Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: CANLMTK

Chương 1: Chính An Ngươi Là Một Tên Khờ

Có người từng hỏi Chính An, Chính An à, tại sao ngươi luôn luôn cười?

Chính An, cười nói, tại sao không vì cuộc đời ta chẳng có nỗi buồn nào để ta buồn phiền tới cả.

Người đó nhìn Chính An chốc lát, từ từ lại hỏi, Chính An à, tại sao ngươi lại yêu người đó cố chấp tới vậy?

Chính An vẫn cười, nói tự nhiên, bởi vì, bởi vì người đó vui, ta sẽ vui a!

Câu trả lời như khác với câu hỏi, nhưng lại khiến người hỏi ngẩn ngơ một lúc lâu, rất lâu.

Chính An, Hoàng Chính An từ khi sinh ra, hắn chưa từng khóc qua lần nào, có lần hắn đánh nhau với mấy đứa trẻ khác gãy chân gãy tay, hắn vẫn vui vẻ cười, nói đây là khí phách của nam tử hán, thành tích học tập trong lớp kém hắn quì trên sàn nhà cho mẹ đánh, hắn vẫn cười, đây là tình thương của mẹ, ngay cả việc năm hắn 15 tuổi gặp tai nạn suýt nữa thì mất mạng, hắn cũng có thể vui vẻ cười, nói đây là do mạng ta lớn, ông trời vẫn còn thương ta.

Chính An 20 tuổi, chưa tốt nghiệp đã bỏ học đi làm, lúc đó ba hắn giận tới nỗi cầm roi đánh hắn chạy khắp nhà, hắn bị đánh đến nỗi tróc da tróc thịt.

Sau khi hả giận, ba hắn đến phòng hắn hỏi, vì sao bỏ học?

Khi đó, Chính An nằm trên giường khi nghe ba hắn hỏi xong, hắn im lặng không trả lời, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Còn ba của Chính An cũng chỉ có thể thở dài đành chịu, nói: Đủ lông đủ cánh rồi, làm trụ cột gia đình như ta đây cũng không quản được ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm đi.

Chỉ như thế, Chính An đã thoát khỏi thời đại học sinh đau khổ của hắn, đi đến thời đại đi làm đẹp đẽ.

Nhưng vì không có bằng tốt nghiệp đại học nên kiếm được việc làm đối với Chính An là cả một vấn đề, gặp đủ mọi trở ngại nhưng hắn vẫn vui vẻ đi gặp chủ quản của mỗi công ty, thường xuyên nghe lời chỉ trích, châm chọc, mà Chính An vẫn vui vẻ cười, luẩn quẩn nghĩ trong đầu, nơi này không nhận ta, tự sẽ có nơi khác nhận ta.

Có lẽ vì sự lạc quan của Chính An, rất nhanh, Chính An đã tìm được một công việc có thu nhập tốt, nhân viên tiếp thị bảo hiểm.

Giống như mọi ngày, mặt cười mãi mãi vui vẻ, mãi mãi không có thái độ giận dữ, mãi mãi vui vẻ cười đùa, là nhân viên tiếp thị bảo hiểm nên không thường xuyên ở công ty, nhưng Chính An vẫn có thể hoà nhập cùng những đồng nghiệp khác, rất nhiều người đều nói Chính An là một viên đạn cười, luôn có thể đem chuyện nghiêm trọng rắc rối thành chuyện ấm áp, tất cả cũng chỉ vì nụ cười của hắn.

Có lẽ là tình cờ, có lẽ do ông trời đã an bài, Chính An trong một lần đi tiếp thị khách hàng, đã nhìn thấy người đó: Lâm Hạo Hải.

Lâm Hạo Hải, tốt nghiệp đại học đã là một người thừa kế công ty, từ nhỏ đã tinh anh kiêu ngạo, tự tin, thậm chí là ngạo mạn. Từ nhỏ, đã được ảnh hưởng giáo dục theo lối Anh Quốc, làm chuyện gì vĩnh viễn cũng phải có lí, đối với bất kì việc gì cũng nghiêm túc một cách lạ thường, đặc biệt là đời sống riêng tư, không cho phép lơ là dù chỉ một chút, chỉ vì hắn là Lâm Hạo Hải.

Hôm đó, thời tiết rất tốt, Chính An vẫn như thường ngày, bận rộn tới lui phỏng vấn, vì là ngày nghỉ, cho nên trên cơ bản mỗi nhà, mỗi hộ đều có người ở nhà, mà nụ cười của Chính An cũng khiến cho rất nhiều người mua bảo hiểm.

Lần đó mở cửa, ô, không theo cách nói của Chính An thì đó là ông trời an bài, an bài giây phút cánh cửa của ngôi nhà xa hoa đó mở ra, Chính An bắt đầu mối tình đầu tiên.

Chính An trước giờ chưa từng yêu bất kì người nào, cho dù là phụ nữ hay là đàn ông, nhưng cái người hắn yêu tên là Lâm Hạo Hải đó, cả đời này có lẽ cũng không yêu hắn.

Ngày đó, vì công ty của Chính An đưa ra hợp đồng điều kiện bảo hiểm, cho nên trong lúc Hạo Hải quan sát đọc tỉ mỉ, ngay lúc đọc và kí bản hợp đồng, Chính An đã trở thành người quản lí bảo hiểm của tên Hạo Hải này.

Hôm đó Chính An rất vui, vì hắn biết mình đã yêu rồi, yêu khách hàng của hắn, lúc đó Chính An không chú ý tới giới tính người mình yêu, địa vị của người đó, còn cả thái độ của người đó nữa.

Tìm được tình yêu thực sự nụ cười của Chính An càng lúc càng rạng rỡ hơn, mọi người ai cũng thích Chính An, mọi người đều hi vọng Chính An có thể ở bên cạnh mình làm mặt trời nho nhỏ, nhưng Chính An lại bắt đầu bận rộn lên, không phải là vì công việc, mà là vì Lâm Hạo Hải.

Lần gặp thứ hai, vẫn là vào ngày nghỉ, Chính An lại một lần nữa bước tới ngôi nhà xa hoa của người đó, Chính An mở miệng nói với tên đó: Tôi thích Anh, tôi muốn qua lại với anh!

Đương nhiên, Chính An vẫn có được một sự đáp trả, một cú đấm rất mạnh, còn có cả tên thịnh nộ của tên Hạo Hải đó, Chính An bị hắn tóm cổ ra khỏi nhà, sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh.

Khi đó, Chính An ngơ ngác đứng trước nhà hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười, còn có vết bầm tím, cơn đau như được nụ cười xoa dịu đi, Chính An dường như không thấy đau nữa.

Chính An luẩn quẩn trong đâu: '' Có lẽ vì anh ấy không hiểu ta, cho nên anh ấy từ chối ''

Cứ như vậy, Chính An không ngừng suy nghĩ về Lâm Hạo Hải, mãi mãi trên mặt vẫn là nụ cười, nụ cười của Chính An cũng giống như một ngày nắng ấm.

Nhưng cái mà Hạo Hải thấy được từ con người này căn bản chính là biến thái, bệnh tâm thần, một người vĩnh viễn cứng nhắc như hắn tuyệt đối không chấp nhận được có một người đàn ông yêu mình, thậm chí rất khó tưởng tượng chuyện mình cũng trở thành người đồng tính, cho nên hôm đó hắn đã đánh Chính An.

Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ báo cảnh sát đó!

Đây là câu nói đầu tiên sau lần Lâm Hạo Hải đánh Chính An.

Chính An từ nhỏ đã bị nói là thiếu dây thần kinh mà nói thì cảnh cáo như vậy như là không tồn tại.

Cứ như vậy, Chính An bị tạm giam tất cả 3 lần,nhưng sau khi được thả Chính An vẫn như cũ tiếp tục hành động thổ lộ của mình, dù thế nào cũng không ngăn được, ngay cả khi bị công ty khai trừ cũng là vì như vậy.

Sự việc rất nhanh đã truyền tới tai ba của Chính An, ba Chính An trước giờ theo lối phong tục truyền thống cố hủ lần đầu nghe thấy từ đồng tính luyến ái, mà những từ đó lại dùng trên người con trai nhỏ nhất của ông, ba Chính An tức giận bất chấp sự phản đối của mọi người, dứt khoát đuổi con trai út của mình ra khỏi nhà.

Một thân một mình Chính An đi trên đường lớn, trên người còn chưa kịp thay bộ đồ ngủ, trong túi chỉ còn lại hai đồng tiền do lần trước giặt quần áo quên lấy ra.

Đêm đó, Chính An vẫn cười, cười ba, anh chị em không hiểu được là do họ bị tụt hậu, họ không chịu thích ứng, chỉ cần qua một khoảng thời gian, họ sẽ lại chấp nhận mình thôi, vì họ thương mình mà.

Chính An không có việc làm cũng không có nhà ở, nhìn thấy Lâm Hạo Hải, Chính An cười, cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cười hớn hở chạy đến chiếc xe của Hạo Hải, tiếng thắng xe khẩn cấp và sự tức giận của người đó chứng minh, Chính An không phải là người được hoan nghênh.

Ngươi rốt cuộc muốn sao hả?

Tôi thích anh á! Anh xem, tôi đã đem chuyện từ bé của tôi kể hết cho anh nghe, anh không có một chút xíu nào thích tôi hay sao?

Ngươi biến thái, ta là đàn ông mà!

Tôi biết a, tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi chỉ thích anh thôi.

Ngươi... Ngươi tránh ra cho ta, ta sẽ không thích ngươi đâu!

Nhưng, tại sao vậy? Tại sao anh không thể thích tôi như tôi thích anh, thực ra tôi không cần anh phải thích tôi nhiều, chỉ cần anh thích tôi một chút xíu thôii, một chút xíu là được rồi!

Bởi vì ngươi rất xấu, rất ngốc, ngươi là kẻ khố rách áo ôm, ngay cả sự giáo dục cơ bản ngươi còn không có, ngươi hiểu không?

Ồ, tôi biết rồi, có phải tôi trở nên đẹp hơn, tôi có tiền, tôi có giáo dục, anh sẽ thích tôi?

Sáng sớm hôm đó, buổi sáng ngày thứ hai bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, Chính An vẫn vui vẻ cười

Phải làm sao mới có tiền đây?

Đây là chuyện phiền lòng trước mắt của Chính An, hắn không biếtđánh bạc, không biết cướp, thậm chí là đánh nhau.

Có lẽ là sự thật đột ngột, không hiểu sao mà hô hấp trở nên khó khăn,không hiểu sao được đưa vào bệnh viện, không hiểu sao lại biết được mình sắp rời khỏi thế giới này.

Ngồi trên giường bệnh, Chính An hỏi một câu với cô y tá đang thương xót cho mình: Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian có thể sống nữa?

Nếu như dùng thuốc hỗ trợ thì có hơn một năm...

Còn không dùng thuốc?

Ba tháng!

Vậy, đây là cái gì vậy?

Giấy hiến xác, đây là vì.....tiên sinh....

Vậy có phải tôi sẽ lấy được tiền?

Vâng, nhưng anh

Tôi không có người thân, cho nên tôi có thể kí, nhưng tôi có thể lấy tiền trước khi hiến xác không, dù sao tôi cũng sắp chết rồi, để tôi dùng trước có được không?

Việc này phải thương lượng với thân nhân của người bệnh kia, anh phải chờ

....

Ừm, được!

Hôm đó, Chính An nằm trên giường mở cửa sổ nhìn cảnh sắc màu xanh xinh đẹp bên ngoài...

Một triệu a, mình phải dùng sao đây?

Ừm, hai trăm ngàn cho em gái làm của hồi môn, hai trăm ngàn cho anh hai, còn một trăm ngàn cho ba mẹ dưỡng gia, hâh, còn lại năm trăm ngàn ta tự dùng, ta chưa từng dùng qua số tiền nhiều như vậy!

Một ngày, Chính An bước ra khỏi bệnh viện, đi vào văn phòng luật sư rất sang trọng, trịnh trọng trả mười ngàn tiền phí dịch vụ cho luật sự, còn lấy từ trong bộ đồ mới mua của mình ra một quyển sổ tiết kiệm.

Chờ hôm nào tôi chết, thì đưa cho ba tôi.

Chính An cảm thấy rất vui vì hắn có thể cho ba mẹ mình một chút tiền.

Rất nhanh, Chính An mời gia sư tại nhà dạy mình lễ nghi, dạy mình quy tắc của tầng lớp thượng lưu, còn mua bộ quần áo nhãn hiệu quốc tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com