Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟Ta sẽ nhẹ chút

Dáng người Hạ Nghiêu Xuyên thật đẹp, tám múi cơ bụng. Chân dài tay cũng dài, một tay là có thể ôm trọn eo Lâm Du. Lâm Du cắn góc chăn hâm mộ ghen tị, từ ngày mai y cũng muốn dậy sớm rèn luyện.

Ngày thứ hai, Lâm Du chống cái eo bủn rủn, gạt bỏ ý tưởng này.

Chăn bông mới màu đỏ rực mềm mại, Hạ Nghiêu Xuyên giống như một lò lửa lớn hình người. Lâm Du chê hắn nóng, nửa đêm lén chui ra khỏi lòng Hạ Nghiêu Xuyên, ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình ngủ ở một bên khác.

Giây tiếp theo đã bị nắm lấy cổ chân kéo trở về. Y không dám lộn xộn, sợ lại đánh thức cái ná đang ngủ say của Hạ Nghiêu Xuyên.

Hán tử ngây thơ an phận thủ thường hai mươi năm, ngay cả sách về phương diện này cũng chưa từng xem qua, chỉ biết đấu đá lung tung.

Đầu Lâm Du liên tục đập vào thành giường, y nhịn đau sờ lên, sau gáy sưng một cục lớn. Lâm Du "a" một tiếng, giơ chân đá Hạ Nghiêu Xuyên ra, một cái tát vỗ lên, vang dội một tiếng vỗ Hạ Nghiêu Xuyên ngây ra.

Trong phòng tối thắp đèn, Hạ Nghiêu Xuyên nghi ngờ nhân sinh ngồi ở mép giường, nửa thân trên vẫn trần trụi. Hắn cọ tới cọ lui dựa vào, thấp giọng dỗ dành cầu xin: “Ta sẽ nhẹ chút.”

Hán tử cao lớn hạ thấp tư thái, cả người khó chịu nhưng không dám chọc Lâm Du không vui, chỉ có thể từng chút một nhích mông, lén lút sờ soạng tiến gần Lâm Du.

Bị Lâm Du phát hiện, Hạ Nghiêu Xuyên không cam lòng ngồi trở lại, nỗ lực nửa ngày trở lại trạng thái trước khi được giải phóng.

“Đâm đau, xoa xoa cho ta,” Lâm Du thật sự không đành lòng nhìn Hạ Nghiêu Xuyên đáng thương như vậy,liền dựa đầu qua.

Ánh mắt Hạ Nghiêu Xuyên sáng lên, bàn tay lớn ấm áp đặt trên đầu Lâm Du. Quan sát thấy Lâm Du không giận nữa, Hạ Nghiêu Xuyên mới cẩn thận mở miệng: “Vậy chúng ta, còn có thể tiếp tục không?”

Lâm Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Hạ Nghiêu Xuyên tức thì mắt nhìn đông nhìn tây, giả vờ mình chưa từng nói loại lời vô nhân tính này, chột dạ liếc Lâm Du một cái.

“Huynh chưa xem loại sách kia sao? Loại có tranh vẽ?” Lâm Du không thể tin được, Hạ Nghiêu Xuyên hai mươi tuổi mà ngay cả điều này cũng không biết. Bị gặng hỏi mới biết, Hạ Nghiêu Xuyên ngay cả tự mình giải quyết cũng rất ít, ngày thường chỉ ngu ngốc chịu đựng.

Hạ Nghiêu Xuyên nhìn thì hung hăng tuấn lãng thành thục, kỳ thật cái gì cũng không hiểu, thật sợ hắn nhịn hỏng rồi.

“Ta ngày mai hỏi đại ca một chút...”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Du che miệng lại. Hạ Nghiêu Xuyên lộ ra đôi mắt nghi hoặc.

Lâm Du đỏ mặt: “Chuyện này nào có lý hỏi người khác.”

Hạ Nghiêu Xuyên đau lòng y: “Nhưng em đau, ta cũng không biết.” Nói xong, hắn lại yếu ớt ủy khuất: “Lâm Du, ta khó chịu.”

Lâm Du nhắm mắt, có chút bất chấp . Ngay cả đèn cũng chưa tắt, y đẩy Hạ Nghiêu Xuyên nằm xuống giường, Lâm Du từ từ ngồi lên.

Y anh dũng hy sinh quang vinh hiến thân: “Ta biết, ta dạy cho huynh!”

Y chính là người mềm lòng như vấy đầy.
...

Gà gáy rạng sáng, trời sắp sáng.

Trong sân có tiếng người đi lại, Vượng Tài đứng dậy ở cửa, dùng móng vuốt gõ cửa phòng ngủ hai người, ô ô hai tiếng gọi cha Du của nó rời giường.

Lâm Du chống cái thân thể khó chịu ngồi dậy, một sự mệt mỏi và đau đớn khó tả ập đến. Y không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bị thương rồi.

Hạ Nghiêu Xuyên cũng ngồi dậy, ôm Lâm Du làm tựa lưng hình người cho y, thành thật hầu hạ Lâm Du mặc quần áo mang giày.

“Ta đi nói với nương, hôm nay không cho em làm việc, em cứ nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày là được.”

Biểu cảm Lâm Du cứng lại, từ từ nói: “Như vậy chẳng phải nương sẽ biết hết sao?”

Biết nhi tử bà là một tên ngốc đại ngốc còn thô lỗ?

Ngày đầu tiên tân hôn, Lâm Du rất hiểu chuyện mà giữ chút thể diện cho phu quân. Y xuống giường hoạt động thân thể, đẩy cửa sổ ra, làn gió xuân ập vào mặt.

Hạ Nghiêu Xuyên không chịu: “Vậy em cứ ở trong sân hoạt động thôi, chuyện nấu cơm rửa chén để nương làm, quần áo trong nhà ta mang đi giặt.”

Nói thế nào cũng không cho Lâm Du làm lụng vất vả.

Lâm Du mở cửa, thấy hai tiểu gia hỏa đang ngồi xổm ở cửa. Vượng Tài ô ô hai tiếng đứng lên, miệng ngậm quả cầu tre, muốn Lâm Du cùng nó chơi.

Tiểu Khê cười tươi rói, hai tay bưng một chậu nước ấm, vừa gặp mặt liền kêu: “Nhị tẩu tẩu, buổi sáng tốt lành.”

Đúng vậy, nên đổi xưng hô. Lâm Du đỏ mặt, xoa đầu Tiểu Khê, nhận lấy chậu nước rửa tay rửa mặt.

Hạ Nghiêu Xuyên lấy nước Lâm Du đã dùng lau mặt sạch sẽ, hai người tìm Chu Thục Vân và Hạ Trường Đức kính trà.

“Cha, nương, hai vị xin mời uống trà.” Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên quỳ gối trên đệm hương bồ dưới đất, chén trà giơ cao quá đầu, kính trà cho hai người.

“ Được được được” Chu Thục Vân cười còn vui vẻ hơn bất kỳ ai, hai ngụm trà nhanh chóng vào bụng, vội vàng kéo Lâm Du dậy, không nỡ để y quỳ thêm một giây nào.

Hạ Nghiêu Xuyên vẫn đang quỳ: “……”

Nhi tử ngài còn muốn không ạ?

Nhà họ không có nhiều quy củ như vậy, Lâm Du không cần như phu lang nhà khác hầu hạ sớm tối. Y vốn là người không theo quy củ, Chu Thục Vân cũng vậy.

Ngoại trừ hôm qua và hôm nay quỳ xuống kính trà, mọi thứ đều không khác gì ngày thường.

Lâm Du rảnh rỗi không chịu ngồi yên, y khuấy một chậu trấu đi ra hậu viện cho gà ăn. Thấy dưới ổ có ba quả trứng, Lâm Du luồn vào nhặt trứng gà lên.

Quả trứng có màu đậm vừa nhìn đã biết là do Tiểu Hoa đẻ, vừa to lại chắc chắn. Tiểu Hoa vì thân thể tráng kiện, đã trở thành bá chủ của bầy gà. Ổ nó luôn là ổ được dùng trước, thức ăn luôn là nó ăn trước.

Điều kiện để được ăn trước mỗi ngày, chính là phải bảo vệ bầy gà. Con gà trống duy nhất trong nhà trông xấu xí, suốt ngày nhòm ngó mấy con gà mái, cố tình không có con gà nào chịu nó.

Nó muốn bá vương ngạnh thượng cung, bị Tiểu Hoa vỗ cánh nhổ sạch lông mông, trở nên càng thêm xấu xí, từ đó hoàn toàn thành thật.

Nhưng Chu Thục Vân không vui, cau mày nhìn: “Vẫn trông mong năm nay ấp được gà con, cứ thế này không xong rồi. Vài ngày nữa đi hỏi Cát Hoa muội xem nhà họ còn gà trống không, mua một con về.”

Thật sự không được thì đành tách Tiểu Hoa ra. Lâm Du chỉ có thể ghé vào lan can, khuyên Tiểu Hoa tự lo cho bản thân.

Bàn ghế dùng cho hôn lễ hôm qua đều là mượn từ các nhà, Hạ Nghiêu Xuyên muốn đi trả lại bàn ghế, nửa đường đi ngang qua nhà Vương Dũng. Lâm Du muốn nhân tiện gặp Quân ca nhi một lần, liền đi cùng Hạ Nghiêu Xuyên.

Hai người họ đi xuyên qua thôn, gặp mấy gương mặt quen thuộc, đều là hàng xóm gần đó. Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên cười chào hỏi: “Các a ma,đi ra ruộng đấy ạ?”

“Đúng rồi đúng rồi,” hai lão phu lang hàn huyên một câu, tiện miệng nói lời chúc mừng.

Chờ Hạ Nghiêu Xuyên và Lâm Du đi rồi, hai người họ mới ghé vào nhau, lẩm nhẩm lầm rầm nói chuyện về Hạ Nghiêu Xuyên và Lâm Du.

“Nhà họ Hạ dạo này cũng đi lên rồi, ngươi thấy bàn tiệc hôm qua không? Toàn là đồ ăn thịnh soạn, chậc chậc chậc.”

“Ta thấy cũng chỉ vậy thôi. Nếu thật sự xa hoa, sao không mời nhà chúng ta cùng ăn? Đều là hàng xóm, ăn mấy miếng cũng không nghèo họ được. Ta thấy này cũng chỉ là phùng má giả làm người mập. Cái nhà tranh rách nát họ đang ở, ngay cả ta còn không muốn bước vào.”

Không mời nhà họ còn chưa tính, cố tình lại mời nhà họ Trương kế bên. Nhà hắn và nhà họ Trương vẫn luôn không hòa thuận, hôm qua thấy cả nhà họ Trương miệng đầy dầu mỡ trở về, hắn tức giận đóng mạnh cửa.

Con trai út trong nhà nghe nói thằng nhỏ nhà họ Trương cầm mấy viên kẹo về, làm ầm ĩ đòi đến nhà họ Hạ ăn tiệc, bị hắn đánh cho một trận mới chịu thôi.

Người khác nghĩ thế nào, Hạ Nghiêu Xuyên và Lâm Du không để trong lòng.

Sau khi trả lại bàn ghế, Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên vào nhà họ Vương ngồi chơi. Nhà họ Vương ít người, sân lại lớn, tổng cộng bốn gian phòng ngủ. Gà vịt ngỗng tổng cộng hơn hai mươi con, heo cũng nuôi một con trắng trẻo mập mạp, trách không được có thể ra tám lượng bạc lễ hỏi.

Lâm Du và Quân ca nhi ngồi trong bếp, bên lò bếp sáng trưng nướng khoai lang đỏ. Lâm Du bẻ một củ thành hai phần đưa cho Quân ca nhi.

Quân ca nhi thần sắc uể oải, trò chuyện một lúc thì kể ra nỗi ấm ức buổi sáng: “Vương Dũng muốn ta ngủ thêm một lát, nhưng nương hắn đột nhiên đẩy cửa vào, bảo ta nấu cơm cho cả nhà. Ta nghĩ đã thành thân, chăm sóc người nhà cũng là phải...”

Quân ca nhi muốn nói lại thôi: “Lượng nước không đúng lắm, cơm nấu hơi nhão. Nương hắn liền giao lại việc bếp núc cho Vương Dũng, múc cho ta một chén nước canh.”

Mới ngày đầu tiên thành thân, Quân ca nhi một bụng ủy khuất. Ở nhà hắn là được cả nhà cưng chiều, lại không thiếu ăn. Mỗi bữa cơm chưa từng uống canh nhạt nước như vậy.

Đừng nói ăn cơm, lúc ngày tháng tốt, cha mẹ hắn còn có thể mỗi ngày cho hai văn tiền tiêu vặt, bảo hắn đi mua kẹo mạch nha ăn.

Lâm Du đã gặp Lưu Tố Tố một lần, là một phụ nhân ít nói không thích cười, không ngờ lại là người như vậy. Y cảm thấy tức giận thay Quân ca nhi.

“Vậy Vương Dũng đâu? Hắn có biết không?”

Quân ca nhi gật đầu, sau đó cười cười: “Hắn là đứng về phía ta, trước mặt nương hắn đổi chén của chúng ta. Gia nãi và cha sau đó biết chuyện này, cũng nói nương vài câu.”

Quân ca nhi biết, nói chuyện mẹ chồng bị dạy dỗ là không tốt, nhưng hắn một bụng ấm ức, chỉ có thể nói với Du ca nhi.

Lâm Du ghé vào tai Quân ca nhi bày mưu tính kế. Nhà họ Vương trừ Lưu Tố Tố ra, những người khác đều là người hiểu chuyện, quyền quản lý tài chính trong nhà không thuộc về Lưu Tố Tố, đều do Đổng lão phu lang nắm giữ.

Chuyện chọn cháu dâu này, cũng là chủ ý của Đổng lão phu lang. Quân ca nhi chỉ cần không phạm lỗi lớn, ngày thường thân cận với hai lão và phu quân nhiều hơn.

Tin rằng không lâu nữa, Lưu Tố Tố liền thấy rõ hướng gió, không dám tùy ý gây sự với hắn. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ đều ở cùng một thôn, có chuyện gì huynh đệ tỷ muội cùng nhau xông lên, Quân ca nhi sẽ không chịu thiệt được.

Ngoài sân, Vương Dũng cũng đang cùng Hạ Nghiêu Xuyên nói về chuyện này.

Hắn và Hạ Nghiêu Xuyên ban đầu không thân thiết, vì phu lang hai nhà quan hệ tốt nên mới ngồi xuống nói chuyện vài câu, dần dần hợp ý.

Chủ đề giữa các hán tử thô kệch, Hạ Nghiêu Xuyên nhờ đi theo Lâm Du đọc sách nên dần biết lễ nghi quy củ. Vương Dũng lại là thô nhân thật sự, nói chuyện dần dần nảy lửa, bốc mùi.

Hắn nhìn Hạ Nghiêu Xuyên làm mặt quỷ cười: “Tối qua không bắt nạt phu lang của ngươi chứ?”

Hạ Nghiêu Xuyên lén nhìn về phía nhà bếp, nhanh chóng tiến lại gần Vương Dũng, rất đứng đắn hỏi kinh nghiệm: “Ngươi có cái loại sách kia không? Có thể học tập một chút, tốt nhất là giảng giải kỹ càng tỉ mỉ.”

Vương Dũng ý vị thâm trường liếc hắn một cái, tấm tắc hai tiếng cười nhạo: “Huynh đệ ngươi không được à... Chờ, ta trước khi thành thân có lén giấu một quyển, có hình vẽ, bảo đảm xem là biết làm.”

Hạ Nghiêu Xuyên bị nói “ không được”: "Về đi! Bỏ đi! Ta có sư phụ dạy!"

Lúc hai người họ rời đi, Vương Dũng và Quân ca nhi ra tiễn. Quân ca nhi cầm một bọc táo đỏ cho Lâm Du, ghé sát tai Lâm Du thì thầm: “Nương ta sáng nay mang tới, nói ăn nhiều sẽ dễ mang thai hơn.”

Lâm Du lập tức đơ người, này đều cái gì với cái gì vậy chứ.

Y vẫn nhận lấy nửa túi táo đỏ rồi đi, suốt dọc đường không thèm đáp lại Hạ Nghiêu Xuyên. Cái người nào đó lén lút giấu sách vào trong ngực, nghĩ y không thấy sao?

Tối nay phải phân giường ngủ!

Hai người họ trả lại bàn ghế xong nên về nhà , Chu Thục Vân dẫn Tôn Nguyệt Hoa đi chơi, Hạ Trường Quý và Hạ Nghiêu Sơn đi ruộng thăm lúa.

Lúa nước là mạng sống của nông dân, nước quá nhiều dễ bị úng, quá ít dinh dưỡng không đủ, còn phải phòng ngừa sâu bệnh, chậm trễ một chút đều ảnh hưởng đến thu hoạch.

Lâm Du nhặt được mấy sợi lông đuôi gà trống đẹp đẽ từ chuồng gà, là do Tiểu Hoa nhổ rụng xuống. Y làm thành quả cầu chơi đá cầu cùng Tiểu Khê, Vượng Tài cũng ngậm quả cầu tre nhỏ của nó tham gia vào.

Quả cầu tre là do Hạ Nghiêu Xuyên làm cho nó. Vượng Tài coi nó như bảo bối, đi đâu ngậm đó. Đôi mắt ẩm ướt ngẩng lên nhìn, có khi ngay cả Chu Thục Vân cũng không đành lòng, buông việc may vá trong tay xuống cùng nó đá cầu.

Trong nhà không có ai, việc nấu cơm rơi xuống vai Lâm Du. Lâm Du nấu cơm đại khái qua loa, không thể nói là khó ăn, nhưng cũng không thể nói là ngon.

Bàn tiệc hôm qua còn thừa một ít thịt, đồ ăn, nước canh. Lâm Du đặt canh xương hầm vào nồi hâm nóng, đi ra vườn rau hái hai củ măng tây xuân. Rau nhỏ của họ trồng muộn, bầu hương và dưa leo vẫn chưa chín.

Chỉ có thể dùng măng tây và củ cải trắng hầm nấu canh. Cọng măng tây cũng không lãng phí, đập một tép tỏi lát dùng mộc nhĩ đen xào thanh đạm, dầu dùng là mỡ heo nhà làm, một chậu đồ ăn rất bắt cơm.

Buổi trưa tổng cộng hai món, nhưng lại đầy đủ, hâm nóng thêm mấy cái màn thầu bột tạp, cũng đủ cho cả nhà ăn no. Bây giờ không phải mùa vụ, không có công việc lao động thể lực quá lớn, mức tiêu hao không nhiều.

Lâm Du dùng xơ mướp khô để cọ nồi. Cái chảo sắt lớn rửa rất phiền phức, y phải múc nước chạy đi chạy lại mấy lần mới rửa sạch sẽ.

Hạ Nghiêu Xuyên đan xong hai cái sọt tre, lại làm hai cái bẫy để bẫy gà rừng thỏ hoang,rồi vào bếp cùng Lâm Du nói chuyện.

“Chợ quê có người dùng lò bùn nhỏ, chảo xào cũng nhỏ, như vậy tiện rửa. Chờ chúng ta tích cóp tiền cũng mua một cái về.” Hạ Nghiêu Xuyên nói.

Lâm Du biết, cái chảo nhỏ có tay cầm chính là chảo xào hiện đại. Nhưng cái đó không hề rẻ, y và Hạ Nghiêu Xuyên hiện chỉ còn lại 440 văn.

Ngay cả hai lượng bạc thành thân cũng là Chu Thục Vân bỏ ra, hai lượng bạc này xem như họ đang thiếu, sau này kiếm được phải trả lại.

Với số tiền đồng ít ỏi này, nói hai người họ không có gì ăn cũng không quá đáng. Lâm Du vừa nghe Hạ Nghiêu Xuyên nói chuyện, vừa suy tính phương pháp kiếm tiền.

“Chờ buổi chiều rảnh, ta cũng đan vài thứ, ngày mai đi chợ cùng huynh bán.”

Hạ Nghiêu Xuyên gật đầu, cũng đang cân nhắc cách kiếm tiền, hắn nói: “Vừa rồi ta làm hai cái bẫy, tối nay cho chút thức ăn mang vào núi, nếu vận khí tốt bắt được hai con, còn có thể bán cùng.”

Thổ sản miền núi vào mùa xuân tương đối được ưa chuộng, đặc biệt là gà rừng thỏ hoang. Có người thích loại đó, chuyên tìm người mua về ăn.

Hạ Nghiêu Xuyên nghe nói thôn bên cạnh có một người thợ săn, mỗi năm vào núi săn bắn có thể kiếm được hai mươi lượng. Hắn không có bản lĩnh như vậy, người thợ săn kia là học nghề từ nhỏ, lại có sư phụ dạy, Hạ Nghiêu Xuyên chỉ biết làm ruộng.

Việc học được cách chế tạo bẫy, cũng là nhờ lúc nhỏ hắn thông minh, tình cờ thấy người khác làm một lần, hắn xem hiểu nguyên lý rồi lén về tự nghiên cứu.

Lâm Du không biết Hạ Nghiêu Xuyên còn biết mấy thứ này, mắt y sáng ngời: “Ta cùng huynh vào núi xem một chút, ta còn chưa từng bắt được con mồi nào.”

Rõ ràng là hứng thú với loại việc mới lạ vui vẻ này. Hạ Nghiêu Xuyên vừa định sảng khoái đồng ý, tiểu tâm tư bỗng nhiên nảy ra, hắn tiến gần Lâm Du mặc cả: “Vậy thì làm thêm một lần nữa.”

Chỉ cái gì thì không cần nói cũng biết. Lâm Du đỏ mặt đẩy hắn ra, tối nay y còn muốn phân giường ngủ! Ai lại ngày nào cũng tơ tưởng chuyện này, không lo làm chuyện chính sao?

Nhưng y lại muốn vào núi, muốn cả hai!

Lâm Du nhón mũi chân, nhanh chóng hôn chụt một cái vào khóe miệng Hạ Nghiêu Xuyên, lùi lại một bước kiên cường ngẩng cằm nói: “Chỉ có thể như vậy thôi, đòi thêm nữa ta sẽ không đi.”

Hạ Nghiêu Xuyên thấy tình thế xoay chuyển liền thôi, lập tức đầu hàng, nhưng lại cảm thấy quá dễ dàng cho Lâm Du, hắn véo cằm phu lang cắn lên, không nặng không nhẹ để lại một dấu răng.

Lâm Du bị bịt miệng, bất mãn ừm một tiếng, y giơ tay cọ cọ vệt nước trên cằm, là nước bọt của Vượng Tài.

Hạ Nghiêu Xuyên ánh mắt kinh ngạc lại bị tổn thương: “Em chê ta sao?”

Lâm Du giải thích: “Nương sắp về rồi, Tiểu Khê cũng ở bên ngoài.”

“Em chính là chê ta.”

Buổi tối, Lâm Du thực hiện lời hứa của mình, dọn chiếc gối nhỏ và chăn về giường của mình. Hạ Nghiêu Xuyên tỏ vẻ bất mãn, cọ đến bên cạnh Lâm Du ngủ, bị Lâm Du đẩy ra.

Lâm Du biết rõ cố hỏi: “Huynh qua đây làm gì?”

Hạ Nghiêu Xuyên mặt dày đáp lại: “Ta tới học tập.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com