Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34

Tuy đã sang nhà Ngân với trách nhiệm lớn lao nhưng Thắng vẫn tiếp tục đi làm ở cửa hàng tạp hóa hắn đang làm việc, công việc chỉ là bán thời gian nên cũng k vất vả, với lại hắn còn giữ chỗ sau này k làm ở nhà Ngân thỳ vẫn có chỗ kiếm đồng ra đồng vào. Giờ đã là tháng 3 rồi, vài tháng nữa Ngân chính thức đi thi đại học và đương nhiên hắn không thể cứ làm gia sư riêng cho cô bé cả đời được.

Bởi vì đi làm bán thời gian nên Thắng cũng về khá sớm,thường ngày hắn thường tan ca làm lúc 2h chiều, giờ đẹp, về cũng đi để làm một giấc lu bù cho tới tối.

Mới đưa bác giúp việc ra ga sau bữa cơm chiều , một bữa cơm đặc biệt vì chẳng ai biết sau này bác còn quay trở lại làm việc không, dẫu sao bác cũng đã già, con cái cũng đã yên bề gia thất, chắc có lẽ cũng k để bác đi xa xứ như vậy.

Lẽ tự nhiên hôm nay không phải lịch dạy học và Ngân cũng mang ra một lô mấy môn xã hội như Sử Địa khiến đầu óc Thắng có chút quay cuồng, hắn xuống dưới nhà bật tivi xem tạm trận bóng đá giải Ngoại hạng dù không phải là fans bóng bánh chính hiệu.

Đang ngồi xem , cũng hò hét, cũng đứng dậy hồi hộp như ai mặc dù tên cầu thủ hắn rõ ràng không biết, cũng lạ, trong khi Đức đúng với cái nghĩa “ ăn bóng đá, ngủ bóng đá” thỳ Thắng không hề có nhiều hảo cảm với môn thể thao này.

Đang đến hồi gay cấn thỳ Ngân xuất hiện, cô bé đứng lù lù giữa tivi khiến hắn không khỏi ngạc nhiên :

- Em không học đi mò ra đây hóng hớt cái gì hả?

Nhìn Thắng có vẻ quan tâm tới cái tivi hơn là xem mình nghĩ gì, Ngân bực mình ra mặt, nàng đến gần hắn, nắm lấy bả vai rồi nói :

- Em đói !

Giọng mười phần nũng nịu, ngọt như mía lùi. Nhưng đáng tiếc, lúc này tâm trí của Thắng đang tập trung vào chân của 23 người đang chạy qua , chạy lại trên màn hình tivi nên hắn chỉ tay về phía bếp rồi nói :

- Trong tủ còn mấy gói Hảo Hảo với mấy quả trứng gà, ở dưới gầm còn bó rau ngót, em pha cho a luôn một bát nhé, tự nhiên cũng thấy đói !

Rồi hắn lại nhảy dựng lên khi thấy một cầu thủ vừa ghi bàn, và rõ ràng từ đầu trận tới giờ, đội nào ghi bàn hắn…cũng ăn mừng. Sau một lát, tự nhiên thấy có gì không đúng, hắn quay mặt sang, thấy Ngân vẫn nhìn mình chằm chằm, lúc này cô bé lại nũng nịu :

- Em đói !

Lần này sự nũng nịu của Ngân rõ ràng đã có tác dụng, dẫu sao Thắng không phải là fans bóng đá chân chính, k xem cũng k ảnh hưởng gì cả, hắn đứng dậy, béo má Ngân một cái rồi quay đi vào bếp, vẫn kịp nói lại :

- Giỏi làm nũng thôi, nhưng mai e phải nấu cơm đấy !

Nghe Thắng nói, Ngân cười xinh xắn đồng ý, nhưng có một cái gì đó khiến mặt cô hơi tái tái .

*

* *

Mới nhác thấy bóng Oanh ở cửa ra vào, Ngân đã đưa tay vẫy đứa bạn thân của mình.

Nhún vai đi về phía Ngân, ngồi xuống rồi lục trong túi xách một cuốn sách còn mới đưa cho Ngân nói :

- Đừng có làm mất nhé, khó khăn lắm mới mua được quyển này đấy !

Nhìn quyển sách dầy cộp trước mặt, Ngân có chút nhăn nhó mặt mũi, nhưng nhìn thấy dòng chữ “ 102 món ăn ngon để bạn thành đầu bếp tài ba trong gia đình “, cô bé cô nặn ra cho mình một nụ cười để đối phương vừa lòng.

Nhìn nụ cười của Ngân, Oanh lắc đầu, nói :

- Bà cười…xấu tệ, k thích thì thôi , k ăn ở nhà thì ra nhà hàng ăn, chứ bà mà nấu nướng tôi cũng lo lo.

Nghe nói vậy, Ngân có vẻ k vui nói :

- Sao bà lại nói tôi thế, tôi cũng biết nấu chứ bộ !

Xua xua tay, Oánh cười :

- Tôi nghĩ với người từ bữa nấu ăn vài lần như bà thì ngồi coi tivi cho người khác nấu là hợp lí nhất, tôi vẫn nhớ lần trước bà nấu ở nhà Hồng mà tí nữa thiêu trụi nhà của nó !

Mặt ửng đỏ lên, Ngân với tay bịt miệng đứa bạn của mình lại, trừng mắt nhìn quanh nói :

- Im, đấy là việc bí mật của 3 đứa, cấm bà nói với ai đấy !

Nhìn cử chỉ của đứa bạn, Oanh k nhịn đc mà gỡ tay Ngân ra rồi lại bụm miệng cười để mặc Ngân đang mặt xưng mày xỉa….

*

* *

Khách sạn X, cư ngụ ở Quận A, đc coi là một khách sạn lọt vào top ten những khách sạn sang trọng và đắt đỏ nhất thành phố, và trụ sở của công ty Giải Trí D cũng đc đăt tại đây, công ty D đang quản lí 6 khách sạn và một loạt các nhà hàng ăn uống, cũng đc coi là một công ty có danh tiếng.

Một người đàn ông trung niên, tuổi có lẽ đã ngoài 50 , tuy vậy nom vẫn vô cùng tráng kiện, đang ngồi chăm chú giải quyết một đống giấy tờ cỡ bự trước mặt. Người đàn ông này chính là người sáng lập ra công ty D, cũng là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc, cũng chính là người đã đến gặp Dương hồi nửa năm về trước, là một ông trùm, một tay xã hội đen lão luyện có thâm niên rất cao.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, ông hắng giọng rồi mời đối phương vào.

- Ba à, có chuyện gì gấp gáp mà gọi con vội vàng vậy?

Người lên tiếng là một thanh niên , có lẽ khoảng 23,24 tuổi gì đó, dáng người mảnh khảnh cao, nhưng khá gầy và có một cái đít chai rất lớn trên mặt. 

Lôi từ trong ngăn kéo ra một bộ hồ sơ được bọc kín đáo, vị giám đốc già nua mới nói :

- Hồ sơ về người mà ta đang nghi ngờ là anh trai con đấy, suốt nửa năm cái ả thủ lĩnh của Phấn Hồng tự nhiên rất cứng đầu nên ta đành phải thuê thám tử riêng đi điều tra, đó là những gì mà ta đã thu thập được.

Nhìn tập hồ sơ dầy, người thanh niên nhẹ nhàng bóc phía trong ra xem, mới nhìn qua bức ảnh, anh ta đã nhăn mặt, nói :

- Ba à, cái người này….không thể nào…

Mỉm cười trước thái độ của con trai mình, ông giám đốc chống hai tay lên cằm, cười :

- Ta cũng thấy khó tin, k nghĩ rằng cái kẻ mấy năm trước làm kình địch với chúng ta, cũng đánh nhau với các anh em nhiều lần , lại là đứa con thất lạc của ta. Càng không nghĩ lại gặp nó ở giữa Sài Gòn này, chỉ có điều ta chỉ chắc được khoảng 90% nó là con trai ta và là anh của con thôi.

- Vậy 10% còn lại là gì ?

- Giám định ADN !

- Giám định ADN ?

Đặt bồ hồ sơ xuống bàn, ngả lưng ra ghế sofa đằng sau, người thanh niên thở dài :

- Không phải là con k tin tưởng, nhưng ba cũng rất rõ nếu là cái kẻ này thì cơ bản chúng ta không có cách gì lấy đc ADN của anh ta, anh ta là kẻ vô cùng cảnh giác, dẫu sao đó là những gì con nhớ về anh ấy !

Gật đầu tán thành, ông giám đốc nói :

- Con nói đúng, tính cách của kẻ đó vốn ương ngạnh khó bảo, tự nhiên sẽ không chịu, nhưng với con thỳ khác.

Lè lười, người thanh niên cười :

- Ba à, anh ta rất mạnh và vô cùng manh động đó !

- Bởi vì nó manh động nên mới cần đứa con trai cáo già của ta ra tay chứ, dẫu sao con đã từ chối kế nghiệp ta mà rõ ràng cái cơ nghiệp k thể để rơi vào tay anh cả của con được.

Suy nghĩ chốc lát rồi với bộ hồ sơ cất vào trong áo, người thanh niên mỉm cười :

- Con đồng ý vụ này, nhưng ba nhớ là cấp vốn cho con mở thêm xưởng may nữa nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #action