Chap 19-20
Chap 19
Park Chanyeol nghe được ngây người một chút, nhất thời sắc mặt đại biến, nhưng lập tức lại trấn định xuống, nói: "Có phải hay không ngươi nghĩ sai rồi? Xiumin từ trước cũng không kêu tên này, y..."
"Lúc y rút kiếm ra, ta đã biết y không phải là người của Ảnh môn." Kim Jongin hừ hừ, động thủ thay Park Chanyeol châm một ly trà, lãnh cười lạnh nói "Bất quá thấy Vương gia như vậy sủng y hết mực, mới cố ý đi thăm dò điều tra."
"Ta đây thực hẳn là phải đa tạ ngươi." Park Chanyeol mặt trầm như nước, tuy rằng thân thủ đi lấy chén trà, đầu ngón tay lại đẩu đắc lợi hại, thiếu chút nữa đem thủy bát đi ra "Vậy theo như ngươi nói, Xiumin rốt cuộc là ai?"
"Đương nhiên là thuộc hạ của họ Do kia. Nếu không như thế? Thì có thể từ đâu mà ra?"
Park Chanyeol bị hắn làm cho không thể nói thành lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhất thời vô cùng khó coi, gian nan nhấn rõ từng chữ: "Y là... sát thủ?"
Dừng một chút, lập tức lắc đầu nói: "Không có khả năng! Xiumin nếu là muốn giết ta như ngươi nói, hẳn là đã có rất nhiều cơ hội, làm gì tha đến hiện tại? Huống chi bộ dáng kia của y, như thế nào có thể là giả vờ?"
Xiumin nếu thật sự là sát thủ do Do Kyungsoo phái tới, lại như thế nào liều mạng để bảo hộ hắn? Lại càng không có lý do ở trước mặt hắn giả ngu, ngốc lăng mọi lúc đều làm hắn sinh khí.
Park Chanyeol càng nghĩ càng cảm thấy được có đạo lý, ngón tay lại vẫn như cũ run rẩy không ngừng.
Kim Jongin vẫn tiếp tục chậm rãi uống trà, con ngươi u ám âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: "Vương gia tài trí hơn người, bình thường diễn xiếc làm trò không thể gạt được ngươi, nhưng nếu là nhiếp hồn đại pháp?"
"Có ý tứ gì?" Park Chanyeol tâm nhảy dựng, mơ hồ đoán ra được, rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa.
"Nếu có người trung phải nhiếp hồn đại pháp, toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với Vương gia, Vương gia tất sẽ không nghi ngờ?" Kim Jongin thản nhiên tảo Park Chanyeol liếc mắt một cái, ngữ điệu bình tĩnh như nước "Chính ta cũng chứng kiến thấy, Xiumin quả nhiên là thật tâm bảo hộ Vương gia. Cho nên, y chính là một quân cờ do Do Kyungsoo an bài, chưa tới thời điểm vẫn coi như một thị vệ bình thường, khi thời cơ đến sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất, mọi lúc có thể đoạt đi tính mạng Vương gia. Xiumin đến nay chưa từng động thủ, chính là bởi vì Vương gia vẫn có giá trị lợi dụng và Do Kyungsoo chưa có cởi bỏ nhiếp hồn đại pháp mà thôi."
Park Chanyeol sau khi nghe xong, tự nhiên đã hiểu được đại khái. Nhưng đáy lòng hắn như cũ không chịu tin tưởng, dùng sức xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng..."
Kim Jongin khả không để ý tới hắn lúc này đang thất hồn lạc phách, cận là khẽ cười cười, nói tiếp: "Người này nguyên bản chỉ là một quân cờ nhỏ bé thật ra không cần để ý đến. Đáng tiếc Vương gia lại cố tình đặt tâm tư ở trên người kia, nếu như Do Kyungsoo bắt được nhược điểm này của Vương gia, có thể to lắm vi không ổn ."
Nghe vậy, Park Chanyeol một chút cả kinh tỉnh lại, híp mắt hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"
Kim Jongin không đáp lời, chỉ vòng vo quanh cái chén, mạnh nắm chặt tay lại, tái buông ra, lòng bàn tay chỉ còn một đống bột phấn nhỏ vụn. Hắn lúc này mới xuy cười ra tiếng, một chữ một chút nói: "Tất nhiên là không thể lưu lại được."
Trong nháy mắt, quanh thân Kim Jongin nổi lên sát khí dày đặc, làm người mao cốt tủng nhiên.
Park Chanyeol cũng là sắc mặt đáng sợ, thật mạnh vỗ xuống bàn, trầm giọng nói: "Ngươi dám?"
"Đây là chức trách của Kim Jongin, có gì mà không dám ."
"Ngươi... thật sự giỏi!" Park Chanyeol thật không hiểu gần đây đã gặp phải điều gì, như thế nào mọi người đều cùng hắn đối nghịch như vậy? Khí giận đến cực điểm, nhưng ngược lại hắn lại nở nụ cười, chính là ý cười không đạt đáy mắt, mâu trung ẩn ẩn có ám quang lưu chuyển.
"Vương gia bớt giận." Kim Jongin thủy chung vẫn là bộ dáng không chậm không vội kia, nhàn nhàn ứng với "Việc này sự tình trọng đại, Vương gia phải sớm quyết định. Nếu không hạ thủ được trong lời nói, Kim Jongin sẽ tùy lúc có thể ra tay."
Park Chanyeol thật tức giận đến chết, ngay cả nói cũng không muốn nói thêm nữa, đứng dậy bước đi.
Phòng của hai người cách nhau không xa, chỉ cần đi một lát là tới, nhưng Park Chanyeol lần này lại đi thật sự chậm rất chậm, mất rất nhiều công phu mới trở lại chính phòng mình, tay do dự mà không biết có nên đẩy cửa mà vào hay không.
Xiumin chính ở bên trong đang chờ.
Hắn vừa rồi thời điểm xuất môn trong lòng còn tràn đầy vui mừng, nghĩ sau khi trở về phải như thế nào làm cho Xiumin cảm thấy vui vẻ, tuy rằng hơn phân nửa thời điểm, Xiumin căn bản là thờ ơ.
Nhưng bây giờ?
Hắn lại không dám gặp y .
Kim Jongin kia phiên đoán, Park Chanyeol tất nhiên là không tin tưởng hoàn toàn, nhưng nghĩ đến người nọ tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ rất nhanh sẽ đối Xiumin động thủ, trong lòng liền bắt đầu hoảng loạn.
Hắn tin tưởng Xiumin là một lòng với hắn, cho dù thật sự là Do Kyungsoo phái người tới, cũng nhất định phải hảo hảo che chở y mới được, chính là... nên như thế nào thoát khỏi Kim Jongin?
Park Chanyeol thái dương co rút đau đớn, cúi đầu thở dài, rốt cục đẩy cửa ra rồi đi vào.
Xiumin nguyên bản là ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, thấy hắn tiến vào, vội vàng đứng dậy ở bên cạnh, cực mềm mại mà cúi đầu xuống.
"Như thế nào lại cúi đầu ?" Park Chanyeol đi đến đỡ lấy tay y, một lần nữa ở bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi "Có hay không nghĩ muốn ta...?"
Xiumin có chút sợ run.
Park Chanyeol liền cúi đầu cười rộ lên, liền như vậy đem người ôm vào trong ngực, chặt chẽ không buông tay, ngón tay một chút một chút vuốt ve mái tóc đen của Xiumin, sóng mắt lưu chuyển, tình ý kéo dài.
Thình thịch.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người .
Cách hồi lâu, Park Chanyeol mới thu liễm tâm thần, nhẹ nhàng huých bính hai má Xiumin, đột nhiên hỏi: "Xiumin, ngươi còn có nhớ hay không Ảnh môn là một nơi như thế nào?"
Xiumin nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút hoang mang, lại vẫn là ngoan ngoãn đáp: "Là nơi để luyện công ."
"Thế luyện võ công gì?"
"Không biết."
"Ai dạy ngươi võ công ?"
"Không nhớ rõ ."
Nói xong, Xiumin biểu tình càng ngày càng mờ mịt, mà Park Chanyeol tâm cũng dần dần trùng xuống, cuối cùng chỉ phải hỏi: "Luyện công là vì điều gì?"
Xiumin lại là ngẩn ngơ, con ngươi đen láy như đột nhiên thoáng hiện hào quang, biểu tình lại trở nên kiên định vạn phần, không chút nghĩ ngợi đáp: "Bảo hộ Vương gia."
Bảo, hộ, vương, gia.
Park Chanyeol đem này bốn chữ lặp lại một lần, rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra .
Khó trách Xiumin luôn toàn tâm toàn ý che chở cho hắn.
Khó trách chỉ cần vừa nói đến bảo hộ hắn, trong mắt Xiumin liền sẽ xuất hiện hào quang động lòng người .
Khó trách...
Nói vậy khi Do Kyungsoo dùng nhiếp hồn đại pháp, cũng lấy bốn chữ kia đi?
Xiumin đối hắn nói gì nghe nấy, Xiumin vì hắn phấn đấu quên mình, Xiumin lúc nào cũng từng giờ từng khắc canh giữ ở bên người hắn, hết thảy hết thảy, đều chính là bởi yêu pháp kia. Một khi giải khai nhiếp hồn đại pháp, Xiumin sẽ không chút do dự mà... lấy tính mệnh của hắn.
=====================
Chap 20
Park Chanyeol nghĩ đến đây, cảm giác đáy lòng truyền đến một trận bén nhọn đau đớn.
Hắn lúc trước nghe Kim Jongin hoài nghi thân phận của Xiumin, chỉ cảm thấy buồn bực vạn phần, thẳng đến giờ phút này xác nhận chân tướng, lại truyền đến một trận đau đớn khác.
Trước kia mặc dù hiểu được Xiumin lòng dạ vô tình, nhưng ít ra y là toàn tâm toàn ý hướng về hắn .
Hiện tại...
Hiện tại mới biết được ngay cả điều này cũng đều là giả .
Ái mộ yêu say đắm người kia, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng là, đã thích đến như vậy rồi.
Hắn đối với bộ dáng ngơ ngác kinh ngạc của Xiumin thật sự vừa yêu lại vừa hận, cho dù đoán được rằng người này một ngày kia sẽ tỉnh táo lại, cũng đành phải miễn cưỡng buông tay .
Park Chanyeol cảm thấy ngực nặng nề rầu rĩ, cơ hồ không thở nổi, mơn trớn hai má Xiumin, ngón tay lại cực kỳ mềm nhẹ, mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào hắc y thanh niên đang ở trong vòng tay mình, trong mắt thủy quang liễm diễm, ẩn tình đưa tình.
Xiumin vồn là trì độn, cũng nhìn ra có điều gì đó bất ổn, vội hỏi: "Vương gia, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, ngươi không cần để ở trong lòng." Park Chanyeol biết Xiumin nhất định sẽ lại lo lắng chuyện thích khách linh tinh, nhịn không được câu thần cười cười, ngón tay vẫn như cũ ở hắn phát gian lưu luyến "Chính là cùng Kim Jongin nói chuyện lâu như vậy, có chút đói bụng."
"Vương gia muốn ăn cái gì? Thuộc hạ đi phân phó phòng bếp làm." Nói xong, liền đứng dậy.
Park Chanyeol tâm trung vừa động, vội vàng kéo lấy cánh tay y, chặt chẽ đem người ôm vào trong ngực, thanh âm buồn buồn nói: "Xiumin, ta chỉ muốn ngươi."
Nói nói ra lúc sau, đột nhiên rất muốn nghe Xiumin nói "Thích"
Thích nghe nhất câu nói kia, tùy tiện ra mệnh lệnh liền có thể nghe được, nhưng Park Chanyeol lúc này lại do dự. Không nên như thế mới có thể nghe được Xiumin nói thích, chẳng lẽ không phải quá mức đáng buồn sao?
Hắn nghĩ như vậy, quả nhiên cưỡng chế khát vọng ở đáy long xuống, chính là như vậy ôm Xiumin không buông, mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trông mặt trời đang từ từ lặn xuống, tim đập lúc nhanh lúc chậm, nói không nên lời là tư vị gì.
Hắn mặc dù là Vương gia tôn quý, lại có thứ luôn luôn cầu mà không được
Cho dù không chiếm được tâm của Xiumin, cũng ít nhất... phải bảo hộ y chu toàn.
Park Chanyeol vừa hạ quyết tâm, trên mặt tự nhiên lại có ý cười, nhưng trên mặt vẫn điểm thêm nét u sầu, trông rất mệt mỏi.
Hắn về sau lại đi tìm Kim Jongin hàn huyên vài lần, thời gian còn lại liền đều cùng Xiumin ở cùng một chỗ, hai người cùng ăn cùng ngủ, chỉ với một vài ngày nỗ lực, Xiumin xưa vốn gầy yếu nay dường như lại béo lên một ít.
Park Chanyeol mừng rỡ mặt mày hớn hở, lại càng thích cọ dụi trên người y. Xiumin tắc khó xử nhíu nhíu mày, tựa hồ nếu cứ như vậy sẽ làm chậm trễ việc luyện công.
Đáng tiếc, hạnh phúc như vậy cũng không có duy trì bao lâu.
Kim Jongin rất nhanh liền chủ động tìm tới cửa, Park Chanyeol đành bảo Xiumin li khai, lại ở trong phòng cùng với tên kia cãi nhau một trận. Ai cũng không biết bọn họ hai người đến tột cùng nói chuyện gì, chính là cuối cùng Kim Jongin lại đập nát vách tường, trực tiếp ra ngoài rồi đi đâu không biết, mà Park Chanyeol lại ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, mày nhanh nhíu lại, sắc mặt âm tình bất định.
Đám hạ nhân đều sợ hãi, không biết như thế nào cho phải.
Xiumin thái độ vẫn không hề thay đổi, mặt không chút biến sắc đi đến bên cạnh Park Chanyeol, thùy mâu hỏi: "Tường hỏng rồi, Vương gia muốn hay không đổi phòng?."
Park Chanyeol cắn răng, không hề phản ứng.
Xiumin vì thế lại gọi một tiếng: "Vương gia?"
"A " Park Chanyeol lúc này mới giật mình tỉnh lại, mỏi mệt đến cực điểm, khoát tay áo, nói: "Không cần để ý tới, cứ mặc kệ đi."
Dừng một chút, ngược lại vọng Xiumin liếc mắt một cái, thanh âm phóng nhu rất nhiều: "Ngươi đã nếm qua cơm chiều?"
Xiumin lắc đầu.
Park Chanyeol liền sai người mang đồ ăn tới cùng Xiumin dùng cơm xong sau, lại buộc Xiumin nằm trên giường ngủ, sau đó tiếp tục ngồi trở lại bên cạnh bàn ngẩn người.
Xiumin thấy hắn không ngủ, chính mình làm sao có khả năng này? Rồi lại không dám làm trái lời Vương gia, chỉ biết trợn to hai mắt, để cho hình dáng của Park Chanyeol phản chiếu lên con ngươi đen huyền.
Cả hai người đều là một đêm vô miên.
Thẳng đến khi sắc trời đã sáng, Park Chanyeol liền liếc mắt nhìn bức tường đã bị Kim Jongin đập nát kia, ngón tay khấu khấu mặt bàn, chậm rãi đứng lên.
Vừa thấy hắn động, Xiumin liền tự động xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi: "Vương gia..."
Park Chanyeol mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào, cận là lấy ra quần áo bên giường, tỉ mỉ thay Xiumin mặc vào. Hắn đã nhiều ngày đều luôn luôn cố gắng luyện tập, hiện giờ đã có thể thắt vạt áo kia tốt lắm. Cuối cùng, lại tìm lược đem ra, thật cẩn thận chải vuốt mái tóc đen của Xiumin.
Xiumin thân thể có chút cứng ngắc, cũng vẫn ngoan ngoãn mặc hắn bày bố.
Trên mặt Park Chanyeol biểu tình ôn nhu như nước, bên môi lại hơi hiện lên nụ cười, mất nhiều công sức mới đưa tóc Xiumin vấn lên, chính mình gở xuống ngọc trâm ở trên đầu rồi cố định lại. Tiếp theo lui về phía sau vài bước, cao thấp tả hữu đánh giá một hồi, cảm thấy vừa lòng mới nở nụ cười nơi khóe miệng, khanh khách cười gọi: "Xiumin."
"Có thuộc hạ."
"Ngươi một lát nữa đi tới chỗ quản gia lấy chút ngân lượng, hôm nay liền rời nơi này đi."
Xiumin ngẩn ngơ, hỏi: "Vương gia có chuyện gì phân phó thủ hạ?"
Park Chanyeol lắc lắc đầu, vẫn là cười, thản nhiên nói: "Từ nay về sau, ngươi liền không còn là thị vệ vương phủ, về sau cũng không cần đi theo bảo hộ ta ."
Nghe vậy, Xiumin đột nhiên mở to hai mắt, cách hồi lâu, mới lộng hiểu được ý tứ trong lời nói kia, liền vội vàng rời khỏi giường, phanh một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng hỏi: "Vương gia có phải muốn đuổi thuộc hạ đi?"
Park Chanyeol đôi mắt vừa chuyển, ngữ khí thật yên lặng, nói: "Bản lĩnh của ngươi cũng không tính quá kém, chính là hơi chút ngây ngốc, sau khi ra ngoài, nhớ rõ hảo hảo chiếu cố chính mình."
"Vương gia, thuộc hạ đã làm sai điều gì?" Xiumin trên mặt thủy chung không có biểu tình, thân thể bắt đầu run lên, cúi đầu nói "Ta lập tức liền sửa."
Y một mặt nói, một mặt đi lên phía trước vài bước, thùy đầu quỳ gối bên chân Park Chanyeol.
Park Chanyeol lại không để ý tới, chỉ nói: "Ngươi ngay cả chính mình sai ở nơi nào đều không hiểu được, còn có thể sửa được sao ?"
"Vương gia, thuộc hạ nhất định sẽ sửa." Xiumin tay nắm lại càng chặt, đầu khớp trở nên trắng bệch, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, không ngừng lặp lại câu nói này.
Park Chanyeol thấy y như vậy, khuôn mặt lại càng thống khổ vặn vẹo, nhưng lập tức khinh cười ra tiếng, lười biếng nói: "Ta chơi đã thấy chán, hiện giờ vừa thấy ngươi liền phiền, còn không mau cút đi!"
Dứt lời liền một cước đá vào ngực Xiumin.
End chap 19-20
Từ h mới là ngược nè TT^TT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com