9. Bức Ảnh Còn Sót Lại
Park Chaeyoung đang dọn dẹp ở nhà thì phát hiện một bức ảnh cũ đã ngả màu vàng, có mùi ẩm mốc, các góc đã cong lại, dường như từng được chủ nhân vuốt ve hàng ngàn hàng vạn lần.
Đằng sau có một hàng chữ nhỏ, nét chữ vẫn còn hơi non nớt:
"Bức ảnh chụp chung duy nhất của mình và cậu. Là ngày kỉ niệm thành lập trường, mình nhờ bạn học chụp hộ, thuận tiện chụp cả bóng dáng của cậu vào đó.
Jeon Jungkook, mình thích cậu."
Nhìn thấy bức ảnh này, cô như thẫn thờ, suýt chút nữa quên mất tấm ảnh cũ từng được coi như báu vật này.
Hai năm trước cô sinh Elle, người ta nói "Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch" thật sự không phải là lừa người.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trí nhớ cô đã kém hơn rất nhiều, cô vỗ vỗ đầu, bóng dáng của một cậu thiếu niên chậm rãi hiện lên.
Tận sâu trong kí ức, người đó dịu dàng như cơn gió nhẹ, mặt mũi tuấn tú, giống như vầng trăng bị ướt mưa. Chỉ một cái nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.
Anh dường như là đại từ đẹp nhất của tuổi thanh xuân, không chỉ cô mà rất nhiều cô gái đều yêu thầm anh. Đã nhiều năm trôi qua, cô chưa từng tưởng tượng có một ngày mình thực sự có thể quên được.
Cô đã từng nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được anh.
Nhưng đó chỉ là do cô nghĩ mà thôi.
Elle ló đầu ra khỏi phòng ngủ: "Mẹ ơi, bánh ngọt của con đã xong chưa ạ?"
"Sắp xong rồi, đợi mẹ chút nhé bé cưng" Chaeyoung vội vã vào bếp, thời gian nướng bánh đã xong. Cô đeo bao tay dày, lấy khuôn ra, chiếc bánh mềm thơm, nóng hổi, mùi thơm của trứng và sữa phảng phất cả gian bếp.
Elle nóng lòng lấy một cái, chưa kịp đợi bánh nguội đã cho vào miệng, "Mẹ ơi, sao mẹ làm nhiều như vậy?"
Chaeyoung mỉm cười: "Còn để cho ba con nữa chứ."
"Mẹ thật là thương ba, có đồ ngon gì cũng đều nghĩ tới ba". Ai cũng nói Elle giống cô, da trắng, mặt nhỏ, khi cười lên đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. "Nhưng con nghĩ ba yêu mẹ nhiều hơn."
Elle xoa đầu con gái.
"Mẹ ơi, đây là ai ạ?" Đứa nhỏ tò mò, cầm tấm ảnh lên xem, vài giây sau liền nhận ra cô "Đây là mẹ sao?"
Elle hưng phấn chỉ tay vào một cô gái buộc tóc cao, khuôn mặt hơi mũm mĩm, có nét trẻ con, da trắng nhất, mắt hai mí không to lắm, hơi cười mỉm, nụ cười có chút không tự nhiên.
"Đây là mẹ khi học cấp 3"
Elle "Ồ" một tiếng, chỉ vào cậu thiếu niên đeo băng tay màu đỏ đứng bên cạnh: "Người này thật là đẹp, mẹ ơi, là ai vậy ạ?"
Chaeyoung có đôi chút giật mình, vội vàng giật lại rồi nói :"Chuyện cũ rồi, con mau đi ăn bánh đi"
Chaeyoung cầm tấm ảnh quay vào phòng ngủ, mặc cho Elle ở sau dò hỏi
Cô đã quên bức ảnh này từ lâu, cứ tưởng đã làm mất nhưng hóa ra nó ở dưới đáy hòm. Cô năm nay ba mươi hai tuổi, con gái lớn bảy tuổi, con gái út hai tuổi, chồng cô là Hoseok rất chiều chuộng cô, sự nghiệp cũng rất thăng tiến. Người ta nói kiếp trước cô tích được phúc, mắt nhìn tốt, gả cho đúng người.
Không ai biết rằng cuộc hôn nhân này chỉ là sự bồng bột nhất thời của cô.
May mà cô đã có được hạnh phúc.
Park Chaeyoung tìm thấy chiếc bật lửa, không chút do dự, ngọn lửa bùng lên, đốt cháy bức ảnh.
Nhìn tấm ảnh dần dần biến thành tro tàn, cô có chút thất thần suy nghĩ.
Park Chaeyoung cũng chưa từng về lại Busan, càng chưa từng gặp lại Jungkook.
Cô rất muốn nhớ lại những chuyện năm đó, nhưng trong đầu chỉ có vài mảnh vụn nhỏ, cô luôn cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng tiếc là không thể xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau.
Jungkook ưu tú như vậy, lại còn thông minh, tính cách cũng tốt, chắc cuộc sống bây giờ cũng rất tốt.....
Không nghĩ nữa, không nên làm khó mình.
"Sao có mùi khói vậy?"
Bên ngoài cửa chợt có tiếng của chồng cô - Hosek, chồng cô đã trở về.
Chaeyoung dọn đống tro tàn, thản nhiên nói: "Không có gì, em đốt ít đồ cũ"
Không ngờ Elle ló đầu ra, đột nhiên nói ra một câu kinh thiên địa, khấp quỷ thần: "Mẹ, mẹ đốt ảnh cậu nam sinh đó sao? Sao không để ảnh lại cho con aaa."
Trái tim Park Chaeyoung nhảy dựng, cô ngẩng đầu nhìn Hoseok.
Đôi mắt Hoseok cũng sững sờ vài giây, cô còn tưởng anh sẽ tiếp tục hỏi về bức ảnh, nhưng không ngờ Hoseok lại đổi chủ đề: "Em dọn dẹp mệt rồi, để anh nấu cơm cho."
"Được." Cô cố gắng bình tĩnh đáp lại
___________
Mặt trời đã lặn.
Lại một ngày bình yên, an ổn mà hạnh phúc trôi qua.
Park Chaeyoung dần nhận ra rằng sự lựa chọn của cô là đúng đắn. Tình yêu đích thực là sự đồng hành không ngừng của chồng cô trong suốt 30 năm qua.
Đó là sự nâng niu, ủi an tinh tế nhất ẩn chứa trong từng bữa cơm, từng đường kim mũi chỉ. Những chuyện điên cuồng trong quá khứ đó, cô đã quên từ lâu.
Hãy để chúng ở lại trong buổi chiều hôm ấy.
___________
Chaeyoung cùng bố mẹ về lại Seoul để xử lí một số giấy tờ đất đai.
Sau khi giải quyết xong, Park Chaeyoung đưa con gái đi dạo một vòng. Trường cấp 3 cũ cô từng học đã được sửa sang lại, nhân viên bảo vệ cũng thay đổi.
"Park Chaeyoung?" Một giọng đàn ông cất lên
Âm thanh này khiến cho cô có chút nghi hoặc, quay đầu lại nhìn người đàn ông đó
Người đàn ông trước mặt cô để râu, có đôi mắt nhỏ, phải đến khi anh ta tự giới thiệu bản thân, cô mới nhớ ra anh ta là bạn học cấp ba.
Hai người trao đổi vài câu cho có lệ, thì người đàn ông đột nhiên hỏi: "Chaeyoung, cậu còn nhớ Jungkook không?"
Đã quá lâu không nghĩ đến cái tên này, Chaeyoung có hơi hoảng hốt: "Anh ấy hiện tại thế nào?"
"Không có gì, cậu ấy rất tốt."
________________
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com