Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Đi cắm trại ngoài ngoại ô

Sau buổi chiều hôm đó, Hoàng Minh Hân về nhà với gương mặt buồn bã, Lê Thượng Long cùng Nguyễn Quang Anh có trêu tới mấy bé con cũng không chịu cười, thậm chí lâu lâu mắt cô bé còn ươn ướt nước mắt rồi nhưng không hiểu sao cô bé lại không khóc. Nhân lúc cậu đưa cô bé đi tắm, anh ở bên ngoài túm lấy thằng cháu của mình đang đung đưa chân xem TV hỏi cho ra nhẽ.

"Nguyễn Đức Anh, con nói bác nghe, hôm nay có anh khách nào tới trêu Minh Hân không hả?"

"Không có ạ, chỉ có các chị tới trêu con thôi."

"Các chị có trêu Minh Hân cái gì quá đáng không?"

"Các chị nựng Đức Anh, nói con là của các chị, sau đó Hoàng Minh Hân cáu lên, nói con là của bạn ấy."

"Rồi sao? Con phản ứng thế nào?"

Nhìn cái mặt lẫn giọng điệu của anh là biết anh không tra hỏi thằng bé nữa rồi, Lê Thượng Long đã sớm bế thằng bé trong lòng, hỏi hỏi han han, thậm chí còn vô cùng thích thú với câu chuyện của hai đứa nhỏ.

Sau khi kể lại hết sự tình cho ông bác đẹp trai của mình nghe, Nguyễn Đức Anh lại khoanh chân 1 cục tròn ủm ngồi xem TV mà không hề hay biết, ba cậu bé lúc này đã sẵn sàng đánh vỡ mông cậu.

"Nguyễn Đức Anh, vào phòng ngay cho ba."

Cái biểu cảm này, cái giọng điệu này, thêm cả dáng đứng khoanh tay kia nữa...

"Á á á!!! Không chịu đâu!!! Bác Long cứu con, ông bà ơi cứu con, a a a, ba Quang Anh đánh con a a a!!!"

Nguyễn Đức Anh lấy hết sức bình sinh kêu gào thảm thiết khi cậu dùng lực bế bé lên. À, không phải bế lên theo kiểu công chúa hay ôm trong lòng đâu nhé, mà là kẹp nách như kẹp lợn vậy đó!

Bé con biết mỗi khi ba chuẩn bị đánh mình đều sẽ bày ra cái biểu cảm như vậy, cả cái kiểu bế này nữa, sắp nát mông xinh của bé rồi, phải gào thét thật lực để được cứu thôi.

Nhưng đời đâu được như là mơ, trong nhà này ba Quang Anh của bé là quyền lực nhất, ông bà hay bác Long cũng không thể cứu nổi bé đâu, nên dù kêu gào tới mấy bé cũng biết bản thân phải lãnh phạt từ ba rồi.

"Đứng xuống đây."

Cậu đặt con trai xuống, hai ba con nhìn nhau, bốn cái mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, một bên long lanh tha thiết, một bên nghiêm khắc răn đe.

"Giờ một là con nhận lỗi, hai là ba sẽ đánh hỏng mông xinh của con."

"Không chịu không chịu, Đức Anh rất ngoan mà, hôm nay con với Minh Hân đâu có phá ba với bác đâu."

"Hôm nay con đã nói những gì với Minh Hân?"

Cậu ngồi xuống, bình tĩnh nhìn bé con trước mặt.

"Con bảo cậu ấy mít ướt, hay khóc nhè."

"Gì nữa?"

"Hết rồi ạ."

"Con dám nói dối ba?"

"Hết rồi mà, Đức Anh nói hết rồi."

Cậu cười, một cười đầy nham hiểm.

"Con giỏi lắm, lại dám nói dối ba? Xem hôm nay tay ba cứng hay mông con cứng!"

Cậu bắt đầu xắn tay áo, ánh mắt nhắm tới cặp mông nhỏ đang được bé con lấy tay che kín. Nguyễn Đức Anh nhận thấy mùi nguy hiểm ngày càng nặng hơn liền chịu trận, mếu máo khai báo toàn bộ.

"Được rồi..hôm nay con..con nói cô chú Hoàng không thương Hân nữa..từ đó Hân cứ buồn ỉu xìu như bánh đa ngâm sữa như vậy."

"Là bánh đa ngâm nước!"

Vừa chỉnh lại bé con cậu vừa dịu dàng bế bé vào lòng.

"Đức Anh, nói như vậy là hư lắm có biết không? Minh Hân rất buồn khi nghe con nói như thế đấy, bạn ấy thậm chí vì sợ con trêu nên còn không dám khóc kìa."

Thì ra đó là lí do vì sao cô bé không rơi nước mắt.

Hoàng Minh Hân nghe bạn nói vậy nên đã rất kìm nén, dù có buồn thế nào cô bé cũng không khóc, thậm chí khi nói hết cho cậu nghe, cô bé vẫn không hề khóc loạn lên, cái môi nhỏ chỉ hơi bặm lại, cả khuôn mặt xinh xinh cứ nhăn nhăn nhó nhó.

Sau khi nghe ba nói xong, Nguyễn Đức Anh cũng nhận ra lỗi của mình rồi, nhưng cuối cùng cậu bé vẫn không chịu xin lỗi Minh Hân gì cả, người đâu mà ngang ngược quá, ba Quang Anh mắng bé như vậy đó. Minh Hân cũng không thèm nói chuyện với Đức Anh dù chỉ là một câu, cả tối hai bé chẳng thèm nói chuyện với nhau gì cả, một đứa cứ nhem nhẻm cãi người lớn, một đứa lại phụng phịu ngồi ăn cơm.

"Hân ngủ ngon nhé."

Nguyễn Quang Anh trước khi tắt đèn phòng luôn chúc hai bé ngủ ngon rồi hôn lên trán mỗi nhóc một cái nhưng hôm nay vì Đức Anh không chịu xin lỗi Minh Hân nên cậu đã nghiêm khắc phạt bé con.

"Con hôm nay hư lắm, không chúc, không hôn."

"Hứ!! Đức Anh ứ thèm!!!"

Bày ra cái bộ dạng dỗi ngược, bé con nằm trùm chăn lên đầu, mặc kệ ba, mặc kệ Minh Hân luôn.

Nguyễn Quang Anh lắc đầu ngao ngán, đúng là bố nào con nấy, bé con của cậu càng lớn càng giống Hoàng Đức Duy rồi, đẹp trai thì đẹp trai đấy nhưng sao mà bướng bỉnh quá.

Cậu tắt đèn lớn rồi rời khỏi phòng ngủ, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng nhỏ của hai đứa nhóc, cả căn hộ sớm đã tắt hết đèn, mọi người trong nhà đều rơi vào giấc mộng đẹp.

Hoàng Minh Hân chằn chọc mãi không ngủ được, cô bé cứ nhớ tới lời chú Quang Anh nói rồi lại nhớ tới lời Đức Anh ngốc nói, trong người cứ thấy bực bội, ấm ức, nước mắt cũng một cỗ sắp rơi ra rồi nhưng cuối cùng cô bé lại không khóc nổi. Minh Hân ôm chiếc gối hình củ cà rốt của mình vào người, xoay đi xoay lại mấy vòng liền, thế nào lại thành công chọc cho bạn nhỏ bên cạnh phải lên tiếng trước.

"Cậu có thôi đi không, cứ xoay vậy sao mà người ta ngủ được hả?"

"Tớ...tớ xin lỗi..."

Thấy Đức Anh lên tiếng khó chịu như thế, Minh Hân càng thêm tủi thân. Cô bé úp mặt vào gối cà rốt mềm mềm, cố gắng nhịn xuống tiếng khóc của mình.

"Nè.."

Đức Anh nhỏ giọng.

"Xin lỗi cậu..cô chú Hoàng không phải hết thương cậu đâu, ai cũng thương cậu mà."

"Thế cậu có thương Minh Hân không?"

"Thương. Nên cậu đừng có mà nhịn khóc nữa, buồn cười lắm. Khóc đi, tớ cho cậu mượn khăn tay lau nước mắt nè."

Đức Anh vừa nói xong thì cô bé kia đã vội vã nhào lấy ôm cậu bé khóc òa lên làm cho cậu nhóc bối rối vô cùng.

"Lúc mình khóc, ba hay dỗ mình như nào nhỉ? Hình như là vỗ mông mình..."

Nhưng cái tay ngắn một khúc của Đức Anh thì sao mà với tới mông bạn được, thôi thì xoa đầu thôi nhé. Thế là Đức Anh ngồi dậy, kéo cả Minh Hân nữa, cho bạn ôm mình khóc nha, còn mình cứ xoa xoa đầu bạn thôi. Một màn này bị phụ huynh trong nhà nhìn thấy hết rồi, tim những người lớn cũng theo đó mà tan ra luôn. Trong khi ông bà Lê chìm trong mật ngọt của hai bé con thì cậu và anh lại bàn tán về độ sát gái của Nguyễn Đức Anh sau này. Bốn người lớn đứng núp ở cửa ngó vào khe, hai bạn nhỏ cứ một khóc một dỗ ngồi trên giường, đúng là khung cảnh đáng yêu.

Và cái giá phải trả cho khung cảnh đó là một Hoàng Minh Hân ngủ dậy với đôi mắt sưng húp, Nguyễn Đức Anh lại được một tràng cười đã cái nư luôn.

"Tớ đã bảo cậu khóc xong sẽ rất xấu mà haha."

"Tại cậu cho tớ khóc cơ mà!"

"Nhưng cậu xấu hahaha."

Bàn ăn sáng lai huyên náo nữa rồi, hai cái bạn nhỏ này ồn ào quá đi thôi, ông bà Lê thì cứ nhìn các bé mà cười đến rụng tim trong khi Nguyễn Quang Anh thì tất bật trong bếp, và có một Lê Thượng Long đang chuẩn bị đồ đạc ra xe.

Hôm nay cậu cùng anh quyết định sẽ đưa hai bé đi cắm trại nên đã dậy sớm để chuẩn bị cơm trưa cùng một vài thứ đồ cần thiết sau đó mới xách hai đứa nhỏ dậy, dù cậu và anh đã ngỏ ý muốn cả ông bà cũng đi nhưng ông bà Lê có hẹn về dưới quê thăm bạn bè lâu năm nên từ chối không đi cùng.

Nấu xong bữa sáng cho cả nhà cũng đã là 8 giờ sáng, chờ mọi người chuẩn bị đồ đạc xong là 9 giờ, cả căn hộ chính thức rơi vào im lặng là chuyện của 30 phút sau, khi Lê Thượng Long lái xe đưa ba mẹ ra ga tàu xong liền quay xe về đón ba người kia ra vùng ngoại ô. Tại sao lại phải vòng vo vậy ư?

"Sao con không chịu mặc như ban đầu ba bảo hả? Lại còn vòng vo thay đồ, làm mất công bác Lê đi đi về về."

"Con đã bảo là có lí do mà, sao ba cứ mắng con!!!"

"Tại con mất thì giờ!"

"Nhưng mặc như này mới khớp với váy của Hân!"

"Ái chà, chịu thừa nhận rồi nha."

Nguyễn Quang Anh không ngờ chiêu dương Đông kích Tây này lại có thể hiệu nghiệm với con trai bé bỏng như vậy, trên môi không ngừng tủm tỉm cười khi thấy bạn nhỏ Đức Anh ngượng tới đỏ cả má còn Hân bên cạnh lại cười híp hết cả mắt lại.

"Nguyễn Đức Anh này, con có biết nếu con mặc vest chú rể và Minh Hân mặc váy cô dâu thì sẽ rất đẹp không?"

Lê Thượng Long vừa nhìn vào kính chiếu hậu vừa trêu bạn nhỏ, trong lòng cũng rất thích thú muốn xem phản ứng của cháu mình.

"Không đâu, Đức Anh xấu tính lắm, không cho làm chú rể của con đâu."

"Gì cơ? Tớ mà xấu tính á? Tớ cho cậu khóc rồi cơ mà, sao cậu dám nói tớ xấu tính hả?"

"Đức Anh trêu tớ trước, cậu xấu tính!"

"Hoàng Minh Hân là đồ mít ướt."

Và thế là hai mặt trời con thi nhau chí chóe ở ghế sau, thành công khiến hai người lớn đằng trước cười tới vui vẻ.

Đi được một lúc thì một lớn hai nhỏ lăn ra ngủ say, Lê Thượng Long tranh thủ lúc dừng đèn đỏ liền đem máy ảnh ra nháy một cái, thu ngay được một bức ảnh mà sau này nó chính là một trong những tấm ảnh mà Hoàng Đức Duy không bao giờ bỏ ra khỏi ví.

Lên tới đường cao tốc, anh tập trung lái xe nên hoàn toàn không để ý tới tin nhắn được gửi tới điện thoại với người gửi là Hoàng Đức Duy với nội dung không mấy vui vẻ.

[Hôm nay tôi cùng Hideko ra tòa, phiền anh và em ấy cho Minh Hân ở bên đó thêm 1 tuần nữa cho tới khi chúng tôi hoàn thành toàn bộ giấy tờ li hôn.]

***

Phiên tòa kết thúc, Hideko cùng Hoàng Đức Duy bước ra khỏi tòa án, trên tay mỗi người giữ bộ bộ hồ sơ riêng.

Trái với gương mặt ủ rũ cùng đôi mắt có chút ướt của cô là một thái độ không thể nào bình thản hơn của Hoàng Đức Duy, điều đó đương nhiên khiến cô cảm thấy tổn thương. Có người phụ nữ nào lại có thể không đau lòng khi người đàn ông mình yêu không hề có chút cảm tình nào với mình, dù chỉ là một chút cũng không. Hideko thích gã và yêu gã sau khi đặt chân vào Hoàng gia, cô cố gắng đến ngày hôm nay cũng chỉ vì muốn được gã nhìn tới dù chỉ là một lần. Cuối cùng, cố chấp như vậy mà lại không nhận lại được một chút tình cảm dù là tình cảm bố thí, có thể không đau lòng sao?

Vì danh tiếng của hai bên dòng họ nên vụ việc này vẫn chưa được công bố, đó cũng là lí do vì sao hiện tại không có một cánh nhà báo nào phục kích tại đây để hỏi thăm hai vợ chồng trẻ bằng những câu hỏi chọc ngoáy và những đôi mắt soi mói, tò mò. Gã và cô trở về biệt thự của Hoàng gia, Hideko bắt đầu thu xếp đồ đạc của mình, còn gã thì bàn bạc với luật sư về quyền nuôi con.

Khoảng 2 tiếng sau thì ông bà Satoshi đáp sân bay, gã cho người tới đón họ về biệt thự, vẫn chào đón họ như thể gã là một người con rể tốt, và đương nhiên ông bà Satoshi cũng phản ứng lại rất tích cực, có lẽ là vì họ chưa biết lí do thực sự của họ khi phải qua đây lần này.

"Ông thông gia mời ta tới mà lại không có nhà sao?"

Ông Satoshi vừa nhấp một ngụm trà vừa vui vẻ đùa với cậu con rể, đúng lúc đó Hideko từ trên tầng bước xuống, trên gương mặt cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi dù trông nó rõ ràng có tới 8 phần là gượng ép.

"Ba..mẹ.."

"Ồ Hideko, hôm nay con không đi làm sao? Cả Đức Duy nữa, Minh Hân của mẹ đâu rồi?"

Hideko tiến tới cạnh gã, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh gã, hít thở một hơi thật sâu sau đó mới dám lên tiếng.

"Thật ra, con là người đã nói dối về lời mời của ba chồng. Ba chồng con đang ở Úc và không hề biết gì về việc ba mẹ qua đây."

"Tại sao con lại phải làm thế, cứ nói một tiếng là nhớ ba mẹ thì ba mẹ liền sắp xếp để bay qua đây kia mà, có chuyện gì sao?"

Cô không dám chắc sau khi mình thú nhận xong, liệu ba mẹ cô có còn đủ kiên nhẫn và bình tĩnh để nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với cô hay không nữa, nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì phải làm tới cùng thôi.

"Tôi tin cô sẽ làm được."

"Con và Đức Duy đã li hôn rồi."

***

"Alo alo, mời các công chúa, hoàng tử và cả đức vua nữa, dậy đi ạ. Chúng ta tới nơi rồi."

Lê Thượng Long sau khi dừng xe liền lém lỉnh đánh thức ba người nọ dậy, kéo tới kéo lui mãi mới có thể kéo ba người kia ra khỏi giấc mộng êm ả. Nguyễn Quang Anh sau khi tỉnh ngủ cũng giúp anh một tay trải thảm cùng dựng lều, sau đó mới nhấc hai tiểu quỷ trong xe dậy.

Cậu chọn một thảo nguyên khá rộng ngoài ngoại ô cho chuyến cắm trại lần này, không những thế nơi cả nhà dựng lều còn gần 1 cái hồ nhỏ, hồ khá trong và sạch nên nếu hai bé con thích, cậu và anh có thể cho hai đứa xuống đó nghịch nước. Và đúng như dự đoán, mới nhìn thấy hồ nước đẹp là Nguyễn Đức Anh đã không kìm được lòng rồi, nháo nhào đòi ba cho xuống tắm. Chiều con vốn dĩ không phải sở trường của cậu nhưng nhìn con cười đến tít cả mắt lại chính là thứ mà Nguyễn Quang Anh rất nghiện nên cậu đồng ý để hai bé con xuống hồ chơi.

Trong khi anh đang cùng hai bạn nhỏ chơi đùa dưới hồ thì cậu ở trên bờ chỉnh lại căn lều nhỏ và lấy nốt đồ trong cốp xe ra ngoài, tiện thể nằm nghỉ một lát. Nằm trên thảm nhìn ba người nọ la hét ầm ĩ vui vẻ dưới hồ, cậu cảm thấy trái tim mình như đang được chữa lành vậy, yên bình và thư thả vô cùng.

Hoàng Minh Hân là con của gã thì sao? Nguyễn Đức Anh cũng mang trong mình máu của gã thì sao? Trẻ con thì vẫn chỉ là trẻ con, hai đứa nhỏ đáng yêu này không có lỗi, người có lỗi là người lớn như cậu, gã và Hideko, và những lỗi lầm ấy tốt nhất là nên chôn chặt nó lại trong quá khứ.

Nguyễn Quang Anh không cần biết gã và cô tình cảm vợ chồng như nào nhưng nếu cả hai người họ vì lợi ích tình cảm cá nhân mà làm tổn thương tới Minh Hân, cậu đương nhiên không tha cho họ.

Minh Hân là một đứa bé rất đáng yêu, cũng rất thông minh, con bé còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, y như một bà cụ non vậy khiến cậu yêu thích vô cùng.

Nếu bắt cóc trẻ con mà không phải một tội ác, Nguyễn Quang Anh nhất định sẽ bắt Minh Hân về nhà nuôi mất, con bé dễ thương thế cơ mà.

"Chú Quang Anh không xuống tắm với con ạ?"

Minh Hân sau khi được bác Long bế lên bờ liền chạy một mạch tới bên cạnh cậu, hai cánh tay nõn nõn trắng trắng ôm lấy cổ cậu.

"Chú không, con với Đức Anh tắm có vui không?"

"Dạ có ạ."

"A!!! Ai cho cậu ôm ba tớ!! Ba của tớ mà!!!"

Nguyễn Đức Anh được bế lên sau vừa thấy một màn ôm ấp của bạn nhỏ Minh Hân với ba mình liền tức giận đi tới, hai bàn tay tròn trắng trẻo nắm chặt lại thành một cục tròn tròn đáng yêu. Thấy Đức Anh xấu tính lại bắt đầu gây sự với mình, công chúa Minh Hân nào có để yên. Cô bé cũng đanh đá lắm nhé, thậm chí còn nhào tới hôn chóc một cái lên má cậu, sau đó nhìn bạn nhỏ Nguyễn đầy thách thức.

"Không! Chú Quang Anh đẹp trai là của tớ, chú ơi sau này chú làm chú rể của Hân nha? Được không chú?"

"Không được!! Tớ không muốn, bỏ ba tớ ra!!!"

"Ôi hai cái đứa này, lại cãi nhau nhặng cả lên rồi. Sao các cháu không tranh dành bác hả?"

Lê Thượng Long vừa lau đầu vừa nhìn hai đứa nhỏ đang đôi co với nhau vì cậu, gương mặt cố tỏ ra đáng thương lôi kéo sự chú ý.

"Bác Long già rồi, cháu không thích."

"Bác Long cũng làm chú rể của Minh Hân luôn, nha bác?"

"Ôi trời ơi Hân đáng yêu quá, Đức Anh đáng ghét quá đi, bác không bế con đi bơi nữa đâu."

Thế là bây giờ hai đứa nhỏ lại ùa sang bâu lấy Lê Thượng Long, ba người lăn lộn trên tấm thảm lớn, đánh nhau một trận ra trò. Tiếng cười hi hi ha ha vang lên trong một vùng nhỏ, ngọt ngào làm tan chảy trái tim của Nguyễn Quang Anh, khiến cậu u mê ngồi nhìn, trên khóe môi không ngừng vẽ lên một nụ cười đầy ôn nhu.

***

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thành thật xin lỗi gia đình."

End chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com