Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Lúc Lý Đông Hách đến nơi, Kim Đông Anh đã ngồi chờ được một lúc.

"Lý Đông Hách, ở đây!" Kim Đông Anh vười tủm tỉm, vung tay lên vẫy cậu.

Lý Đông Hách hếch cằm, dương dương tự đắc bước qua dãy bàn chữ T bước tới.

Kim Đông Anh phì cười, chủ động rót cho cậu ly nước, hỏi: "Ôi dồi! Lý thiếu gia hôm nay khí sắc không tệ ha! Gặp chuyện tốt gì mà tâm tình vui vẻ như thế?"

Lý Đông Hách bắt chéo hai chân, cánh tay vắt lên thành ghế, mười phần tự đắc đáp: "Có hôm nào tôi tâm tình không tốt, khí sắc bất ổn hả?"

"Thôi đi, nói mau! Đã xảy ra chuyện gì?" Kim Đông Anh vẻ mặt hóng chuyện đúng kiểu "Anh đây muốn nghe bát quái".

Lý Đông Hách làm bộ miễn cưỡng, thả tay xuống nói, "Được rồi, để anh đây kể cho mà nghe". Cậu nói ra vụ La Tại Dân cố ý giấu ảnh chụp cùng clip quay cậu trong một folder ẩn cho Kim Đông Anh nghe. Cuối cùng còn ra vẻ lịch sử tao nhã nhấp trà, đưa ra kết luận đã định liệu từ trước, "Đúng thế đấy, La Tại Dân đã sớm yêu tôi sâu nặng rồi".

"Ha ha ha ha ha ha ha ha Cmn! Thiệt hay giả thế?! Thầy La quả nhiên thâm tàng bất lộ!"

Lý Đông Hách nhướn mày tỏ vẻ "tin hay không tùy mày", rồi cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Kim Đông Anh vẫn có vẻ không hoàn toàn tin tưởng, sau đó sắc mặt dần dần chuyển qua style bí hiểm, y nhìn hai người vừa bước vào cửa, chậc chậc vài tiếng: "Lý Đông Hách, đừng nói chắc chắn quá sớm, theo tôi thấy, thầy La cũng chẳng phải dạng người thành thật đâu".

Lý Đông Hách nheo mắt, dùng đũa vụt vào mu bàn tay Kim Đông Anh, lạnh lùng nói: "Không cho cậu nói xấu anh ấy!"

Kim Đông Anh ai ui một tiếng, xoa xoa mu bàn tay bị đánh, bĩu môi đáp: "Tôi nào có nói bậy! Tự cậu nhìn đi! Hiện tại bên cạnh thầy La đang có một đại mỹ nhân hơn người kia kìa!"

Lý Đông Hách nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo hướng Kim Đông Anh chỉ, liếc mắt một cái đã thấy La Tại Dân đứng ở khu xếp hàng. Lúc này bên cạnh hắn đúng là có một nam sinh dáng người cao gầy, khí chất trong trẻo lạnh lùng, vẻ ngoài rất được, nói tóm lại là hàng chất lượng cao. Hai người đứng xếp hàng ở quầy phục vụ, liên tục trò chuyện vui vẻ với nhau.

"Thế nào? Đại mỹ nhân này lớn lên cũng rất được, không hề kém cậu đâu!" Kim Đông Anh như sợ thế giới chưa loạn, tươi cười hớn hở gắp một hạt đậu phộng ném vào miệng.

Lý Đông Hách cào tóc tức đến phát điên, cậu nhớ rõ La Tại Dân để lại tờ giấy nhắn viết trưa nay bận việc, không thể ăn trưa cùng cậu, dặn cậu tự giải quyết cơ mà. Nhưng hóa ra lại là đi ăn cùng kẻ khác!

Lý Đông Hách xù lông rồi!

Cậu cảm giác có cơn sóng cuồng sôi sùng sục trong cơ thể, chỉ không cẩn thận một chút sẽ lập tức trào ra ngoài!

"Nam sinh kia là ai?" Lý Đông Hách tức giận chất vấn.

Kim Đông Anh mở miệng giải đáp: "Trầm Ngọc, học hệ toán học ứng dụng, nhỏ hơn chúng ta một khóa. Eo nhỏ mông nở chân dài, hơn nữa khuôn mặt còn rất đẹp, chậc chậc! Là một đại mỹ nhân lạnh lùng! Hơn nữa, nghe nói cậu ta còn học rất giỏi!"

Lý Đông Hách không phục trợn trắng mắt, lầm bầm nói: "Lớn lên bình thường thôi, cậu quen cậu ta à?"

"Ừ, biết chút chút." Đâu chỉ là biết, tôi còn từng chọc ghẹo cậu ta cơ mà. Kim Đông Anh bắt chéo chân, thầm bổ sung nửa vế sau trong lòng.

Lý Đông Hách buông đũa, nghiến răng nghiến lợi hầm hè: "Quen biết là được rồi!"

"Cmn! Cậu định làm gì?"

"Chẳng làm gì hết. Nếu cậu đã quen cậu ta thì lôi cậu ta đi ngay cho tôi, tôi muốn tìm La Tại Dân tính sổ!"

Lý Đông Hách vỗ bàn đứng lên, như một con trâu điên rầm rầm hướng về mục tiêu. Kim Đông Anh kinh ngạc, phun hết luôn cả nước trong miệng chưa kịp nuốt, sau đó, y tùy tiện lau vài cái rồi vội vàng đuổi theo.

Dĩ nhiên Lý Đông Hách không ầm ĩ quát tháo rồi, cậu có phải đàn bà chanh chua đanh đá đâu, hơn nữa sự tình còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện tác quái, cẩn thận suy tính chính là một loại tố chất cần thiết đấy. Lý Đông Hách đứng trước mặt hai người, giọng điệu ngả ngớn: "Ui~ trùng hợp ghê! Thầy La, em còn tưởng thầy bận việc chứ, không ngờ lại gặp thầy ở đây, thầy đi ăn cùng học trò nhỏ à?"

La Tại Dân không thèm để ý ngữ khí cố tình gây sự của Lý Đông Hách, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp: "Đông Hách cũng tới đây ăn trưa à? Bắt đầu ăn chưa? Nếu không chúng ta ăn cùng nhau đi!"

Kiểu này chắc khác gì đấm vào gối bông mềm cả, Lý Đông Hách nhoáng cái đã bình ổn tầm tình, cậu nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trầm Ngọc cùng sắc mặt muôn kiếp nghiêm trang của La Tại Dân, phụng phịu nói thẳng, "Anh rể, em muốn nói chuyện riêng với anh".

La Tại Dân sửng sốt, trước giờ hắn chưa từng thấy Lý Đông Hách nghiêm túc như thế bao giờ, vì vậy vội vàng đồng ý: "Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?"

Kim Đông Anh rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức bước lại gần, làm bộ thân thiết kéo tay Trầm Ngọc: "Trầm đại mỹ nhân cũng tới đây ăn à, chưa ăn đúng không?! Qua đây đi, học trưởng mời, em chọn gì cũng được!" Vừa nói vừa ôm thắt lưng Trầm Ngọc kéo về phía trước, giữa quá trình đó còn không quên lén nháy mắt với Lý Đông Hách.

Trầm Ngọc nhìn cái tay vòng qua hông mình, mi tâm giữa hai lông mày nhíu lại, nhưng cậu ta vẫn chẳng nói gì, để mặc cho Kim Đông Anh kéo mình ra ngoài, bỏ lại hai người Lý Đông Hách cùng La Tại Dân giương mắt nhìn.

Người ngoài đi rồi, La Tại Dân mới dịu dàng đưa cho Lý Đông Hách cốc nước ấm, quan tâm hỏi: "Đông Hách, em muốn nói gì?"

Lý Đông Hách giận đến mức đầu bốc khói, nghiêm mặt chất vấn: "Anh nói trưa nay có việc ở trường đúng không? Vậy mà vẫn rảnh rỗi đi ăn cùng người khác cơ đấy? Công việc chắc nhàn hạ lắm nhỉ?"

La Tại Dân bật cười, lắc đầu nói: "Đúng là trường học có rất nhiều việc, Trầm Ngọc là học sinh của anh, sắp tới cậu ta sẽ tham dự kỳ thi toán học cấp quốc gia, buổi họp sáng nay hiệu trưởng đã nhắc đi nhắc lại, dặn anh chú ý vấn đề này. Trầm Ngọc có vài vấn đề khúc mắc chưa nghĩ ra, nên mới tới hỏi anh đúng lúc giờ ăn trưa, dù sao thì anh cũng không thể để học sinh chịu đói được, vậy mới dẫn cậu ta tới đây ăn. Trước đó không giải thích rõ ràng với em, là anh sai".

La Tại Dân thái độ thành thật, nhãn thần chân thành thân thiết, khiến Lý Đông Hách chẳng thể tiếp tục bới lông tìm vết nữa, nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng, cậu nhất định phải nói lại cho hắn hiểu.

Lý Đông Hách ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt chăm chú nhìn La Tại Dân, "Anh chắc chắn đã biết, em cũng nói qua nhiều lần rồi, em thích anh, là kiểu thích nam nữ, nên em rất để ý chuyện này, hôm nay em muốn biết anh nghĩ như thế nào, cho em một lời xác định, đừng tỏ vẻ qua loa với em!"

La Tại Dân trầm mặc một lúc, tay khẽ mân mê cốc nước, thần sắc thoáng hiện chút phức tạp.

Lý Đông Hách thấy vậy trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, cậu nắm chặt tay La Tại Dân, "Em biết trước đây anh đã kết hôn với chị em, nhưng giờ hai người đã không liên quan đến nhau nữa rồi mà, anh là người tự do, em theo đuổi anh sẽ không thể khiến kẻ khác dị nghị!"

"Lý Đông Hách....." La Tại Dân nhỏ giọng nói, thanh âm cố ý đè nén, "Em còn nhỏ, em không hiểu xung động nhất thời sẽ tạo thành hậu quả gì cho tương lai đâu. Nếu chúng ta ở bên nhau, trước không nói tới vấn đề của anh, chỉ cần chị em biết, cô ấy sẽ đồng ý sao? Cô ấy sẽ để đứa em trai duy nhất của mình biến thành đồng tính sao?"

"Trước tiên chúng ta đừng để chị em biết là được!"

"Nhưng có thể lừa gạt được trong bao lâu, lừa được cả đời ư?" La Tại Dân đẩy tay Lý Đông Hách ra, nhìn ánh mắt thoáng có chút dao động của cậu, cười khổ nói tiếp, "Đông Hách, anh giả bộ hồ đồ vì anh không muốn sau này em sẽ hối hận, chúng ta không thể vì ham muốn nhất thời mà khiến tương lai bị phá hủy; trong cuộc đời mỗi con người, chọn được người bầu bạn thích hợp luôn là yếu tố quan trọng nhất. Nói đến đây, em còn muốn tiếp tục nữa không?"

Lý Đông Hách hé miệng muốn nói, cậu muốn phản biện lại La Tại Dân, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì để nói.

La Tại Dân thấy Lý Đông Hách quẫn bách, rất thân thiết đưa tờ thực đơn tới trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng rồi đúng không, em muốn ăn gì?"

Lý Đông Hách nào còn tâm tư ăn uống, cậu chỉ nhỏ giọng đáp "Em không đói", rồi nhanh chóng bỏ lại La Tại Dân, hoang mang rời đi.

Hai người bên này tan rã trong không vui thì hai người bên kia lại khí thế ngất trời.

Lý Đông Hách đã bỏ đi được một lúc, Kim Đông Anh bên này vẫn còn vo ve bên cạnh Trầm đại mỹ nhân, sung sướng trêu chọc.

Vẻ ngoài của Trầm Ngọc hoàn toàn phù hợp với mắt thẩm mỹ của Kim Đông Anh, hơn nữa y còn đang vì thằng bạn mà không tiếc cả mạng sống, cương quyết bám riết giữ chân tình địch, vì vậy càng đùa càng ham.

Kim Đông Anh tựa lưng vào ghế, dáng ngồi cực lưu manh, cười tủm tỉm nói, "Trầm học đệ, nhìn em gầy vậy mà không ngờ ăn cũng nhiều ghê!"

Trầm Ngọc tính tình lãnh đạm, chẳng muốn để ý đến người đối diện làm gì, chỉ chăm chú ăn cơm trong bát, nhưng sau một hồi bị làm phiền, cậu đành phải lạnh lùng đáp lời, "Lôi học trưởng chê tôi ăn nhiều quá à? Yên tâm, không để anh phải mời khách đâu".

"Ôi ôi! Em đừng hiểu lầm! Anh ấy à, thích nhất là mỹ nhân ăn nhiều, chút tiền đó anh chẳng thèm để vào mắt đâu, bao nhiêu cứ để anh trả! Em cũng đừng khiến anh mất mặt chứ!"

Trầm Ngọc không nói gì nữa, tiếp tục xúc cả thìa cơm cho vào miệng.

Tuy mỹ nhân ăn rất không lịch sự, nhưng hoàn toàn không gây trở ngại đến cái sự thưởng thức cái đẹp của Kim Đông Anh, y mỉm cười tỏ vẻ hiền lành dễ gần, giọng nói tràn đầy ý tứ cưng chiều, "Đại mỹ nhân, em muốn ăn gì nữa không? Để anh gọi thêm!"

Trầm Ngọc đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, lãnh đạm đáp: "không cần, tôi no rồi, lãng phí lương thực không tốt".

"Vậy thì cũng phải xem xem vì ai mà lãng phí." Kim Đông Anh nhích lại gần, thâm tình cười nói: "Để em lãng phí vì chúng nó chỉ là vật ngoài thân được mua bằng tiền mà thôi".

"......" Trầm Ngọc câm nín, dùng vẻ mặt "Mẹ nó, thằng điên" nhìn Kim Đông Anh.

Kim Đông Anh cho rằng đại mỹ nhân đang xấu hổ, liền mặt dày vươn ma trảo sờ mu bàn tay Trầm Ngọc, trong quá trình đó còn ngón tay còn không ngừng tỏ ý ve vãn.

Bất ngờ bị dê, Trầm Ngọc nổi hết cả da gà, tay run lên, không cẩn thận đụng đổ cốc nước trên bàn, nước từ mặt bàn chảy xuống, quần Trầm Ngọc lập tức dính chưởng.

Kim Đông Anh nhanh tay lẹ mắt, vừa nhìn đã biết cơ hội tới rồi, vội vàng ra vẻ anh hùng, dùng khăn giấy hỗ trợ chà lau nước.

Vị trí bị dính nước khá xấu hổ, là ở bắp đùi trong gần hạ thể, Kim Đông Anh híp mắt, tay bắt đầu không đứng đắn, vừa giả vờ lau chùi vừa tiện thể ăn đậu hũ, khiến vùng nước loang càng lúc càng rộng.

"Xem ra chiếc quần này không mặc được nữa rồi, nếu không để anh ra ngoài mua cho em quần mới nhé." Kim Đông Anh tốt bụng đề xuất ý kiến, nhưng tay lại càng thêm làm càn.

Trầm Ngọc nhíu mày, siết chặt cổ tay Kim Đông Anh: "Không cần phiền học trưởng, hôm nay cảm ơn học trưởng đãi cơm, tôi bận chút việc, đi trước đây." Nói xong liền lập tức đứng lên.

Kim Đông Anh lưu luyến chà xát ngón tay, không có ý giữ Trầm Ngọc lại, cười ha ha nói: "Không sao, không phiền phức, em về trường trước đi, lát nữa anh mang quần qua cho em".

Dù sao cũng không thể đấm gương mặt tươi cười kia được, Trầm Ngọc chẳng cách nào thoát khỏi khối da trâu bám dính là Kim Đông Anh, chỉ có thể tiếp tục lạnh lùng, "Đến lúc đó nói sau".

Kim Đông Anh tỏ vẻ không thấy được vẻ mặt cau có cự tuyệt của mỹ nhân, tâm tình cực tốt phẩy tay: "Vậy hẹn gặp lại sau!"

Trầm Ngọc qua loa gật đầu, cầm túi sách bước nhanh bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com