Chương 6.3
Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Tiêu Chiến đã bị đánh thức giúp Lâm Nhan Ngạn mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa...
Cuối cùng, đầu óc anh choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì nghoẻo tại chỗ.
Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi, cô dâu chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình.
"Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động". Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro cho cô dâu Lâm Nhan Ngạn: "Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời cô dâu muốn nói trong ngày hôm nay".
Lâm Nhan Ngạn xinh đẹp hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi đỏ khẽ mở ra: "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: Một, cửa hàng bán hoa Lệ Thế vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực của khách sạn Vạn Hào vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba...".
Phù rể Tiêu Chiến đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc năm tuổi như Lâm Nhan Ngạn mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng.
Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau Lâm Nhan Ngạn đã hỏi anh rằng đám cưới thích hoa bách hợp hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm anh sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,...
Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người con trai: "Tiêu Chiến, rốt cục anh đã quay về".
Tiêu Chiến như bị sét đánh, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Lâm Nhan Ngạn lại lật thêm một tờ, "Một trăm năm mươi tư, cảm ơn con mèo hoang dưới lầu nhà tôi ba ngày trước đã ngừng động dục, giúp tôi đêm hôm qua có được một giấc ngủ ngon, nhờ đó mà hôm nay da tôi mới mịn màng như vậy...".
Cụ già ngoài 60 tuổi phía dưới sân khấu đã bắt đầu buồn ngủ.
"Anh cho rằng có thể trốn cả đời ư?". Giọng nói u ám đó ở ngay bên tai anh.
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, khuôn mặt cứng ngắc.
Lâm Nhan Ngạn uống một ngụm nước, tiếp tục lẩm bẩm: "Một trăm năm mươi sáu...".
Chú rể và phù rể trao đổi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Nhan Ngạn, bắt đầu ra tay.
"Anh nói xem, tôi phải trừng phạt anh thế nào đây?". Giọng nói lạnh như băng.
Chú rể và phù rể rốt cục cũng cướp được cái micro, Lâm Nhan Ngạn giãy dụa tổng kết một cậu: "Nói chung, cảm ơn tất cả những người đã giúp hôn lễ của tôi hôm nay trở nên hoàn mỹ, tôi yêu mọi người".
Người dẫn chương trình vội vã đưa micro cho Tiêu Chiến, "Tiếp theo, mời phù rể kể cho chúng ta nghe chuyện khi cô dâu và chú rể quen nhau".
Tiêu Chiến vô thức nhận lấy micro.
Nhưng trong đầu anh trống rỗng, những lời chuẩn bị từ hôm qua anh đã quăng lên tận chín tầng mây rồi.
Tay anh run rẩy, anh cảm nhận được ánh mắt của người kia như thể đang thiêu một lỗ thủng trên lưng anh vậy. Trên lưng anh đầy những con rắn nhỏ lạnh lẽo đang không ngừng nhúc nhích. Anh ép mình phải mở mồm: "Tôi và Nhan Ngạn lúc ở trung học... lúc ở trung học... Chúng tôi...".
Trung học, đúng, học cùng trung học lại xuất hiện, cậu ta đến báo thù, cậu ta sẽ giết mình mất!
Sợ hãi lập tức khiến Tiêu Chiến mất đi lý trí, anh không chịu nổi nữa, một bước lao nhanh xuống sân khấu: "Vương Nhất Bác, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi!".
Nhưng Vương Nhất Bác không bỏ qua, một mực đuổi theo phía sau không dừng, "Tiêu Chiến, anh đứng lại cho tôi!".
Hai người cứ như thế chạy ầm ầm ra khỏi tiệc cưới, khách khứa quay sang nhìn nhau, cả hội trường náo loạn.
Người dẫn chương trình phục hồi lại tinh thần, đang chuẩn bị hắng giọng tiếp tục nói thì đột nhiên cảm thấy nửa người bên phải lạnh như băng. Anh ta quay đầu, lập tức sợ chết đứng, chỉ thấy phía sau cô dâu Lâm Nhan Ngạn phủ một lớp sương mù dày đặc mà hoa cầm trên tay cũng bắt đầu héo từng bông từng bông một. Cô gằn từng chữ: "Tôi, muốn, giết, chết, hai, người!!!".
Oán niệm thật đáng sợ, chú rể phù rể và người dẫn chương trình ôm lấy nhau, lạnh run.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Tiêu Chiến cùng đường, lao vào nhà kho toilet ở một buồng nhỏ khoá chắc cửa lại. Sau đó, anh ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
Thế nhưng, bên ngoài hoàn toàn im lặng không một tiếng động.
Chắc cậu ta không dám vào đâu. Tiêu Chiến thở phào một hơi dài, vỗ ngực, tựa người vào cửa.
Nhưng sao mình vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt hừng hực như lửa thế này?
Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy - Vương Nhất Bác đang tựa vào tấm ván ngăn cách buồng, nhìn anh, cười nhạt.
Anh muốn hét thật to nhưng lại phát hiện mình bị mất tiếng. Anh muốn chạy nhưng lại phát hiện chân không nhấc nổi một bước. Điều duy nhất anh có thể làm chính là mở mắt trừng trừng nhìn Vương Nhất Bác nhảy xuống từ tấm ván ngăn.
Gian buồng nhỏ bé càng trở nên chật chội. Tiêu Chiến run nhẹ, cuộn mình vào góc.
Vương Nhất Bác vươn tay nâng cằm anh lên, nghiến răng nói: "Tiêu Chiến, anh chết chắc rồi".
Năm năm không gặp, khuôn mặt Vương Nhất Bác vẫn đẹp như trước, chỉ có phần mất đi sự ngây ngô non nớt và thêm phần trưởng thành. Cậu cao lên rất nhiều, thân hình thon dài. Cả người tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Đáng tiếc, với Tiêu Chiến mà nói, bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Anh lúc này chính là đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Môi Tiêu Chiến run run: "Xin... Xin lỗi".
Vương Nhất Bác mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn đẫm máu: "Muộn rồi, bây giờ mới xin lỗi thì đã muộn rồi".
Tiêu Chiến sợ đến chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng. Người đang trong tình trạng sợ hãi có thể làm bất cứ chuyện gì. Tiêu Chiến không biết lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên cắn vào bàn tay Vương Nhất Bác đang nắm chặt cằm mình, cắn thật mạnh.
Vương Nhất Bác bị đau, vội vàng lùi về phía sau. Tiêu Chiến nhân cơ hội mở cửa lao ra ngoài.
"Tiêu Chiến, tôi sẽ xé xác anh thành từng mảnh nhỏ!!". Thù cũ, nợ mới, Vương Nhất Bác trong nháy mắt biến thành một con rồng cực kì khủng bố.
Tiêu Chiến không để ý đến hình tượng cắm đầu chạy về phía trước. Sắp cầm được cái tay nắm cửa toilet thì anh bỗng nhiên cảm thấy lưng cứng đờ.
Trong lòng Tiêu Chiến nổ "bùm" một tiếng. Tiêu đời rồi, anh mà bị bắt được thì sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ!
Tiêu Chiến bị một lực mạnh xoay người ép phải nhìn thẳng vào mặt Vương Nhất Bác, lúc này chính là khuôn mặt đẹp âm u đến đáng sợ. Sự tuyệt vọng bao trùm lên Tiêu Chiến, anh thầm nói trong lòng: Mẹ ơi, ngày này sang năm nhớ thắp hương cho con nhé.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, "ruỳnh" một tiếng, cửa bỗng nhiên bị mở ra thật mạnh.
Sau đó, Lâm Nhan Ngạn bước từng bước đến, trên mặt hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến kinh dị.
Không chỉ có là Tiêu Chiến, ngay cả Vương Nhất Bác cũng thấy khí lạnh tràn vào lồng ngực.
Ba người cứ như thế mà đối diện nhau.
Bỗng nhiên, Ngô Luật Quần lao tới hét lớn một tiếng: "Nguy hiểm, mau tránh xa cô ấy ra!".
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn chưa kịp định thần lại, mắt Lâm Nhan Ngạn trong mắt bốc lên lửa giận hừng hực. Cô túm tóc Tiêu Chiến rồi lại túm tóc Vương Nhất Bác, sau đó đập mạnh hai cái đầu vào nhau như đập trứng, "Hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi, hôn lễ mất cả đời để lên kế hoạch của tôi, đều bị các cậu làm hỏng rồi, lấy cái chết mà tạ tội với tôi đi!".
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bị đụng đầu choáng váng, sao bay đầy trời. Ngô Luật Quần vội chạy đến ôm lấy Lâm Nhan Ngạn. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhân cơ hội thoát thân, lập tức chạy ra ngoài. Lâm Nhan Ngạn đang trong cơn giận dữ đẩy chồng ra, xách váy đuổi theo.
Tất cả khách khứa đều thấy phù dâu hòa và người đàn ông lao ra cửa, sau đó, cô dâu sát khí ngút tận trời đuổi theo, cuối cùng là chú rể vô tội bất đắc dĩ.
Lâm Nhan Ngạn đuổi tới cửa thì phát hiện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã lái xe phóng đi mất. Cô nhìn theo chiếc xe, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Chí ít, một trong hai người bọn họ đã gặp phải tai họa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com