Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟Bốn mẫu ruộng đất,một gian nhà tranh

Chuyện nhị phòng nhà họ Hạ muốn phân gia, không đầy nửa ngày, cả thôn đều đã biết. Sáng sớm, Chu Thục Vân dẫn Lâm Du đi chợ quê. Hiện tại không phải lúc họp chợ lớn, nhưng các cửa hàng buôn bán ở chợ quê vẫn mở cửa. Gần thôn nhất là chợ Hạnh Hoa Hương, tuy không phồn hoa bằng thị trấn, nhưng cũng là một nơi có quy mô kết hợp thành và thôn xóm.

Đầu tiên là đi xuống phố mua thịt, rồi lại lên phố đánh rượu. Chu Thục Vân lén mua một viên đường đưa cho Lâm Du. Trải qua sự việc ngày hôm qua, địa vị của Lâm Du trong lòng bà đã vượt trội hơn cả, một viên đường không đáng là bao.

Chu Thục Vân đang kéo Lâm Du đi thì đột nhiên quay lại, đếm ra mười bốn đồng tiền: “Lại gói thêm bảy viên nữa.”

Con trai con dâu trong nhà bà đều là người tốt. Chưa kể đến hai đứa con trai khỏe mạnh, chỉ nói riêng Nguyệt Hoa, mấy năm nay cũng chịu đựng không ít. Chu Thục Vân không muốn thiên vị, sợ con dâu cả thất vọng buồn lòng, dứt khoát mua đủ cho tất cả mọi người.

Đường quý giá, một viên đường trị giá hai văn tiền, ngang với một quả trứng gà. Nhưng hôm nay là ngày phân gia, là ngày lành, nên chúc mừng một chút.

Chu Thục Vân và Lâm Du xách rượu thịt, vội vã quay về thôn, nói: “Rượu thịt này đưa cho các tộc lão, mời người ta giúp làm việc, thì không thể bạc đãi họ. Một cân rượu thịt tuy không nhiều, nhưng đưa vào miệng cũng là có hương vị phải không?”

Sống mấy chục năm, đạo lý làm người này luôn phải học hỏi. Nếu không có bà lo liệu trong nhà, e rằng nhị phòng cũng giống như đại phòng, không thể nói được mấy câu trong thôn. Giao thiệp qua lại tuy phiền phức, nhưng đến lúc mấu chốt, chung quy vẫn dùng được.

Lâm Du đi theo phía sau, không nói là học được nhiều ít, cũng có thể thấm nhuần dần.

“Lại đi qua nhà trưởng thôn, chờ khi phòng ốc và ruộng đất đã được vẽ ra, bảo Đại Xuyên đi cùng bọn họ đến huyện nha làm sổ sách.” Chu Thục Vân tràn đầy nhiệt huyết, dường như có thể lập tức nhìn thấy những ngày lành phía trước.

Lâm Du vào nhà họ Tôn, các trưởng bối đều đang nói chuyện. Y thấy Tôn Ngạn, Tôn Ngạn ở phòng phía đông, một cây gậy gỗ chống cửa sổ, hắn đang ngồi dưới cửa sổ đọc sách. Một quyển sách mỏng, trang giấy đã ố vàng, nhưng có thể thấy chủ nhân rất quý trọng, ngay cả góc sách cũng không bị cuốn lên.

Tôn Ngạn cũng thấy Lâm Du, hắn vội vàng cẩn thận khép sách lại đi ra ngoài: “Tối qua ta cũng có mặt, những lời ngươi nói rất hay… Trước kia ngươi đã từng đọc sách sao?”

Lâm Du vẫn luôn không thân thiết với Tôn Ngạn, bất quá chỉ gặp qua hai ba lần, nhưng Tôn Ngạn mỗi lần đều rất nhiệt tình, y đương nhiên cũng vui vẻ đáp lời, coi như kết giao một người bạn. Lâm Du nói: “Có đọc qua một ít, không nhiều lắm… Ngươi đang đọc sách gì vậy?”

Tôn Ngạn sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng: “Thiên Tự Văn, chỉ học đến đây thôi, những điều ngươi nói ngày hôm qua, ta cũng chưa từng đọc.”

Đều là sách vỡ lòng cơ bản, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn. Mắt Lâm Du đảo nhanh, trong lòng nảy ra ý định với quyển sách kia, y cười tinh ranh nói: “Quyển sách đó, ngươi có tiện cho ta mượn xem không?”

Sách vở thời cổ đại có giá trị không nhỏ, nếu Tôn Ngạn từ chối, Lâm Du cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng Tôn Ngạn chỉ do dự một chút rồi gật đầu, dường như không nỡ nhưng cũng không muốn làm Lâm Du thất vọng.

Sau đó Tôn Ngạn mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Ngươi thế mà lại biết chữ?”

“Biết cũng không nhiều lắm.”

Văn tự hiện đại đã trải qua nhiều sự thay đổi , không giống với văn tự cổ đại. Nhưng một phần văn tự không có thay đổi quá lớn, Lâm Du có thể kết hợp với bản Thiên Tự Văn hiện đại mà y từng ngâm nga, nghiên cứu ra văn tự của người xưa, điều này cũng không khó khăn.

Chu Thục Vân giao rượu thịt cho Tôn Chí An, lại ngồi xuống trò chuyện với vợ trưởng thôn. Bà quay đầu liếc một cái, thấy Lâm Du và Tôn Ngạn không biết đang nói gì, vừa nói vừa cười.

Thôi đi… Đại Xuyên nhà bà không chịu chấp nhận Lâm Du, bà cũng không ép buộc.

Nhận lấy rượu thịt, Tôn Chí An mang theo giấy bút mực, cùng Chu Thục Vân đi về phía nhà họ Hạ. Phân gia là chuyện quan trọng, phân xong còn phải đến huyện nha một chuyến, đúng là bận rộn.

Lâm Du đương nhiên phải đi, Tôn Ngạn cũng vội vàng đi theo sau. Hai người vừa đi vừa nói cười, Lâm Du biết Tôn Ngạn trong tay còn có mấy quyển sách, liền mượn luôn một lần, hẹn phân chia gia sản xong sẽ đến lấy.

Vừa nói chuyện, liền đến cổng nhà họ Hạ. Lâm Du chợt thấy Hạ Nghiêu Xuyên, Hạ Nghiêu Xuyên cũng nhìn về phía y, ánh mắt qua lại giữa y và Tôn Ngạn, vẻ mặt đầy sự u ám và khó chịu.

Tôn Ngạn đang định nói chuyện, liền thấy tiểu ca nhi bên cạnh lập tức bỏ rơi mình, chạy về phía Hạ Nghiêu Xuyên với ánh mắt đầy ý cười.

“Ruộng đất đã được phân ra rồi sao?”

Lâm Du đi tới gần hắn, còn nói chuyện với hắn, khiến thần sắc Hạ Nghiêu Xuyên dần dần hòa hoãn, hắn gật đầu: “Đường thúc bá cùng vài vị tộc lão đã đo đạc rồi, trong nhà phân được ba mẫu ruộng nước, một mẫu đất hoang.”

Bấy nhiêu ruộng đất, tuyệt đối không đủ cho một nhà bảy miệng ăn no, sau này e rằng phải thắt lưng buộc bụng. Hạ Nghiêu Xuyên lại lặng lẽ nhìn Tôn Ngạn một cái. Nhà họ Tôn có hai mươi mẫu ruộng đất, bữa nào cũng có cơm để ăn, còn nhà họ… không bằng.

Nghĩ đến đây, chút thần thái trong mắt Hạ Nghiêu Xuyên lại nhạt đi. Hắn không đọc sách, cũng không có bản lĩnh gì khác. Chỉ có cắm đầu vào làm việc, hắn không sợ thức khuya dậy sớm, cũng không sợ mệt nhọc, sẽ không kém hơn người khác.

Lâm Du nặn ra một viên đường từ trong giấy gói, đặt vào tay Hạ Nghiêu Xuyên: “Chúng ta cùng nhau cố gắng, cuộc sống nhất định sẽ tốt lên.”

Y nói là “Chúng ta”, Hạ Nghiêu Xuyên khẽ khựng lại một chút khó phát hiện, Lâm Du còn tưởng rằng là ảo giác. Chỉ cảm thấy thần sắc Hạ Nghiêu Xuyên dần dần sáng sủa, dường như sự u ám đã tan thành hư vô.

“Ta đi vào thăm Tiểu Khê.”

“Ừm.”

Lâm Du lại đi vào thăm Khê ca nhi, đại tẩu đang ở trong phòng bầu bạn. Khê ca nhi toàn là ngoại thương, tối hôm qua đã phát sốt, hiện tại vẫn còn ngủ. Lâm Du chia cho Tôn Nguyệt Hoa một viên đường: “Ăn đi, thím mua đó.”

Tôn Nguyệt Hoa kinh ngạc, rồi lại kinh hỉ. Xoa xoa tay nhận lấy đường, đặt trong tay nhìn ngắm, sau đó cười ngẩng đầu: “Là đường.”

“Sau này phân gia ra ngoài, kiếm tiền không còn là cho người khác nữa, đại tẩu muốn ăn bao nhiêu đường thì ăn bấy nhiêu!” Lâm Du cười vui vẻ, khát khao ngày lành nhanh chóng đến.

Một viên đường, thế mà cũng trở thành một loại hy vọng.

Tôn Nguyệt Hoa không nỡ ăn, lập tức lại nghĩ đến điều gì, đặt viên đường bên cạnh Khê ca nhi, nhỏ giọng nói: “Để dành cho Tiểu Khê ăn, ta là người lớn không tham ăn vặt. Thuốc thảo dược đắng, có đường thì Khê ca nhi có thể uống nhanh hơn.”

Miệng nói không tham, kỳ thật cũng lén lút không nỡ nhìn viên đường đó. Lâm Du lại lấy ra một viên nữa: “Đại tẩu cứ yên tâm ăn đi, thím mua cho mỗi người một viên.”

Hai người ngồi cùng nhau, nhấm nháp viên kẹo trái cây bình thường, cũng có thể cười nói nửa ngày, trò chuyện không ít chuyện trước đây. Ăn xong đường, nghe thấy bên ngoài lại ồn ào lên.

Tôn Nguyệt Hoa và Lâm Du vội vàng đi ra xem, hóa ra lại là Triệu Xuân Hoa,  bà ngồi dưới đất la lối khóc lóc, nhất quyết không chịu phân chia nhà cửa trong nhà.

“Muốn phân nhà cửa đi, trừ phi ta chết!” Triệu Xuân Hoa vừa nằm vừa khóc lóc om sòm. Ngôi nhà gạch đá này là bà ta và Hạ Đại Toàn tích cóp nửa đời người tiền mới xây được. Đã phân đi bốn mẫu ruộng, còn muốn lấy nhà của bà ta, chi bằng muốn bà ta chết đi còn hơn.

Chu Thục Vân cũng lạnh mặt. Tuy nói ngôi nhà gạch đá này nhị phòng họ thật sự không bỏ tiền ra xây, nhưng số bạc bị lấy đi bấy nhiêu năm, dù thế nào cũng đủ rồi, đây vốn dĩ nên thuộc về nhị phòng.

Triệu Xuân Hoa dứt khoát không đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất đầu tóc bù xù, giơ cánh tay bị gãy lên, quyết tâm không cho nhà, còn nhăn nhó với cả Hạ Đại Quảng.

Hạ Đại Quảng vốn tính toán  xây một bức tường ngăn cách giữa đại phòng và nhị phòng. Tuy nói phân gia, nhưng chung quy vẫn ở liền nhau. Nhưng nhà cửa đúng là do hai ông bà già bỏ tiền mua, trên khế nhà đăng ký ở huyện nha cũng là tên tam đệ. Tam đệ không chịu phân cho nhị phòng, ông cũng không có cách nào.

“Thục Vân này, ta thấy không bằng thế này. Trên sườn núi có một căn nhà gỗ, là nhà lão Dương để lại, cũng đã 3-4 năm rồi. Dù sao bọn họ cũng không cần, ngày mai ta đi nói với lão Dương một tiếng, ngươi mua chút đồ vật mang lên, xem có thể mua được căn nhà đó không. Dù sao cũng có chỗ ở, nếu cha mẹ chồng ngươi không muốn phân nhà, cứ để ta làm chủ, sẽ chiết thành bạc cho các ngươi.”

Nhà họ Dương trong thôn mấy năm trước đã phát tài, cả nhà dọn lên trấn trên, đã nhiều năm không quay về. Họ ở trên trấn ở nhà ngói gạch xanh, căn nhà gỗ ở nông thôn đương nhiên là bỏ.
Vừa nghe nói còn phải đưa bạc, Triệu Xuân Hoa lập tức lại làm ầm ĩ, khóc lóc bảo Trịnh Thải Phượng đi lấy dây thừng, nàng ta muốn treo cổ ngay trong sân không sống nữa.

“Đủ rồi!!” Hạ Đại Quảng gầm lên giận dữ, bị Triệu Xuân Hoa làm phiền đến mức tận cùng. Chuyện này vốn dĩ là do họ sai, giờ không chịu cho nhà cũng không chịu đưa tiền, là muốn dồn người vào đường cùng.

Hạ Đại Quảng không nói gì, lập tức bảo con trai Hạ Trường Lâm đi từ đường lấy gia phả về, nói: “Trước đó ta đã nói rồi, nếu các ngươi không chịu nghe theo, đành phải mời các ngươi rời khỏi gia phả nhà họ Hạ.”

Ông ấy muốn làm thật, Triệu Xuân Hoa cũng nhìn ra, lập tức mặt trắng bệch, đứng dưới gốc cây có treo dây thừng, ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.

“Tức phụ nhị phòng, ngươi thấy sao?” Hạ Đại Quảng nhìn về phía Chu Thục Vân.

Phân nhà là đại sự, không phải Chu Thục Vân một người có thể quyết định. Bà khó xử, chỉ nói chuyện này cần phải thương lượng. Liền gọi cả nhà lại, muốn thảo luận ra một kết quả.

Hạ Nghiêu Sơn nói: “Căn nhà gỗ nhà họ Dương ta từng đi ngang qua, có nhìn thoáng qua. Coi như tốt, xà nhà cột kèo đều vững chắc, chắc là lúc xây đã quét đủ sơn, ngay cả sâu mọt cũng không có. Chỉ là vị trí hơi hẻo lánh một chút, ở trên sườn núi, không có mấy người đi qua đó.”

Năm trước Chu Thục Vân cũng đi ngang qua một lần, chỉ nhìn từ xa, chung quanh thật sự không có mấy người, toàn là ruộng hoang đất trống, phải đi một khắc (15p) mới đến được trong thôn.

Bà thở dài, chỉ cảm thấy không muốn gặp lại mặt hai ông bà già và đại phòng nhà họ Hạ nữa. Chỉ cần có thể phân ra ngoài, cái gì cũng tốt, bất luận sau này cuộc sống tốt xấu thế nào, đều là do bọn họ tự mình gây dựng nên.

Hạ Nghiêu Xuyên nhìn nương mình, liền biết suy nghĩ trong lòng bà, hắn nói: “Ta và đại ca không đọc sách, nhưng tuyệt đối không thể làm những chuyện không có cốt khí, cũng không nhìn sắc mặt người khác mà sống.”

Về phần ý kiến của Tôn Nguyệt Hoa và Lâm Du, họ đều gật đầu đồng ý. Tôn Nguyệt Hoa bị đại phòng sai bảo nhiều năm như vậy, cũng không muốn nhìn sắc mặt người khác nữa, dù sao Đại Sơn đi đâu nàng đi đó, cả nhà ở bên nhau, dù cuộc sống có khổ một chút nàng cũng không sợ.

Còn Lâm Du cũng không cho rằng đây là cuộc sống tồi tệ nhất.

Kiếp trước y mắc bệnh tật, những thứ khác không học được, chỉ học được sự lạc quan. Người ta phải nhìn về hướng tốt, cuộc sống mới có thể tốt lên.

Chu Thục Vân thấy mọi người đều không có ý kiến, vì thế chốt lại: “Cứ lấy căn nhà gỗ đó, hôm nay đoạn tuyệt sạch sẽ! Sau này chúng ta sống tốt hay xấu, cũng không đến lượt những người đó quản!”

Đã đưa ra quyết định, trong lòng liền thoải mái không ít. Chu Thục Vân không hề oán trời trách đất, đã quyết định phân ra ngoài, vậy nên nỗ lực nhìn về phía trước mới phải.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhị phòng vội vã dọn nhà, nồi niêu xoong chảo, đồ đạc gia cụ toàn bộ kéo đi.

Ruộng đất bốn mẫu, nhà tranh một gian, họ như ý nguyện có được cuộc sống của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com