(25+ )
Hơn 1 tiếng, cuối cùng cũng đến được cô nhi viện, cậu đi vào trong vừa vào đã thấy có một cái bóng nhỏ nhắn của một cậu nhóc khoảng tám, chín tuổi đang chạy về phía cậu "Cảnh Thiên ca, Cảnh Thiên ca anh đến rồi a" Cậu nhóc bổ nhào vào lòng cậu mừng rỡ "Tiểu Bảo có ngoan không a" Cậu ôm cậu bé mà xoa xoa đầu. Cậu bé liên tục gật đầu "Có ạ"
"Ngoan lắm....anh rất nhớ Tiểu Bảo nha"
"Vâng Tiểu Bảo cũng rất nhớ Thiên ca nữa! " Nói xong còn hôn lên má cậu một cái"chụt" cậu cũng vui vẻ đón nhận mà hôn lên má Tiểu Bảo một cái.
"Hừm" Anh đang đứng nhìn hai người đang ân ân ái ái với nhau mà xem anh như người vô hình nhịn không được mà hằng giọng một tiếng, đồng thời cả hai điều nhìn về phía anh.
Tiểu Bảo nhìn thấy anh thì quay về phía Dư Cảnh Thiên chỉ tay vào anh mà hỏi" Thiên Ca hắn ta là ai vậy? "
Cậu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nói" Tiểu Bảo không được vô lễ như vậy, phải gọi là anh biết không" Tiểu Bảo không vui nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu"Ân, em biết rồi" Cậu cười nói " Ngoan lắm, bây giờ em vào kiêu mấy bạn ra lấy quà có được không, không nay anh ấy đến đây chơi có mua rất nhiều bánh kẹo cho các em đó đang ở ngoài xe, em cùng các bạn đi lấy đi anh đi đến gặp Mục sư trưa nay sẽ nấu thật nhiều món ngon cho tụi em có được không? "Tiểu Bảo vui vẻ đồng ý"Được ạ,Thiên ca là tốt nhất"
Tiểu Bảo liếc nhìn qua anh một cái sau đó nhanh chân chạy đi kêu đồng đội ra nhận quà.
Cậu đứng lên lại nghe anh nói "Hình như thằng nhóc đó không thích tôi thì phải"
"Anh suốt ngày cứ mang cái mặt lạnh đó thì ai mà thích được chứ" Nhưng câu nói này của cậu nói rất nhỏ a "Em nói cái gì? " Cậu chột dạ vội nói "A! Không có gì, em nói là Tiểu Bảo nó không thích tiếp xúc người lạ cho lắm, nên anh không cần để ý"
Anh cảm thấy thằng nhóc đó không chỉ đơn thuần là không thích vì anh là người lạ mà hình như nó còn mang theo địch ý với anh thì phải...! Nhưng anh cũng chưa có làm gì nó mà!! Anh nhìn sang cậu nói "Em thấy tôi sẽ cùng thằng nhóc đó so đo sao? " Cậu bỉu môi xem thường "Ai biết được anh chứ" nhưng cậu chỉ dám nói thầm trong lòng.
"Chúng ta mau vào thăm Mục sư đi" Cậu nói rồi liền đi vào trước, anh cũng đi theo sau. Vào trong phòng chỉ thấy một người đàn bà khoảng tám mươi tuổi đang đan len, gương mặt hiền từ phút hậu, cậu chạy tới ôm chằm lấy bà“Mục sư, con về thăm người đây” Mục sư đưa tay vuốt tóc cậu cười nói“ Thiên Nhi đó à, sau lâu rồi con mới về vậy” Cậu có lỗi nói“ Tại vì con không có thời gian, nên không nay mới có thể về thăm người được con hứa về sau sẽ thường về thăm người hơn” Bà dịu dàng nói “Về là tốt rồi, về là tốt rồi” Cậu vùi vào lòng bà“ Mục sự sao con cảm thấy người ốm đi vậy, có phải người bị bệnh rồi không? ”
“Hazz, bà cũng đã già rồi ốm đau là chuyện thường thôi con đừng lo lắng quá” Bà vỗ vỗ lưng cậu như an ủi. Cậu nghẹn ngào nói “Mục sư người nhất định phải sống lâu trăm tuổi, đừng bi oan như thế” Cậu rất thương Mục sư bà đã là người nuôi cậu đến bây giờ, nếu không có bà e là cậu không được như ngày hôm nay rồi“ Được, ta biết rồi mà đây là ai thế Thiên Nhi” Từ lúc nảy bà đã thấy anh nhưng bây giờ mới có dịp hỏi.
Không đợi cậu nói anh đã tiến lên cuối chào Mục sư “Chào bà, con là chồng em ấy” Cậu đưa mắt nhìn anh, sao lại giới thiệu như vậy chứ... “À chào cậu, mau qua đây ngồi xuống ghế đi” Bà quay về phía Dư Cảnh Thiên “ Con đã kết hôn sao không nói cho bà biết chứ”
Cậu có chút ngại ngùng mà nói“Con...”
“Được rồi, con đã lớn rồi nên có quyết định của riêng mình, nhưng con phải thật sự hạnh phúc biết không” Bà hiền từ nói, Dư Cảnh Thiên rất hiểu chuyện chỉ mong nó nhận được những gì nó xứng đáng có được. Cậu rất cảm động Mục sư lúc nào cũng yêu thương yêu cậu như vậy.
“Con biết rồi Mục sư” Bà cười nói
“Đứa nhỏ này lớn rồi còn khóc nhè nữa” Cậu mất từ nhiên mà quẹt mắt “Con...con không có khóc a” Cậu đứng dậy nói “Mục sư con phải đi xuống bếp nấu ăn cho mấy đứa nhỏ đây” Nói rồi cậu nhìn qua anh sau đó chạy đi ra ngoài.
Sau khi Dư Cảnh Thiên đi Mục sư lại nhìn về phía anh nảy giờ vẫn còn ngồi ở đây, bà thấy anh ăn bận như vậy hẳn là một người có địa vị, nhưng bà không biết vì sao Dư Cảnh Thiên lại quen biết anh, bà rất lo cho Dư Cảnh Thiên sẽ lại chịu ủy khuất, bà hỏi anh“ Cậu thật sự là chồng của Thiên Nhi sao?” Anh nhìn bà rồi cũng lịch sự đáp lại “Vâng”. Lại nghe mục sư hỏi “vậy cậu có thật lòng yêu nó không?”
Anh nghe bà hỏi cũng chỉ im lặng không biết phải trả lời thế nào nữa, yêu hay không anh cũng không xác định được. Bà thấy anh không trả lời thì có chút thất vọng thở dài nói:
“Nếu cậu đã không yêu thì cũng đừng làm nó tổn thương, nó thật sự là một đứa trẻ tốt, nó đã sống khổ sở nhiều rồi, tôi mong cậu cũng đừng làm gì cho nó khổ nữa”
Anh nhíu mày khi nghe bà nói, ý bà có nghĩa là gì đây, bà lại nói tiếp:
“Thật ra Thiên Nhi từ nhỏ đã mất ba lẫn mẹ, trong một lần tai nạn xe ba, mẹ của Thiên Nhi điều bị thương nặng mà qua đời, nhưng họ vẫn ccố gắng bảo vệ cho một đứa nhỏ trong lòng mình, sau khi tai nạn xe xảy ra chỉ còn Thiên Nhi còn sống nhưng không tìm được thông tin của người thân nào khác nên ta đã mang Thiên Nhi về cô nhi viện”
“Thiên Nhi càng lớn càng hiểu chuyện, lại rất ngoan ngoãn, nhưng mỗi khi nó hỏi đến ba mẹ của mình ta điều không dám nói sự thật, nó còn quá nhỏ để chịu sự đã kích này, ta chỉ nói ta tình cờ thấy nó ở trên đường không ai bên cạch nên đem nó về nuôi, nó vẫn cho là ba mẹ nó còn sống nên nó đã cố gắng chăm chỉ thật ngoan hi vọng một ngày nào đó ba mẹ nó sẽ đến đón nó. Nhưng nó cứ hi vọng nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thấy ai đến tìm, đến năm nó tám tuổi nó quyết định phải cố gắng sau này lớn lên nó có thể tự mình đi tìm ba mẹ của nó, nó không nói ra nhưng ta biết nó vẫn nuôi hi vọng ấy ở trong lòng, đứa nhỏ này rất cứng đầu có bao nhiêu uất ức điều giấu ở trong lòng chứ không muốn nói cho ai biết, vì thế nó hay bị mấy đứa nhỏ khác ăn hiếp, bắt nạt....! ”
Sau đó bà kể lại cuộc sống của cậu từ lúc được đem về nuôi cho đến khi lớn lên. Anh vẫn chăm chú ngồi nghe bà kể không có một tia mất kiên nhẫn nào, anh cũng thật sự muốn biết cậu mấy năm nay đã sống ra sao. Từ bà anh đã biết nhiều thứ về cậu hơn, biết cậu phải chịu bao nhiêu ủy khuất, phải kiên cường ra sao, anh không ngờ một người nhỏ bé như cậu phải chịu nhiều tổn thương mất mác như vậy. Trong lòng anh cảm thấy thật khó chịu, tìm cứ nhói đau.
Trầm mặt một hồi anh mới lên tiếng “con sẽ không làm em ấy tổn thương” Bà nghe anh nói vậy thì cũng mừng thầm, tuy chỉ mới gặp nhưng bà tin anh sẽ nói thật“ Được cảm ơn cậu, vậy Thiên Nhi nhờ cậu chăm sóc” Anh gật đầu như nhớ ra điều gì đó lấy trong túi ra một tấm chi phiếu có mệnh giá rất lớn đưa qua cho Mục sư“ Đây là một ít tiền con gửi cho người xem như là lời cảm ơn thay vợ con gửi đến người đi” Mục sư đưa tấm chi phiếu về phía anh “Không cần đâu đây là việc ta nên làm thôi huống hồ mệnh giá này không phải nhỏ sao ta dám nhận” Anh cầm tấm chi phiếu đặt vào tay bà “Không sao đâu cứ coi như đây là tấm lòng của Thiên Nhi gửi đến bà đi, cứ dùng số tiền này để giúp đỡ cho những đứa trẻ khác”
_______________
(26)
Sau khi anh nói chuyện với bà được một lúc thì cũng đi đến nhà ăn, tất cả điều đã được chuẩn bị sẳn sàng, mấy đứa nhỏ cũng đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn chờ thức ăn được dọn lên đầy đủ, sau khi tất cả điều hoàn tất thì cậu cởi tạp dề ra đi rửa tay thì thấy anh đi đến “Anh cũng ngồi xuống ăn cùng đi” Anh định từ chối nhưng đã bị cậu kéo tay ngồi xuống ghế, cậu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo, Tiểu Bảo và anh ngồi đối diện nhau. Từ lúc ngồi xuống thì hai người một lớn một nhỏ đã đấu mắt với nhau. Cũng không trách anh được là do thằng nhóc này vừa thấy anh đã không ngừng trừng mắt, anh cũng không chịu thua mà nhìn lại. Cậu thấy có gì đó không đúng nên đã lên tiếng:
“Các em có rửa tay sạch trước khi ăn chưa? ”
Tất cả điều đồng thanh hô “Có ạ”
Đồng thời kéo cuộc chiến đấu mắt của hai người ra“ Được rồi các em chúng ta mau ăn thôi” cậu nói xong thì tất cả điều chăm chú đánh chén với mấy món ngon lại hấp dẫn đó.
Cậu múc một chén canh đưa qua cho anh“ Đây là canh gà mà anh thích đó mau uống đi” Anh gật đầu rồi nhận lấy chén canh trên tay cậu. Tiểu Bảo thấy cậu quan tâm cho hắn ta thì không khỏi ghen tỵ mà lên tiếng “Thiên ca em cũng muốn uống canh” Cậu xoa đầu Tiểu Bảo nói:
“Được để anh múc cho em” cậu cũng múc một chén canh gà cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhận lấy rồi từng muỗng một mà húp hết chén canh sau đó nhìn sang cậu như lời khẳng định mà nói:
“Thiên ca, anh nấu ăn thật là ngon, anh chờ em sau này lớn lên em sẽ cưới anh a” Cậu bật cười
“Chờ em lớn lên thì anh đã già mất rồi” Tiểu Bảo lại nói:
“Không sao, dù anh có già em nhất định sẽ đối tốt với anh, sẽ bảo vệ cho anh” Anh đang ăn nghe Tiểu Bảo nói nhịn không được mà cười “Nếu sau này em lớn lên lại thích người khác hơn thì sao? ” Nghe anh hỏi thì nó làm giọng điệu khinh thường mà nói:
“Sẽ không , người tốt như Thiên ca những người khác sao sánh được, anh là tuyệt nhất rồi! ”
Cậu thấy nếu để hai người này nói thêm một chút nữa sẽ xảy ra chuyện mất nên đành lên tiếng ngăn lại“ Thôi được rồi hai người mau ăn đi thực anh nguội hết rồi kìa” Tiểu Bảo nghe cậu nói vậy thì liếc anh “hừ” một tiếng rồi chăm chú ăn cơm, Tiểu Bảo là đứa trẻ ngoan vì thế phải nghe lời Thiên ca nói mà ngoan ngoãn ngồi ăn cơm nếu không sẽ không được Thiên ca thích mất.
Sau khi ăn xong cậu cùng lũ nhóc ra ngoài sân chơi đá bóng. Tất cả chia thành hai đội cậu và Tiểu Bảo cùng một đội, sau khi nghe tiếng còi của trọng tài thì cuộc chiến bắt đầu tất cả điều tập trung mà dành lấy trái banh, càng ngày càng sôi nổi, mấy đứa con gái ở ngoài thì cỗ vũ rất nhiệt tình, cậu và Tiểu Bảo rất ăn ý nên đã ghi không ít điểm. Anh ngồi ghế đá ngoài sân nhìn đội bóng đang chạy rối rít, nhưng thứ làm anh không dời mắt đi được chính là cậu, hiện tại cậu đang mặt một bộ đồ thể thao màu đỏ, trên trán đeo cái băng đô đen, đôi mắt một mí to lắp lánh, dưới ánh nắng của buổi chiều làm cho cậu càng thêm nổi bật hơn, làn da trắng như tuyết, gương mặt cũng hồng lên do nắng chiều, bỗng nhưng tim anh cứ đập rộn ràng, cảm giác nhìn như vậy thật tốt.
Sau khi kết thúc hiệp một đội cậu đã giành được bàn thắng nhiều hơn, tất cả điều nghĩ tiếp sức để bắt đầu hiệp hai. Cậu đi vào trong lấy nước cho mấy đứa nhỏ. Anh đang ngồi thì thấy có một trái banh bay về phía mình, anh phản xạ nhanh mà chụp lấy. Nhìn về phía xuất phát thì thấy Tiểu Bảo đang nhìn anh khiêu khích, nó chạy lại phía anh mà giật lấy trái banh trong tay anh rồi hừ lạnh “Nè nhóc con tôi đã nhặt banh giúp ít nhất cũng phải biết nói cảm ơn chứ” Tiểu Bảo xem thường nói “Ai mượn anh xen vào, tôi đâu mượn anh nhặt giùm đâu”
Anh đúng là hết nói nổi, đây chính là nó cố tình muốn gây sự với anh đi “Tôi làm gì mà nhóc cứ cố tình gây sự hoài vậy?”
“Tôi chính là không thích anh, anh là gì mà dám đi cùng Thiện ca chứ, còn được anh ấy múc canh nữa” Anh khẽ nhếch mép “Em là vì ganh tỵ với tôi sao?” Tiểu Bảo nhìn anh nói:
“Tôi mắc gì phải ganh tỵ với anh. Tôi sau này sẽ cưới anh ấy làm vợ. Vì thế tôi cấm anh không được tới gần Thiên ca nữa”
Đúng là nhóc con không biết suy nghĩ gì, đứa ngốc đó có gì mà lại thích như vậy chứ.
“Được vậy thì cứ chờ nhóc lớn lên rồi tính, nhưng mà tôi nói cho nhóc biết Thiên ca của nhóc hiện tại chính là ' vợ ' tôi nhóc có muốn cũng không được vì em ấy chỉ có thế thuộc về tôi”
Tiểu Bảo nghe anh nói thì tức giận “Không phải, Thiên ca chính là thích tôi nhất, sao có thế làm vợ anh được, anh nói dối”
“Không tin thì tùy nhóc nhưng Dư Cảnh Thiên chính là vợ tôi điều đó không thể hay đổi được!” Tiểu Bảo vẫn cứng đầu mà nói “ Hừ! Dù cho anh có dụ được Thiên ca làm vợ thì anh ấy cũng sẽ không yêu anh, sẽ không có tình cảm với anh đâu, anh đừng có tự đắc! ” Nghe vậy anh cũng nhíu mày lại, đúng vậy mặc dù lấy nhau nhưng anh vẫn không biết Dư Cảnh Thiên đối với anh là như thế nào, điều này anh cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ lại rất muốn biết đáp án, cậu có yêu anh hay không??!!
Tiểu Bảo thấy anh không nói thì cười tươi nói“ Anh có dám đánh cược cùng tôi không? ” Anh như nghe chuyện cười mà hỏi “Cược về cái gì” Tiểu Bảo lại Nói“ Tôi và anh sẽ cùng chơi đá bóng, nếu như tôi thắng thì anh không được tới gần Thiên ca nữa, sau này Thiên ca sẽ là của tôi!”
“Vậy nếu như nhóc thua thì tính sao đây?” Nó Ưởng ngực vẻ chắc chắn nói
“Sẽ không, tôi nhất định sẽ thắng, Thiên ca là của tôi” Anh cảm thấy đứa nhóc này cũng quá tự tin đi“ Nếu như thua thì Thiên Nhi sẽ là của tôi, nhóc không được đòi lấy Dư Cảnh Thiên Nhi nữa!!” Nó gật đầu chắc chắn, nó nhìn thấy anh ăn bận sang trọng như vậy nghĩ là anh cũng chỉ biết làm việc chứ không chơi đá bóng giỏi được nên đã nhanh chóng đáp ứng “Được” Nó đưa tay ra anh cũng đưa tay mà bắt tay với nó xem như là thành giao.
Dư Cảnh Thiên sau khi lấy nước ra thì thấy hai người bắt tay nhau không khỏi tò mò chẳng phải hai người này không hợp nhau sao, cậu đi đến chỗ hai người:
“Hai người như vậy là sao đây” Nghe tiếng cậu thì hai người buông tay ra Tiểu Bảo nhanh miệng nói“ không có gì em chỉ muốn rủ anh ta ra chơi cùng thôi, chẳng phải đội bên kia vừa có người ra sao, em bảo anh ta vào cho đủ ấy mà”
Khi nảy nó và anh đã giao ước là không nói chuyện này cho Thiên ca biết a. Cậu liếc nhìn qua anh thấy anh cũng gật đầu thì cũng tin là thật, lại không biết cậu đã bị hai bọn họ đem ra làm vật cá cược a....!
Cậu chỉ thấy anh bỏ áo khoác ngoài ra thì hỏi“ Anh không định thay đồ sao ”
“không cần trên xe tôi vẫn còn đồ khác”
“Nhưng mà....” cậu vẫn thấy mặc đồ này thì không thích hợp cho lắm, đồ của anh chắc là rất là rất mắc đi, nếu như không may hỏng mất thì sao?”
“không có gì đâu”
Tiểu Bảo nhanh chóng nói “ Thiên ca chúng ta mau ra sân thôi! ” Nói xong thì nắm tay cậu kéo đi, anh cũng nhanh chân theo sau ra sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com