🌟Nhị đường thúc
Hạ Nghiêu Xuyên sớm đã định hôm nay đi mua gạch, bất quá hắn đã liên tục mấy ngày ở trong núi, thân cường thể tráng đến mấy cũng không chịu nổi sự lăn lộn này.
Chu Thục Vân không cho hắn đi, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hãy bận việc. Bà là người từng trải, biết rõ nhất lúc còn trẻ không chú ý giữ gìn thân thể, đến khi về già cả người đều là bệnh.
Việc buôn bán nhỏ của Lâm Du cũng dần dần bình ổn trở lại. Người mua ở chợ quê không còn nhiều, từ một ngày mấy trăm văn, lại trở về mấy chục văn. Hai ngày này lại liên tiếp trời mưa, Lâm Du liền không đi chợ quê nữa.
Ông chủ Lưu vẫn sẽ đặt hàng từ y, chẳng qua từ chỗ định kỳ đến lấy hàng, đến bây giờ chỉ tiện đường mới đặt một chuyến.
Người trên trấn nhiều, tuy rằng khoai chiên đã bị rất nhiều tửu lầu nghiên cứu ra cách làm, nhưng khách quen vẫn thích hương vị Lâm Du làm. Ông chủ Lưu mỗi lần chỉ đặt 40 cân, bán xong nhẹ nhàng, cũng sẽ không sợ tồn lại trong tay mà hỏng.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, mặt trời đã lên sớm. Lâm Du tháo chăn bông ra phơi trong sân, Hạ Nghiêu Xuyên giúp y dựng gậy trúc, hai người họ hợp lực vắt chăn bông lên.
Hạ Nghiêu Xuyên cần phải đi, hắn nói: “Nhà Trần thúc xa, nếu hôm nay muốn mua gạch thì cần cả ngày, em và nương đừng chờ ta ăn cơm trưa.”
Lâm Du: “Huynh chờ chút.” Y vội vàng chạy vào phòng ngủ, từ hộp tiền lấy ra 300 văn, dùng dây thừng xâu thành ba xâu, chỉnh tề gọn gàng.
“Nếu nhờ thúc Trần giúp đỡ, cũng nên mời người ta một bữa cơm. Đừng lo lắng chuyện tiêu tiền gì đó, phu lang huynh đây rất có tiền.”
Lâm Du hì hì cười, vỗ vỗ cái túi tiền căng phồng của mình. Y chính là tay thiện nghệ kiếm tiền.
Đôi mắt Hạ Nghiêu Xuyên sáng rực. Tiểu phu lang của hắn tựa như một mặt trời lấp lánh, lại còn là một mặt trời biết vây quanh hắn, phốc phốc phốc phun ra những bông hoa thái dương.
Lâm Du nhìn Hạ Nghiêu Xuyên, hoàn toàn không biết mình bị xem là mặt trời biết phun tiền, y còn vui tươi hớn hở nhét tiền cho Hạ Nghiêu Xuyên, trong miệng liên tục dặn dò:
“Có đủ không, không đủ thì ta vẫn còn, không thể để người khác cảm thấy chúng ta sơ sài. Trần thúc dẫn huynh đi bắt gà, lại giới thiệu người quen cho huynh, còn không thu tiền, ông ấy là người tốt.”
“Được, ta biết rồi,” Hạ Nghiêu Xuyên cười nhìn Lâm Du lải nhải. Lâm Du nói một câu, hắn liền đáp một tiếng, câu nào cũng được được.
Đưa Hạ Nghiêu Xuyên ra ngoài, Lâm Du còn thò đầu ra cổng viện nhìn theo hắn, cực kỳ giống lão mẫu thân không yên tâm con trai ra cửa, trong mắt toàn là lo lắng.
Y lại cảm thấy 300 văn vẫn là cho hơi ít. Y biết nam nhân ra ngoài đều cần giữ thể diện, mời khách ăn cơm cũng là chuyện kiếm mặt mũi. Không có cách nào, ai bảo y quá nghèo chứ, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất Đại Xuyên.
Bóng dáng Hạ Nghiêu Xuyên dần dần biến mất, Lâm Du mở rộng cửa viện, lại quay vào trong sân làm việc. Nông gia không có ngày nào nhàn rỗi. Cho gà vịt ăn xong lại muốn quét dọn, quét dọn xong lại muốn làm cỏ, cứ thế chẳng bao giờ rảnh tay.
Bận rộn lên liền quên mất Hạ Nghiêu Xuyên. Hạ Nghiêu Xuyên đến nhà lão Trần thì đã là buổi trưa. Hắn thấy Trần thúc đang ngồi trong sân uống rượu, là loại rượu trắng rẻ nhất của nhà nông, nhưng ông vẫn uống rất vui vẻ, nhấp một ngụm lại chép chép miệng, cầm bầu rượu rất khoái chí.
“ Trần thúc, Trần thẩm , ta đến thăm hai người,” Hắn không mở lời liền nói chuyện nhờ vả, chỉ nói đến thăm.
Vợ chồng nhà họ Trần ở nhà với cháu gái. Con trai con dâu đều làm việc ở trên trấn, mấy ngày mới về một lần. Cô cháu gái nhỏ được nuôi dạy hiểu chuyện, lập tức đi lấy ghế cho Hạ Nghiêu Xuyên ngồi.
Trần thẩm hiếu khách, cười lấy ấm trà rót nước, lại lấy hạt dưa đậu phộng ra mời ăn. Hạ Nghiêu Xuyên đứng dậy vội vàng nói lời cảm tạ.
Lão Trần nhìn Hạ Nghiêu Xuyên một cái, tiếp tục uống rượu, chép miệng nói: “Mấy tiểu tử trẻ tuổi các ngươi, quả thực không bằng chúng ta năm đó. Nhớ ngày trước, ta cùng mấy lão thợ săn ở trong núi chạy một tháng, trở về cũng không nghỉ ngơi quá một ngày……”
Ông uống rượu xong liền thích nhớ lại chuyện cũ, nào là săn nai, săn lợn rừng, còn thường xuyên giáo huấn Hạ Nghiêu Xuyên vài câu.
Hạ Nghiêu Xuyên khiêm tốn lắng nghe, hắn thành khẩn nói: “ Trần thúc lợi hại, bọn cháu làm vãn bối nên học hỏi ở chỗ thúc nhiều hơn.”
Trần thẩm lại châm nước trà, trong lòng biết rõ cười, không giữ thể diện cho bạn già nhà mình: “Đừng thấy ông nhà ngươi mạnh miệng, mấy ngày trước về còn nói với ta, thấy tiểu tử ngươi không tồi, chịu khổ chịu khó không oán giận, lại thông minh lại lanh lợi.”
Lão Trần sặc một ngụm rượu ở cổ họng, bị vạch trần tâm tư, ông cũng không ảo não, ho khan hai tiếng làm bộ thản nhiên. Rồi thu dọn bầu rượu, nói: “Lão bằng hữu bán gạch của ta ở trên trấn, ngươi đi theo ta.”
Hạ Nghiêu Xuyên cười. Người khác đều cảm thấy Trần thúc hung dữ, hắn lại cảm thấy ông rất hòa ái.
Hắn chợt thấy may mắn. Ban đầu hắn tưởng là đi chợ quê mua gạch, ai ngờ lại phải đi vào trong huyện. Nơi này đến huyện thành có chút xa, may mà phu lang đưa tiền cho hắn, nếu không thật sự không biết làm sao.
300 văn đối với Hạ Nghiêu Xuyên là đủ rồi. Trước kia hắn từng đi qua huyện thành, ăn một bữa cơm cũng chỉ hơn 100 văn, đủ cho hắn dùng.
Mà Lâm Du vẫn thường lo lắng, sợ Hạ Nghiêu Xuyên đói bụng. Phu quân cao lớn cường tráng của y, nếu đói đến thành cây gậy trúc thì không còn đẹp trai nữa, Lâm Du thầm nghĩ một cách vô tình.
Chu Thục Vân thấy trời dần lên, bà vào vườn rau cắt một nắm rau hẹ, hỏi: “Đại Xuyên buổi trưa không về à? Trưa nay ta làm bánh canh trứng hoa hẹ ăn.”
Cách làm đơn giản. Rau hẹ tươi cắt nhỏ, hai quả trứng gà đánh tan, múc nửa muỗng mỡ heo cho vào nồi xào thơm, thêm nước nấu thành canh. Mì vụn lại càng đơn giản, thêm nước quấy thành hình vụn nhỏ, thả vào nồi một lát, liền thành một nồi bánh canh.
Lâm Du và Khê ca nhi đều thích ăn, bánh canh trơn tuột mềm mại, một ngụm là có thể uống xong. Bụng Lâm Du rất hợp tác ọt ọt kêu, y có chút thèm, làm nũng nói: “Nương, thái thêm hai quả trứng vịt muối.”
Khê ca nhi cũng làm nũng: “Nương, con muốn ăn bã đậu xào.”
Chu Thục Vân yêu chiều hai người họ, cười bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, nương bây giờ đi nấu cơm đây.”
Lâm Du lật đất vườn rau. Đất mấy ngày không xử lý, cỏ dại lại mọc lên. Y ngồi xổm trong đất, dùng xẻng nhỏ xúc hết cỏ dại ra, trong đó còn kèm theo một ít bồ công anh, rau sam. Lâm Du tách riêng ra phơi thành đồ ăn khô.
Số còn lại đều là cỏ dại không ăn được, y mang ra hậu viện cho gà ăn. Phòng chứa củi không thích hợp nuôi gà, Lâm Du chia lều gà ra, một nửa nuôi gà nhà, một nửa nuôi gà rừng.
Hạ Nghiêu Xuyên nói, gà rừng không thể đột nhiên thích ứng môi trường xa lạ, tốt nhất là nên nuôi chung với gà nhà. Nhưng Tiểu Hoa quá bá đạo, ngay cả gà rừng nó cũng không sợ, tỏ thái độ địch ý với gà lạ. Lâm Du tính toán cho hai nhóm gà trước tiên làm hàng xóm, chờ cả hai thích ứng với nhau, lại nhốt chung.
Sau khi chuồng mới được xây dựng, lều gà ở đây sẽ phải dỡ bỏ. Nối liền với tường viện mở rộng ra ngoài, sau này nếu có tiền, nuôi thêm vịt ngỗng cũng được, hoặc dựng thành chuồng heo nuôi heo.
Lâm Du vào chuồng cho ăn, bầy gà liền xông lên. Y vừa đóng cửa rào lại, Vượng Tài và Hoa Hoa bỗng nhiên chạy tới, một mèo một chó nhào lộn về phía bầy gà.
Hai đứa này quả nhiên thành bạn tốt, tội nghiệp lũ gà trong nhà, cả ngày bị hai con hỗn thế ma vương này đe dọa, dọa đến mức Tiểu Hoa nghẹn trứng trở lại, đau đến nỗi kêu la.
Lâm Du đau đầu, xách Vượng Tài và Hoa Hoa ra ngoài: “Chờ Đại Xuyên về, ta bảo hắn dạy dỗ hai đứa một trận.”
Nghịch ngợm thì thôi, lần trước còn học được cách tập thể gây án. Hoa Hoa canh gió ở bên ngoài, Vượng Tài trèo vào ăn vụng trứng gà. Tên này còn biết nghĩa khí, ăn một quả, còn ngậm một quả ra cho Hoa Hoa.
Chó con không dạy là không được. Lâm Du dồn Vượng Tài vào góc tường, với hình tượng nghiêm phụ nói: “Hoa Hoa là muội muội, ta không nói nó. Ngươi là ca ca, sao còn dạy hư muội muội hả? Tối nay phạt ngươi không có canh trứng uống.”
Vượng Tài ô ô hai tiếng, đôi mắt tròn đen trắng rõ ràng quay tròn, vừa ủy khuất lại vừa vô tội, thái độ nhận lỗi rất rõ ràng, nhưng lần sau vẫn dám tái phạm.
Lâm Du nói một không hai, một chó một mèo đều không được uống canh trứng.
Y cầm chậu cơm gà đi ra ngoài, đúng lúc gặp Hạ Trường Đức trở về, Lâm Du nói: “Cha, cơm làm xong rồi, rửa tay là có thể ăn.”
“Ai, được.” Hạ Trường Đức gật đầu, ông dựa cái cuốc vào tường viện, ở dưới hành lang cạo bùn đất dưới lòng bàn chân.
Thấy Chu Thục Vân đi ra, ông nói: “Vừa rồi từ bờ sông về, thấy Giả mặt rỗ ở thượng du nhìn đông nhìn tây. Ta đứng xem hắn một lát. Hắn phát hiện ta đang nhìn, lại vội vàng chạy đi.”
Chu Thục Vân nhíu mày: “Cái loại lưu manh súc sinh không an phận này, sau này nhà ta cứ cách hắn xa một chút, không chừng lại đang có ý đồ xấu gì. Bất quá cũng không sợ, nhà ta người đông, đánh cũng có thể đánh hắn thành thật.”
Giả mặt rỗ từ sau lần bị đánh, con trai đã theo người thân bỏ đi, không thèm nhận hắn, mặc dù hắn trước nay cũng chưa từng quan tâm con.
Nhưng khế ước đất đai trong nhà lại bị chiếm đoạt đi, hắn tuy là một tên du côn vô lại, nhưng đất đai trong nhà vẫn là để trồng trọt, nếu không đã sớm chết đói.
Chu Thục Vân không quan tâm chuyện bên ngoài, nhưng cũng nghe người khác nói chuyện phiếm. Giả mặt rỗ sau khi bị đánh sống rất thảm, không có ruộng đất và con trai, bạc cũng bị đoạt, đói đến mức giành miếng ăn với chó nhà hàng xóm, còn làm bị thương con chó của người ta.
Lâm Du hồng hộc uống canh nóng, y nheo mắt lại, thập phần thỏa mãn. Ăn cơm xong, y lại đi nhà họ Vương một chuyến, mang chút đồ ăn cho Quân ca nhi.
Vương Dũng không có ở nhà, chỉ còn bà nội cùng cha mẹ hắn. Đôi khi nhà mẹ đẻ cũng tới thăm, ít nhiều gì cũng mang theo đồ ăn, Quân ca nhi sống rất thư thả.
Mẹ chồng hắn đã dẹp bỏ tâm tư gây rối, lại bị Đổng lão phu lang nói cho hai câu, khoảng thời gian này sống cũng coi như hòa thuận.
Lâm Du cùng Quân ca nhi ngồi ở trên ghế nhỏ, học vẽ mẫu thêu hoa. Lâm Du không học được những thứ này, y thích chạy ra bên ngoài hơn. Y miễn cưỡng thêu một cái khăn không ra hình thù gì, tính mang về cho Đại Xuyên dùng.
Nói nói cười cười một buổi chiều liền trôi qua. Quân ca nhi muốn giữ Lâm Du ở lại ăn cơm, nhưng Lâm Du không nán lại, ông chủ Lưu ngày mai tới lấy hàng, y cũng là một tiểu phu lang rất bận rộn.
Vừa về đến nhà, Hạ Nghiêu Xuyên đã trở lại.
Lâm Du nhào lên, được Hạ Nghiêu Xuyên vững vàng ôm vào lòng. Đây là phương thức chào hỏi mới nhất mà hai người họ đã nghiên cứu ra. Chu Thục Vân, Hạ Trường Đức và Khê ca nhi từ lúc ban đầu nhìn mà ngượng ngùng, đến bây giờ đã thấy chết lặng. :))))
Đúng là người trẻ tuổi biết chơi.
Hạ Nghiêu Xuyên đặt y xuống, lấy ra tiền đồng trong túi, trả lại cho Lâm Du: “Mời Trần thúc cùng ông chủ lò gạch ăn cơm hết 130 văn, cho Trần thúc uống rượu 40. Mua đồ ăn cho Trần thẩm và cháu gái nhà ông ấy hết 30. Như vậy còn lại 90 văn.”
Hắn giao đãi rõ ràng. Lâm Du căn bản không cần đếm lại, cất vào túi tiền nhỏ rồi hỏi: “Chuyện mua gạch, nói thế nào rồi?”
Hạ Nghiêu Xuyên nói: “Lão bằng hữu của Trần thúc là tay nghề nung gạch gia truyền. Gạch ta xem qua, rắn chắc, ổn định, dùng tốt. Giá thị trường là một văn một viên. Nhờ mặt mũi thúc Trần, mua một ngàn viên sẽ giảm giá một trăm văn. Bất quá tiền vận chuyển gạch đi về trên đường là 30 văn, cần chúng ta tự chi trả.”
Hai người họ cộng lại, ít nhất phải dùng hai ngàn viên gạch. Bỏ ra 200 văn để tạo ân tình, lại tiết kiệm được 200 văn.
Nhìn như không tiết kiệm được gì, kỳ thật khác biệt là ở chất lượng. Gạch ở chợ quê nung qua loa, dùng lâu hao mòn nhiều. Gạch trong huyện chất lượng tốt, sau này có thể tiết kiệm một khoản chi phí tu sửa.
Huống hồ hai người họ ở trong huyện không có quen biết, muốn mua loại gạch tốt này, có thể một chốc cũng không tìm được cách, nói không chừng còn bị lừa gạt.
Sắc trời có chút mông lung, trong sân nhà họ Hạ vô cùng náo nhiệt. Chu Thục Vân cùng Lâm Du dọn cơm lên, cả nhà ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm nóng.
Hạ Nghiêu Xuyên chợt nhớ ra một chuyện, hắn nói: “Lúc về, ta gặp nhị đường thúc trên đường. Ta chào hỏi hắn, muốn mời hắn về nhà ăn cơm, nhưng nhị đường thúc không đến.”
Lâm Du đối với chuyện này có chút xa lạ. Y nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy Hạ Trường Đức thở dài, Chu Thục Vân cũng có chút trầm trọng.
Chu Thục Vân giải thích cho Lâm Du: “Nhị đường thúc của ngươi không mấy khi ra khỏi cửa, cuộc sống của hắn cũng khổ...”
Hạ gia có ba người con trai: Lão đại Hạ Đại Quảng, lão nhị Hạ Đại Vượng, lão tam Hạ Đại Toàn.
Hạ Đại Vượng thời trẻ cưới một người vợ, người này khó sinh mà chết. Đứa con trai này chính là nhị đường thúc của họ, Hạ Trường Thụ. Từ nhỏ không có mẹ nên bị người cùng thôn bắt nạt, tính tình liền trầm mặc ít nói.
Khó khăn lắm mới thành niên, người trong nhà tìm cho hắn một phu lang. Nhưng phu lang hắn sinh ra Hạ Nghiêu Giang không bao lâu, liền bệnh nặng qua đời.
Người trong thôn đối với chuyện này bắt đầu đồn đại lung tung.
Cố tình tạo hóa trêu ngươi, Hạ Nghiêu Giang 5 năm trước cưới một người vợ, sinh hạ tiểu nữ nhi tên Viên Viên xong, không đầy một năm, người vợ lại ngã từ trên núi xuống mà chết. Để lại đứa bé còn trong tã lót một mình hắn nuôi nấng.
Người trong thôn đồn đoán lên đến đỉnh điểm, nói rằng nhị phòng nhà họ Hạ có số khắc vợ, không ai dám gả cô nương hay ca nhi qua đó nữa.
Từ đó về sau, nhị phòng nhà họ Hạ liền phảng phất như biến mất trong thôn, cả nhà hầu như không ra khỏi cửa. Khi gặp trên đường, cũng chỉ trầm mặc ít nói cúi đầu, không ngẩng đầu nhìn ai.
Hạ Trường Đức thở dài: “Nhà Nhị đường thúc chưa từng làm chuyện xấu gì, cả đời đều thành thật, thật sự là tạo hóa hẩm hiu.”
Ngay cả cháu gái nhỏ Viên Viên, cũng bị trẻ con cùng thôn bắt nạt, ghét bỏ, không ai chơi cùng.
Chu Thục Vân không đành lòng, nói gì thì cũng là người trong nhà, bà nói: “Ngày mai ta hái chút đồ ăn đi thăm họ. Người lớn thì không nói, Viên Viên còn nhỏ, đang lúc lớn, mấy người đàn ông sẽ không biết chăm sóc...”
Lâm Du ừng ực ăn canh, y ngẩng đầu từ chén lớn lên, nói: “Hôm nay Tiểu Hoa đẻ hai quả trứng gà, nương cũng mang qua đi đi.”
Y biết trứng gà quý giá, không dám nói mang hết đi. Tiểu Hoa là gà của y, trứng nó đẻ ra y có quyền quyết định.
Hạ Nghiêu Xuyên cười xoa đầu phu lang, nói với mẹ hắn: “Cũng đừng chỉ cầm hai quả, chi bằng mang hết mười mấy quả trứng trong sọt đi, giúp nhị đường thúc. Dù sao trong nhà gà nhiều, còn có rất nhiều gà rừng, không còn thì có thể đẻ tiếp.”
Chu Thục Vân suy nghĩ, cũng chấp nhận lý lẽ này, bà gật đầu đồng ý.
Khê ca nhi vừa phồng má ăn, vừa nói: “Ngày mai con cũng đi thăm Viên Viên, mang đồ chơi nhỏ của con cho muội ấy.”
Nhóc con đơn thuần, cả nhà đều bật cười, không khí trầm trọng liền bị xua tan đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com