🌟Không phải đại cẩu thì là gì
Đất trồng rau được khoanh vùng cần phải rào lại. Trên núi có loại trúc lùn thon dài, không cần Hạ Nghiêu Xuyên đi, Lâm Du cầm dao chẻ củi chặt một bó mang về, gọt thành những thanh tre cùng chiều cao cắm vào đất, rồi dùng dây thừng buộc một vòng trên dưới.
Chu Thục Vân nói chờ thêm một thời gian nữa trong nhà nên nuôi gà vịt ngỗng, rào chắn này đủ chắc chắn, có thể ngăn gà vịt ngỗng ở bên ngoài.
Khi y đang bó tre, Hạ Nghiêu Xuyên đã đào hết cát và đá cuội ở bờ sông về, chất thành hai ngọn núi nhỏ, dường như sợ không đủ.
Đào xong hắn liền đứng bên cạnh Lâm Du, không nói lời nào, ngồi xổm xuống cùng Lâm Du buộc tre.
Lâm Du dường như đã quen, thuận miệng nói: “Đá cuội không cần nhiều đến vậy.”
Hạ Nghiêu Xuyên lại khựng lại, nhỏ giọng hỏi y: “Vậy ta lại chở về bờ sông…” Hắn rũ mắt nhìn Lâm Du, như thể sợ mình đã làm sai.
Lâm Du bật cười, một người anh tuấn cao lớn như thế, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn y, không phải đại cẩu cẩu thì là cái gì chứ.
“Đã đào rồi thì thôi, ta thấy dòng sơn tuyền phía sau núi thỉnh thoảng có chút bùn sa, ngươi cứ lát hết đá cuội dư thừa vào đó, ít nhiều cũng có thể lọc được chút nước.”
Hạ Nghiêu Xuyên gật đầu, ngay sau đó lại khôi phục sắc mặt vui vẻ nhẹ nhàng.
Hai người làm việc hiệu suất cao, buộc tre xong. Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên dùng cuốc khai hoang đất. Chỗ này vốn là sân, người đi lại khiến đất bị cứng, cần phải cày xới ba bốn lần, rồi tưới nước mới có thể trồng trọt.
Hai khoảnh đất được khoanh ra không lớn lắm, nhưng cày xới là việc thể lực, chỉ chốc lát Lâm Du đã mồ hôi đầm đìa. Trồng rau là để cả nhà ăn, Hạ Nghiêu Sơn và Tôn Nguyệt Hoa thấy vậy, cũng cầm cuốc đi tới giúp đỡ.
Chu Thục Vân ở dưới hành lang may quần áo cho Khê ca nhi, lần trước té ngã trên núi, áo quần cũng bị rách. May mắn là vải mới, vá lại vẫn có thể mặc được.
Khê ca nhi bưng chén thuốc, thổi hai cái rồi uống hết. Thuốc đắng, nhóc uống xong liền được Chu Thục Vân đút cho một miếng bánh bao. Lần trước uống thuốc có được ăn đường, nhưng đường quý, Khê ca nhi muốn ăn nhưng không dám nói.
Uống thuốc xong, nhóc là một đứa trẻ nhỏ không tiện chạy nhảy, liền theo vào vườn rau, ngồi xổm sau lưng Lâm Du nhặt đá, còn có thể trò chuyện cùng các ca tẩu.
Hạ Trường Đức ăn cơm xong liền đi ra ruộng hoang ngoài kia, mảnh đất hoang đó đã nhiều năm không ai trồng. Nếu đã phân cho họ, mà ruộng đất trong nhà không nhiều, vẫn phải tìm cách khai khẩn ra.
Chu Thục Vân cầm cuốc, cất tiếng gọi rồi đi về phía ruộng ngoài.
Đất cày xới xong không cần phải quản, đợi khi trời mưa xuống lại trồng rau. Lâm Du rốt cuộc rảnh rỗi, bắt đầu trang trí phần đất trống còn lại trong sân. Bốn người làm việc nhanh chóng, rất nhanh đã rải lan ra một tầng cát sông dày, giẫm lên trên có thể lún xuống.
Lâm Du dùng ngón tay ước chừng một chút, rải dày năm centimet là đủ rồi. Lại chọn lọc đá cuội một chút, những viên đá cuội này phần lớn là tạp sắc, không cần phân loại chất đống, cứ rải đều lên trên là được. Giữa các viên đá có khe hở, cuối cùng mới rải lên đá vụn nhỏ.
Gió nhẹ thổi qua, mặt bốn người đều đỏ bừng, là do nóng, trong mắt lại xen lẫn sự kinh hỉ.
Đứng dưới hành lang nhìn ra, sân lát đá cuội sạch sẽ gọn gàng, có một vẻ đẹp không nói nên lời. Mắt Tôn Nguyệt Hoa sáng lên, nhấc vạt áo bước lên đi lại, nói: “Thật vững vàng, sẽ không bị té ngã, mà còn đẹp nữa.”
Lâm Du cười: “Múc một chậu nước thử xem.”
Nghe Lâm Du nói vậy, Hạ Nghiêu Xuyên liền làm theo, xách hơn nửa xô nước đổ lên lớp đá cuội. Nước theo khe đá thấm vào lớp cát, rồi theo lớp cát thấm sâu vào đất.
Mặt đất đá cuội thấm nước hơi lún xuống, nhưng gần như không ảnh hưởng đến việc đi lại. Sân trong thôn đều là đất, chỉ cần mưa một chút là lầy lội trơn trượt. Có đá, cho dù ngày mưa, cũng có thể yên tâm đi lại trên đó.
Lát đường đá, hơn nửa vẫn là vì mỹ quan. Ánh nắng buổi chiều chói chang, đổ nước xong chờ một lát, nước trên mặt đã bị phơi khô.
Ai mà ngờ được, căn nhà gạch đất rách nát ban đầu, giờ đây cũng có thể biến thành một "biệt viện" sơn gian tao nhã lịch sự.
Hạ Nghiêu Sơn và Tôn Nguyệt Hoa đều cảm thấy hiếm lạ vô cùng, vừa tốt vừa đẹp, chạy tới chạy lui trên đường đá cuội, chơi đủ rồi cũng không muốn rời đi.
Ý cười trên mặt Hạ Nghiêu Xuyên không giảm, trông có vẻ điềm tĩnh hơn đại ca hắn một chút, nhưng thấy căn nhà mới thay đổi diện mạo, trong lòng cũng một trận thoải mái vui vẻ.
Hắn nhìn Lâm Du bên cạnh, nói: “Ngươi thật sự rất lợi hại.”
Đây là lần đầu tiên y được hắn khen, Lâm Du nhớ lại lúc mới đến, Hạ Nghiêu Xuyên còn bày ra vẻ mặt khó chịu với y. Lâm Du cũng không khiêm tốn, nhếch khóe miệng lên đầy kiêu ngạo: “Ta cũng cho là vậy.”
Hạ Nghiêu Sơn ngước mắt nhìn. Thấy đệ đệ và Du ca nhi ngây ngô cười với nhau, không biết đang cười cái gì. Hạ Nghiêu Sơn còn đẩy đẩy vợ, bảo Tôn Nguyệt Hoa xem: Ngươi nhìn, hai đứa nó ngẩn người ra rồi.
Tôn Nguyệt Hoa vội vàng kéo Hạ Nghiêu Sơn đi ra ngoài, Đại Sơn này không có mắt nhìn, người ta đang phát triển tình cảm đó, tất nhiên nên để lại không gian riêng cho hai người.
Còn Khê ca nhi đang ngồi xổm trên đất chơi đá, cũng lén lút nhìn nhị ca ca và Du ca ca, sau đó lấy tay che mắt thẹn thùng, lại muốn nhìn, lén buông ra một khe hở nhỏ ở ngón tay. Nhị ca ca nhóc thích, Du ca ca nhóc cũng thích, hai ca ca ở bên nhau, nhóc cũng vui vẻ mà.
Tháng ngày trong núi nhàn nhã trôi qua, cả nhà đã chuyển đến được nửa tháng. Từ không đến có, sự thay đổi cũng rất lớn. Hai bên vườn rau đã gieo trồng rau xanh, sáng sớm Lâm Du đánh răng bên vườn rau, thấy trong đất đã nhú lên không ít mầm xanh, qua một thời gian nữa là có thể ăn được.
Chu Thục Vân đã mua giường về rồi. Nhà kia dọn đi nơi khác, giường tủ đều không mang đi được, vừa lúc bà mua được giá rẻ. Chỉ là chân giường hơi lỏng, phải mời thợ mộc gia cố mới chuyển về.
Trong phòng ngủ nhỏ, kê hai chiếc giường vừa vặn, ở giữa còn có một cái bàn vuông.
Chu Thục Vân thấy hai người lạnh nhưng không nói, liền lại bỏ tiền túi ra, mua một ít bông để làm đệm giường, may thêm hai bộ chăn đệm. Lâm Du nhìn chăn đệm mới làm, trải một lớp đệm lại đắp một lớp chăn, thời tiết tháng ba như vậy là đủ dùng.
Y tức khắc rưng rưng nước mắt, ôm chăn không chịu buông tay, tháng ba… Y rốt cuộc được ngủ trên giường, đây mới là cuộc sống của người T-T.
Nằm yên ổn ngủ một lát, Lâm Du bọc chăn ngủ rất say, trong mơ màng, có người nhẹ nhàng khép cửa sổ cửa lớn lại cho y. Trong nhà tức khắc lâm vào yên tĩnh, Lâm Du trong giấc mơ vô ý thức cọ cọ chăn, trở mình ngủ tiếp.
Ngón tay Hạ Nghiêu Xuyên khẽ nhúc nhích, đứng ở mép giường lặng lẽ nhìn Lâm Du, dường như nhìn rất lâu rất lâu.
Vừa rồi lúc Lâm Du sắp tỉnh, Hạ Nghiêu Xuyên có chút hoảng loạn không nói nên lời, ngay cả chính hắn cũng không biết, mình đang sợ hãi cái gì. Đứng nhìn lâu như vậy, ước chừng là sợ bị Lâm Du phát hiện.
Hạ Nghiêu Xuyên nhìn chưa đủ, lại lén lút đi ra ngoài.
Chờ mặt trời dần dần lặn về tây, Lâm Du bị tiếng chim kêu đánh thức. Hai con chim sẻ đậu trên cửa sổ, ríu rít mổ bắp ngô đã phơi khô trước cửa sổ, ăn no rồi lại vỗ cánh bay đi.
Đây là lần Lâm Du ngủ thoải mái nhất, không nằm mơ, cũng không giật mình tỉnh giấc. Ngủ một giấc hai canh giờ, y xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, đẩy cửa sổ bên mép giường ra.
Ngoài cửa sổ, Chu Thục Vân đang cùng Tôn Nguyệt Hoa ngồi trong sân chọn đậu. Chu Thục Vân thấy y tỉnh, cười nói: “Vừa rồi Đại Xuyên còn nói, chờ ngươi tỉnh ngủ, sẽ treo rèm cỏ mới đan lên.”
Lâm Du cũng nheo mắt cười, vừa lúc ánh tà dương sơn gian xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giường và người y. Y duỗi thắt lưng, ngáp một tiếng mơ màng, khóe mắt chảy ra một chút nước mắt.
Không lâu sau, Hạ Nghiêu Xuyên liền cầm rèm cỏ đi vào, đóng đinh gỗ trên tường rồi treo rèm cỏ lên. Tuy rằng không có tường vách, hiệu quả vẫn giống nhau, không thể nhìn thấy đối phương.
“Thế này không đúng, sẽ rơi xuống, để ta làm,” Lâm Du xuống giường đi tới.
Y nhận lấy dây thừng trên tay Hạ Nghiêu Xuyên, xoay người đứng trước mặt Hạ Nghiêu Xuyên. Lâm Du không để ý tư thế gần như ôm này làm Hạ Nghiêu Xuyên phía sau đỏ mặt từ đầu đến đuôi.
Hạ Nghiêu Xuyên cao hơn Lâm Du một cái đầu, hắn cúi đầu là có thể thấy đỉnh đầu Lâm Du, tóc xù xoa lỏng lẻo, ẩn ẩn tỏa ra hương lá lách sạch sẽ.
Hạ Nghiêu Xuyên kinh hãi lùi về sau, đụng phải chiếc ghế phía sau.
Loảng xoảng một tiếng, hắn nắm chặt tay vịn ghế, nghe rõ ràng tiếng tim mình đập: một tiếng, một tiếng, lại một tiếng.
Lâm Du quay người lại, thấy thần sắc Hạ Nghiêu Xuyên thập phần kỳ quái, muốn nhìn y rồi lại không dám nhìn, Lâm Du vẫy vẫy tay: “Hạ Nghiêu Xuyên, ngươi không sao chứ?”
Hạ Nghiêu Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, lắc đầu: “Không có việc gì, ta đi làm việc trước… Không, ngươi làm việc trước,” nói xong, hắn như chạy trốn mà đi ra ngoài.
Lâm Du ngơ ngác, y còn muốn bảo Hạ Nghiêu Xuyên phụ một tay. Thôi, vẫn là tự y làm.
Hạ Nghiêu Xuyên xông vào sân, ghé vào thùng nước vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt. Hắn ngây ngẩn nhìn bóng mình trong nước, bọt nước trên đuôi tóc rơi vào nước, tạo nên sóng gợn.
Ngoài viện có người gõ cửa, sắc mặt Hạ Nghiêu Xuyên khôi phục bình thường, mở cửa sau thấy Quân ca nhi.
“Ta tới tìm Du ca nhi,y có ở nhà không?”
Hạ Nghiêu Xuyên gật đầu nghiêng người nhường đường, vừa vặn Lâm Du từ phòng ngủ đi ra. Hắn nhìn thấy, nắm lấy cái cuốc rồi chạy ra khỏi cổng viện, thoáng cái đã không thấy bóng.
Quân ca nhi vẻ mặt vui mừng, thấy Lâm Du vẫn có chút thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cha mẹ Vương Dũng đến cầu hôn rồi.”
Lâm Du kinh ngạc: “Khi nào?”
Quân ca nhi: “Mới 2 ngày trước, bà nội hắn, cha mẹ hắn cùng hắn đều tới, mang theo chim nhạn, còn có gà vịt ngỗng mỗi loại hai con, rượu và bánh ngọt các thứ cũng có…”
Đều là đồ vật cầu hôn, nhà thường dân cưới ca nhi, đa phần chỉ có rượu và bánh ngọt. Có thể chuẩn bị sáu con gà vịt ngỗng, ở nông thôn như vậy là đủ để thấy nhà họ rất coi trọng Hạ gia.
Nhà họ Hạ lại là đại gia tộc, nhà họ Vương muốn chứng minh sau này họ sẽ không bạc đãi Quân ca nhi, nên ngay cả lễ cầu hôn cũng bỏ vốn. Cha mẹ Quân ca nhi thập phần hài lòng, vốn dĩ nhà họ Vương cầu hôn chỉ là hình thức. Nhưng sự chu đáo của họ, khiến cả nhà Quân ca nhi đều rất yên tâm.
Mười bốn tuổi đối với Lâm Du mà nói còn quá nhỏ, nhưng Quân ca nhi thích Vương Dũng, Vương Dũng lại là người biết căn cơ, y nên ủng hộ. Lâm Du cũng vẻ mặt vui mừng: “Chúc mừng ngươi, gả cho người mình thích.”
Quân ca nhi không có nhiều bằng hữu, chỉ có thể tìm đến Lâm Du để nói chuyện. Có thể chia sẻ niềm vui này, hắn liền cảm thấy cao hứng. Gật đầu nói: “Mẹ ta nói, chờ ngày mai lấy sinh thần bát tự, đi chùa Đại An tìm đại sư tính toán. Nếu được, là có thể định ra ngày lành.
Chỉ vài ngày nữa, Quân ca nhi liền tròn mười lăm tuổi. Chuyện cầu hôn đã định ra, chuyện thành thân có thể lùi lại sau. Người nhà hắn đều cảm thấy đứa trẻ còn quá nhỏ, muốn đợi đến 16 tuổi mới gả con đi.
Nhà Vương Dũng cũng đồng ý, cũng chỉ một năm thôi, có thể chờ được. Hơn nữa, đợi năm nay được mùa, bán nhiều lương thực tích góp thêm chút tiền, sang năm mới có thể làm bàn tiệc càng thêm chu đáo, Quân ca nhi gả về cũng có thể nở mày nở mặt.
Thời gian còn sớm, nhưng Lâm Du đã tính toán xem nên tặng hạ lễ gì cho Quân ca nhi.
Chu Thục Vân và mọi người đi chơi nhà Hạ Đại Quảng, cũng biết được tin vui này. Còn chưa tới ngày lành, đã được mời đi giúp đỡ làm bàn tiệc bếp núc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com