Chương 7: Nhược Nhiên Nhi
Ngày hôm sau, anh đi làm sớm như mọi ngày, Trân Ni đến cô nhi viện chơi với bọn nhỏ. Cô nhìn chúng vui vẻ chơi đùa như vậy thì cảm thấy rất vui, bọn trẻ sống trong cô nhi viện vui vẻ như vậy, hơn cả cô có cha mẹ nhưng mỗi ngày trôi qua thật khó khăn.
Họ xem cô như con rối, món hàng, vật thế thân, không còn ai thảm hơn cô.
Vì chơi đùa với bọn trẻ vui quá mà đến tối cô mới nhớ mình phải ra về...
Trân Ni nhanh chóng bắt taxi về biệt thự của Kim Chung Nhân, từ bên ngoài cô cảm nhận được sự ớn lạnh, như thể bên trong đang xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
- "Cô ta đâu?" Kim Chung Nhân, ngồi trên ghế sofa lạnh giọng nói, trên người anh đang phả ra mùi nguy hiểm.
Trân Ni đi vào nhà, quản gia đi đến chỗ cô:"Tiểu Ni, tại sao cháu lại về muộn đến vậy?"
- "Cháu.."
Kim Chung Nhân thấy cô thì lạnh lùng quát lên:"Ai cho cô bước ra khỏi cửa, cô tưởng đây là nhà mình sao, thích đi thì đi, về thì về, cô nên nhớ cô chỉ là một thế thân."
- "Tôi không hề quên điều đó." Trân Ni nói, có chết cô cũng sẽ không quên những lời anh nói.
Anh vắt chéo chân, nhìn một lượt những người đang quỳ ở dưới đất:"Ai là người mở cửa cho cô ta?"
- "Là tôi, tôi tự mở, không liên quan gì đến họ." Trân Ni nói.
Kim Chung Nhân cười lạnh:"Tôi hỏi lại lần nữa, các người không trả lời đừng trách tôi."
Người giúp việc nhìn nhau, lo sợ, ai cũng biết tính khí thiếu gia, nếu nói dối chắc chắn sẽ càng thảm hơn.
- "Là A Mễ, chính cô ấy là người mở cửa." Một người nói.
A Mễ vội dập đầu:"Thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi...do hôm qua phu nhân cũng ra ngoài nên tôi nghĩ..."
- "Hôm qua cô ta cũng ra ngoài sao?" Anh hỏi.
A Mễ gật đầu:"Vâng."
- "Là ai hôm qua mở cửa cho cô ta?"
Quản gia bước lên:"Thiếu gia, là tôi."
Anh rút cây súng ngắn từ phía sau ra ngắm vào đầu A Mễ.
"Đoàng" A Mễ hét lên một tiếng rồi nằm sõng xoài xuống mặt đất, ai cũng lo sợ nhìn nhau.
Trân Ni bịt tai lại:"Anh điên rồi."
Quản gia nhắm mắt lại chờ đợi đến mặt mình, Trân Ni chạy đến ôm lấy bà:"Hôm qua là tôi tự mở."
Anh đứng dậy đặt đầu súng ngay thái dương cô:"Từ giờ cô bước ra ngoài cửa nửa bước đừng trách không giữ được đôi chân này."
- "Còn bà, một lần này thôi, đừng vì cô ta mà làm việc sai lầm." Quản gia là người làm ở nhà anh lâu năm, anh ít nhiều cũng kính trọng bà, không thể giết như A Mễ được.
Kim Chung Nhân nói với hai vệ sĩ ngoài cửa:"Thu dọn nơi này, làm việc sạch sẽ vào."
Nói rồi anh đi lên lầu, theo sau là phụ nữ anh mới mang về nhà, cô ta tên là Nhược Nhiên Nhi. Bộ dạng cô ta vừa ẻo lả vừa dâm đãng, lúc giờ ngồi xem kịch đã cười hả hê.
- "Nhân, đêm nay em ngủ ở đâu?" Cô ta đong đưa hỏi.
Kim Chung Nhân quay người lại, nhằm súng vào cổ họng cô ta:"Gọi tôi Kim tổng."
- "Kim...Kim tổng.." Nhược Nhiên Nhi lắp bắp gọi.
Anh cất đi cây súng, tên của anh chỉ để một mình Diệp Vân được gọi.
Mọi người đi vào phòng nghỉ ngơi, cô thẩn thờ ngồi đó nhìn A Mễ bị kéo đi, thì ra Kim Chun Nhân xem mạng người như cỏ rác, không sợ bị pháp luật trừng trị.
Trân Ni đi lên phòng của mình, khi đi ngang qua phòng anh cô đã nghe được tiếng rên rỉ của người đàn ông và phụ nữ.
- "A....mạnh..mạnh lên...ưm.." Nhược Nhiên Nhi kẹp chặt hông anh, thở gấp nói.
Anh vẫn không nói gì, hơi thở mạnh mẽ nam tính truyền ra ngoài, anh ra vào như vũ bão, không có một chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Trân Ni nhớ về đêm qua mà lòng tràn ngập sợ hãi, cô bước qua phòng anh..
Nhưng...
Đã không kịp nữa, anh đã nhìn thấy cô, Kim Chung Nhân dừng lại động tác, anh chán ghét nhìn Nhược Nhiên Nhi:"Cút ra ngoài."
Nhược Nhiên Nhi đang chìm trong hoan lạc, bắt gặp ánh mắt của anh thì nhanh chóng bước ra ngoài.
Diệp Trân Ni vội đi về phòng, Kim Chung Nhân thấy vậy liền chạy ra ngoài kéo cô vào phòng.
- "Buông ra..buông tôi ra...tôi không cố ý..." Cô hét lên, cố giãy giụa ra khỏi người anh.
Kim Chung Nhân vứt cô lên giường:"Sao hả? Nhìn người mình yêu ân ái cùng người khác, cô đau chứ? Bây giờ cô đã biết chị gái mình đau khổ như thế nào chưa Diệp Trân Ni?".
- "Anh đừng bao giờ nói như vậy, anh rõ ràng không yêu chị ấy, nếu yêu chị ấy anh đã đi tìm chị ấy, anh đã buông tha cho tôi, anh đã không chạm vào người phụ nữ khác."
Anh giơ tay bóp chặt cằm cô.
- "Cô có quyền nghi ngờ tình cảm tôi dành cho Mộc Vân sao?"
Anh vật cô nằm xuống, hai tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô.
- "Diệp Trân Ni ơi là Trân Ni, một con người đê tiện, tâm địa ác độc như cô mà ông trời lại ban cho một khuôn mặt như vật, một giọng nói và ánh mắt như vậy."
Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, Trân Ni giãy giụa khỏi nụ hôn của anh, cô cắn mạnh vào lưỡi anh.
Sự đau đớn khiến anh cau mày lại, nhưng vẫn không buông cô ra mà càng hôn mãnh liệt hơn.
Trong miệng xuất hiện vị máu tanh nhưng anh chẳng quan tâm.
- "Ưm.." Trân Ni tuyệt vọng rơi nước mắt, cô sợ người đàn ông này quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com