùng !
-Các em...
-Nếu hết tại đây, xin phép chúng em có chuyện muốn nói.
-Cứ nói !
Thầy vừa thốt ra lời, biết vừa nói điều không nên nói. Vừa tạo cơ hội, hai ứng cử viên mở cửa, mười người còn lại trong Hội học sinh dự bị đồng loạt bước vào, đặt hai chồng đơn lớn trên bàn. Hỏi đấy là gì, đáp đấy là đơn kiến nghị lên trên xét lại hai vụ án lớn, có đầy đủ chữ ký các nguyên cáo. Bên cạnh đó còn có các bằng chứng.
-Hy vọng thầy sẽ xem xét ! – Cả Hội học sinh dự bị đồng thanh nói. – Chúng em chờ tin thầy vào ngày mai.
-Mấy đứa này... Đi ra ngoài ! – Thầy không thể dùng chiêu cấm túc lần hai.
12 con người bị đuổi, đành lầm lũi ra ngoài, trong bụng cười cười. Tụi nhỏ này biết tỏng hết, dọa là dọa vầy thôi, chưa chắc thầy đủ can đảm gạch tên cả đội. Các ứng cử viên đã thi thố đến cửa ba đợt rồi, đã ra mắt các học sinh rồi, tự dưng gạch tên người ta vì tội kiện giáo viên có cơ sở, thầy chưa đủ can đảm để đối diện với dư luận đâu !
12 con người về đến phòng sinh hoạt chung. Lại chia ra làm hai để bàn đến kế hoạch bước thứ hai. Mỗi bên suy nghĩ một cách riêng.
----Nhóm Sư Tử----
Với những bằng chứng xác thực, chính xác đến từng ly, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là đe dọa tung lên mạng, làm sáng tỏ mọi việc, hoặc là gửi thẳng đến Bộ Giáo dục. Nhưng Sư Tử bác bỏ cả hai điều trên. Sư Tử nói rằng :
-Chúng ta không nên phô hết trên mạng xem, một ngôi trường mà thầy trò đấu đá lẫn nhau, chẳng ra thể thống gì. Với lại, dù sao cũng là thầy, không thể làm họ mất mặt được.
Cả nhóm nhìn Sư Tử. Nếu là thời cấp hai, Sư Tử sẽ mặc kệ mà cứ lấn tới, tung ngay bằng chứng trên mạng và gửi thẳng đơn kiện đến Bộ Giáo dục. Thời cấp hai Sư Tử đã làm thế, để một trận hỗn loạn cho mọi người trong trường, cuối cùng bị cô lập. Giờ thì khôn ra rồi ! Xử Nữ mỉm cười, xem ra công giáo huấn mấy năm nay của Xử Nữ dành cho Sư Tử đã có hiệu quả.
-Vậy chúng ta sẽ làm gì ? – Xử Nữ hỏi dò.
Thiên Bình nói :
-Sư Tử, bạn hãy thử đặt mình vào trường hợp thầy Hiệu trưởng, điều gì khiến cho bạn dễ lung lay nhất?
Sư Tử chớp mắt. Đặt mình vào trường hợp thầy Hiệu trưởng ? Sư Tử nhắm nghiền mắt, suy nghĩ. Nếu thầy chỉ biết dựa ghế Hiệu trưởng để làm oai, cách hay nhất chỉ có thể là gửi đơn thẳng đến Bộ Giáo dục. Nhưng, nếu thầy là một người Hiệu trưởng thật sự lo cho học trò thì...
-Biểu tình.
-Sao kia ?
Sư Tử nói :
-Tất cả học sinh chúng ta sẽ đồng loạt mang đơn đến Hội đồng trường để tố cáo.
Biểu tình... chuyện này không khó. Sư Tử nắm trong tay những người có sức ảnh hưởng rất lớn và quân sư Xử Nữ vẽ ra lời kêu gọi rất hay. Một hồi kèn, nhóm Sư Tử có thể triệu tập nhiều người đến nghe mình nói. Nhưng mà mục đích của kế sách...
-Biểu tình ư ? – Song Tử hồ nghi. – Có thể không ?
Sư Tử gật đầu, nói đầy tự tin :
-Được ăn cả, ngã về không. Chúng ta hãy thử đặt niềm tin vào thầy Hiệu trưởng và Hội đồng trường lần cuối. Nếu họ thật sự lắng nghe chúng ta, chắc chắn sẽ xét xử. Nếu họ bác đi nguyện vọng của tất cả, họ không còn là thầy chúng ta nữa... - Sư Tử cắn môi. – Hãy giao tất cả cho Thanh tra Giáo dục.
Cả nhóm nhìn nhau, gật đầu. Sư Tử quay qua Kim Ngưu, người hứa sẽ ủng hộ mình suốt cuộc đời tranh đấu này. Kim Ngưu mỉm cười :
-Hãy để chính học sinh phát biểu.
-Đúng vậy.
Xử Nữ trông Sư Tử. Biểu tình, để giữ lại niềm hy vọng cho các thầy ? Đúng vậy ! Nhưng Xử Nữ chắc rằng Sư Tử không biết được nước đi này lợi hại thế nào đâu. Giả như bên Ma Kết bắt không kịp, sẽ thua thê thảm.
----Nhóm Ma Kết----
Trong tay nhóm Ma Kết cũng có đầy đủ bằng chứng. Điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là đưa lên trên mạng, giấu kín danh tính của mình, hoặc gửi thẳng đến Bộ Giáo dục, thế thì bản thân sẽ được giữ yên lành. Giúp người, nhưng phải bảo đảm mình an toàn, đấy là điều trọng yếu khi vào nhóm Ma Kết.
-Xem ra chúng ta phải dùng chiêu cuối cùng, gửi lên Bộ Giáo dục. – Thiên Yết nói.
Mọi người đồng ý. Mà sao nhóm trưởng Ma Kết lại có bộ trầm tư. Cự Giải hỏi Ma Kết đang suy nghĩ điều gì. Ma Kết nói :
-Tự hỏi bên nhóm Sư Tử sẽ làm gì.
Thiên Yết thở dài :
-Cậu bị lây bệnh rồi, nên đi chích ngừa đi !
Ma Kết nhíu mày :
-Giả như cô ta đã khôn ra...Cô ta có thể sẽ đi lôi kéo các học sinh cùng biểu tình.
-Gì cơ ?
-Chúng ta sẽ phải làm vậy.
Song Ngư phản đối đầu tiên :
-Không được ! Như thế quá nguy hiểm, xác suất thành công rất thấp, cậu không thể liều thân chỉ vì Sư Tử...
Cự Giải cũng đồng tình :
-Giả như không qua khỏi, tất cả những gì chúng ta gầy dựng được sẽ sụp đổ hết !
-Cô ta sẽ thất bại với vòng cô lập của các giáo viên thôi. – Nhân Mã nói.
Ma Kết siết chặt đấm tay :
-Giả như cô ta thành công thì sao ? Thế thì cô ta sẽ có hậu thuẫn lớn là thầy Hiệu trưởng, các nữ sinh bị bức hại và bộ phận lớn các học sinh.
Thiên Yết giật mình, Ma Kết chỉ ra rất đúng. Hồi cấp hai, Sư Tử dùng cách kiện tụng lên thẳng Sở, Bộ Giáo dục, là ép Hội đồng trường làm theo ý mình, nếu bây giờ Sư Tử đã thông ra, dùng cách biểu tình để kêu gọi, sẽ là một chuyện khác. Dù xác suất rất thấp nhưng thành công thì thành công vượt trội, được Hiệu trưởng thương, tin tưởng, và trở thành người hùng trong trường, như Hội trưởng Trường Giang vậy, phiếu sẽ dồn về Sư Tử như thác lũ.
-Cậu lo cho lần tranh cử. – Thiên Yết ngộ ra.
-Đúng vậy. – Ma Kết nói. – Không gì giúp người ta dồn phiếu lại cho mình bằng cách đứng ra bảo vệ kẻ yếu.
Nhân Mã đánh một cái thật mạnh vào đầu :
-Quả là một nước đi hay ! Chết tiệt !
-Chúng ta mau lên kế hoạch đi.
Hôm ấy, có hai lời kêu gọi được truyền khắp trường. Một làn sóng nổi lên. Đã có người gõ cửa hai nhóm xin được tham gia biểu tình vì trường, vì lớp.
-----***-----
Một buổi sáng trong lành, ngào ngạt hoa nở ban sớm gõ cửa phòng Hiệu trưởng. Tối qua thầy không về nhà, vì vướng phải cuộc họp về hai ứng cử viên cho Hội học sinh khối 10 đến tận khuya. Hiệu phó kỷ luật yêu cầu thầy nên dùng kỷ luật dập tắt chúng sớm, nhưng một số giáo viên lại bênh vực, đau cái đầu quá đi mất. Mà lạ thật, trong tình huống tâm trí thầy rối bời thế này, bọn học sinh "thăng cấp" kia chưa giáng cho thầy một đòn đe dọa sao ?
-Xem ra chúng không đến nỗi. – Thầy ngáp một cái thật dài.
Mở cửa cho ánh sáng ào vào đây tẩy sạch bụi trần, thầy hít một hơi thật sâu, vươn vai, muốn thoát khỏi cái vỏ mệt mỏi hôm qua. Thầy dạo một vòng dọc hành lang. Ngang qua hội đồng trường, thầy thấy một thứ đập vỡ vụn ô cửa bảy màu của mình.
-Cái gì thế này ?
Hộp thư góp ý của trường chật ních, toàn thư là thư. Thầy lấy chìa khóa trong túi, mở ra xem. Lá thư nào cũng để trống tên phía dưới, mỗi lá là một nét chữ khác nhau, trường Hoàng Đạo này cho phép gửi thư góp ý không để tên. Tất cả đều yêu cầu thầy đào sâu hai vụ án lớn trong trường.
-Bọn khỉ con này...
Thầy lập tức triệu tập các thầy cô trong trường lại. Trường nổi tiếng gương mẫu, rập khuôn giờ giấc vậy mà hôm nay đi thả lỏng học sinh 15 phút đầu giờ. Đáng ngờ làm sao ! Bọn học trò bắt đầu có những suy nghĩ vẩn vơ.
Thầy Hiệu trưởng đưa cho các thầy cô những bức thư góp ý, yêu cầu các thầy cô chủ nhiệm tra cho ra nét chữ của ai hòng trị tội. Bí thư Đoàn trường liền nhắc đến luật được phép để trống tên khi viết thư góp ý nhưng bị bác đi. Các thầy cô vội vã lấy máy xách tay ra tra cho rõ nét chữ của từng người, xem có học trò mình trong này không. Chợt, thấy trong hộp thư thoại của Hội đồng trường đã có rất nhiều thư điện tử góp ý của học sinh, cũng yêu cầu xét xử lại hai vụ án trên.
-Quậy hết chịu nổi rồi ! – Thầy Hiệu trưởng giật phăng dây cắm máy xách tay của một giáo viên khỏi ổ điện vì tức giận.
Bí thư Đoàn trường bóc một lá thư ra đọc. Thầy lẩm bẩm :
-Thực ra chúng rất lễ phép mà, thầy đọc xem thử đi.
Thầy Hiệu trưởng nén giận, đọc qua một bức thư góp ý viết tay. Ơ kìa, lời lẽ cực kỳ mềm mỏng, lễ phép, thống thiết, phân tích lý tình đàng hoàng. Chỉ với nửa bức thư, cơn giận của thầy đã nguôi gần hết. Không thể hiểu nổi, thật ra bọn khỉ con này muốn gì ?
-Chúng ta nên phạt chúng gấp ! – Hiệu phó kỷ luật đập bàn, nói.
-Cho điều gì chứ ? – Thầy Hiệu trưởng cầm lá thư đầy tư lự. – Chúng không làm điều gì sai với nội quy của trường.
Thầy nhìn ra xa, có bóng xe thấp thoáng. Xe con bốn chỗ màu đen chạy thẳng vào trường Hoàng Đạo qua cổng lớn. Bảo vệ lật đật rời phòng quan sát, đến mở cửa.
-Sao cậu đến trễ vậy, không để bọn trẻ hoan nghênh sao ?
-Cháu không muốn phiền các thầy.
Người ngồi dãy sau rời ghế, ra bên ngoài. Một người mặc áo dài đến trường, tưởng là nam sinh, thực ra không phải. Đây là khách quý của trường, người hùng trong lòng các học sinh : Trường Giang, Hội trưởng Hội học sinh đầu tiên của trường.
-Đức Tâm đâu nhỉ ? – Trường Giang nhìn quanh quất. – Cậu ta bảo sẽ đón cháu mà đi đâu mất.
Bác bảo vệ cười, nói :
-Đang họp.
-15 phút đầu giờ ?
-Có một đám nhóc làm loạn, cần dẹp loạn. – Bác bảo vệ phất tay. – Cứ tưởng từ ngày cậu đi, trường sẽ bình yên đôi chút. Ai biết đâu !
Trường Giang thở dài, bạn đã hứa ra đây đón mình mà vì hoàn cảnh nên thất hứa, thôi mình tự túc. Cũng trường cũ của mình chớ đâu, dạo một vòng có lạc mất đâu mà. Trường Giang tự an ủi mình thế rồi đi một vòng thăm lại trường cũ.
Trường Giang khoác áo dài trắng giống nam sinh nên không ai nhận ra, tưởng là nam sinh nào đó đi rửa mặt, giờ phải về lớp. Trường Giang thăm hai dãy nhà Hội học sinh, nhìn vào trong thấy những bức hình chụp ảnh lễ hội. Hội Học sinh đã chiếu cố đến các học sinh rất nhiều.
-Sẽ khó mà náo động như xưa.
-Hãy tiếp tục gửi thư góp ý, lời lẽ mềm mỏng vào, thế mới mong thành công.
Ô hô ! Một buổi họp mặt để kiến nghị lên trường. Ngó lên thấy dòng chữ "Hội học sinh dự bị khối 10" trên tường lớp học, xem ra đây là bọn nhóc quậy phá. Trường Giang ghé tai vào nghe ngóng.
-Tại sao không giáng đòn nặng vào, gửi bằng chứng, nhiêu đó chưa đủ sao ? – Nhân Mã sốt ruột, muốn giải quyết cho xong trong thời gian ngắn.
-Không được ! – Ma Kết phản đối. – Với thầy cô và bố mẹ, nói tình sẽ dễ hơn nói lý. Cứ từ từ để cho các giáo viên nghĩ lại.
-Lời tự thuật của các bạn nữ sinh thế nào ? – Xử Nữ quay qua Song Tử, hỏi.
-Đã gửi trên mạng, thêm nữa, bên thu thanh trường cũng chấp nhận cho phát ra. – Song Tử trả lời.
-Như thế thì sẽ có được sự thông cảm của các bạn học sinh, có thể có các anh chị nữa.
Trường Giang thấy rất thú vị. Hôm trước cậu bạn thân Đức Tâm – tức Bí thư Đoàn trường – gửi tin nhắn rủ Trường Giang về xem phim hay. Hóa ra là phim hay này đây ! Ký ức ngày xưa lại hiện về trước mắt. Trường Giang đã có một lớp đàn em nối nghiệp rồi.
-Này ! – Một bàn tay đập mạnh vào vai Trường Giang.
Trường Giang giật nảy mình. Quay qua thấy một cô bé mặc áo dài trắng, tóc dày, cột lại thành túm lớn đang chống nạnh, hạch hỏi kẻ thập thò trước cửa. Trường Giang chào Sư Tử kiểu quân đội, cười hì hì.
-Anh là ai ? – Sư Tử vừa rời phòng học đi rửa tay về, bắt gặp Trường Giang trước cửa.
-Hả ? – Trường Giang chớp mắt.
Trường Giang không ngờ trong Hội học sinh này có người không biết mình. Cũng phải, Sư Tử nhập học không lâu, lỡ mất một tiết học về lịch sử trường, cả người hùng đã thành lập Hội học sinh cũng chưa từng nghe. Trường Giang trong mắt Sư Tử là một nam sinh cúp học đến đây nghe ngóng tin.
-À... - Trường Giang kiếm chữ lấp liếm. – Anh... là... học sinh đến đây xin biểu tình cùng.
Sư Tử nhíu mày. Không tin là cái chắc rồi ! Sư Tử ngó vào trong, thấy các bạn còn họp, không muốn làm phiền. Sư Tử không nói không rằng, bỏ đi. Trường Giang thấy lạ, đuổi theo. Trời đất, Sư Tử coi vậy mà ghi trên bảng tố cáo của Hội học sinh khối 12 về một nam sinh cúp cua, lấp ló trước phòng học đàn em định làm điều xằng bậy.
-Ê, ê, bậy, bậy ! – Trường Giang chụp tay của Sư Tử lại, giằng co.
Sư Tử giật tay mình ra :
-Anh đến phòng lớp tôi làm gì ?
-Anh... là thanh tra của Sở. – Trường Giang thú thật. – Nghe nói trường có chuyện nên đến điều tra.
-Xin lỗi anh. – Sư Tử cúi đầu một chốc. – Trường có chuyện gì đâu mà thanh tra ?
-Thật chứ ? – Trường Giang mỉm cười. – Anh có nghe loáng thoáng tiếng bảo rằng sẽ biểu tình gì đấy.
Sư Tử mỉm cười :
-Chỉ là chuyện phiếm, anh phóng đại làm gì. – Rồi quay lưng đi về lớp.
Trường Giang nhìn bóng lưng Sư Tử, nhíu mày. Rõ ràng có chuyện nhưng giấu không để thanh tra biết. Đấu tranh, nhưng vẫn một mực bảo vệ danh dự trường mình.
-Cô bé này là ai ?
-Ê, Trường Giang ! – Thầy Đoàn Đức Tâm, tức Bí thư Đoàn trường từ dưới lầu vẫy tay.
Trường Giang xuống dưới lầu, chào bạn cũ bằng một cái ôm thân tình. Đức Tâm mỉm cười, đấm vào cánh tay bạn thân một cái.
-Đã bảo đừng lộ diện sớm mà. – Thầy trách móc.
-Nhớ trường quá nên về sớm. Nhưng đâu sao, thiên tử cải dạng thường dân thị sát, đâu có ai nhận ra. – Trường Giang quay một vòng, tung tà áo dài lên.
Đức Tâm trề môi :
-Bản mặt cậu cả trường đều biết, cái gì mà vi hành chứ.
Trường Giang nhún vai :
-Có đứa không nhận ra đấy, nó tưởng tớ là đạo tặc.
Đức Tâm chớp mắt, ngạc nhiên :
-Ai ?
-Một con sư tử bờm dày.
Thầy Đức Tâm à lên, bảo đấy là Sư Tử.
-Cô bé đang là thành viên của Hội học sinh dự bị nhưng chỉ mới nhập học mấy tháng, chưa đọc hết lịch sử trường nên không biết Trường Giang là ai.
-Nó là đầu sỏ hả ?
Thầy gật đầu :
-Thêm một thằng nhóc nữa. Quậy đục nước luôn ! – Thầy thở dài. – Còn hơn cả ai đó hồi trước.
-Vậy ư ?
Thầy nhìn bạn. Ánh mắt của Trường Giang có điều tư lự lạ lùng. Tưởng chừng Trường Giang sẽ thích thú khi nghe có người kế nghiệp mình. Nhưng sao Trường Giang dường như đang nghĩ khác đi những gì mình tưởng bạn sẽ nghĩ.
-Mình kêu cậu về đây để đỡ đạn cho chúng, dù sao cũng chỉ là học trò, sao dày dạn kinh nghiệm bằng các thầy. Có điều hãy tạm lánh đã, cứ để chúng tự túc một lúc.
-Vậy sao ? – Trường Giang mỉm cười vu vơ. – Cậu đang đánh giá sai chúng đấy.
-----***-----
Ba ngày qua, trường Hoàng Đạo rơi vào hỗn loạn. Sự yên ắng của các học sinh làm các giáo viên thâm niên cao nhớ về buổi biểu tình của Trường Giang mong lập Hội học sinh, học sinh ở khắp nơi, chặn mọi nẻo đường, có khi còn dọa nghỉ học. Dẫu cho học sinh vẫn giữ đúng nếp học của mình, không chặn đường giáo viên, từ chúng vẫn toát ra ngọn lửa tuổi trẻ được khơi dậy dữ dội.
-Bọn trẻ ngày càng lớn rồi. – Một giáo viên cao tuổi đã nhận xét như vậy.
Tối đến, thầy Hiệu trưởng ngồi rầu rĩ trong phòng của mình. Ba ngày qua thư góp ý tràn ngập khắp phòng và hộp thư thoại điện tử. Ôi, thà là các học trò của thầy cứ hăm dọa thầy cho xong, đầu giờ chúng bắt thầy đọc thư tâm tình, ra chơi chúng mở băng đọc truyện cho thầy nghe, tối chúng bắt thầy đọc truyện chúng đăng trên mạng. Thầy đọc thư rồi không muốn vứt đi, thầy nghe truyện rồi không thể thôi ám ảnh, thầy báo rồi không thể quay lại trang trước nữa. Chúng đang giết thầy mà !
-Dạ thưa thầy. – Có ai gõ cửa phòng Hiệu trưởng bên ngoài.
Thầy ngước đầu lên, trông thấy bóng học trò cũ ngoài cửa.
-Trường Giang đấy sao ? Vào đi !
Trường Giang bước vào, cúi đầu chào người đỡ đầu cho Hội học sinh. Thầy chỉ ghế bành, mời Trường Giang ngồi xuống, thầy trò cùng hàn huyên. Hai thầy trò nhấm nháp ly trà, kỷ niệm ngọt, đắng tràn về tâm trí.
-Em nghe Đức Tâm nói trong trường xảy ra chuyện, hình như học trò làm loạn thì phải. – Trường Giang thổi một hơi cho trà nguội bớt. – Là Đức Tâm nói chứ trên Sở chưa nhận được lá đơn nào.
Thầy Hiệu trưởng cười :
-Đương nhiên, chúng còn hăm dọa mà.
-Hăm dọa ?
Trường Giang đặt ly trà xuống thật mạnh, yêu cầu thầy nên nhìn thẳng mình để nói chuyện. Thầy nhìn Trường Giang không chớp mắt. Nào thấy có hồi Trường Giang về trường nói chuyện nghiêm túc như vậy.
-"Thầy làm không ? Nếu không, em xin gửi về Bộ giáo dục." Đấy là điều em sẽ nói nếu thầy cứ dằng dai như thế.
-Thì sao ?
Trường Giang mỉm cười, thở dài :
-Em có gặp một trong hai đứa đầu sỏ và hỏi qua câu chuyện, nó bảo trong trường vẫn bình yên, không nhất thiết phải thanh tra.
Thầy Hiệu trưởng hơi dao động nơi các đầu ngón tay.
-Nó bảo không có gì ?
-Bảo đảm không sai một chữ. – Trường Giang sẵn sàng chịu trách nhiệm với lời nói của mình. – Em cũng coi sơ qua một bức thư góp ý, không hề có ý hăm dọa.
-Ý em là gì ?
Là gì ư ? Thầy cũng biết rồi còn gì. Bọn trẻ này vẫn xem trọng thầy là một người thầy, là người cha thứ hai của chúng. Bởi vậy chúng đang lựa lời nài nỉ thầy xem lại, bởi vậy chúng vẫn giữ kín mọi chuyện để giữ danh dự cho cha.
* * *
-Em luôn xem Hội đồng trường như kẻ thù, phải triệt hạ tận gốc. Chúng thì khác, sâu trong tâm khảm, chúng vẫn xem thầy như một người cha khả kính nên vẫn mềm mỏng với thầy. – Trường Giang nhìn về phía phòng Hội học sinh. – Nếu muốn, chỉ một tờ đơn đã xong rồi.
Thầy Hiệu trưởng không nói gì.
-Nếu chúng dùng tình mà nói không xong, chúng có dùng võ thì cũng đừng trách. – Trường Giang mỉm cười, đứng dậy, cúi đầu chào rồi rời đi.
Trường Giang nhìn dãy phòng của Hội học sinh khối 10. Chơi một cú rất đẹp ! Đấu lý sao bằng đấu tình. Bao nhiêu dòng tâm sự đủ làm thầy Hiệu trưởng xiểng niểng rồi. Xem ra ngôi trường này sẽ có tương lai đây. Ngày xưa Trường Giang lập Hội học sinh nhờ vào mối hiềm khích, sau này chả có ai chống lưng, đường đi gập ghềnh, hôm nay bọn nhóc này biết cách làm cho thầy Hiệu trưởng thương mình, chính thầy sẽ là người chống lưng tốt đây.
-Đâu cần mình giúp nữa. – Trường Giang mỉm cười, quay lưng đi. – Rất mong sẽ gặp lại.
Bên kia phòng sinh hoạt chung của Hội học sinh dự bị khối 10, Sư Tử rảnh rang đôi chút xem lại hồ sơ truyền thống Đoàn trường. Té ra nam sinh hôm qua cô nàng gặp là Hội trưởng Hội học sinh đầu tiên của trường. Sư Tử tiếc vô cùng, không mời người hùng vào nói chuyện với nhóm, có thể sẽ được giúp đỡ một vài kế sách.
-Cái tội xấc xược ! – Sư Tử tự cốc đầu mình.
-Sao vậy ? – Ma Kết đặt hai ly sô cô la nóng lên bàn.
Sư Tử úp lịch sử Đoàn trường lại, giấu nhẹm chuyện gặp Trường Giang, sợ bị chọc quê. Ma Kết biết tỏng, hồi nãy có nói chuyện với người hùng của trường, nghe kể lại đầu đuôi, nhưng cũng không hỏi. Ma Kết đẩy ly đồ uống nóng cho Sư Tử, bảo uống nhanh kẻo nguội.
-Có độc không đấy ? – Sư Tử hơi nghi ngại, không phải cho tính mạng mình.
Ma Kết đổi ly cho Sư Tử, bảo cứ uống ly mình đi. Nhưng Ma Kết hiểu Sư Tử không ngại chuyện có độc hay không.
-Thiên Yết còn soạn báo bên dưới, không sao đâu.
Sư Tử thở phào, an tâm thưởng thức.
-Thế nào ?
Sư Tử thở dài :
-Chưa có động tĩnh gì.
-Cứ chờ. – Ma Kết thổi một hơi trên mặt sô cô la. – Chưa đến lúc buông tay vội.
Sư Tử bật cười :
-Cậu nói như Kim Ngưu vậy. – Sư Tử lầm bầm. – Hôm đó chắc là chẳng nghe thấy gì.
Ma Kết coi vậy nhưng rất thính tai.
-Nghe thấy gì ?
Sư Tử muốn nói đến chuyện cùng kết bạn, đã đề cập ở phòng cấm túc nhưng hơi ngượng. Sư Tử hớp một ngụm sô cô la, che khuôn mặt của mình. Ma Kết tiến sát lại một chút, nhắc lại câu hỏi.
-Nghe thấy gì ?
-À...hôm đó...
Chuông điện thoại sinh hoạt chung reng gọi. Cả nhóm bay vào, trông vào màn hình điện thoại : số của thầy Hiệu trưởng gọi đến. Bảo Bình lật đật đấu dây vào máy kiểm tra nói dối nói thật. Xử Nữ gật đầu. Sư Tử run run đặt tay vào nút mở loa to.
-Vâng, thưa thầy. – Sư Tử nói.
Đầu dây bên kia hơi ồ ồ :
-Thầy muốn gặp cả Ma Kết.
-Em cũng ở đây. – Ma Kết nói.
-Hãy nói cho thầy nghe âm mưu của các em đi ! – Bên đầu dây có tiếng đập vỡ loại đồ gì đó bằng thủy tinh. – Nói đi !
Sư Tử hơi run một chút. Ma Kết vỗ vai cô nàng, thì thầm :
-Đừng sợ ! – Rồi vững giọng nói vào ống nói điện thoại. – Thầy cần biết gì cơ ạ ?
-Tại sao không gửi đơn đến Sở ? Tại sao lại dùng lời nài nỉ ? Tại sao không hăm dọa ? Tại sao ? – Tất cả đều là tại sao.
Mọi người trong phòng, có người nghe không kịp, có người nghe kịp nhưng không biết nói sao cho hết. Có người nghe rõ từng chữ, và sẵn sàng nói. Ma Kết, Sư Tử nhìn nhau. Cả hai cùng gật đầu. Sư Tử đặt ly sô cô la nóng xuống, hít một hơi thật sâu.
-Dù thế nào đi nữa, các thầy vẫn là thầy của chúng em, cũng là cha, không đứa con nào bôi xấu cha mình cho người lạ cả.
Cả nhóm nhìn chằm chằm vào từng phút, từng giây nhích từng đoạn trên đồng hồ điện thoại. Nãy giờ thầy Hiệu trường đang im lặng. Xử Nữ đập đập tay, kêu Sư Tử nên nói tiếp. Sư Tử gật đầu, tiếp tục nói :
-Em tin thầy sẽ vì học trò mà nghĩ ra con đường đúng nhất.
-Thầy đã từng đe dọa các cô cậu đấy !
Sư Tử không nao núng :
-Em hiểu ! Em rất hiểu !
-Hiểu gì chứ ?
-Một cuộc đời lãnh đạo, em rất hiểu !
Sư Tử vì quá xúc động, giọng nói như vỡ òa ra.
-Em từng là Liên đội trưởng đứng đầu toàn trường, em hiểu cuộc sống đó đau thế nào !
Sư Tử nói ra tâm sự của mình, cũng là của Bạch Dương và Ma Kết một thời. Tức giận vì cấp trên chả thể giúp cho nhân viên hay cả trường được việc nên phải dùng mọi cách để leo lên đến đỉnh, điều chỉnh lại toàn bộ theo ý mình, giúp đỡ mọi học sinh có đời sống tốt đẹp hơn. Thế rồi tự mình biến mình thành con vua trong bàn cờ hồi nào không hay, toàn dùng thủ đoạn, hy sinh tốt, mã, chiến xa để bảo vệ lấy ngai vị. Biết bao nhiêu chuyện đè nặng lên mình : thành tích, kỷ luật, khen thưởng...đè nặng lên vai, để rồi quên mất mục đích ban đầu là gì.
-Tranh quyền đoạt vị, cấp dưới không tuân thủ mình, thậm chí là kéo vây cánh cô lập mình. Em đã trải qua hết rồi ! Em vì bảo vệ vị trí của mình mà gây ra một lỗi tày đình không thể tha thứ được, em dám lấy quyền lợi của một học sinh ra dọa người. – Sư Tử thống khổ nói.
Sư Tử như đang đắm chìm vào không gian riêng của mình, chả thiết đến việc ai nghĩ gì về mình. Mọi người nhìn Thiên Yết và Nhân Mã. Nhân Mã bối rối, không biết nói gì. Thiên Yết thì im lặng, nhìn Sư Tử bằng đôi mắt phức tạp, không ai hiểu được.
Là thường dân, nói mình có thể làm được gì nếu là một lãnh đạo dễ hơn định hướng được mình sẽ làm gì khi là một lãnh đạo, rất rất nhiều. Sư Tử rất hiểu điều đó. Thiên Bình đã nói Sư Tử nên đặt mình vào vị trí người khác trước khi ra kế hoạch, và Sư Tử hình dung được cuộc sống của thầy Hiệu trưởng từ ngày nhậm chức, trước khi Sư Tử thật sự xem thầy như kẻ thù. Tất cả giống hệt nhau thôi, quá muộn để bước xuống rồi. Nhưng chưa muộn để thực hiện ước mơ ấy !
-Trong em vẫn là một học sinh ! Trong thầy vẫn là một giáo viên, yêu nghề, yêu trò hết mực ! Chúng ta vì học sinh mà tồn tại, chứ không phải những đợt thi vớ vẩn kia ! Em tin thầy.
Máy đo độ giả thật của người nói đang rung lên dữ dội, phút chốc vì quá công suất nên đứng máy. Điện thoại cũng đã tắt từ lúc nào. Một dòng tin nhắn hiện lên trên hộp thư thoại.
-Hãy hành động đi ! Thầy sẽ hậu thuẫn cho em từ đằng sau.
Sư Tử, Ma Kết nhìn nhau. Cả hai băn khoăn, không biết nên tiến hành hay không. Đây có thể là một lời nói dối. Nhưng... được ăn cả, ngã về không !
-Cũng đã đến lúc rồi ! – Ma Kết nói với nhóm mình tràn đầy tự tin.
-Tiến hành thôi ! – Sư Tử vỗ mặt bàn, nói với nhóm.
-----***-----
Sáng ngày thứ Bảy, ngày cuối cùng trong tuần được chọn là lúc kết thúc tất cả mọi chuyện. Các thành viên trong Hội học sinh dự bị khối 10 nai nịt đàng hoàng, đầu tóc nghiêm chỉnh. Sư Tử hai tay cầm một lá đơn góp ý. Cơ hội cuối cùng !
Sư Tử hít một hơi thật sâu lấy tinh thần :
-Chúng ta đi thôi !
Các thành viên nhóm Sư Tử đã sẵn sàng. Mỗi người một việc, người cầm bằng chứng, người cầm nước, người cầm khăn. Hôm nay có thể sẽ khá dài, cần được dưỡng sức liên tục đây.
Bên nhóm Ma Kết cũng vậy, đều chuẩn bị đầy đủ. Ma Kết nhìn lá đơn viết tay được cuộn lại, buộc ruy băng một cách trang trọng, trong lòng không khỏi hồi hộp. Sống chết đều ở đây !
-Chúng ta đi thôi !
Thành viên hai nhóm chính rời phòng họp, gặp nhau ở cửa chính. Hai thủ lĩnh trao nhau lời chúc may mắn thông qua cái mỉm cười tự tin. Tất cả đều hướng về phòng Hiệu phó kỷ luật, nơi tiếp nhận các vụ kiện theo nội quy trường.
-Chờ chúng tôi với !
Một số học sinh khối 10 hôm nay nghe lời triệu tập đã rời phòng học, tay cầm đơn góp ý. Họ tập hợp thành hai hàng, ai đi theo vụ kiện nấy, trật tự theo hai thủ lĩnh đến phòng Hiệu phó kỷ luật. Sư Tử, Ma Kết dẫn bước phía trước, trong lòng không ngừng chấn động. Nhưng không được lộ ra ngoài ! Đấy là kỹ năng cần thiết.
Đã đến nơi rồi. Hai hàng học sinh dừng lại. Sư Tử, Ma Kết bước lên phía trước, đối diện cửa phòng Hiệu phó kỷ luật. Vào nơi này lần hai, có thể sống, hoặc chết ngay tức khắc, phụ thuộc vào cuộc điện thoại ngày hôm qua. Hai thủ lĩnh gõ cửa.
-Hai người đến đấy à ? – Cô Hiệu phó chắc tưởng là hai giáo viên thuộc bên mình. – Vào đi, cửa mở đấy !
Sư Tử, Ma Kết hướng mắt về nhau, gật đầu. Cả hai một tay nắm chắc đơn, một tay đẩy mỗi cánh cửa.
-Xin phép cô chúng em có chuyện muốn nói.
Cô Hiệu phó đang ngồi với hai thầy thể dục trong danh sách kiện tụng của Sư Tử. Trông thấy cả Hội Học sinh dự bị của khối 10 và các học sinh gương mẫu nổi tiếng của khối 10 đứng đằng sau, các thầy cô trong phòng hoảng loạn. Các thầy đã biết hai đầu sỏ có ý biểu tình nhưng mấy ngày qua chỉ là trên giấy tờ, không nghĩ đến một ngày các học sinh khối 10 tập hợp lại cùng đệ đơn đến đây. Họ thầm nghĩ, phải chăng là bởi...
-Các em... - Cô Hiệu phó tức đến nỗi nghẹn giọng.
-Vẫn là vấn đề chúng em đã trình bày, mong cô chiếu cố.
Hai thủ lĩnh đặt hai đơn kiện trên bàn trước. Các học sinh khối 10 đằng sau lần lượt tiến lên đặt đơn của mình. Cô Hiệu phó gạt hai lá đơn trên bàn xuống.
-Vớ vẩn ! Các em không về lớp sớm cho kịp buổi học, tôi sẽ hạ hạnh kiểm hết. Đừng quên tôi là Hiệu phó kỷ luật của trường này. – Cô có được đà, lấy lại phong độ. – Phải ! Mấy hôm rồi mấy đứa làm loạn, viết thư nhét đầy thùng trường, tôi chờ lâu lắm rồi mới bắt được đây. Thế nào đây?
Các bạn trong hàng đâm ra lo lắng, ngoái đầu ra sau xem thử đã có hậu thuẫn, thầy Hiệu trưởng đến chưa. Chẳng thấy ai cả. Một nghi vấn nảy sinh. Không lẽ lời hứa hôm qua của thầy là một cái bẫy dẫn dụ tất cả chui vào rọ ?
-Hình như cô nghĩ đấy là thư nặc danh, thật ra chúng em không hề làm sai. Theo luật trường, thư góp ý của học sinh được phép để trống tên. – Ma Kết thản nhiên đáp.
-Và Hội học sinh có thể điều động các học sinh đến kiến nghị trong 15 phút đầu giờ. Chúng em dù chưa phân thứ bậc nhưng vẫn được công nhận là Hội học sinh khối 10. – Sư Tử cứng cỏi tiếp lời.
Cô Hiệu phó cứng lời. Những điều trên đều ghi rõ trong điều lệ trường dành cho Hội Học sinh các cấp từ thời Hội trưởng Trường Giang tại nhiệm. Còn một điều nữa, khi tất cả các thành viên đều có mặt, đằng sau có thêm ba mươi học sinh trở lên, Hội đồng trường không được phép ngó lơ bất cứ kiến nghị nào.
-Mời cô xem xét lại hai chuyện vừa rồi.
Cô Hiệu phó gầm gừ :
-Nếu không thì sao ?
Hai thủ lĩnh không hẹn nhau mà cùng dứt dạc nói :
-Chúng em xin gửi thẳng lên Bộ Giáo dục, nhất quá tam. Cô không nể tình, chúng em cũng không còn cách nào khác.
-Các em dám... - Cô đập bàn, quát. – Chưa là Hội Học sinh hoàn chỉnh thì đừng lên giọng với tôi ! Trong tay tôi có đến nửa số người đang phán quyết điểm cho hai em đấy !
Hai thủ lĩnh bình chân như vại. Còn các thành viên thì bắt đầu lo lắng. Phải rồi, trong tay cô Hiệu phó nắm chắc đến phân nửa các giáo viên quyết định vận mệnh cho Hội Học sinh. Chừng nào các thầy Thể dục chưa bị kỷ luật, cô Hiệu phó còn có quyền hạn lớn trong cuộc bình chọn hai ứng cử viên sáng giá nhất. Vì trận trước đã thấp điểm, lỡ trận này hai thủ lĩnh huề điểm cấp dưới, thành ra là thua cấp dưới, có khả năng cả hội sẽ bị khai trừ. Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong hàng ngũ biểu tình.
-Thấy chưa ? – Cô Hiệu phó đắc chí nói. – Còn nhỏ lắm, hãy sắm cho mình ghế chắc chắn rồi hẵng đấu với trên.
Các thành viên trong Hội Học sinh nghe câu nói đằng sau của cô Hiệu phó, chạm đến tự ái, giận vô cùng. Ma Kết, Sư Tử gầm gừ. Cô đã nói vậy...
-Cô đã nói vậy, cô sẵn sàng đón bọn "người lớn" chứ ?
Giọng nói nào quen thuộc đến thế ? Sư Tử, Ma Kết quay ra đằng sau, thấy Hội trưởng Hội Học sinh đầu tiên, Trường Giang cùng với Bí thư Đoàn trường đang mặc áo dài trắng, miệng nhếch mép cười đầy tự tin. Và đằng sau... đằng sau là các anh chị trong Hội Học sinh khối 11, 12 cùng toàn thể các học sinh khối 11, 12, họ mặc áo dài trắng và cầm đơn khiếu nại trên tay.
-Các anh chị... - Hai thủ lĩnh ngỡ ngàng.
Cô Hiệu phó cũng không ngờ tới chuyện này :
-Các em... các em tới đây làm gì ?
-Chúng em đến đưa đơn kiến nghị về hai vụ án vừa rồi. – Hai Hội trưởng khối 11, 12 đồng thanh nói.
-Mong cô suy xét lại. – Cả trường đồng thanh nói.
Sư Tử, Ma Kết vô cùng bất ngờ về sự giúp đỡ quá lớn này. Từ đâu mà ra vậy ? Trường Giang vỗ vai Sư Tử :
-Bé con ạ, hôm qua nói hay lắm !
-Dạ ? – Sư Tử ngớ người ra.
-Cái gì vậy ? – Ma Kết có vẻ khó chịu.
Bí thư Đoàn trường mỉm cười, đánh nhẹ vào tay Ma Kết :
-Cuộc điện thoại hôm bữa giữa thầy Hiệu trưởng với em lan khắp trang mạng của trường. Mọi người rất thích phát biểu của hai đứa nên quyết định ủng hộ.
Sư Tử, Ma Kết cảm động không nói nên lời. Hóa ra cuộc điện thoại ấy đều là hàm ý giúp đỡ của thầy Hiệu trưởng, thầy đã cố tình phát cuộc điện thoại đó khắp mạng trường, kêu gọi tấm lòng giúp đỡ của học sinh toàn trường. Nhưng... cả trường cùng giúp ? Điều đó quá vĩ đại !
Trường Giang mỉm cười, nhìn về cô Hiệu phó kỷ luật, đầy thách thức :
-Chẳng lẽ cô định đuổi học hết sao ?
-Các cô, các cậu...
Hai thầy thể dục nhìn cô Hiệu phó van nài, cầu xin cô đừng chịu thua. Cô Hiệu phó nhìn lại, lắc đầu bất lực. Biết sao được, đồng ý là thầy là bề trên của trò nhưng dạy dỗ học trò là lý do để nghề giáo tồn tại, đuổi hết, không còn học trò, thầy dạy ai ?
-Đặt hết lên đây ! Tôi sẽ ký nhận. – Cô tuyên bố thua cuộc.
-De be he be he ! – Trường Giang phởn chí, cười tít mắt.
-De be he be he !
Cả đám học sinh nhảy cẫng lên, ăn mừng chiến thắng. Đơn kiện lần lượt đặt trên bàn Hiệu phó. Đây đã là ngã ngũ rồi. Nhưng cô Hiệu phó chưa chịu thua, phải trả thù mới hả.
-Thầy Đức Tâm, nghe nói thử thách đã trải qua một tuần rồi, chưa có kết quả sao ?
Bí thư Đoàn trường à lên :
-Thưa cô, tại gặp rắc rối một số chuyện nên kết quả chậm trễ. Nhưng tất cả các thí sinh đều hoàn thành đúng thời hạn.
-Đúng thời hạn ? – Cô Hiệu phó nhíu mày.
Thầy gật đầu :
-Bây giờ mấy em mới kiện nhưng chuyện thuyết phục các bạn ký giấy đã xong từ tuần trước.
-Vậy chúng ta nên cho điểm gấp đi chứ ! – Cô Hiệu phó lập tức giấu hết giấy tờ ra sau. – Đi mau kẻo trễ !
Cả Hội Học sinh nghiến răng ken két. Cái cô này ! Chưa xét xử, mấy thầy này vẫn còn có quyền cho điểm, đảm bảo Sư Tử, Ma Kết sẽ trắng tay với các người này. Bí thư Đoàn trường không chống nổi cô Hiệu phó kỷ luật. Chỉ cầu cho có phép màu mới cứu vãn được. Là điều gì ?
-Đã nhận đơn của học trò sao không xử lý gấp gảy ? – Thầy Hiệu trưởng đứng ở đằng sau lên tiếng.
Cứu tinh đến rồi ! Các học sinh mừng rỡ, tự rẽ lối ra để thầy Hiệu trưởng bước vào. Thầy Hiệu trưởng dáng vẻ tiêu sái, tiến sát bàn làm việc của cô Hiệu phó.
-Việc chấm điểm, hãy để sau đi.
Cô Hiệu phó lấp liếm :
-Thầy không lo cho Hội Học sinh, người đại diện Đoàn trường mỗi khối sao ?
-Mục đích ban đầu của chúng ta là vì học sinh, phải lo giải quyết cho học sinh trước. – Thầy quay ra sau đá mắt với Sư Tử. – Không phải sao ?
Sư Tử cười toe toét.
-Chí phải ạ. – Sư Tử lầm bầm.
-Thế nào ? – Thầy Hiệu trưởng quay lại Hiệu phó kỷ luật của mình.
-Có thể để sau không ? – Cô Hiệu phó ậm ừ.
-Cô là Hiệu trưởng hay tôi là Hiệu trưởng ? – Thầy nghiêm mặt, giọng đanh lại. – Hả Hiệu phó kỷ luật trường ?
Cả phòng rợn tóc gáy. Thầy Hiệu trưởng giờ oai phong như ông Ngọc Hoàng vậy. Ai làm Hiệu trưởng thì có tiếng nói cao nhất trong các giáo viên.
-Vâng, thưa thầy. Chúng ta sẽ họp Hội đồng trước. – Cô Hiệu phó chấp nhận xuống nước.
De be he be he : Đây là khẩu hiệu ăn mừng chiến thắng của học sinh trường Hoàng Đạo. Sau này các bạn sẽ thấy nhiều trong các trận bóng giao hữu hay đại hội thể thao, trí tuệ giữa các trường.
b')ަɢ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com