018
Trên mặt băng có không ít lều vải chưa dỡ, khung cảnh mờ tối yên tĩnh.
Trong bãi đậu xe có bốn chiếc.
Huỳnh Hoàng Hùng quan sát, ba chiếc bị tuyết phủ kín, hoặc là đậu ở đây chưa lái đi, hoặc là ở lại câu cá không về.
Chỉ có một chiếc phủ tuyết lác đác trên nóc, chính là Bắc Kinh A1111.
Huỳnh Hoàng Hùng xách đèn chiếu sáng bước lên mặt hồ rồi đi sâu vào trong.
Đỗ Hải Đăng là người có tính kỷ luật nghiêm ngặt và tranh thủ thời gian. Lựa chọn rạng sáng đi câu cá, không có khả năng sẽ ngủ sau khi đến đây.
Rất có khả năng anh đang câu cá một mình ở nơi nào đó.
Bốn phương tám hướng chỉ có tiếng tuyết rơi, bông tuyết thỉnh thoảng rơi xuống mi mắt Huỳnh Hoàng Hùng, không hề tan ra.
Huỳnh Hoàng Hùng đi cực chậm.
Mặt băng hơi trơn, còn phải tránh giẫm trúng lỗ băng của những người câu cá khác.
Lỗ băng khoan xong gặp tuyết rơi, chưa kịp đóng thành lớp dày mà đã bị tuyết phủ kín chẳng khác nào cạm bẫy, lỡ đạp trúng thì sẽ lọt ngay xuống hồ.
Huỳnh Hoàng Hùng xách theo chiếc đèn con, một vầng sáng nho nhỏ hắt xuống mặt băng.
Cậu cẩn thận tránh đi mọi vùng băng khả nghi, đi khoảng nửa tiếng, rốt cuộc mặt băng thu hẹp lại, lờ mờ trông thấy cây cối ven hồ.
Tuyết rơi dày đặc, thỉnh thoảng lộ ra mấy cành khô.
Đi thêm tầm mười phút, nơi những dãy núi tuyết trùng điệp hùng vĩ giao nhau hiện ra một vầng sáng mờ nhạt.
Tìm được rồi.
Huỳnh Hoàng Hùng dừng lại, trên mi mắt đọng một lớp sương trắng mỏng, cậu khó nhọc giơ bàn tay đông cứng lên phủi lông mi.
——
Trong lều vải rộng rãi sáng sủa, máy sưởi bật rất mạnh, Đỗ Hải Đăng cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Bên trái anh có một chiếc bàn đơn giản, trên đó đặt một bình giữ nhiệt đựng trà gừng nóng hổi.
Và một quyển tiểu thuyết huyền nghi mới xuất bản.
Trong lúc câu cá Đỗ Hải Đăng sẽ tranh thủ đọc truyện, anh đặc biệt yêu thích thể loại huyền nghi suy luận, mỗi tuần trợ lý sẽ chọn một quyển mới đưa đến.
Một tay Đỗ Hải Đăng lật sách, tay kia cầm cần câu.
Tiểu thuyết mở đầu bằng một vụ án chặt xác, tác giả cực kỳ am hiểu không khí huyền nghi, Đỗ Hải Đăng đang đọc say sưa thì "xì xì xì", tiếng máy khoan điện chói tai đột ngột vang lên.
Trong thung lũng tuyết yên tĩnh nghe rõ mồn một.
Đỗ Hải Đăng nhíu mày, có người đang khoan băng gần đây.
Xì xì xì.
Xì xì xì.
Xì xì xì.
Sau một loạt âm thanh chói tai, mọi thứ trở lại yên tĩnh như cũ.
Chỉ có tiếng bông tuyết rơi xuống nóc lều.
Đỗ Hải Đăng tiếp tục đọc truyện.
Huỳnh Hoàng Hùng khoan hai lỗ băng, một lỗ trong lều, một lỗ bên trái lều khoảng một mét.
Sau khi dựng lều, Huỳnh Hoàng Hùng cố định lại bốn góc cho chắc rồi vào lều trải đệm.
Trải đệm xong, hai cánh tay Huỳnh Hoàng Hùng đã đông cứng, cậu bật lò sưởi hơ ấm tay rồi đi tới lỗ băng, ngồi xuống cầm lưới lọc vớt băng vụn trong lỗ ra, thả cần câu xuống, sau đó ra cửa lều quan sát tình hình.
Cậu vén góc màn lên, cách đó khoảng một mét có một túp lều to gấp đôi lều cậu, ánh đèn sáng trưng, loáng thoáng lộ ra một bóng người mờ mờ.
Huỳnh Hoàng Hùng lại nhìn về phía lỗ băng thứ hai mình khoan, tuyết rơi mạnh phủ lên một lớp mỏng nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng lỗ băng.
Cậu vừa định buông màn xuống thì bóng người trong lều đối diện bỗng nhiên cử động.
Cái bóng càng lúc càng lớn.
Gần như cùng một lúc, Huỳnh Hoàng Hùng vén màn lên.
Trong lều hơi nóng nên Đỗ Hải Đăng kéo màn ra cho thoáng, không khí mát lạnh lập tức ùa vào.
Đồng thời anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trời tờ mờ sáng, tuyết rơi ào ạt, thiếu niên cầm lưới lọc ra ngoài đổ vụn băng.
Ánh đèn vàng cam hắt ra từ trong lều chiếu sáng làn da trắng như tuyết của thiếu niên, có một cảm giác không chân thực.
Ánh mắt Đỗ Hải Đăng lướt qua Huỳnh Hoàng Hùng.
Thiếu niên cũng cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen.
Qua màn mưa tuyết, hình như thiếu niên nhìn sang chỗ anh, sau đó cầm lưới lọc quay lại lều vải.
Đỗ Hải Đăng nhìn mấy giây rồi buông màn xuống, lần này anh không đóng kín mà chừa lại một khe hở để thông khí.
Lật tiểu thuyết, nửa ngày trôi qua mà chỉ đọc được mấy dòng.
18 tuổi, thứ Ba đến câu cá, không đi học sao?
Đỗ Hải Đăng rất ít khi thấy người trẻ tuổi đi câu cá, câu cá trên băng lại càng hiếm hơn.
Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh, Đỗ Hải Đăng cúi đầu, thì ra là một con cá lóc bông nhảy lên khỏi mặt nước rồi vùng vẫy trên băng.
Đỗ Hải Đăng khom người nhặt con cá lên thả xuống lỗ băng, nó lập tức bơi đi với tốc độ ánh sáng.
......
Bên kia, Huỳnh Hoàng Hùng cũng câu được một con cá mè.
Cậu hơi đói nên thuần thục mổ cá rồi bỏ lên vỉ nướng, phết dầu làm món cá nướng đơn giản nhất.
Chẳng bao lâu sau, mùi thơm đã tràn ngập khắp lều, mùi sữa, mùi cá.
Chẳng biết lều bên cạnh có ngửi thấy không nữa.
Huỳnh Hoàng Hùng nhai thịt cá thơm mềm, trước mắt hiện lên bóng người thoáng thấy trong tuyết.
Nhìn không rõ mặt lắm, chỉ thấy đại khái hình dáng của Đỗ Hải Đăng.
30 tuổi, lứa tuổi chững chạc và cuốn hút nhất của đàn ông.
Lâm Phong Trí đã viết trong nhật ký ——
[ Tim mình đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ, chưa từng thấy người nào đẹp trai đến vậy!]
[ Ông trời ơi, cho con hẹn hò với chú ấy đi mà! Con thích chú ấy lắm, thích cực kỳ luôn!]
[CKY! Hôm nay gặp được chú Hải Đăng rồi, chỉ thấy từ xa thôi, chú tỏa sáng thật đấy! Cầu mong đêm nay sẽ mơ thấy chú!]
......
Ăn xong cá mè nướng, Huỳnh Hoàng Hùng uống hết một hộp sữa tươi rồi tiếp tục đọc sách câu cá.
Thời gian dần trôi, mới ba giờ chiều mà trời đã tối đen, Huỳnh Hoàng Hùng đóng sách lại.
Trong thùng nước màu đỏ dưới chân có hai con cá bơi qua bơi lại.
Cậu đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó mặc áo khoác ra ngoài dỡ lều.
Ra khỏi lều, cái lạnh buốt giá lập tức xua tan hơi ấm trên người.
Nhiệt độ không khí thực sự quá thấp, khoảng âm mười độ.
Huỳnh Hoàng Hùng hơi co ro.
Cậu dỡ lều gây ra tiếng động rất lớn, Đỗ Hải Đăng giơ tay lên nhìn đồng hồ.
3 giờ 12 phút.
Về sớm vậy sao.
Mí mắt Đỗ Hải Đăng khẽ động.
Dọn đồ xong, Huỳnh Hoàng Hùng nhìn về phía lỗ băng mình khoan sáng nay, nó đã bị tuyết lấp kín.
Nhưng chỉ có cậu biết dưới lớp tuyết kia là một cái bẫy.
Cậu sẽ rơi xuống hồ băng.
Cậu đã tính toán kỹ càng lỗ băng kia.
Nếu Đỗ Hải Đăng không kịp tới cứu thì cậu vẫn có thể tự leo lên mặt băng.
Nhưng nước hồ rất lạnh, dù thế nào cũng không tránh khỏi bị đông cứng.
Cậu biết.
Nhưng muốn được thì phải có mất.
Xứng đáng.
Huỳnh Hoàng Hùng xách thùng nước đi thẳng tới lỗ băng tự tay mình khoan.
Sau đó.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, thùng đỏ rơi xuống mặt băng, hai con cá văng ra quẫy mạnh.
Lớp băng mỏng vỡ vụn, thân hình gầy gò rơi xuống hồ.
"Cứu, tôi, với......"
Đây là lần đầu tiên Đỗ Hải Đăng nghe thấy giọng Huỳnh Hoàng Hùng.
Kèm theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Đỗ Hải Đăng lập tức vớ lấy dây cứu sinh lao ra khỏi lều, tuyết rơi thưa thớt hơn, một chiếc thùng màu đỏ nằm chỏng chơ trên mặt băng.
Đỗ Hải Đăng cấp tốc lao tới chỗ thùng đỏ, khi tới gần anh thấy Huỳnh Hoàng Hùng bị mắc kẹt trong lỗ băng, hai tay cố sức bám vào mặt băng.
Tiếng băng nứt răng rắc, Đỗ Hải Đăng không tiến thêm nữa.
Anh dừng lại rồi quăng dây thừng đúng ngay lỗ băng, "Đừng sợ, nắm lấy sợi dây đi."
Nước hồ mùa đông lạnh thấu xương, ngay khi Huỳnh Hoàng Hùng rơi xuống thì tay chân không còn thuộc về cậu nữa, tê cứng chết lặng, mắt cũng bị khí lạnh làm nhòe đi, cậu cố giữ bình tĩnh, phán đoán phương hướng dây thừng, nghe bên trái có tiếng vật gì đó rơi xuống, cậu vận hết sức lực, duỗi ra ngón tay cứng ngắc nắm lấy sợi dây.
Cảm nhận được đầu dây còn lại bị kéo, sợ cậu ngất đi giữa chừng nên Đỗ Hải Đăng cổ vũ cậu, "Cậu làm tốt lắm, giờ từ từ nắm tay lại đi, đúng rồi, đừng sợ, không sao đâu......"
Lông mi Huỳnh Hoàng Hùng bắt đầu đóng băng, mắt ngày càng mờ đi, cậu nghe lời Đỗ Hải Đăng, chậm chạp nắm chặt tay lại.
"Giỏi lắm." Đỗ Hải Đăng tiếp tục cổ vũ cậu, đồng thời âm thầm kéo dây, "Nắm chặt thêm chút nữa, đúng rồi, như vậy đó......"
Thiếu niên nhẹ đến kinh ngạc, Đỗ Hải Đăng chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực đã kéo cậu lên khỏi lỗ băng, kéo tới trước thêm một đoạn, Đỗ Hải Đăng phán đoán mặt băng không bị ảnh hưởng mà đủ dày, anh thả dây xuống rồi chạy nhanh tới chỗ Huỳnh Hoàng Hùng.
Thiếu niên nằm rạp trên mặt băng, quần áo ướt đẫm, không cách nào xác định được tình trạng, Đỗ Hải Đăng ngồi xuống đỡ vai Huỳnh Hoàng Hùng, "Cậu ——"
Một giây sau, thiếu niên ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trắng bệch như giấy đập vào mắt Đỗ Hải Đăng.
Toàn thân Huỳnh Hoàng Hùng run cầm cập, lạnh đến nỗi hoa mắt, chẳng chút do dự nhào vào lòng Đỗ Hải Đăng rồi nắm chặt cổ áo anh, bờ môi tím tái vì lạnh.
Trong ngực Đỗ Hải Đăng như ôm một cái tủ đông, khí lạnh không ngừng tấn công anh.
Áo len mỏng chẳng mấy chốc cũng ướt theo.
Anh ôm Huỳnh Hoàng Hùng bằng một tay rồi đi nhanh về lều.
Lều vải rất ấm, Đỗ Hải Đăng hất ra tấm chăn mỏng trên đệm, vừa định đặt Huỳnh Hoàng Hùng xuống thì thấy cậu nhắm nghiền mắt, hai tay níu chặt anh không buông, càng run dữ dội hơn.
Đỗ Hải Đăng không gỡ Huỳnh Hoàng Hùng ra mà kéo chăn đắp cho cậu, sau đó cầm điện thoại gọi tới bệnh viện, trong thung lũng này có một bệnh viện tư nhân ngay dưới chân núi.
Gọi xong, Đỗ Hải Đăng ném điện thoại đi rồi vặn nắp bình giữ nhiệt, mùi nước gừng nóng hổi bốc lên, Huỳnh Hoàng Hùng không tỉnh táo lắm nên môi mím chặt, anh vạch miệng thiếu niên ra đổ cho cậu mấy ngụm nước gừng nóng.
Uống xong Huỳnh Hoàng Hùng có vẻ khá hơn đôi chút, mặc dù vẫn rất tệ nhưng sắc mặt không còn tái nhợt đáng sợ nữa.
Trong lúc chờ xe cấp cứu, Đỗ Hải Đăng mới rảnh nhìn kỹ Huỳnh Hoàng Hùng.
Anh đã cứu viện trên băng không chỉ một hai lần, từng thấy nhiều người câu cá lọt xuống hồ nhưng đây là lần đầu tiên gặp người đuối nước bình tĩnh và chịu hợp tác như vậy.
Mà thiếu niên này chỉ mới 18 tuổi.
Huỳnh Hoàng Hùng lẩm bẩm mấy tiếng, bỗng nhiên rúc vào ngực Đỗ Hải Đăng, trên vầng trán đầy đặn rịn ra mồ hôi lạnh. Đỗ Hải Đăng lấy khăn lau đi cho cậu.
Hai mươi phút sau xe cấp cứu đến.
Huỳnh Hoàng Hùng nằm trong ngực Đỗ Hải Đăng, nhân viên cứu hộ muốn đặt cậu nằm trên cáng cứu thương nhưng Đỗ Hải Đăng sải chân bước thẳng lên xe.
Nhân viên cứu hộ không khỏi bối rối, sau khi lên xe mới biết được nguyên nhân.
Thiếu niên ôm người đàn ông rất chặt, bác sĩ và y tá hợp sức lại cũng không gỡ nổi ngón tay cậu ra.
"Khám trước đi." Đỗ Hải Đăng cắt ngang bọn họ rồi nói sơ qua tình hình của Huỳnh Hoàng Hùng.
Bác sĩ gật đầu, lập tức ngồi xuống khám cho cậu.
"Không bị va chạm hay ngoại thương gì cả." Bác sĩ kiểm tra rồi nói, "Tình trạng cụ thể thế nào phải về bệnh viện kiểm tra toàn diện mới biết được."
Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng khắp thung lũng tuyết, lao nhanh ra khỏi đó để đến bệnh viện tư nhân dưới chân núi.
Mấy y tá đồng tâm hiệp lực, rốt cuộc gỡ được hai tay Huỳnh Hoàng Hùng đang ôm eo Đỗ Hải Đăng ra.
Huỳnh Hoàng Hùng được khiêng lên xe đẩy.
"Phù." Y tá trưởng thở hồng hộc, "Mau đưa đi kiểm tra đi."
Y tá đẩy xe chạy.
"Còn anh theo tôi đi đóng tiền." Y tá trưởng liếc nhìn Đỗ Hải Đăng.
Âm mười hai độ mà chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, y tá trưởng cũng thấy lạnh giùm anh.
Nhưng khí thế Đỗ Hải Đăng quá uy nghiêm nên y tá trưởng không dám nhìn thêm lần thứ hai, dẫn anh đến quầy thu ngân rồi rời đi.
Bác sĩ thu ngân gõ bàn phím, "Tên bệnh nhân."
Đỗ Hải Đăng gọi điện cho Bùi Anh Tú.
"Tên bartender ở Oxygen."
Chỗ Bùi Anh Tú đang rất ồn ào, hắn vội đi tới một góc yên tĩnh, "Hả?"
Đỗ Hải Đăng hỏi lại lần nữa.
Bác sĩ sau quầy liếc trộm Đỗ Hải Đăng một cái.
Bùi Anh Tú mờ mịt nhưng vẫn trả lời trước, "Hùng hả? Là Huỳnh Hoàng Hùng......"
Bíp.
Đỗ Hải Đăng cúp máy.
Sau đó nói với bác sĩ.
"Huỳnh Hoàng Hùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com