Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟Đào măng

Đầu xuân vẫn còn se lạnh, bờ sông liễu rủ mầm non đã sum suê. Lâm Du dắt trâu đi đến bờ sông, buộc trâu vào gốc liễu, tùy ý tìm một bãi cỏ nằm xuống. Mặt trời làm khô sương sớm, nằm xuống thấy mềm mại ấm áp, thoải mái hơn chiếc ghế tre của y nhiều.

Mấy người phụ nữ và phu lang giặt quần áo đi ngang qua bờ sông, lén nhìn Lâm Du một cái, sau đó rủ nhau rời đi, đi xa mới nhỏ giọng bàn tán, hóa ra đây là tiểu ca nhi nhị phòng nhà họ Hạ mua về, nghe nói người ta không cần y, mới miễn cưỡng nhận làm con nuôi.

Lâm Du ngồi dậy, nhổ cọng cỏ nhỏ bị nhai nát trong miệng ra, hậm hực nhìn về phía mấy người kia, cái gì mà không cần y, y có rất nhiều người muốn nuôi được không.

Lâm Du không thèm so đo với bọn họ, chờ trâu ăn xong cỏ, y dắt trâu trở về. Con trâu này toàn thân màu đen, Lâm Du đặt tên là Đại Hắc, y sờ sờ sừng trâu rất là không nỡ: “Trâu huynh trâu huynh, ngươi đừng quên ta, sau khi trở về nếu có nhớ ta...”

Quay người lại, Lâm Du thấy cách đó không xa đứng một người, lần trước vội vàng thoáng nhìn qua một lần, là cháu trai trưởng thôn Tôn Ngạn. Tôn Ngạn tuy rằng đang khiêng cuốc, nhưng toàn thân toát ra khí chất của người đọc sách, đang tò mò đánh giá y ở phía trước.

“Ngươi là con nuôi Chu thẩm, Lâm Du?” Tôn Ngạn đặt cái sọt xuống, vừa nói chuyện vừa ngồi xổm xuống cắt cỏ, cỏ tươi bên bờ sông nhiều, chỉ nửa nén hương là có thể cắt đầy một sọt.

Lâm Du gật gật đầu, không nói gì, y không quen Tôn Ngạn. Lâm Du dắt trâu, định đi về.

Tôn Ngạn lại gọi y lại: “Ngươi tính trả trâu sao?”

Lâm Du dừng lại: “Đúng vậy, thím nói trâu không cần, chờ ăn no thì trả lại cho các ngươi.”

“Vậy vừa lúc, dù sao ta cũng phải đi về, ngươi giao trâu cho ta là được.” Tôn Ngạn không đến gần y, Lâm Du muốn chạy, hắn vội vàng mở lời dường như đang tìm chuyện để nói.

Lâm Du đặt dây thừng xuống đất, sau đó lại nhặt lên, y lắc đầu: “Ta vẫn nên dắt về nhà các ngươi đi,” nếu bây giờ giao đi, trâu xảy ra chuyện gì, Lâm Du không giải thích rõ được.

Y không đồng ý, Tôn Ngạn cũng không tiện cưỡng cầu, nhìn Lâm Du chậm rãi đi xa.

Đi xa không được vài bước, Lâm Du bỗng nhiên gặp Hạ Nghiêu Xuyên. Nơi này cách bờ sông không xa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Lâm Du vừa rồi nói chuyện với Tôn Ngạn, Hạ Nghiêu Xuyên đã thấy.

Ánh mắt Lâm Du sáng ngời, chạy chậm hai bước theo sau, “Ta đi trả trâu, ngươi đi cùng ta sao?”

Ai ngờ Hạ Nghiêu Xuyên lạnh lùng liếc y một cái, lại nhìn Tôn Ngạn, nhíu mày xoay người rời đi, một câu cũng không nói. Chỉ còn lại Lâm Du đứng há hốc mồm tại chỗ, lẩm bẩm: “Tính tình sao mà khó đoán vậy chứ.”

Lâm Du nhanh chóng dắt trâu theo sau, con trâu này sao lại cứ cúi đầu gặm cỏ lúc này, Lâm Du dùng sức kéo, ngẩng đầu vừa thấy Hạ Nghiêu Xuyên đã đi xa. Y hô to một tiếng: “Ngươi chờ ta, ta đưa xong trâu rồi cùng ngươi lên núi.”

Hạ Nghiêu Xuyên dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại. Lâm Du khó khăn lắm mới kéo trâu đi, miễn cưỡng đi bên cạnh Hạ Nghiêu Xuyên. Hai người dường như cũng không nói lời nào, một đường xuyên hoa phất liễu, bầu không khí dường như cũng rất tốt.

Mùa xuân đúng là lúc én bay về, Lâm Du nhớ tới sáng sớm rời giường ra cửa, thấy dưới hành lang có một tổ chim én. Én mẹ đi kiếm ăn, trong tổ còn mấy con én con, y trèo lên xem, bên trong còn có một quả trứng.

Hạ Nghiêu Xuyên cho rằng y muốn ăn trứng chim, cầm gậy trúc liền định thọc, dọa Lâm Du hết hồn, nhanh chóng ngăn cản.

Đến nhà trưởng thôn, Lâm Du nhìn thấy Tôn Chí An, còn có Tôn Vương thị. Hạ Nghiêu Xuyên mở lời chào hỏi: “Tôn gia gia, tôn bà bà.”

Lâm Du không quen họ, học theo hắn cùng nhau gọi người.

Hạ Nghiêu Xuyên xưng hô thế nào, y cũng xưng hô như thế. Gọi xong, Hạ Nghiêu Xuyên quay đầu lại liếc y một cái, vẻ mặt có chuyện muốn nói lại thôi, không nói nên lời. Lâm Du vẻ mặt dấu chấm hỏi, y gọi theo Hạ Nghiêu Xuyên như vậy có vấn đề gì sao?

Tôn Vương thị tuổi lớn, liền thích kéo tiểu bối nói chuyện. Bà lấy ra một nắm quả khô nhét vào tay Lâm Du, nhìn Lâm Du, lại nhìn Hạ Nghiêu Xuyên, ánh mắt qua lại đảo quanh trên người hai người, ngay sau đó tươi cười hiền từ nói: “Hai đứa nhỏ các ngươi xứng đôi, sau này phải đối xử tốt với nhau...”

Tôn Vương thị chưa nói xong, thấy Tôn Ngạn cõng một sọt cỏ trở về, Tôn Ngạn vội vàng ngắt lời bà nội, nói: “Bà nội, ngài lại nói mê sảng , Du ca nhi là con nuôi Chu thẩm.”

Mấy ngày nay Tôn Vương thị không ra khỏi nhà, không biết chuyện này, phản ứng lại mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng.

Lâm Du muốn kéo Tôn Vương thị tiếp tục nói chuyện, thấy Hạ Nghiêu Xuyên xoay người rời đi, đi ngang qua Tôn Ngạn thì nghiêng người nhìn thoáng qua, bước chân càng lúc càng nhanh.

Khiến Lâm Du tức muốn xông lên cắn hai miếng, đã nói cùng nhau lên núi không thể nuốt lời, Lâm Du nói lời từ biệt xong nhanh chóng đi theo.

Trong núi tre không đáng tiền, mùa xuân khắp nơi đều có. Lâm Du đi theo phía sau Hạ Nghiêu Xuyên, hướng vào sâu trong rừng tre, mặt đất nổi lên những mụt tre nhọn, mặt đất nhô lên một ít. Lâm Du có kinh nghiệm đào măng, biết thời tiết này chính là mùa măng sinh trưởng, măng trong bọc đất là tươi mới nhất, hầm canh hay xào đều ngon.

Hạ Nghiêu Xuyên chọn trúng hai cây tre xanh lớn, cầm rìu chặt.

Lâm Du liền ngồi xổm ở phía sau, “xạc xạc xạc” dùng tay bới đất.

Đất bắn vào giày Hạ Nghiêu Xuyên, hắn đang chặt nghiêm túc, nhíu mày cúi đầu nhìn, giày đầy đất. Thấy tiểu ca nhi ngồi xổm ở phía sau chơi rất vui vẻ, hắn liền không quản.

Hai cây tre xanh đổ xuống, Lâm Du cũng thu hoạch đầy đủ, may mắn mang theo sọt, y bỏ măng vào sọt. Định giúp hắn cùng nhau kéo cây tre, thấy Hạ Nghiêu Xuyên thế mà một mình kéo được cả hai cây, cánh tay nổi gân xanh, nhẹ nhàng khiêng trở về.

Lâm Du đi theo phía sau, nói: “Hạ Nghiêu Xuyên, ta giúp ngươi cùng nâng đi.”

“Không cần.”

A, đàn ông. Lâm Du nắm chặt sọt, hai ba bước chạy đến phía trước Hạ Nghiêu Xuyên, chỉ để lại cho Hạ Nghiêu Xuyên một cái gáy.

Trong sân có một cái giếng, Lâm Du lấy ra một xô nước, ngồi dưới hành lang lột vỏ măng. Thịt măng trắng nõn lộ ra, tản ra từng đợt hương thơm thanh mát. Hạ Nghiêu Xuyên kéo cây tre vào, ngồi bên cạnh dùng dao chẻ củi tách tre thành thanh, tốc độ hắn rất nhanh, Lâm Du xoay người rửa măng một cái, thanh tre đã được róc sạch toàn bộ.

Chu Thục Vân và Tôn Nguyệt Hoa buổi sáng ở nhà, ngồi xuống giúp nhau rửa măng, nói: “Trâu đã trả lại nhà trưởng thôn chưa?”

Lâm Du: “Dạ dạ, trả rồi.”

Y đào không ít măng, rửa đầy một chậu, Tôn Nguyệt Hoa nói: “Nương, hôm qua trong nhà làm nước tương, giữa trưa làm một chậu măng nấu tương có được không?”

Chu Thục Vân cười đáp ứng: “Được được được, măng đầy núi đều có, cứ việc ăn.”

Hiện giờ trong nhà thương tích, bệnh tật, đại phòng hôm nay khó có được sự an tĩnh. Không có những người đó áp chế, Chu Thục Vân ăn uống cũng tốt lên không ít, buổi sáng một hơi ăn ba cái bánh bao.

Hôm qua đại phòng đánh con cả đêm, Khê ca nhi ngủ không được, sáng nay liền ngủ nướng không chịu dậy. Chu Thục Vân để ý con trai út, nghe thấy trong phòng có động tĩnh, bà mới vẩy vẩy nước trên tay, đi vào giúp Khê ca nhi đi giày mặc quần áo.

Lâm Du đổ nước bẩn vào cống, đứng dậy thì thấy Hạ Khang An đứng ở cửa. Ngày hôm qua bị tìm thấy, Hạ Khang An vẫn luôn bị đánh, nghe nói lưng đều sưng lên. Hại hai vợ chồng già bồi tiền lại bồi đồ đạc, dù có cưng chiều cũng không nhịn được cơn tức này.

Ánh mắt Hạ Khang An bình tĩnh, từ sáng sớm đã không ra cửa nữa, không nói một lời nhìn về phía cửa phòng Chu Thục Vân, thẳng đến khi Khê ca nhi từ bên trong ra, Hạ Khang An hàm răng giật giật, gắt gao nắm lấy khung cửa.

“Du ca ca,” Khê ca nhi nhìn thấy y liền chạy tới,một ít kì quái trong lòng Lâm Du bị đánh tan, y bế Khê ca nhi lên chơi trong sân, kéo xuống một cành lá cọ, tết hoa cho Khê ca nhi chơi.

Hạ Nghiêu Sơn và Hạ Trường Đức từ ruộng trở về, Khê ca nhi chạy xuống, lại ôm ca ca và cha, chơi được một lúc lâu. Hạ Trường Đức đứng dưới hành lang cạo bùn đất dưới đế giày, nói: “Buổi sáng đi xem qua, hai ngày này có thể đào mương, ta thấy nhà Thiết Sinh đều sắp đào xong rồi, con rể nhà bọn họ cũng thật cần mẫn.”

“Vậy phải nhanh lên, chờ Đại Xuyên đóng rào tre xong, là đến lúc gieo mầm mạ.” Chu Thục Vân nói.

Ngô Thiết Sinh, chính là chồng Trần Cát Hoa. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bên ngoài có người gõ cửa, Chu Thục Vân chạy ra mở cửa, chính là Trần Cát Hoa.

“Chu đại tỷ, đều ở nhà đấy à,” Trần Cát Hoa mặt đầy ý cười, chuyện hôn sự của con gái ổn thoả, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Chu Thục Vân nghênh đón người vào: “Cát Hoa muội, mau vào ngồi.”

“Không ngồi đâu, ta tới để nói chuyện. Hương Tú nhà ta không phải đính hôn sao, ngày cũng đã định rồi, là ngày mốt. Đến lúc đó, các ngươi đều đến nhà ta chơi.”

Người nhà quê mời khách là như vậy, nếu là muốn mời ai ăn tiệc, liền nói “Đi chơi”, không có những quy tắc phô trương rườm rà. Chu Thục Vân gật gật đầu, thành thân là ngày đại hỉ, nhà họ và nhà họ Ngô quan hệ không tệ, tất nhiên là nên đi.

Trần Cát Hoa đứng ở cửa, chỉ mời riêng nhị phòng, nàng đối với đại phòng nhà họ Hạ cũng không vừa mắt. Nàng nhìn vào bên trong dò xét, xem một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua, náo loạn thế nào rồi?”

Chu Thục Vân đưa người ra ngoài, lắc đầu nói: “Đều là hai vợ chồng già cùng đại phòng bọn họ tự gây nghiệt, nên để bọn họ ăn một bài học, lần này bị người ta đánh, thành thật không ít.”

Theo lý mà nói, Triệu Xuân Hoa và Hạ Đại Toàn là cha mẹ chồng Chu Thục Vân, bà không nên nói như vậy. Nhưng là đức hạnh của hai vợ chồng già nhà họ Hạ, cả thôn đều biết. Đổi lại là người khác, cũng không nhịn được.

“Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, đã sớm phân gia rồi.” Chu Thục Vân nói.

Trần Cát Hoa vỗ vỗ tay bà: “Ta nói, con cháu đều có phúc của con cháu, ngươi muốn vì danh tiếng của bọn nhỏ mà không phân gia, chỉ sợ cái gia đình như vậy ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, còn không bằng rõ ràng rành mạch… Không nói nữa, trong nhà còn có việc, tóm lại ngươi phải nghĩ kỹ.”

Đừng nhìn Trần Cát Hoa nhỏ hơn Chu Thục Vân vài tuổi, nói chuyện lại thấu đáo, một câu của nàng khiến Chu Thục Vân bừng tỉnh đại ngộ, như là bị đánh thức vậy. Chờ Trần Cát Hoa đi xa, Chu Thục Vân còn đứng tại chỗ nghĩ chuyện này.

Tôn Nguyệt Hoa: “Nương? Trần thẩm tới nói gì vậy?”

Chu Thục Vân lấy lại tinh thần nói: “Hương Tú ngày mốt xuất giá, gọi cả nhà chúng ta qua ăn tiệc. Nói đến, nên mua chút rượu mang qua, dù sao cũng là ngày đại hỉ.”

“Hạnh Hoa Hương ủ “tao thiêu” thì không tệ, tuy không thể so với trên trấn, nhưng ở làng trên xóm dưới cũng được hoan nghênh,”
Hạ Nghiêu Sơn nói, “tao thiêu” dễ uống mà giá cả lại không quá quý, mang đi tặng lễ cũng thể diện.

Tôn Nguyệt Hoa cười vỗ vai Hạ Nghiêu Sơn: “Ta thấy, là chính ngươi muốn uống đấy chứ, muốn nương tiện thể mua cho ngươi một ít.”

Chu Thục Vân ở bên cạnh: “Mua mua mua, nhìn ngươi thèm kìa. Nhà ta đi nhiều người, lễ cũng nên chuẩn bị nhiều một chút. Nhà chúng ta và nhà họ Ngô quan hệ không tệ, theo ta thấy, nên nhắc thêm một ít thịt nữa mới được.”

Bọn họ nói chuyện ăn tiệc, Lâm Du cúi đầu cùng Khê ca nhi chơi, mi mắt hơi hơi rủ xuống.

Buổi trưa một bữa măng nấu tương, cả nhà ăn cảm thấy thỏa mãn. Một nồi măng để lại một nửa cho đại phòng, bọn họ đang rửa chén, liền nghe thấy trong phòng Trịnh Thải Phượng chỉ vào mũi Lý Tú Nga mắng.

“Đều là ngươi cái đồ mẹ phế vật này, làm hư cháu trai tốt của ta.”

“Ngài cũng đừng nói những lời đó, Khang An một câu “đồ đĩ”, chẳng phải là học từ ngài sao? Bây giờ lại trách ta.”

Lý Tú Nga vốn dĩ bưng cơm cho Trịnh Thải Phượng mới đi vào, vừa nghe Trịnh Thải Phượng mắng mình, nàng lấy lại bát cơm xoay người đi ra ngoài, khiến Trịnh Thải Phượng ở sau lưng một câu “tiểu tiện nhân” mắng không ngừng.
***
Anh ghen à?
ANH BÌNH THƯỜNG 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com