Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟Quân ca nhi

Bởi vì chuyện sắp được ăn thịt, suốt một đêm mọi người đều cảm thấy kích động. Sáng hôm sau, cả nhà cùng thức dậy sớm. Chu Thục Vân và Hạ Nghiêu Sơn trời chưa sáng đã ra cửa, đội cả trời sao, tha thiết đi về phía chợ quê, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

Dọc đường đi gặp hàng xóm láng giềng, Chu Thục Vân đều vui vẻ chào hỏi.

“Thím Chu đi chợ à?”

“Đúng thế, phải đi mua sắm đồ đạc trong nhà. Đại tỷ cũng đi chợ sao? Ta cùng đi chung đường nhé.”

Những người xung quanh nhìn thấy, không ai là không mừng cho Chu Thục Vân. Chuyện nhà họ Hạ mọi người đều biết, có thể thoát khỏi kiểu mẹ chồng và chị dâu kỳ quái này, coi như là nhảy ra khỏi hố lửa.

Còn ở nhà, Lâm Du đang cùng Tôn Nguyệt Hoa đá cầu lông gà, đây là trò chơi quen thuộc của nhà quê, thường thấy khi còn nhỏ. Trời còn chưa sáng rõ, đá vài cái làm ấm cơ thể, trên người ấm áp càng dễ làm việc hơn.
Lâm Du tung cầu cao, khi cầu rơi xuống, y dùng lực ở chân đá ra, tạo thành một đường parabol hoàn hảo.

Tôn Nguyệt Hoa đứng đối diện, nàng lắc lư mấy bước, thấy cầu bay về phía mình, vội vàng nhấc chân tiếp. Đá hai cái giữa không trung, lại đá về phía Lâm Du.

Lần này Lâm Du không tiếp được, lảo đảo chạy vài bước, quả cầu dừng lại trước mặt Hạ Nghiêu Xuyên.

Lâm Du nhìn qua, Hạ Nghiêu Xuyên nhặt lên cười: “Tiếp này,” hắn ném quả cầu về phía Lâm Du.

Lâm Du lập tức đỡ lấy, tiếp tục chơi cùng Tôn Nguyệt Hoa. Khê ca nhi ở một bên gặm bánh bao, xem đại tẩu cùng Du ca ca chơi đùa vui vẻ. Nhóc cũng cười, chỉ tiếc là tuổi còn nhỏ, chân cẳng không nhảy lên được.

Cả nhà hiếm hoi có một buổi sáng sớm tràn đầy sinh lực, đá cầu xong trên người đều ấm áp. Vừa lúc này có người gõ cửa, Lâm Du ở gần cửa nên chạy ra mở. Y thấy một tiểu ca nhi xa lạ đứng ngoài cửa.

Tiểu ca nhi thường có ký hiệu rõ ràng, ví dụ như vị trước mắt này ôm một rổ rau, nốt ruồi son ở vành tai, tròn trịa ướt át trông rất đẹp.

Tiểu ca nhi ôm rau nhìn Lâm Du một cái, có chút ngượng ngùng, nói: “Thím có nhà không? Ta đến đưa rau.”

Tôn Nguyệt Hoa vừa chỉnh lại tóc vừa vội vàng đi ra: “Là Quân ca nhi tới, ngươi mau vào ngồi. Nương ta đi chợ Hạnh Hoa Hương rồi, trưa mới về, ta rót nước cho ngươi uống, ngồi chơi một lát.”

Chu Thục Vân không có nhà, Tôn Nguyệt Hoa gánh vác trách nhiệm chủ nhà, bận rộn tiếp đón khách.

Lâm Du biết hắn là ai, chính là tôn ca nhi nhà trưởng thôn, tuổi tác xấp xỉ y. Mà bộ quần áo y đang mặc, chính là của Quân ca nhi đưa cho.

Lâm Du ngồi xuống nói: “Ngươi thật là đẹp mắt.” Y bình tĩnh nhìn, không kìm được sự dụ hoặc của ca nhi xinh đẹp, giữa lông mày, khóe mắt khóe miệng đều nở nụ cười.

Quân ca nhi sửng sốt, ngay sau đó có chút thẹn thùng, nói chuyện với Lâm Du: “Ngươi, ngươi cũng đẹp, bộ quần áo này ngươi mặc hợp hơn ta.”

Chờ Tôn Nguyệt Hoa nấu xong trà, hai tiểu ca nhi đã trò chuyện rất vui vẻ. Nàng cũng ngồi xuống, hiếm khi có thời gian nhàn rỗi trò chuyện với bằng hữu cùng lứa tuổi.

“Ông nội ta nói nhà các ngươi mới phân gia, sợ trong nhà không có gì ăn, vừa lúc hôm nay hái được một ít rau xuân từ vườn, bảo ta mang một rổ cho các ngươi ăn.”

“Lão bá tổ phụ đã hao tâm tổn trí rồi. Mấy hôm trước phân gia, còn chưa kịp cảm ơn các ngươi.” Tôn Nguyệt Hoa bưng ra một nắm quả khô, dường như đã thay đổi thành một người khác, không còn trầm mặc như khi ở nhà họ Hạ nữa, lời nói dần dần nhiều hơn.

Trò chuyện thêm vài câu, chờ mặt trời hoàn toàn lên cao, Chu Thục Vân và Hạ Nghiêu Sơn cũng đã trở về. Bà cõng giỏ trên lưng, Hạ Nghiêu Sơn thì gánh cái nồi lớn.

Lâm Du, Tôn Nguyệt Hoa và Quân ca nhi vội vàng đi tới giúp dỡ đồ. Cái nồi mới vừa to vừa tròn, còn lớn hơn cái mang ra từ nhà họ Hạ, nấu cơm cho mười người ăn cũng không thành vấn đề.

Khê ca nhi hôm nay đã có thể đi lại, bám vào giỏ của Chu Thục Vân xem, xem mẹ mang về thứ gì tốt.

“Ngoan, hôm nay không thiếu phần thịt của con đâu, mau về chỗ ngồi, đừng để bị thương chân nữa,” Chu Thục Vân sờ đầu con trai út, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, nhìn thấy vị khách trong nhà:

“Quân ca nhi tới đấy à, ngươi mau ngồi xuống nghỉ ngơi. Hôm qua mới dọn dẹp xong nơi này, vẫn còn hơi bừa bộn.”

Biết Quân ca nhi đến đưa rau, Chu Thục Vân hiểu tộc thúc thương nhà họ, sợ họ không đủ ăn, trong lòng sao có thể không cảm động. Chu Thục Vân ngay trước mặt Quân ca nhi lấy hết thịt ra: “Vừa lúc, hôm nay nấu canh thịt. Ngươi cứ ngồi chơi đi, buổi trưa mang hai chén về.”

Thịt là đồ vật quý giá, Quân ca nhi vội vàng đứng dậy xua tay từ chối, “Không cần đâu thím, nhà ta hôm nay cũng ăn thịt mà, ngài đừng để ý đến ta. Cũng đã muộn rồi, ta cũng nên đi thôi.”

“Thím không xem ngươi là khách đâu, người khác thì không nói, hai nhà chúng ta là người một nhà, đừng nói những lời khách sáo đó. Thịt mua nhiều, ngươi yên tâm mang về đi, cứ nói là thím bắt ngươi lấy, gia gia ngươi sẽ không trách ngươi đâu.”

Hai nhà là thân thích, Hạ Đại Quảng lại nhiều lần giúp đỡ họ. Chỉ hai chén canh thịt nhỏ nhoi, Chu Thục Vân vẫn cảm thấy không đủ để trả ơn tình này.

Quân ca nhi mới ngồi xuống, tiếp tục cùng Lâm Du chơi trò cuốn dây (phiên hoa thằng). Hắn có chút thẹn thùng, kỳ thật cũng thèm thịt lắm, nhưng gia gia đã dạy hắn, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.

Chơi cuốn dây lâu rồi cũng khiến người ta mệt mỏi, Lâm Du kéo Quân ca nhi đi về phía bờ sông: “Hôm nay muốn lát sân, Hạ Nghiêu Xuyên đang ở bờ sông đào cát đào đá, chúng ta cũng đi thôi. Nghe nói mùa xuân trong sông còn có cá nhỏ tôm nhỏ, chúng ta đi bắt cá đi.”

Những trò chơi ở thôn quê, như lên núi săn chim xuống sông bắt cá, là những thú vui dân dã thú vị nhất. Trong thôn không có mấy tiểu ca nhi cùng tuổi, Quân ca nhi cũng không có nhiều bạn bè. Gặp Lâm Du, lòng ham chơi cũng nổi lên, hắn gật đầu cười: “Được, chúng ta mang theo giỏ cá.”

Đi về phía bờ sông, liền thấy Hạ Nghiêu Xuyên đang dùng cuốc cào cát ở bờ sông. Nghe Lâm Du nói về phương pháp lát sân, Hạ Nghiêu Xuyên chưa từng nghe qua, nhưng nếu tường chắn ngày hôm qua còn làm được, thì phương pháp lát sân của Lâm Du nhất định cũng làm được. Hắn gần như không chút do dự liền tin tưởng.

Hắn xúc một xẻng cát cho Lâm Du xem: “Loại này, có dùng được không?”

Lâm Du dùng tay sờ một chút, gật đầu. Loại cát này có hiệu quả thoát nước cực kỳ tốt, lát một lớp cát dày trong sân, bên trên lại lát một lớp đá cuội, chỗ nào chưa đủ thì dùng đá vụn lấp đầy, lấp xong lại rải một lớp cát mịn.

Như vậy, cho dù là ngày mưa, trong sân cũng sẽ không bị ẩm ướt. Nước có thể thông qua từng lớp đá và cát thấm vào lòng đất. Chờ mặt trời lên phơi nắng, sân cũng sẽ khô rất nhanh.

Lâm Du đã quy hoạch xong bố cục sân, sân trước gần như hình bầu dục. Y chia hai bên đông tây thành vườn rau, giữa hai khoảnh rau là nền đá cuội từ cổng vào nhà, ở giữa được lát một con đường đá.

Cứ như vậy, không chỉ đẹp mà còn rất thực dụng. Để căn "nhà sơ sài" không bị trống trải, Lâm Du còn muốn trồng tre ở một bên tường viện, sẽ có một vẻ đẹp cổ kính.
Ban đầu y không nghĩ đến việc lát nền, nhưng lần trước y theo Chu Thục Vân đến bờ sông giặt giũ, thấy rất nhiều cát, cùng với đá cuội đá vụn bị nước cuốn về, vì thế mới nảy ra ý tưởng lát sân.

Hạ Nghiêu Xuyên xúc xong cát không đi, muốn cùng Lâm Du trò chuyện. Quay đầu nhìn lại, y và Quân ca nhi đã xắn ống quần xuống nước, họ chầm chậm đi trong nước, tạo thành một làn sóng gợn, để lộ nửa bắp chân trắng nõn vừa nói vừa cười.

Hạ Nghiêu Xuyên chỉ thoáng nhìn một cái, liền lập tức thu hồi ánh mắt. Quân ca nhi tuy là đường đệ, nhưng đã đến tuổi gả chồng, hắn không thể nhìn. Du ca nhi… Tai Hạ Nghiêu Xuyên đỏ lên, vội vàng gánh cát trở về đi.

Khi bắt cá, hai người nói không hết chuyện. Lâm Du mới biết được, người nhà Quân ca nhi đang sắp xếp nhà chồng để xem mặt cho hắn.

Đã xem ba nhà, lần lượt là Vương Hổ ở thôn Vương Gia, nhà hắn làm nghề nuôi cá, trên có hai người ca ca. Người thứ hai ở thôn Song Hà, là học trò làm trướng phòng tiên sinh (thầy kế toán) ở trấn trên, nhà đơn giản cũng có tiền đồ.

Người thứ ba là người trong thôn, tên là Vương Dũng. Là con một trong nhà, trên có cha mẹ và bà nội, nhưng không có nghề gì cũng không biết chữ, có mấy gian nhà gạch đá, bảy mẫu ruộng đất.

Nếu xét về môn đăng hộ đối, không nghi ngờ gì là hai người đầu, gả qua đó ít nhất có thể ăn ít khổ hơn vài năm. Nhưng đại đường bá phụ nhà họ lại không muốn cháu trai gả quá xa, sợ sau này muốn gặp mặt cũng khó, cũng sợ Quân ca nhi ở nhà chồng bị khinh bỉ, họ không giúp được gì.

Vì thế mấy hôm trước lại gặp trưởng bối nhà Vương Dũng một lần, tuy rằng không nói rõ, nhưng hiển nhiên là ưng ý người sau hơn.

Lâm Du nghiêng đầu hỏi hắn: “Cái Vương Dũng đó, ngươi có quen biết không?”

Nói xong, Quân ca nhi cúi đầu, mặt có chút đỏ bừng, khẽ gật đầu nói: “Gặp qua vài lần, trước kia hắn từng giúp ta đánh đuổi lưu manh, còn giúp ta gánh giỏ.”

Chuyện bị côn đồ quấy rối này, Quân ca nhi cũng không dám nói với người nhà, sợ người nhà lo lắng. Cũng may Vương Dũng có mặt, không xảy ra chuyện gì.

Lâm Du vốn định nói, dù sao cũng là đại sự nhân sinh, cần phải tiếp xúc và xem xét nhiều hơn. Nhưng y vừa thấy bộ dáng Quân ca nhi, liền biết là mình lo lắng thừa, rõ ràng là bộ dáng tiểu ca nhi đang hoài xuân. Lại cùng thôn, trong nhà đều hiểu rõ ngọn nguồn.

Nước suối đã không còn lạnh, Lâm Du và Quân ca nhi tay mò trong nước, thu hoạch cũng không ít. Có mấy con cá, cả tôm sông lớn cỡ ngón tay cái cũng có, có thể rán ăn. Lại có bốn năm con cua, mười mấy con ốc mỏng vỏ, lẫn lộn trong một cái giỏ cá.

Bắt một lúc lâu, Lâm Du và Quân ca nhi lên bờ, lau khô nước trên cẳng chân, đợi khô ráo rồi đi giày về. Lâm Du nói: “Nhìn không nhiều lắm, cũng có thể xào một chậu lớn, về làm sạch nhờ thím xào cho chúng ta ăn.”

Hôm nay Chu Thục Vân giữ Quân ca nhi ở lại ăn cơm. Hiếm có bằng hữu, Quân ca nhi mạo hiểm bị gia gia trách mắng, gật đầu ở lại. Nhưng sau khi mang hai chén canh thịt về, gia gia hắn cũng không nói gì, chỉ bảo “Đây mới là người một nhà”.

Lâm Du xử lý tôm sông và cá tạp, Chu Thục Vân có tài nấu nướng, làm một chậu lẩu thập cẩm thủy sản, thêm ớt cay và tương dầu, xào giòn giòn tươi ngon. Lâm Du múc một muỗng trộn cơm, có chút giống nồi lẩu hải sản của hiện đại.

“Thím mở quán ăn nhất định sẽ bán đắt hàng,” y phồng má ra sức ăn, còn không quên khen Chu Thục Vân, chọc Chu Thục Vân cười không ngừng.

Quân ca nhi cũng là lần đầu tiên ăn món này, vừa ăn với cơm vừa cay xé lưỡi, ước chừng ăn hai chén cơm tạp.

Thịt lát xào mềm mại, canh xương hầm trắng ngần tươi ngon, đi kèm với một chậu lẩu thủy sản, cả nhà ăn không ngẩng đầu lên. Chút nước canh cuối cùng, đều bị Hạ Nghiêu Xuyên và Khê ca nhi trộn cơm ăn hết.

Ăn uống no đủ, cả nhà ngồi trong sân phơi nắng, mùa xuân trong núi tràn đầy sinh cơ. Ngoài tường viện, một gốc liễu rủ vươn cành, cành xanh biếc bay lượn vào sân.

Nghĩ đến sân sắp được lát đá cuội, Lâm Du cảm thấy cả ngày đều tràn đầy nhiệt huyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com