Chương 42
Tới đúng 6h tối, tôi đến nhà Oh Se Hun như đã hẹn.
Kim Tae Hyung cũng vừa vặn ở đó, nhân lúc Oh Se Hun rời đi, liền ghé sát, cười quái dị
"Anh hỏi em Seung Wan, sau này nên gọi em là chị dâu cả hay chị dâu hai? Hoặc em dứt khoát thu nhận cả hai bọn họ đi nhé."
"Cảm ơn, em sẽ cân nhắc."
Hít một hơi, mỉm cười, tôi hỏi Tae Hyung
"Hội nghị lần trước đến muộn mấy phút? Bệnh về hệ thống tiết niệu của anh chắc cả toà báo đều biết nhỉ."
Chạm đúng chỗ đau, sắc mặt Kim Tae Hyung cứng lại, nhưng não chuyển biến rất nhanh, lập tức nghĩ tới phương pháp đánh trả, chỉ thấy anh ta nhìn tôi, cười như hồ ly
"Anh hỏi em Seung Wan, Park Chan Yeol đã kể cho em về người con gái đó chưa? Anh đoán nhất định chưa. Vậy... trong lòng em chắc rất sốt ruột, giống như mèo vờn, vừa ngứa vừa khó chịu, đúng không?"
Thật là bị anh ta nói trúng, chính là loại cảm giác đó!
Nhìn mặt mũi dương dương tự đắc của Kim Tae Hyung, đột nhiên tôi cảm thấy hàm răng chua chua, chỉ muốn nhào lên cắn anh ta một cái.
Nhưng, nhịn một chút nữa, lập tức, tôi có thể biết chân tướng, lập tức.
"Seung Wan đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi."
Ông ngoại ôm một mỹ nhân cao gầy từ trên lầu xuống.
Đợi chút, mỹ nhân đó có chút quen?
Khuôn mặt thon, mắt to, xem ra còn chưa hết vẻ ngây thơ... đây chẳng phải là cô người mẫu trong văn phòng Kim Tae Hyung lần trước ư?!
Tôi chầm chậm quay đầu, hài hước nhìn Kim Tae Hyung.
Anh ta bị tôi nhìn chăm chú tới nỗi thấy ngại, nắm tay thành nắm đấm, đặt bên miệng, ho nhẹ một tiếng, giải thích
"Xét về mặt kỹ thuật mà nói, anh và cô ấy chưa từng qua lại."
"Xét về mặt tâm lý mà nói..."
Tôi nói
"Anh rất buồn rầu và khổ não đối với bà ngoại anh."
"..."
Bữa cơm bắt đầu, ông ngoại bọn họ vẫn tán tỉnh ve vãn như thế.
Có điều, tôi cũng đã quen rồi, chỉ coi như tiết mục giải trí miễn phí.
Thời gian nghỉ ngơi trong khung cảnh thân thiết, ông ngoại bất giác nhìn tôi, lúc này mới nhớ ra vấn đề chính là mời tôi đến làm khách, liền cười nói
"Seung Wan, cháu và Se Hun nhà ta định khi nào kết hôn đấy?"
Ông cụ, thật kinh, còn đợi ông hỏi nữa.
Tôi đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn nhấp nhấp miệng, nhẹ nhàng nói
"Ông ngoại, thực ra cháu là bạn gái của Park Chan Yeol."
Lời nói vừa dứt, mọi người đều im lặng.
Thịt trên nĩa của ông ngoại rơi vào trong bát, vài giọt nước thịt màu nâu bắn tung tóe trên khăn bàn màu trắng.
Cô người mẫu còn giữ chút ngây thơ kia điềm nhiên như không, lấy gương ra trang điểm.
Kim Tae Hyung ngồi thẳng, hai mắt liên tục đảo qua từng người.
Nhưng Oh Se Hun, trong mắt che đậy một tầng lạnh lẽo.
"Khụ khụ khụ."
Cuối cùng vẫn là cách cũ của ông ngoại dùng tiếng ho phá vỡ sự im lặng
"Cháu nói gì?"
"Cháu là bạn gái của Park Chan Yeol."
Tôi lặp lại.
"Nhưng lần trước rõ ràng cháu là bạn gái của Oh Se Hun."
Ông ngoại thấp giọng tự nói
"Lẽ nào mình lại nhìn nhầm người?"
"Không, ông không nhầm..."
Tôi giải thích
"Lần trước do Oh Se Hun muốn trốn tránh việc đi xem mặt, vì thế mới mượn cháu làm lá chắn."
"Nói như vậy, các cháu đều lừa ta?"
Ông ngoại nhíu chặt mày, bộ dạng rất không vui.
Lúc này tôi mới có chút lo lắng, ông cụ sắp nổi giận rồi?
Nhưng, qua một lúc, lông mày ông giãn ra
"Bỏ đi, trong 3 tiểu tử này, cuối cùng cũng giải quyết xong Park Chan Yeol rồi."
Sau đó, ông ngoại quay sang Oh Se Hun
"Cháu, ngày mai đi xem mặt cho ông, đối tượng chính là Hwang tiểu thư vốn định chuẩn bị giới thiệu cho Park Chan Yeol ."
Giọng nói uy hiếp, không cho phép phản đối.
Tôi cúi đầu, tiếp tục dùng bữa, nhưng vẫn có cảm thấy cơn thịnh nộ lạnh lẽo của Oh Se Hun bên cạnh, đang rừng rực, rừng rực bùng cháy.
Tôi toét miệng với thìa canh.
Nếu nói tình yêu có thể làm giảm trí thông minh của người con gái, vậy thì sự tức giận lại có thể làm giảm trí thông minh của đàn ông.
Oh Se Hun, anh tiếp chiêu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com