Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Thành công mỹ mãn

Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Phó Dĩ Hành càng sâu hơn.

Giang Tầm điên cuồng lo lắng.

"Nguy rồi, sao đàn anh lại đột nhiên đến tìm tôi? Làm sao..."

Còn chưa kịp làm gì, Phó Dĩ Hành đột nhiên giữ cằm cô, đặt xuống một nụ hôn.

Giang Tầm trợn tròn mắt.

Anh dễ dàng công thành đoạt đất, mạnh mẽ tiến công.

Giang Tầm giãu giụa, cánh tay ngang hông cô buộc chặt, anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, tiếp tục nụ hôn.

Khó khăn lắm mới tìm lại được hơi thở, cô nhẹ giọng phản kháng: "Phó Dĩ Hành, đừng ở đây, đàn anh sẽ phát hiện... ưm."

Âm thanh lại bị nuốt mất.

Đôi mắt ngập nước của cô long lanh động lòng người.

Ánh mắt Phó Dĩ Hành càng lúc càng tối. Khi đang mơn trớn bờ môi cô, anh khẽ nói: "Đừng để ý đến anh ta."

Giang Tầm thở mạnh, vội nói: "Nhưng anh ấy vẫn ở bên ngoài."

Phó Dĩ Hành: "Vậy để anh ta về đi."

Không nhận được câu trả lời, Tần Dĩnh Xuyên lại gõ cửa: "Tiểu Tầm?"

Anh ấy vẫn đứng ở ngoài, không rời đi.

Cuối cùng Giang Tầm không chịu được nữa, lại đá anh.

Nhưng không xi nhê gì với anh hết.

Có lẽ là lương tâm đột nhiên trỗi dậy, Phó Dĩ Hành buông cô ra, ngừng lại một chút rồi khẽ cười: "Phu nhân, em định lựa chọn thế nào?"

Giang Tầm trừng anh, đẩy anh ra, lùi về sau vài bước, hơi chột dạ trả lời: "Đàn, đàn anh, anh chờ chút, em đang trong phòng vệ sinh."

Người bên ngoài yên lặng một hồi rồi nói: "Được, không cần vội."

"Em sắp xong rồi."

Giang Tầm ổn định hơi thở. Cô nhìn trái nhìn phải, chợt chú ý đến cái tủ quần ảo. Tủ quần áo ở đây khá rộng, có thể giấu người.

Cô kéo cánh cửa tủ, đẩy Phó Dĩ Hành vào.

Cô nhỏ giọng: "Anh trốn trước đi, không thể để đàn anh gặp anh ở đây."

"Tại sao không thể?"

Phó Dĩ Hành nhíu mày, cố tình không hiểu.

Giang Tầm không nói gì, nhìn anh chằm chằm.

Cuộc đọ mắt này kéo dài vài giây.

Phó Dĩ Hành xị mặt, cuối cùng cũng chịu đi vào tủ đồ.

Giang Tầm vội đóng cửa tủ lại, hít sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại.

Cô đi dép, sửa sang lại quần áo rồi mới mở cửa.

Giang Tầm mở cửa, chỉ để hở nửa gian phòng.

"Xin lỗi, đàn anh." Cô dụi mắt, làm ra vẻ mệt mỏi: "Anh tìm em có việc gì không?"

Tần Dĩnh Xuyên hơi ngây người, hỏi: "Quấy rầy em nghỉ ngơi sao?"

Giang Tầm nói: "Em hơi khó chịu, vừa uống thuốc cảm, đang chuẩn bị đi ngủ."

Dừng lại một lát cô nói tiếp: "Nhưng cũng không có chuyện gì, nói chuyện của anh trước đi."

Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên trầm tĩnh: "Cũng không có gì quan trọng, nếu em không thoải mái vậy thì nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai anh tìm em bàn bạc sau."

"Được, vậy..." Giang Tầm vừa nói chuyện vừa nhìn về phía tủ quần áo, mỉm cười với Tần Dĩnh Xuyên.

"Đàn anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trước khi xoay người rời đi, Tần Dĩnh Xuyên bỗng chú ý đến gì đó, bước chân cũng dừng lại, ánh mắt nhìn vào một góc nào đó trong phòng cô.

!!!

"Đàn anh, còn có việc gì sao?" Thấy anh ấy hơi chần chừ, Giang Tầm chợt lo lắng.

Vừa dứt lời, cô bỗng nhớ đến gì đó, hốt hoảng.

Nguy rồi, khi nãy Phó Dĩ Hành cởi áo khoác rồi còn ném lên giường cô.

Cô mơ hồ nhớ lại, nó ở ngay mép giường.

Cô chỉ lo giấu Phó Dĩ Hành, quên khuấy mất chiếc áo của anh.

Giang Tầm bối rối.

Bất kể có nhìn rõ hay không, cô di chuyển, ngăn cản tầm nhìn của Tần Dĩnh Xuyên.

Cô hỏi: "Đàn anh? Còn có việc gì sao?"

Tần Dĩnh Xuyên hoàn hồn, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh: "Không có gì, anh về trước đây." Anh ấy hơi ngừng lại: "Có chuyện gì nhớ gọi cho anh."

"Được." Giang Tầm hơi gượng gạo nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Tiễn Tần Dĩnh Xuyên trở về, cô vội vàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn chưa yên tâm, cô còn khóa trái cửa.

Vừa mới khóa chặt cửa, Phó Dĩ Hành đã mở cửa tủ quần áo, đi ra ngoài.

"Không ngờ phu nhân lại có khả năng diễn xuất tốt đến thế."

Giang Tầm tức giận: "Quá khen, còn không phải do ai đó hại à?"

Có tiếng cười khẽ vang lên.

Giang Tầm nhìn anh, hoài nghi hỏi: "Anh cười cái gì?"

Phó Dĩ Hành nhịn cười: "Không có gì, chỉ thấy rất thú vị thôi, khi nãy cảm thấy cứ như đang vụng trộm với bà xã của chính mình vậy."

"..."

Giang Tầm không nhìn anh nữa, làm như không nghe thấy gì, đi thẳng vào trong phòng.

Chợt nhớ đến chuyện quan trọng, cô dừng bước: "Mà anh đến tìm tôi có việc gì?"

Phó Dĩ Hành nhìn cô, hơi nhíu mày, hỏi vặn lại: "Tìm vợ mình cũng cần lý do à?"

"..."

Không còn gì để nói.

Cô đi đến bên giường, nhìn thoáng qua cũng thấy chiếc áo vest của anh vắt vẻo mép giường, nhìn từ ngoài cửa, vừa hay lộ một góc.

Cô thấp thỏm: "Rồi xong, anh nói xem, có phải khi nãy đàn anh cũng nhìn thấy không?"

Phó Dĩ Hành nhẹ giọng: "Anh không thấy anh ta thấy gì, anh chỉ thấy..."

Nói được một nửa thì dừng lại.

Giang Tầm nhìn anh: "Thấy cái gì?"

Phó Dĩ Hành lẳng lặng cười, không lên tiếng. Anh bước đến bên giường, để cho cô...

Một cái bóng lưng.

Giang Tầm chợt hơi suy đoán: "Phó Dĩ Hành, anh sẽ không..."

Phó Dĩ Hành dừng lại.

Giang Tầm nhớ đến có chuyện còn quan trọng hơn, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Lúc anh đến đây có gặp ai không?"

Phó Dĩ Hành nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, lúc anh tới không gặp ai."

Giang Tầm vẫn không yên tâm.

Kính coong!

Tiếng chuông cửa lại vang lên.

Giang Tầm đờ người, sợ hãi ngẩng đầu.

Cô do dự vài giây mới lên tiếng: "Đàn anh, còn chuyện gì sao?"

Bên ngoài là một giọng nữ xa lạ: "Xin chào quý khách, xin hỏi có phải chị gọi phục vụ phòng không ạ? Chúng tôi đưa chăn đến cho cô rồi."

Giang Tầm ngẩn người.

Cô quay sang nhìn Phó Dĩ Hành, anh lắc đầu.

Cô bình tĩnh lại, trả lời: "Xin lỗi, không phải là tôi gọi."

Khoảng chừng vài giây, nhân viên khách sạn mới lên tiếng: "Là sai sót của chúng tôi, xin lỗi đã quấy rầy quý khách!"

Một hồi sợ bóng sợ gió.

Chỉ có vài giây, tâm trạng Giang Tầm như vừa đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Kẻ đầu sỏ còn làm như vô tội, đứng bên mép giường, ung dung tháo cà vạt.

Giang Tầm nhìn theo động tác của anh, thấy có gì đó không đúng: "Chờ chút, Phó Dĩ Hành, không lẽ tối nay anh định ngủ ở đây?"

Phó Dĩ Hành thoáng dừng lại, nhìn cô cười như có như không: "Nếu không thì sao?"

Giang Tầm hiểu rõ trình độ vô sỉ của anh, nhưng lại không biết phải làm sao.

Cô chỉ đành mượn cớ: "Vậy anh tắm chưa?"

Lúc anh đến còn mặc âu phục, không khác gì so với lúc gặp anh hồi tối, vì thế - đương nhiên là chưa rồi.

Quả nhiên, sắc mặt anh hơi thay đổi, không phản đối.

"Muốn ở lại thì phải tắm đã." Giang Tầm nhìn anh, ngang ngược nói: "Nhìn tôi cũng vô ích, chưa tắm không được lên giường."

Phó Dĩ Hành nói: "Nhưng đồ anh đều để ở phòng 3201." Anh ngừng lại: "Không thì, anh về lấy?"

Giang Tầm ra vẻ chán ghét: "Mau đi đi, chưa tắm thì đừng đến đây."

Phó Dĩ Hành xoay người, đi được mấy bước lại dừng lại.

"Nhưng mà phu nhân à, xin được nhắc nhở em. Phòng của Tần tổng ở ngay sát phòng em, em không sợ rằng anh ra ngoài sẽ bị anh ta bắt gặp sao?"

"Chờ chút."

Giang Tầm giật mình gọi anh lại, nhanh chóng thay đổi chủ ý: "Thôi được, tôi đi lấy cho anh."

Cô rất không tình nguyện chìa tay ra: "Đưa thẻ phòng đây."

Kế hoạch thành công mỹ mãn.

Nụ cười của anh càng sâu hơn. Anh với áo vest, lấy thẻ phòng trong túi đưa cho cô.

"Hôm nay thì được, ngày mai không được đến đây nữa."

Giang Tầm để lại một câu cảnh cáo rồi mặc áo khoác, cầm thẻ phòng và điện thoại đi ra ngoài.

"Phu nhân."

Vừa đi đến cửa phòng, người sau lưng lại định nói gì đó.

Giang Tầm quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt đầy dấu hỏi chấm.

Phó Dĩ Hành nhìn cô, khẽ cười: "Đi đường cẩn thận."

Giang Tầm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì, khẽ hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Gần 10 giờ tối, hành lang yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng vàng nhẹ càng khiến nó yên lặng đến lạ thường.

Thi thoảng cô vẫn để ý tình hình xung quanh, đi hết hành lang, vào thang máy ấn tầng 32.

Đoạn đường này khá thuận lợi.

Đến tầng 32, cô theo hướng dẫn tìm được phòng 3201.

Cô quẹt thẻ, vào phòng.

Đóng cửa lại, cô đặt thẻ phòng vào khe thẻ trên tường.

Đèn phòng bật sáng, đập vào mắt cô là phòng khách nhỏ được trải thảm cashmere nguyên chất.

Cô không nhìn kĩ, đi thẳng vào trong.

Vali của anh để trên nền nhà.

Giang Tầm bước tới, ngồi xổm, đặt vali nằm ngang xuống nền nhà.

Vali có cài mật mã, đương nhiên cô cũng biết. Cô ấn mật mã, mở vali.

Quần áo bên trong được sắp xếp rất chỉnh tề.

Giang Tầm lấy một bộ quần áo, rồi đóng vali lại.

Để nó về chỗ cũ, cô cầm quần áo đi ra ngoài.

Ra đến cửa, Giang Tầm rút thẻ phòng, mở cửa, chuẩn bị rời đi.

Cô vừa bước ra khỏi cửa, bên kia lối đi chợt xuất hiện một dáng người yểu điệu.

Là Tô Khả Lam.

Cô ta mới đi vào khúc cua.

Giang Tầm giật mình, vội trở về phòng, đóng cửa lại.

Cô nhét thẻ phòng vào khe thẻ, trốn ở sau cửa, im lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Sao Tô Khả Lam... lại ở đây?

Chẳng lẽ cô ta cũng ở tầng này?

Giang Tầm kiên nhẫn chờ cô ta rời đi.

Chỉ có điều, tiếng bước chân đó ngày một lại gần, không đi tiếp mà dừng ngay cửa phòng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com