Chương 5: Cố Gắng Kiếm Tìm
Thanh Bảo cảm thấy rất mất mát, tại sao Thanh Tuấn lại không hiểu được sự mong chờ trong lòng hắn!
Ngoài việc mong muốn tìm được Thế Anh, hắn không muốn quan tâm đến bất kì điều gì khác.
"Thanh Tuấn, cậu phải giúp tớ, tớ muốn gặp Thế Anh ngay bây giờ."
Mặc dù bản thân chắc chắn rằng mình đã sống lại, nhưng Thanh Bảo vẫn rất lo lắng.
Hắn phải tận mắt nhìn thấy Thế Anh, nhất định phải đảm bảo đối phương vẫn bình an.
Hắn không thể nào quên những tháng ngày mất đi Thế Anh, không thể nào quên nỗi đau mà hắn nếm trải, đó là nỗi đau thấu xương, cho dù là tháng sáu mùa thu lòng vẫn lạnh đau đến thấu xương.
Thanh Bảo từng nghĩ, sẽ không bao giờ gặp lại Thế Anh, không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của y ấy nữa, không thể cảm nhận được nụ cười dịu dàng của người ấy dành cho hắn nữa...
Thanh Bảo từng nghĩ, không còn cơ hội đáp lại tình cảm của Thế Anh, mãi mãi li biệt...
Chỉ khi xuống Hoàng Tuyền mới có thể gặp người ngày đêm mong nhớ! Nghĩ đến đó, Thanh Bảo đau đớn vô cùng!
Thanh Bảo nắm chặt trái tim hắn, dường như nó đã bị đào bới, đau đớn,nhức nhối, thắt lại, đủ hết tất cả cảm giác dày vò...
Giờ đây, kể từ lúc ông trời cho hắn một cơ hội để chuộc lỗi, Thanh Bảo thề kể từ bây giờ nhất định sẽ yêu Thế Anh, dùng chân tình cả đời chỉ yêu người này.
Thế nhưng Thanh Bảo buồn bã nhận ra, hắn không có cách nào liên lạc với Thế Anh, cũng không biết bất cứ ai có thể biết được tung tích của y, chứ đừng nói là có số điện thoại của ai đó liên quan đến Thế Anh.
Tâm trạng của Thanh Bảo có chút không ổn, mặc dù Thanh Tuấn không biết chuyện gì đang xảy ra với bạn mình, nhưng chuyện này chắc chắn liên quan đến Thế Anh.
Thanh Bảo cũng biết ngoài tuyệt vọng ra thì bản thân lúc này không thể làm gì khác. Nhưng mà hắn không nhịn được nữa, sự bồn chồn trong lòng dày vò ý thức của hắn khiến trong lòng càng thêm lo lắng.
Hắn không thích Thế Anh, cũng không thích Thế Anh liên quan đến những người bạn xung quanh hắn, kể cả người bạn thân nhất Thanh Tuấn, cũng rất ít khi gặp Thế Anh.
Chỉ là ngoài Thanh Tuấn ra, Thanh Bảo thật sự không biết nhờ cậy ai.
Là bạn, Thanh Tuấn lo lắng nhìn Thanh Bảo hai tay cậu ấy đặt trên vai mình, khiến Thanh Tuấn trong lòng hết sức lo lắng.
Nhiều lần tra hỏi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, Thanh Bảo giống như si ngốc, luôn miệng cầu xin tìm Thế Anh, chỉ là không nhận được bất cứ câu trả lời nào.
"Thanh Bảo, bình tĩnh, suy nghĩ một chút, có cách nào liên lạc với Thế Anh hoặc những người xung quanh không?"
Bây giờ công ty đã hết giờ làm, đến công ty cũng không có ai.
Thanh Tuấn không trùng sinh, hiển nhiên sẽ không hiểu được tâm tình của Thanh Bảo, chỉ là anh vẫn luôn bình tĩnh, hiện tại đứng ngoài vấn đề nên có thể bình tĩnh phân tích hơn.
Những lời của Thanh Tuấn, giống như một chiếc chìa khóa giải thoát suy nghĩ bế tắc của hắn, Thanh Bảo buông tay xuống và suy nghĩ.
Sau khi điều tiết cảm xúc, Thanh Bảo đã bình tĩnh hơn, hắn là một người thông minh và sáng suốt hiển nhiên sẽ hiểu được vấn đề.
Nếu muốn tìm ra Thế Anh, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng một cái tên bị bỏ quên đã xuất hiện trong đầu Thanh Bảo.
" Trần Tất Vũ, đúng rồi "
Tâm trí Thanh Bảo bỗng kích động, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ vui mừng:
"Thanh Tuấn, giúp tớ kiếm số điện thoại công ty luật Trần Tất Vũ. Tốt nhất nên tìm đích danh Trần Tất Vũ, nhanh tìm giúp tớ."
Vẻ mặt của Thanh Bảo vui hơn, là vui hơn 1 chút. Thanh Tuấn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào, miễn là không khiến mình lo lắng đến phát điên.
"Thanh Tuấn, trước hết ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tớ sẽ tìm ngay mà."
Thanh Tuấn nhìn vào mắt Thanh Bảo thở dài bất lực.
"Thôi được, cứ giao cho tớ."
Tháng này, luật sư tư vấn của viện Khoa Học Công Nghệ Nhật Thanh sẽ đi du học, Thanh Tuấn tình cờ đến công ty luật Huyền Đài nổi tiếng nhất Sài Gòn để thuê luật sư, nếu không sẽ không có số điện thoại của họ.
Vừa nhấn số gọi, Thanh Bảo liền tiến lại gần, Thanh Tuấn liếc nhìn, nhấn loa ngoài.
Thanh Tuấn chưa kịp làm gì, Thanh Bảo đã nhanh chóng đoạt lấy điện thoại và đi ra ngoài.
Phòng bệnh sang trọng trong bệnh viện tư nhân Minh Đức, Thế Anh nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy được môi mỏng gợi cảm đã tím tái, đôi mắt đại bàng sắc bén nhưng luôn thờ ơ...
Ngoại trừ lúc đối mặt với Thanh Bảo, Thế Anh lúc nào cũng luôn lạnh lùng, thờ ơ như thế, như thể không có thứ gì trên đời này thu hút được sự chú ý của y.
"Thế Anh, di chúc này?"
Trần Tất Vũ khó xử nhìn Thế Anh, anh vốn là luật sư độc quyền của tập đoàn Bùi Thị, làm chứng cho di chúc của Thế Anh cũng không có gì là lạ, nhưng nội dung di chúc này khiến Tất Vũ nhíu mày.
Thế Anh để lại tất cả tài sản của mình cho người tên Thanh Bảo, hắn đã đối xử với Thế Anh rất tồi tệ, điều này khiến Tất Vũ không thể chấp nhận được.
Là một người bạn tốt của Thế Anh, Tất Vũ không muốn thấy bạn mình vắt kiệt sức lực vì người như Thanh Bảo, thậm chí còn âm thầm trao tất cả mọi thứ cho kẻ không xứng đáng này.
"Thế Anh, với tư cách là một luật sư, tôi không có quyền thắc mắc về quyết định của cậu, nhưng với tư cách là bạn bè, tôi không đồng ý."
Tình trạng sức khỏe của Thế Anh, Tất Vũ biết rất rõ, chính vì biết rất rõ nên rất ghét Trần Thiện Thanh Bảo.
Tuy nhiên Thế Anh luôn che chở cho Thanh Bảo, luôn cẩn thận về những gì bản thân muốn làm, nên không dễ đổi ý.
"Vậy thì hãy làm một luật sư tốt "
Giọng nói nhẹ nhàng thanh tao, mang vẻ buồn bã yếu ớt vô lực.
Thế Anh buồn lòng nhếch môi, những thứ nhìn qua hấp dẫn người khác, là thứ tài sản kếch xù cả đời người nghèo khổ luôn mơ ước, nhưng đối với y mà nói, những thứ này không bằng thấy người kia cười.
Sẵn sàng đánh đổi tất cả, chỉ để đổi lấy sự chú ý của người kia dù chỉ là một lần, nhưng đáng tiếc, y không thể chờ được nữa.
Những ngón tay gầy yếu đang siết chặt lại, trên mu bàn tay nhợt nhạt hiện rõ mạch máu xanh tím sau vài lần truyền dịch, trông đặc biệt chói mắt.
Thế Anh khẽ đưa tay ôm ngực trái...
Trái tim này vốn đã bị tàn phá, dù có cố gắng tránh né người đó, nhưng rốt cuộc y cũng không làm được.
"Haizz!"
Y thầm thở dài, Thế Anh đưa tay xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, che đậy tất cả cảm xúc trong đáy mắt.
Tất Vũ hé môi muốn nói, nhưng nhìn thấy Thế Anh khép hờ mắt, lời muốn nói đều phiêu tán theo không khí, ý nguyện thuyết phục sửa đổi di chúc không thành!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tất Vũ cau mày nhìn dãy số trên điện thoại, dãy số này anh vừa ghi vào trong di chúc của Thế Anh vài phút trước.
Thanh Bảo?
Sao cậu ta lại chủ động gọi cho mình?
Thế Anh tinh tường nhận thấy Tất Vũ thay đổi sắc mặt, không hiểu vì sao lại có đột nhiên thay đổi cảm xúc vì một cú điện thoại.
Tất Vũ cau mày, trực tiếp quay màn hình điện thoại về phía Thế Anh, thở dài nói: "Thanh Bảo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com