Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

18

Ô? Nữa à? Tính gây bất ngờ cho cậu mà cuối cùng người ngạc nhiên là tôi, déjà vu thế nhỉ?

"Sao lại..."

Tôi hoang mang hỏi được nửa câu thì chợt hiểu ra, số 33, Phương An, đổi quà cho tôi ngọt xớt. Tôi quay xuống bàn dưới, Đức vờ như đang mải nói chuyện không để ý đến chúng tôi.

"Xem ra các cậu có nhiều thứ muốn kể cho tớ đấy, Đức nhỉ?" - Tôi tặng cho nó nụ cười đầy thiện ý và giọng điệu thậm chí còn thiện ý hơn.

Đức đánh trống lảng: "Đâu có, hai cậu mới có nhiều thứ để nói. Đừng để ý đến tớ, cứ nói chuyện đi, bọn tớ ra chỗ khác."

Nó kéo theo mấy thằng bên cạnh, nhanh chân lủi mất. Hội Phương An Quế Linh gọi Đức lại ngồi cùng, chúng nó xì xầm to nhỏ gì đấy rồi nhìn tôi không chớp mắt, vừa cười gian xảo vừa làm động tác "OK", không thèm giấu việc chúng nó làm gián điệp hai mang luôn mà.

Quay lại với Kiệt, khỏi phải nói trong lòng Hoàng Nhật Lan đang nở hoa tưng bừng đến cỡ nào, cả hai bên A và B đều thổi kèn đánh trống rộn ràng, nhưng mà không thể tỏ ra phấn khích quá được. Tôi tự nhủ phải làm mặt lạnh lùng một chút. Không phải lần đầu tiên Vũ Minh Kiệt chiếm thế thượng phong của tôi đâu nhé, tôi phải tìm cách đảo ngược cục diện.

Tôi đan hai tay vào nhau thành nắm, chớp chớp mắt, bày ra bộ mặt yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

"Chết dở Kiệt ơi, cậu định tặng quà cho bạn nữ nào đúng không? Chuẩn bị có tâm thế này cơ mà. Tất cả là do tớ... ai bảo tớ may mắn quá cơ chứ. Cậu nói đi, cậu muốn tặng ai, tớ sẽ đưa tận tay người đấy để chuộc lỗi!"

Kiệt nhìn thấu trò mèo ấy, cậu bật cười, cầm lấy bàn tay phải của tôi rồi từ tốn đặt bé Minion vào. Tay Kiệt to hơn hẳn tay tôi, trên làn da rám nắng còn nổi một ít gân xanh đầy nam tính.

"Tớ cố tình tặng cậu đấy."

Cậu nhẹ nhàng nói rồi thả tay tôi ra làm tôi tiếc hùi hụi, cầm thêm tí nữa có phải thích không. Tôi tủm tỉm như mở cờ trong bụng, dụ được cậu nhả câu này đúng là sướng cả tai.

"Cho tớ thật á? Tự nhiên tốt vậy." - Tôi hoài nghi.

"Vì tớ biết cậu sẽ tìm cách tặng tớ quà của cậu."

Tôi thật sự không ngờ đến đáp án này. Dưới ánh đèn nhập nhòe từ màn chiếu, nói câu ấy, với khóe mắt cong cong ấy, Vũ Minh Kiệt dường như đẹp trai hơn gấp một tỷ lần. Chất giọng trầm ấm của cậu làm tan chảy mọi lớp phòng thủ, làm màu làm mè của tôi. Tim tôi đập thình thịch, không cần soi gương tôi cũng đoán được mặt mình đang đỏ thế nào. May mà đèn được tắt hết để bật máy chiếu, không thì Kiệt sẽ thấy mất.

Đòn tấn công này mạnh đến mức tôi giác ngộ ra chân lý, người nhận thức được bản thân đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là người biết mình có vị trí thế nào trong lòng đối phương.

"Tự tin thế? Chắc gì tớ tặng cậu? Nhỡ tớ tặng Quế Linh, Phương An, hay tặng Đức thì sao?"

"Thì tớ mất một quyển sách công thức toán thôi." - Kiệt nhún vai, tựa lưng vào ghế - "Còn cậu vẫn sẽ có chiếc móc khóa này, để cảm ơn vì đã tìm nhẫn giúp tớ."

Ra vậy, là vì vụ chiếc nhẫn. Chẳng lẽ giờ lại ước cậu mất đồ lần nữa để tôi đi tìm, rồi được cậu tạo bất ngờ tiếp à? Tôi đung đưa hai chân, cúi mặt ngại ngùng.

"Khách sáo quá, tớ đã nói là vô tình thấy rồi mà."

Ặc, con nhỏ nào nhập vào người Hoàng Nhật Lan mà ỏn à ỏn ẻn, ngúng nga ngúng nguẩy thế này? Tôi suýt sởn gai ốc với cái giọng cao hơn bình thường một quãng tám của mình. Được crush tặng quà cái mà đần hết cả người, không có tiền đồ tí nào. Nhưng mà thôi, ai bảo tôi simp, vui vậy thì tiền đồ có đen hơn của chị Dậu cũng được.

"Cậu nói gì thì là thế." - Kiệt đáp nhẹ như không.

Tên này biết ăn nói thế nhỉ, tôi sắp không giữ được mình nữa rồi đấy. Bên A với bên B không những thổi kèn đánh trống mà còn nhảy nhót, múa xiếc, hát opera, vừa ke đầu vừa rap "Xin những bối rối này cứ thế lên ngôi, Xin con tim rẽ lối tìm giây phút nghẹn lời"* loạn lên rồi. Ngồi thêm mấy phút nữa chắc tim tôi nổ mất, tôi định đánh bài chuồn thì chợt nhớ ra một vấn đề cần hỏi.

*Trích Yêu 5 của Rhymastic 😘

"Mà này, sao cậu chọn hình Minion?"

"Không phải cậu thích mấy con tròn tròn một mắt à?" - Kiệt nhổm người dậy.

Ủa? Tôi thích mấy con tròn tròn một mắt hồi nào? Tôi cố lục lại trí nhớ, tôi chắc chắn mình chưa từng nói thế. Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, Kiệt giải thích:

"Giấy gói quà cậu dùng lần trước ấy, hình con gì màu xanh trong Đại học Quái Vật mà."

Mike Wazowski?! Tôi nhìn qua ngó lại móc khóa Minion trên tay, ừ thì... tính ra nhìn cũng hơi giống giống, nhưng sao lại kết luận tôi thích nhân vật tròn tròn một mắt hay vậy? Tôi ôm bụng cười nắc nẻ, thì ra logic của người 9.8 điểm toán thú vị thế này.

"Haha...! Hai con khác nhau mà...! Cậu đúng là..." - Tôi vội ngậm miệng, suýt nữa lỡ mồm phun ra từ "dở hơi". Bạn tốn công tặng quà mà mình lại chửi bạn dở hơi, bạn quạo bạn đấm cho thì chết.

"Đúng là cái gì?"

Hình như Kiệt hơi dỗi, cũng đúng, chọn quà rõ tâm huyết, cuối cùng lại bị tôi cười vào mặt, dỗi là phải.

"Không, có gì đâu."

"Thế... cậu thích không?" - Kiệt đánh mắt về phía móc khóa.

Rõ ràng. Chỉ cần là của cậu thì tặng tôi cái túi ni lông tôi cũng thích, chẳng cần hỏi luôn ấy.

"Thích." - Chả mấy khi có dịp, tôi muốn trêu Kiệt một chút. Tôi nhìn xuống môi Kiệt rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, đưa tay vén tóc qua tai, nháy mắt - "Như cách tớ thích cậu í."

Chưa biết phản ứng của Kiệt thế nào chứ tôi thấy... mình không nên làm cái trò ngại hết cả người này lần thứ hai. Nhưng Vũ Minh Kiệt là ai? Là người không lúc nào không có vệ tinh xung quanh, một ngày từ chối trên dưới mười cô gái, hàng phòng vệ của cậu cao ngất. Cú bắn cỡ vậy chỉ đủ làm tay mơ như tôi nổi da gà da vịt chứ Kiệt chẳng hề hấn gì, cậu đáp nhẹ tênh, còn không cả ngại ngùng: "Cậu thích là tớ vui rồi."

Cậu thích là tớ vui rồi.

Cậu thích là tớ vui rồi.

Vũ Minh Kiệt, nói cả đời thì hơi dài và tớ cũng không dám chắc hoàn toàn, nhưng từ giờ đến hết cấp 3, tớ chỉ thích mình cậu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com