Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

19 - Ngăn Cấm

06:00pm tại phòng của Soo Jung.

Cô , Jessica , Ami đang bận rộn trong bếp với đống đồ ăn. Tối nay sẽ có một bữa ăn ấm cúng diễn ra ở đây. Cũng không người nhiều người lắm, chỉ thêm anh Joon Myung thôi là đủ. Vừa cắt hành Soo Jung vừa hỏi:

-Chị và anh Joon Myung thế nào rồi?

Jessica chỉ đỏ mặt không nói, thật sự cô đang rất hạnh phúc. Chàng trai cô yêu có thể lạnh lùng với bất kì ai nhưng đối với cô lại lãng mạn vô cùng.

-À…nhìn mặt chị là em đoán ra luôn ra rồi! Soo Jung tạo ra một điệu cười gian xảo vô cùng.

-Đừng có trêu chị, còn em thì sao? Tặng quà cho ai vậy?

-Em tặng….cho Seung Hyun  ! Soo Jung hơi ấp úng vì nhận ra chị mình có vẻ không thích Seung Hyun .

-Cái gì? Đôi đũa trên tay Jessica rơi xuống đất, đôi mắt hướng về phía Soo Jung - một cái nhìn đầy sự thắc mắc xen lẫn tức giận.

Soo Jung lúng túng nhặt đôi đũa vào chậu rửa.Cô hơi ngạc nhiên vì thái độ của chị mình. Nhưng chưa kịp nói câu gì thì

“Bốp” Jessica giáng mạnh một cái tát vào mặt cô . Cái tát không mạnh nhưng khá bất ngờ nên khiến cô lão đảo ngã nhào ra đất.Soo Jung đưa tay ôm mặt sừng sờ nhìn người chị với đôi mắt không hiểu gì . Ami cũng ngạc nhiên không kém, vội vàng đỡ Soo Jung dậy.

-Sao em dám nói dối chị? Em nói em và Seung Hyun chỉ là bạn cơ mà!

-Chị……Soo Jung thẫn thờ nói

-Trả lời chị ngay đi! Jessica nói như  hét lên, có vẻ như cô đang mất bình tĩnh.

Ami liếc nhìn Jessica , cô không biết giữa Soo Jung và Jessica có quan hệ gì nhưng chưa từng hỏi. Nay thấy thái độ của Jessica kì lạ như vậy cô lại càng thêm tò mò.

-Chị! Em không nói dối, em đã từng nghĩ thế nhưng hình như càng ngày em thấy tình cảm đó lại không phải như vậy! Soo Jung vẫn chưa hết ngạc nhiên, thật sự không hiểu nỗi chị gái mình.

Jessica chống hai tay lên bàn, thở một cái thật mạnh rồi quay sang nhìn Soo Jung với đôi mắt ngấn nước:

-Em có thể hứa với chị…..

- Chị sao vậy? Soo Jung thấy hơi sợ hãi với dáng vẻ của Jessica lúc này . Trước đến nay cơ chưa từng thấy chị mình mất bình tĩnh như thế này.

-Hứa với chị….em sẽ từ bỏ tình cảm này! Jessica nói giọng nghiêm nghị.

-Chị nói gì vậy ???????? Soo Jung bàng hoàng.

Jessica nắm lấy đôi vai của Soo Jung , bấu chặt. Đôi mắt xoáy thẳng vào vào cô , Jessica rất muốn giải thích lí do nhưng không thể. Phải nói điều này với cô em gái của mình Jessica cũng cảm thấy rất đau lòng. Giữa đứa em gái của cô và vị hoàng tử giới pháp sư có một bức tường ngăn cách mà không thể phá vỡ.

-Em nghe lời chị chứ ?

-Chị……….!?Không….em không làm được. Dù không hiểu chuyện gì nhưng Soo Jung thật sự không làm được.

Hai tay Jessica đang bấu Soo Jung đột nhiên buông thõng.

Mọi thứ im lặng hồi lâu cho đến khi:

-Em thấy Soo Jung hợp với ngài Seung Hyun mà chị ! Ami cố cười, phá tan không khí căng thẳng chết người này nhưng……

-Vớ vẩn! Nó nghĩ mình là lọ lem sao? Đây vốn dĩ không có cái gọi là cổ tích, không có cái gọi là tình yêu phá tan ranh giới. Và liệu cậu ta sẽ chấp nhận em?? Jessica nổi giận quát khiến Ami im bặt.

-Em………..

-Sao? Em cũng cảm thấy không chắc chắn chứ gì? Jessica cười nhạt, lắc đầu. Quay người lấy một đôi đũa tiếp tục công việc.

-Không chấp nhận thì sao chứ?! Chỉ biết là em thích anh ấy…chỉ thế thôi….thích là sai sao?

Jessica vẫn không muốn tiếp tục chủ đề, nếu không sợ rằng cô sẽ để lộ chuyện mất.

- Chị…….!? Soo Jung bật khóc, tiếng gọi đầy chua xót khiến lòng Jessica quặn đau.

Jessica vẫn không nói gì, buông đôi đũa xuống rồi bước vào phòng vệ sinh. Cô nhất định sẽ phản đối tới cùng…….câu chuyện tình này vốn gĩ sẽ không có cái kết tốt đẹp vì thế nên kết thúc chuyện tình này càng sớm càng tốt.

-Chị hai!!!!!! Soo Jung gào lên, uất ức

-Chuẩn bị đi, Joon Myung sắp đến rồi! Nói rồi Jessica kéo mạnh cánh cửa phòng vệ sinh.

-“………………”

Cô thật sự không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra, thái độ của Jessica . Cô sẽ không bỏ qua chuyện này nhưng không thể để Joon Myung nhìn thấy bộ dạng này của hai chị em cô. Soo Jung vội vàng rửa mặt, hít những hơi thật sâu để át những tiếng sụt sịt.

Ami lặng lẽ nhìn về phòng vệ sinh, cô biết Jessica cũng đang khóc bởi vò cô đã thấy những giọt lệ chảy ra từ khoé mắt ấy khi tiếng đóng cửa phát ra. Những giọt nước mắt giấu giếm.

Ở đâu đó hiện lên một suy nghĩ: “ Xin lỗi, thật sự xin lỗi em…..Soo Jung à.. ”

-------------------------

Có người khóc nhưng vẫn có người cười.

Người cười thì chắc mọi người có thể đoán ra là ai.
Phải, đó là Seung Hyun .

Xoay xoay cái bánh socola trong tay, Seung Hyun cố tìm cách làm sao có thể ăn được cái bánh mà không làm hỏng bề mặt có dòng chứ I LOVE YOU kia. Vừa nghĩ Seung Hyun vừa tủm tìm cười, điệu bộ khác thường của Seung Hyun làm cho Yo ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì.

Seung Hyun rút trong người ra một con dao găm và….

“ Xoẹt” – cái bánh được chia làm đôi.

Nhưng đúng dự đoán Seung Hyun không cắt theo kiểu thông thường mà cắt mặt nhẵn bên dưới và mặt trang trí bên trên làm tách đôi ra. Khiến cho những hình thù trang trí và dòng chữ đặc biệt được giữ nguyên mà Seung Hyun vẫn có thể nếm được mùi vị của bánh.

Cắn một miếng rõ to…vị chocolate lan toả trong miệng Seung Hyun hệt như vị ngọt của tình yêu đang tràn ngập trong tim anh vậy.

Sau khi thưởng thức một cách ngon lành, Seung Hyun cầm phần còn lại của cái bánh rồi chỉ với vài động tác đơn giản….cái bánh bị đóng bởi một lớp băng trong suốt như phalê. Lớp băng này hoàn toàn có thể bảo vệ cái bánh không bị thiu thối vĩnh viễn.

Gật gù hài lòng, Seung Hyun đặt chiếc bánh gần giường ngủ rồi với lấy máy mp3 lên nghe một bản nhạc quen thuộc mà không biết tình cảm giữa anh và cô đang chuẩn bị bước vào một hành trình gian khó.

------------------------

Ở một góc của khu rừng già.

- Kế hoạch thất bại rồi! Gain nghiến răng nghiến lợi.

- Quả không hổ danh là Choi Seung Hyun , thật xuất sắc! Xia mỉm cười.

- Còn nói vậy được sao? Có cách khác không? Gain nhìn Xia , tức giận nói.

Đáp lại sự tức giận của  Gain , Xia vẫn bình thản:

-Cách thì không thiếu, yên tâm….con bé đó không sống lâu đâu.
----------

10:00pm

Jessica khoác áo bước ra khỏi phòng. Cô muốn đến thần điện của trường.

Bước đi trên con đường lát đá hoa cương, cô khẽ thở dài.

Thần điện là nơi tôn nghiêm dùng để hành lễ và cầu nguyện. Được xây ở vị trí cao nhất nên đi bộ từ trường cũng mất khoảng 15 phút, hơn nữa phải leo trên những bậc thang cao vút rất nguy hiểm.

Trời tối đen , chỉ còn những chiếc đèn trong sân trường bật sáng. Hôm nay có có tuyết nhưng ít thôi. Bầu trời vần vũ mây, gió thổi rít cuồn cuộn như tâm trạng Jessica lúc này.

Bước vào thần điện, ngoài nhũng ngọn nến và những bức tranh thờ các vị thần khác nhau được trưng bày sang trọng. Jessica nhẹ nhàng qùy xuống. Hai hàng nước mắt bỗng chảy dài.

Ngoài kia.....gió vẫn thổi......tuyết vẫn rơi. Phủ một màu u ám lạnh lẽo.

- Ba, con sợ quá......! Sợ lắm.

Cô cứ lẩm bẩm như thế cùng với cơ thể đều đặn run lên từng đợt.

11 năm về trước. Cô là cô tiểu thư nhưng không hề được nuông chiều.

Mọi tình cảm của ba mẹ hầu như đều dành cho em gái cô. Mỗi khi họ trở về sau một chuyến đi xa câu đầu tiên bao giờ cũng là:

- Krystal đâu?

Nếu không bao giờ cũng là những câu hỏi có chứa cái tên Krystal .

Đã nhiều lần cô thử không ra đón họ nhưng họ chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm đến việc đó, họ chỉ ôm em gái cô vào lòng mà thủ thỉ. Trong khi đó cô vẫn ở một góc nào đó thầm mong ba mẹ sẽ gọi đến tên mình.

5 tuổi, thật sự vẫn là quá nhỏ để tự chăm sóc bản thân nhưng cô phải học mọi thứ cần thiết.Bởi vì cho dù cô không quan tâm đến bản thân mình nhưng cô vẫn phải bao bọc đứa em gái bé bỏng.

Ba mẹ đi xa lâu ngày, không biết là đi đâu làm gì. Krystal khóc hoài cô phải dỗ dành an ủi mặc dù cô cũng rất sợ rất muốn khóc nhưng cô biết sẽ chẳng ai dỗ dành, chẳng ai an ủi cô cả .

Nhớ lại thời tuổi thơ, cô không có lấy một kỉ niệm đẹp với gia đình, có chăng cũng là sự lạnh nhạt của họ mà thôi.

Có lần Krystal làm hỏng toàn bộ bát đĩa vì bị ngã vào cô đã nhận tội thay:

- Sao bát đĩa vỡ cả vậy?

- Con xin lỗi mẹ, là con lóng ngóng làm đổ ! Cô ngậm ngùi

- Con gái "lớn" mà sao hậu đậu vậy?Phạt con không được ăn cơm môt bữa! Mẹ cô nhíu mày, bà không muốn dạy con như một vị tiểu thư có lỗi phải phạt không được nuông chiều.

Mọi chuyện chỉ có thế nếu như không:

- Mẹ đừng phạt chị Jessica , là Krystal  ngã vào đó thôi! Krystal kéo nhẹ cánh tay người mẹ.

- Ngã? Con có đau không? Bà xuýt xoa rồi quay sang cô: Trông em mà sao em lại ngã thế hả? Mẹ phạt con phải lau nhà một ngày cùng gia nhân.

Cô im lặng cúi đầu không cãi, không phản bác.

- Em xin lỗi! Tại em cả. Krystal thút thít.

- Không sao đâu, em gái của chị!

Nói thế nhưng khi Krystal chạy đi thì cô mới khóc. Lau nhà nghe có vẻ dễ nhưng lau cả một biệt thự thì đúng là quá sức với một cô nhóc năm tuổi. Từ đó cô ghét vào bếp.

Một lần khác. Cô bị ốm nặng, sốt rất cao. Ngoài vị bác sĩ và Krystal  ra không có ai bên cạnh chăm sóc cô. Cô phải vượt qua bệnh tật một mình.

Chỉ đến khi, trước tai nạn ba ngày. Ba đã gọi cô đến nói chuyện.

Lần đầu tiên cô được ba chủ động gọi đến cô đã rất vui nhưng những gì ông nói đều là về Krystal .

- Jessica , con có biết hai đứa có ý nghĩa gì với ba không ?

- Không biết ạ! Cô lắc đầu.

- Đối với ba con là bầu trời , còn em gái con là một chú chim .

-"..............." Cô vẫn không hiểu ông muốn nói đến chuyện gì chỉ đến khi....

- Con có thể hứa với ta con sẽ mãi là bầu trời của chú chim cho đến khi chú chim đó tìm được một bầu trời khác chứ? Ba cô nhìn cô, đôi mắt hiền từ.

- Con làm được! Cô tự tin bởi vì từ khi sinh ra đến giờ cô đã luôn là bầu trời che chở cho con chim nhỏ đó.

Ba cô gật đầu.

Cô hiểu, ba muốn mình đi ra. Chỉ thế thôi! Ông ấy muốn cô bảo vệ em gái cô đơn giản chỉ có vậy.

Nhưng khi cô bước đến gần cánh cửa thì:

- Ta xin lỗi! Xin lỗi con thật nhiều! Jessica !

Cô đứng sững, nước mắt nhạt nhoà nhưng không quay đầu lại. Vẫn im lặng cầm nắm khoá của trong bàn tay.

- Ta đã không quan tâm đến con trong thời gian qua!

- Không đâu! Ba đã dạy con rất nhiều! Cố hít lấy một hơi, cô nói trong nước mắt.

- Ta muốn con thật mạnh mẽ! Ba cô vẫn nói đều đều.

- Con và Krystal sẽ hạnh phúc ba à!

Nói xong cô chạy ra khỏi phòng. Cô sợ mình sẽ khóc trước mặt ba nên đã không nghe được câu nói cuối cùng của ba cô:

- Ta yêu con! Yêu con rất nhiều, Jessica !

Thế rồi tan nạt xảy ra, ba mẹ nuôi chỉ chăm sóc cô được một thời gian thì qua đời khi cô mới 6 tuổi. Cô lại đơn độc một mình với danh trẻ mồ côi, con chim cô yêu quý cũng không còn ở bên cạnh.

Cho đến khi cô gặp lại Joon Myung cô mới biết được quan tâm, chăm sóc là thế nào; được che chở và bảo vệ là ra sao.

- Ba à! Chim con tìm được bầu trời dành riêng cho nó rồi nhưng đường đến đó sao mà xa quá, con sợ nó lạc lọng con sợ nó thất vọng. Ba ơi!

Jessica oà khóc. Cô không biết nên đối mặt với em gái mình ra sao, ngăn cấm nó thế nào khi mà nó đã....yêu. Cô nên phó thác cho số phận sao??? Vậy nếu em gái cô đau lòng thì cô biết làm thế nào.

Lo nghĩ cho em gái mà không quan tâm nhiều đến bản thân của mình. Thật đáng sợ nếu một ngày nào đó Jessica biết người duy nhất che chở mình có thân phận như thế nào liệu cô sẽ lại trở về là một bầu trời đơn độc như lúc trước điều đó hãy để thời gian trả lời.

Đã khuya lắm rồi nhưng Jessica vẫn ngồi lặng trong thần điện.

Cô cũng là con gái mà, cũng biết vui biết buồn, biết khóc biết cười……không thể mãi mãi mạnh mẽ. Đã lâu lắm cô không khóc, đơn giản vì cô không muốn khóc. Cô ghét sự yếu đuối của mình. Cô luôn cố sống trong tư thế ngẩng cao đầu, sống để che chở người khác .

Một cô công chúa tự tin và sắc sảo; thông minh và xinh đẹp – đó là tất cả mọi người nghĩ về cô. Nhưng con người thật của Jessica hoàn toàn không phải vậy. Cô dịu dàng, hiền lành, yêu sự bình yên. Vì muốn mình xứng với Joom Myung cô đã phải diễn tốt vai một nàng công chúa. Cô kkhông muốn Joon Myung bị đàm tếu, cho dù anh luôn dũng cảm nói rằng:

-Cô ấy không giàu..

Cô ấy không quyền quý

Cô ấy sánh bằng các quận chúa

Nhưng………

Cô ấy là người tôi yêu.

. Khi điều tra được một phần của sự thật năm xưa, cô thật sự shock. Nếu như em gái cô biết được có trời mới biết nó sẽ làm gì.

Mạnh mẽ sống để tìm ra sự thật nhưng nhiều lần cô đã muốn buông tay nhưng cái danh con gái trưởng không cho phép cô làm vậy. Cô phải tiếp tục đi với sự dẫn dắt của Joon Myung .

Gặp lại được em gái cô sung sướng gần như phát điên nhưng khi tưởng tượng đến việc sẽ bị Soo Jung phát giác cô lại khẽ rùng mình. Cô muốn em gái cô được sống trong thế giới màu hồng, dưới sự che chở của mình mà hạnh phúc nhưng có vẻ ước muốn của cô không thể thực hiện được.

Đã 2 giờ sáng. Vậy là cô đã ngồi trong thần điện 4 tiếng.

Loạng choạng bước ra, đèn trong trường đã tắt toàn bộ. Một mình cô trong bóng tối tất cả im lặng đến đáng sợ……chỉ có tiếng gió rít thổi liên hồi.

Nép mình vào cửa điện, cô cố phóng tầm mắt ra xa. Mong mỏi ánh đén mập mờ trong thần điện có thể soi sáng cho cô bước đi nhưng thật sự là không thể.

Lạnh……sợ hãi……buồn…..lo lắng…..là tất cả tâm trạng của Jessica lúc này .

Cô vẫn quyết bước đi mà không chờ đến sáng.

Vừa đi đước hai bước cô đã vấp phải bậc thang đầu tiên. Cứ ngỡ cô sẽ nhào ra nên tuyết lạnh nhưng nhanh chóng đã có một vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng và ấm áp.

-Em sẽ ra sao nếu không có anh đỡ hả? Một câu nói quen thuộc phát ra Joon Myung .

-Sao anh lại ở đây? Jessica nép vào ngực anh, tìm kiếm sự an toàn và ấm áp.

-Thấy em vào nên đi theo thôi! Anh đứng ngoài 4 tiếng rồi đấy! - Thật ra Joon Myung đúng là có ở ngoài nhưng không dám vào, anh sợ cô chưa hết buồn muốn được nước mắt rửa trôi. Ở ngoài 4 tiếng đồng hồ mà cứ như 4 thế kỉ vì lòng anh quặn lại từng nhịp mỗi khi tiếng nấc của cô phát ra.

-Anh không thấy lạnh sao? Đứng ngoài lâu như vậy sẽ bị cảm đó! Cô vẫn ôm anh thật chặt như sợ rằng nếu bỏ tay ra anh sẽ biến mất.

-Ngốc! Lo mình trước đi! Anh bật cười, hai tay cũng siết chặt cô gái anh luôn bảo vệ.

-Em mệt khi cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ. Em mệt khi cứ phải cười dù chỉ muốn nhắm mắt lại và ngừng nghĩ suy.
Em mệt khi phải giấu trong mình bao nhiêu cảm xúc.
Và em mệt khi bản thân mình luôn quan tâm cho người khác trong khi.
Em cũng rất cần người khác quan tâm anh à!

- Ngốc lắm! Có anh ở đây!

Câu nói cảm động nhất của con trai  đối với con gái không phải là:

"Anh yêu em" hay " Em là tất cả"mà là khi con gái yếu đuối nhất...con trai nói:"Có anh ở đây rồi !"

------------------------

Trong khi đó tại phòng của Soo Jung.

Cô vẫn không ngủ được.

Vì trằn trọc nên gây ra tiếng ồn nên đã làm cô bạn cùng phòng mất ngủ.

- Bạn không ngủ được à? Ami với khuôn mặt mất ngủ bước vào phòng Soo Jung.

- Xin lỗi!

- Chuyện chị Jessica à? Ami dụi mắt nhưng giọng nói hoàn toàn nghiêm túc.

- Umk! Soo Jung gật đầu.

- Mình nghĩ chị ấy có lí do riêng đó! Bạn đừng để tâm chuyện này nữa! Nói xong Ami lại về phòng vì do cô nàng quá buồn ngủ.

Một mình Soo Jung ở trong phòng. Cố nhắm mắt.

Đành bỏ qua thôi. Cô tin chị mình nhưng cô sẽ không chấp nhận làm theo những gì chị mình nói. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com