Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟Quân ca nhi có thai

Nhà họ Vương chỉ cử Vương Dũng đi một mình.

Quân ca nhi hôm qua mời lang trung đến xem, phát hiện đã có thai được một tháng. Mấy ngày trước hắn bị phong hàn, nằm trên giường mãi không khỏi. Vương Dũng lo lắng hắn ăn uống không ngon, vội vàng chạy sang thôn bên mời lang trung tới.

Y thuật của lang trung không tồi, bắt mạch một hồi mới biết được hắn đã có thai. May mắn là phát hiện kịp thời, nếu không người nhà cứ tùy tiện cho uống thuốc, e rằng đứa bé khó giữ được.

Quân ca nhi được cha mẹ hắn nuôi dưỡng tốt, thân thể khỏe mạnh, mạch tượng cũng tốt, uống nhầm một thang thuốc không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng điều này đã làm vợ chồng già nhà họ Vương sợ hãi không thôi, vừa mổ gà vừa chưng trứng để bồi bổ cho hắn.

Vương Dũng vừa mừng vừa sợ, thường ngày là một người rất lý trí, giờ cũng luống cuống không biết phải làm gì. Cha mẹ, đại ca, đại tẩu, còn cả nội tổ phụ và nội tổ mẫu của Quân ca nhi đều đến thăm, mang theo không ít trứng gà, còn có một con gà và một con vịt.

Đều là gà già nuôi năm sáu năm, hầm canh gà là bổ thân thể nhất.

Mang thai là chuyện tốt, Quân ca nhi vui vẻ, Lâm Du cũng thay Quân ca nhi mà vui. Y chưa từng thấy tiểu ca nhi sinh con, vừa tò mò lại vừa mong đợi.

Lâm Du sờ sờ bụng Quân ca nhi, ngây thơ hỏi: “Thật sự phải mang thai mười tháng sao?”

“Đúng vậy. Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, là nương ta và bà nội, đại tẩu nói. Tiểu ca nhi chúng ta không thể so với cô nương, lúc sinh nở khó khăn hơn. Vương Dũng nói đến lúc đó phải mời một bà đỡ.”

Lâm Du gật đầu: “Đúng là nên như thế, Vương Dũng suy tính không sai.”

Quân ca nhi là được cả nhà nâng niu mà lớn, dù nhà họ Vương không mời bà đỡ, cha mẹ và đại ca hắn cũng sẽ mời. Chỉ có một đứa đệ đệ này, không dám sơ suất chút nào.

Quân ca nhi nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói: “Đến cả thái độ của nương của Vương Dũng cũng thay đổi rồi, sáng nay còn chưng trứng cho ta ăn.”

Lâm Du: “Ngươi mang thai là cháu đích tôn,nương hắn dù có khắc nghiệt đến mấy, cũng phải vì đứa bé mà suy xét.”

Quân ca nhi vừa mang thai, Vương Dũng đã luyến tiếc không muốn đi nữa, hắn muốn ở bên phu lang và con. Nhưng hắn không thể không đi, sửa đường cũng là đại sự. Hắn đi làm công ba bốn tháng, còn có thể tích góp được hai lượng bạc, về mua đồ ăn ngon cho phu lang và con.

Lâm Du thăm Quân ca nhi xong, y lại tất bật trở về làm việc. Chu Thục Vân biết Quân ca nhi có thai, cũng vui vẻ muốn làm quần áo cho đứa bé. Bà vừa rửa khoai sọ vừa nói: “Các con chưa trải qua những chuyện này, tất nhiên không rõ, đồ dùng của đứa bé làm càng sớm càng tốt. Đặc biệt là bách gia y* , còn có tã lót bọc hài tử, những thứ này đều rất quan trọng.”

*áo làm từ vải vụn xin của nhiều nhà

Vải của Khê ca nhi nhà bà dùng qua vẫn còn, đều rất sạch sẽ. Chu Thục Vân tính giặt sạch, cùng với giày và quần áo bà mới làm mang qua cho Quân ca nhi.

Tiểu Khê đang ở trong sân thả Vượng Tài và Hoa Hoa chơi. Nhóc chạy đến bên cạnh mẹ, ôm Chu Thục Vân hỏi: “Mẹ, con sắp có muội muội sao?”

Chu Thục Vân cười: “Sao lại không phải đệ đệ?”

Tiểu Khê lắc đầu: “Con thích muội muội, có thể cùng muội muội chơi, sau này mua kẹo cho muội muội ăn.”

Trẻ con trong thôn tự chia thành hai nhóm, tiểu hán tử chơi với tiểu hán tử, tiểu ca nhi và cô nương chơi với nhau. Hai nhóm này đều khinh thường không muốn chơi cùng đối phương.

Hán tử thích trèo cây đào tổ chim bắn ná, cô nương và tiểu ca nhi thích chơi trò gia đình, ai cũng không ưa đối phương.

Khê ca nhi cũng có mấy người bằng hữu, Nữu Nữu nhà họ Chu, còn có Thúy Thúy nhà họ Ngô. Lý Văn Khang có khi cũng đến tìm Khê ca nhi chơi, hôm nay cho một viên kẹo, ngày mai cho một viên tóp mỡ.

Để dỗ Khê ca nhi, Lý Văn Khang chịu đựng cơn thèm, nhịn phần đồ ăn của mình chia cho Nữu Nữu và Thúy Thúy ăn. Bạn tốt vui vẻ thì Khê ca nhi liền vui vẻ.

Đối lập với điều đó, Hạ Nghiêu Sơn tỏ vẻ không hài lòng, còn cảnh giác nói: “Tiểu tử Lý Văn Khang này, có phải đang đánh chủ ý gì với Khê ca nhi không?”

Hắn là làm ca ca, hiển nhiên lo lắng cho đệ đệ mình. Mỗi lần Lý Văn Khang đến gần, Hạ Nghiêu Sơn liền phải tra hỏi kỹ lưỡng, muốn dẫn Khê ca nhi đi đâu làm gì, đều phải khai rõ ràng mới bằng lòng cho đệ đệ ra ngoài.

Lâm Du vớt khoai chiên mới ra, tay nghề của y càng ngày càng thành thạo, lửa được kiểm soát vừa vặn. Lúc mới chiên khoai, y thường chiên cháy không ít.

Khoai cháy không thể mang đi bán, chỉ có thể giữ lại nhà mình ăn. Hạ Nghiêu Xuyên rất ủng hộ, ngay cả khoai cháy cũng ăn hết, ăn xong một miệng đắng cay.

Y gói một túi cho Khê ca nhi, bảo Khê ca nhi mang ra chia sẻ với các bằng hữu nhỏ. Khê ca nhi vui mừng, “chụt” một cái hôn lên mặt Lâm Du, nhảy nhót chạy ra ngoài.

“Nương, con đi chợ quê đây.”

“Được, không đi nữa thì trời sáng mất,” Chu Thục Vân lau tay, nhớ tới trong nhà không có muối, nhắc Lâm Du mang một bao về.

Ban đầu định mượn xe la nhà Quân ca nhi, nhưng Hạ Nghiêu Xuyên không có ở nhà, con la đó thế nào cũng không chịu nghe lời Lâm Du. Lâm Du cầm roi nhỏ quất nhẹ, con la vẫn đứng im.

Quân ca nhi ở bên cạnh xem bật cười, nói: “Con la này tính tình bướng lắm, nó biết xem người mà chọn đối xử. Đại Dũng nhà ta cùng Đại Xuyên ca là hán tử cao lớn sai bảo nó, nó mới chịu đi. Tiểu ca nhi yếu ớt như chúng ta, nó không sợ chút nào.”

Lâm Du không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi nhờ xe bò của lão bá trong thôn, cũng coi như là tạo công việc cho lão bá kiếm thêm một chút. Xe bò xóc nảy lên đường. Lâm Du buổi sáng chưa ăn no, dạ dày có chút khó chịu.

Khi Hạ Nghiêu Xuyên còn ở nhà, hắn sẽ dựa lưng vào, để Lâm Du nằm trên lưng hắn nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Hạ Nghiêu Xuyên không có ở đây, Lâm Du ôm bụng, một mình tự bưng bê.

Y dọn đồ vật đến khu phố dưới, ở đây thấy một khách quen.

“ Ông chủ Lưu, ông từ huyện về rồi sao?” Lâm Du có chút kinh ngạc, đoàn thương nhân buôn bán thường không cố định, thông thường sẽ không ở cùng một chỗ quá lâu.

Ông chủ Lưu cười nhìn Lâm Du: “Có một tin tức tốt, ta đang chờ Lâm phu lang đây.”

Lâm Du trong lòng đã đoán được, là chuyện khoai chiên. Y bỗng nhiên có chút mong đợi và hồi hộp. Lâm Du giữ vẻ mặt bình thản, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Là sinh ý khoai chiên sao?”

Ông chủ Lưu vỗ tay lớn một cái: “Chính xác. Ta mang vào huyện thành vỏn vẹn một canh giờ, 80 cân bán hết sạch. Còn có không ít khách nhân tìm ta đặt trước, số lượng nhiều không đếm xuể.”

“Cần bao nhiêu nữa?” Lâm Du hỏi thẳng vào vấn đề, bất kể cần bao nhiêu, y đều có thể thức đêm làm cho kịp.

Ông chủ Lưu giơ hai ngón tay, so một con số.

Lâm Du cuối cùng cũng không nhịn được kích động, y thử hỏi: “200 cân?”

“Không sai, bán lẻ 200 cân. Ngoài ra, còn có một nhà tửu lầu đặt 50 cân.”

Hắn cũng không ngờ có thể bán tốt như vậy, bản thân hắn vốn thích ăn. Làm thương nhân buôn bán nhiều năm, cũng đã nếm qua không ít mỹ vị các nơi. Khoai chiên vẫn là lần đầu tiên hắn ăn.

Ban đầu hắn tính ôm thái độ thử một lần, nhưng không ngờ bán nhanh như vậy. Lúc đầu bất kể người khác mua bao nhiêu, hắn đều bán. Sau đó phát hiện người càng ngày càng nhiều, hàng tồn càng ngày càng ít.

Hắn liền nghĩ ra một cách, quy định mỗi người chỉ được mua hai cân. Người trong huyện không thiếu tiền, lại bị kích thích thèm ăn, đều chạy tới đặt trước cho ngày mai. Lúc này hắn mới vội vã quay về, nóng lòng làm vụ làm ăn này.

Lâm Du dần dần bình tĩnh lại. 250 cân không phải số lượng nhỏ, huống hồ ngày mai phải giao hàng. Y nói: “Ngày mai thì quá gấp gáp. Dù có thức đêm làm không nghỉ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra 150 cân.”

Đại ca và đại tẩu đều không có ở nhà, Đại Xuyên cũng ở trên núi chưa về. Trong nhà chỉ còn Lâm Du và cha mẹ, ba người dù có bận rộn đến mấy cũng không làm ra được nhiều như vậy.

Sự nhiệt tình của Lưu chưởng quầy không bị dập tắt, chỉ là có chút khó xử: “Điều này không dễ làm, ta đã hứa với khách hàng, sáng sớm hôm sau là có thể giao hàng.”

Làm ăn kiêng kỵ nhất là không giữ chữ tín, điểm này Lâm Du cũng biết. Nhưng Lưu lão bản tới quá đột ngột, y chỉ có thể nói: “Ta có thể mời người đến làm giúp, nhưng như vậy, chi phí của chúng ta sẽ tăng lên.”

Làm ra được không thành vấn đề, nhưng phải tăng giá. Mời người phải trả tiền công, số tiền công này Lâm Du không thể tự bỏ tiền túi, như vậy là y chịu thiệt.

Ông chủ Lưu gật đầu: “Đó là lẽ đương nhiên. Chỉ cần có thể giao hàng kịp thời, chi phí ta đồng ý tăng giá mua.”

Đương nhiên, cũng không phải Lâm Du nói thêm bao nhiêu là hắn cho bấy nhiêu. Khoản chi phí này là do Lâm Du và Lưu lão bản cùng nhau tính toán. Hắn dùng bàn tính, kiểm tra lại tiền công và chi phí nguyên vật liệu.

Lưu lão bản gảy bàn tính nửa ngày, phát hiện Lâm Du thế mà chỉ trong chớp mắt đã tính ra. Hắn không thể tin được, vội vàng cúi đầu gảy bàn tính kiểm tra lại, phát hiện Lâm Du tính không sai một chút nào.

Lưu lão bản kinh ngạc.

Lâm Du trong lòng cười thầm, có chút đắc ý, nhưng y không nói.

Hai người họ định lại giá cả, Lâm Du vội vã quay về mời người. Đây là việc làm ăn nhỏ, y chỉ mời người trong nhà: Quân ca nhi và nương hắn.

Một ngày trả 50 văn tiền công, Triệu Huệ vui vẻ cười toe toét. Nàng và Quân ca nhi làm việc nhanh nhẹn, lại có thể trò chuyện cùng Chu Thục Vân.

Lâm Du đưa cho Quân ca nhi một cái ghế đẩu nhỏ: “Cũng không cần quá mệt mỏi, ba người các ngươi vậy là đủ rồi. Trong nồi có nước ấm, hòa với nước lạnh mà rửa.”

Quân ca nhi mới có thai một tháng, còn chưa đến lúc dưỡng thai, bản thân hắn ở nhà cũng sẽ cho gà ăn rửa chén. Lâm Du muốn cho Quân ca nhi kiếm số tiền này, nhưng lại sợ hắn mệt mỏi, nên đặc biệt đun một nồi nước ấm, không cho hắn chạm vào nước lạnh.

Tạm thời thuê làm hai ngày công, mỗi người một trăm văn tiền công. Lâm Du và Chu Thục Vân ban đêm cũng ngủ muộn, thức đến rạng sáng mới làm xong. Lâm Du chỉ ngủ được bốn canh giờ*, lại gắng gượng dậy, đánh xe bò đi chợ quê giao hàng, đồng thời bán lẻ.

*4 canh là 8 tiếng á🥲 sao làm tới rạng sáng rồi còn thêm 4 canh dị

Chợ quê không đông người như huyện thành, qua lại đều là những người này, ăn liên tục hai ba ngày cũng ngán, người mua dần dần ít đi. Sinh ý chủ yếu, vẫn là ở chỗ ông chủ Lưu.

Lâm Du giao hàng đúng hạn. Lưu lão bản thấy hai quầng mắt Lâm Du thâm quầng, trong lòng cười thầm. Chỉ cảm thán vì mưu sinh, ai cũng giống nhau.

Số còn lại, Lâm Du lại đi một vòng chợ quê, bán lẻ được hơn hai mươi cân, thu về 230 văn.

Tổng tiền hàng của ông chủ Lưu là hai lượng bảy tiền. Đây là lần đầu tiên từ khi Lâm Du xuyên qua mà được nhiều bạc vụn như vậy, cầm trong tay có chút nặng. Y cẩn thận cất vào túi tiền. Trên đường trở về, Lâm Du tính toán số tiền tiết kiệm trong nhà.

Cộng cả tiền hàng lần này, tiền đồng bán lẻ trước sau, ước chừng đã kiếm được năm lượng hai tiền. Trừ đi 900 văn tiền vốn, còn lại bốn lượng ba tiền.

Y cùng Hạ Nghiêu Xuyên đã tính qua, gạch nung ở chợ quê bán theo số lượng, một viên gạch một văn tiền. Riêng tiền mua gạch, hai người họ đã có thể tiêu hết 1 lượng 5 tiền.

Đây vẫn là phương thức tiết kiệm nhất, phần còn lại có thể dùng đất sét đỏ để xây. Nhưng lương thực và cỏ khô nuôi gà, đều phải dùng tiền mua.

Ruộng đất trong nhà chỉ có bốn mẫu, chỉ đủ nuôi người. Thức ăn cho gà rừng mỗi tháng ít nhất cũng tốn 300 văn. Hai người họ vất vả một chút, mỗi ngày đi ra ngoài cắt cỏ tươi đào giun là có thể nuôi được gà.

Lâm Du vừa đi vừa nghĩ đến các khoản chi tiêu, phát hiện bốn lượng ba tiền căn bản không đủ. Y vác cái sọt rỗng xuống xe, đẩy cửa vào, một âm thanh quen thuộc vang lên trong sân.

Mắt Lâm Du bỗng nhiên sáng rực, y mở to mắt nhìn qua.

“Đại Xuyên!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com