Phần 14. Không thể sống thiếu Google (2)
Tôi đã khóc. Đêm hôm qua tôi đã khóc, không biết vì lí do gì, còn sáng hôm nay nếu như tôi khóc thì chắc chắn là vì không biết giấu mặt vào đâu.
--
Mọi người ra khỏi phòng sau khi để lại cho tôi một chiếc laptop có chứa một đoạn video. Negav có thói quen đặt chân máy quay lại vài phút ngẫu nhiên trong những cuộc họp mặt của chúng tôi để giữ làm kỉ niệm, nhưng hôm qua em đã sững sờ đến mức để máy quay chạy tận bốn mươi phút mà không nhớ tắt.
Tôi chuồi mình vào chăn, chỉ để cái đầu thừa ra hướng lên màn hình. Hôm qua, khi tôi nắm tay Hải Đăng, anh cũng đan tay vào tay tôi rất chặt.
"Đỗ Hải Đăng, quà Giáng Sinh của tôi đâu?"
Hải Đăng ngồi thẳng lưng đáp:
"Anh không có."
Tôi cười sặc, tay vừa với lấy ly rượu thì Hải Đăng đã đẩy ra.
"Anh đừng nói là anh hẹn hò với tôi một ngày sau khi bác sĩ Thiên Kim nói với anh rằng cô ấy có bạn trai thì anh cũng định chia tay tôi một tuần sau khi bác sĩ Thiên Kim nói với anh là cô ấy thật ra đách có tay bạn trai nào hết mà cô ấy yêu anh đấy nhé. Bao giờ anh đem mẹ mới về cho Lam Anh?"
Giọng anh Isaac vang lên sắc gọn:
"Thật sự có chuyện đó?"
Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn gì đó trước mặt mình, còn Hải Đăng lại nhìn tôi chăm chú.
"Anh không phải người như vậy."
"À...", tôi lắc lắc bàn tay đang nắm tay anh. "Đúng rồi, anh không phải người như vậy. Vì tôi ám anh từ nhà đến tận bệnh viện, anh nên kiên nhẫn chờ một thời gian nữa rồi hãy hẹn hò nhé. Vất vả cho anh rồi."
Hải Đăng đưa cốc rượu lên môi rồi lại buông xuống. Loáng thoáng có ai đó nói với anh "uống một chút đi, không say đâu", Hải Đăng trả lời rằng vì là Giáng Sinh nên dễ có ca bệnh bất ngờ.
"Hải Đăng, anh tặng cô ấy hai chiếc vé xem phim tôi thích vào đúng ngày tôi đã hẹn anh. Tôi hào hứng nói với cô ấy rằng sẽ đi xem phim với anh, tìm nhà hàng để hẹn anh, sau đó cô ấy đưa vé ra cho tôi nói rằng đây là vé anh tặng cô ấy, bây giờ tôi cầm lấy đi rồi có thể mua cho anh bỏng ngô cỡ lớn? Tôi không giàu, đúng, nhưng tôi cũng không cần phải bị coi là trò cười như thế chứ?"
Pháp Kiều và anh Thái Sơn tự nhiên lại vật lộn với nhau ở sát cây thông. Anh Isaac gầm lên một tiếng "Pháp Kiều!", Pháp Kiều ngồi yên nhưng vẫn gắt gỏng:
"Trần Đăng Dương, cậu bỏ tay ra đi. Nắm nắm làm gì nữa, về đây có chúng tôi thương cậu."
Dù vừa xem vừa bàng hoàng vì sự thật thà của chính mình, tôi cũng phải rơi nước mắt vì Pháp Kiều của tôi. Bình thường chúng tôi chỉ giành ăn và đánh nhau vì bản vẽ, không ngờ lại có lúc cậu ấy bất chấp việc hàng ngày ôm không nổi một thùng giấy vụn để lao tới đánh một người làm tổn thương tôi.
Có lẽ tôi sẽ xem xét lại việc mặc chiếc quần hồng chấm bi Pháp Kiều tặng hôm qua, để tôn vinh tình bạn cao cả này.
Anh Minh Hiếu từ tốn nói:
"Hải Đăng, anh giải thích một chút đi. Đăng Dương không nhớ gì đâu, anh chỉ cần nói với chúng tôi thôi."
Anh Minh Hiếu yêu cầu giải thích với mọi người, nhưng Hải Đăng lại quay sang nhìn tôi. Pháp Kiều vẫn gầm gừ đòi Hải Đăng buông tay, anh ngược lại còn nắm thêm một bàn tay khác.
"Anh vừa ở rạp chiếu phim về."
Tôi cười nhạt:
"Ha, thấy chưa? Ba mươi vé xem phim của tôi đã đủ bù đắp chưa? Hai người hẹn hò vui vẻ chứ?"
"Anh ở rạp về. Một mình. Xem Toy story, mười lăm phút đầu chỉ mở quảng cáo nước cam em thích. Không phải ba mươi vé em mua, là một trăm hai mươi vé anh mua."
Ngừng một chút, Hải Đăng quay về phía mọi người bổ sung thêm:
"Anh mua từ ba tháng trước. Có lần đi xem Khách sạn Transylvania, tận năm đứa trẻ con ngồi ở hàng ghế trước ồn ào mà bố mẹ chúng vẫn không nhắc nhở, Đăng Dương bỏ khỏi ghế ngồi, núp sau mấy lưng ghế của đám trẻ con đó nói bằng giọng thều thào rằng ma cà rồng sẽ tới ăn thịt tất cả trẻ con trong rạp. Bọn trẻ vừa khóc vừa nháo nhào bỏ chạy, Đăng Dương bình tĩnh trở lại ăn bỏng ngô như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tưởng tượng Trần Đăng Dương chen lấn với bầy trẻ con rồi vất vả bày mưu xử lý từng đứa từng đứa một trong ngày Giáng Sinh thì rất mệt mỏi, anh nghĩ thôi thì cứ thuê đứt một rạp chiếu để cho Đăng Dương không phải tốn quá nhiều calo."
Pháp Kiều đã ngưng nhấp nhổm ở tại chỗ ngồi, Bảo Khang lại hỏi:
"Vậy còn hai vé đó..."
"Rạp chiếu tặng kèm anh khi anh bao rạp. Anh có một trăm vé rồi thì không cần hai vé nữa, anh đem tặng Thiên Kim."
Ai đó thở mạnh, rồi Negav ngập ngừng nói:
"Nên hai người chia tay vì một cặp vé xem phim?"
Hải Đăng lắc đầu.
Tôi nói với mọi người rằng tôi thay đổi rồi. Trước đây tôi nghĩ tôi thích Hải Đăng và muốn hẹn hò với anh, chỉ cần chừng đó thôi là được. Tôi thích được nắm tay, được ôm, được hôn, được mặc áo đồng phục bệnh viện. Tôi cũng thích tin nhắn đến nỗi thức dậy hai tiếng một lần để kiểm tra điện thoại. Tôi chỉ cần ở Hải Đăng chừng đó thứ, tôi không cần anh phải yêu tôi.
Tôi hỏi Hải Đăng, anh không yêu thì vì sao anh lại chạy qua nửa thành phố để đưa cho tôi vài gói vitamin vô dụng.
Tôi nói nếu như Hải Đăng nhập vai giỏi đến như vậy thì làm ơn đừng nói chuyện mổ xẻ khoan hộp sọ dò mạch máu với bác sĩ Thiên Kim nữa, hãy chơi thử game nhập vai mà tôi với Huỳnh Hoàng Hùng đang chơi cùng nhau đi, tôi sẽ tặng anh toàn bộ vật phẩm của mình.
Tôi không hỏi, có ai đó hỏi Hải Đăng rằng anh có yêu Đăng Dương không. Nếu yêu thì nói, không yêu cũng phải nói, Trần Đăng Dương bây giờ đã bắt đầu biết giữ anh rồi nên anh đừng chỉ như mười tháng trước. Đăng Dương không chỉ sinh ra để chạy theo người khác, Đăng Dương cũng phải được yêu thương.
Tôi trực tiếp nhảy tới ba phút sau. Tôi thấy mình đang ngồi cạnh Pháp Kiều và anh Thái Sơn, vậy là tôi đã biết câu trả lời. Vậy là kết thúc. Đoạn video còn hơn mười phút, tôi chần chừ mãi mới bấm xem.
Đáng ra tôi không nên xem, vì đây thật sự là phần hay nhất mà Bảo Khang nói.
Tôi thấy mình khóc. Là khóc thật, khóc như một đứa trẻ con. Mọi người đã tản ra khỏi ống kính máy quay. Hải Đăng tới bên cạnh tôi, tôi không những không ngẩng cao đầu tát anh hay đuổi anh đi mà còn lu loa nói với anh rằng vì sao lại không thích tôi, tôi cũng đáng yêu mà. Tôi vừa lau nước mắt vừa nói:
"Anh có biết bệnh rối loạn thần kinh tim không?"
Hải Đăng không trả lời.
"Hồi tháng hai, những lúc tim đập nhanh hay khó thở em đều nghĩ là vì em bị bệnh thần kinh. Nhưng em đã uống thuốc tận mười tháng rồi, vì sao đến bây giờ tim em vẫn đập nhanh chứ? Anh là bác sĩ nên anh chịu trách nhiệm đi, anh yêu em thì em sẽ hết bệnh thần kinh ngay, thật đấy."
Tôi vừa nói vừa nấc, Hải Đăng đưa tay định ôm thì tôi đã lùi ra tránh khỏi.Tôi chửi tục loạn hết cả lên, sau đó lại nói xin lỗi Hải Đăng vì nếu như không phải tôi đề nghị hẹn hò thì anh đã không hẹn hò với tôi, có lẽ sau trò đùa của bác sĩ Lê Thiên Kim thì hai người đã có thể hẹn hò với nhau mười tháng, không chừng bây giờ đã cưới nhau rồi.
Tôi còn xin lỗi vì hôm qua đã đền chân giò cho bác sĩ Thiên Kim, tôi rút ví lấy ra một mớ tiền bảo rằng hồi tháng hai tôi đã lỡ ăn mấy mẩu sô cô la của cô ấy, anh cầm tiền mua trả giúp tôi. Tôi xin lỗi vì đã làm quen với cả khoa Nhi của Hải Đăng rồi tới đó ăn khuya mỗi ngày, tôi mở điện thoại có lẽ là định xóa tên mọi người trong danh bạ. Sau đó, tôi giật lấy điện thoại của Hải Đăng. Hải Đăng không thể đọ lại tâm lý vặn vẹo của một người đang say, anh nhoài người ra lấy điện thoại thì tôi lại phóng vèo lên bám trên người anh thay cho chạy trốn. Tôi vừa ôm anh chặt cứng vừa dùng chân quấn lấy eo không cho Hải Đăng gỡ ra. Quệt nước mũi lên vai áo Hải Đăng, tôi lại tiếp tục khóc.
"Em xin lỗi vì ngày nào cũng nhắn tin, em thích tin nhắn lắm. Em đọc từ đầu đến đuôi, từ đuôi lên đầu, tin nào em cũng đọc vài lần. Em còn phải suy nghĩ xem tin nhắn của em có buồn cười không, huhu, phải buồn cười em mới gửi."
Hải Đăng không dám buông tôi, anh kêu lên:
"Trần Đăng Dương, em làm gì vậy? Trả điện thoại cho anh."
"Em... huhu... Anh không yêu em, em phải thủ tiêu đống tin nhắn này đi."
Tôi xóa sạch mấy ngàn tin nhắn tôi đã gửi cho Hải Đăng trên điện thoại của anh, lại tìm đến một thư mục riêng chứa mấy tấm ảnh xấu xí của tôi để bấm xóa hai lần.
Chi tiết này không có trong đoạn video, nhưng tôi vẫn còn nhớ. Bởi vì tôi vẫn đang đu trên người Hải Đăng như một con gấu túi thì điện thoại của anh có cuộc gọi đến, lại là chuông dành riêng cho bệnh viện. Tôi cuống cuồng trả điện thoại lại cho Hải Đăng, rồi hai chúng tôi cũng biến mất khỏi màn hình.
--
"Mọi người đừng nhìn tôi nữa."
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn ai, cả năm người kia đang tập trung trong phòng khách đợi tôi đi xuống.
Anh Minh Hiếu ho lên một tiếng, Bảo Khang hỏi:
"Xem hết rồi?"
"Ừ."
Tôi kéo cho mình chiếc ghế rồi nhặt lên một miếng bánh quy.
"Dù sao thì tôi vẫn chưa đến mức đuổi theo Đỗ Hải Đăng."
Phụt một cái, anh Phong Hào phun ra một ngụm trà. Anh ho sặc sụa, mọi người nhìn tôi đau khổ. Pháp Kiều dịu dàng nói:
"Cậu không đi giày, chỉ độc đôi tất màu đỏ chạy theo Đỗ Hải Đăng vừa khóc ầm lên vừa nói xin lỗi vì đã phá hỏng Giáng Sinh năm nay của anh ta."
Bảo Khang gãi gãi cằm:
"Nhưng Hải Đăng cũng hơi quá đáng. Không yêu thì không thể ép được, trong khi hai người hẹn hò thì Hải Đăng cũng không làm gì quá sai, kể cả việc chọn cứu Lê Thiên Kim trước. Tôi không nói cậu đúng, có điều anh ấy không có quyền giận cậu, nhất là sau khi thấy cậu khóc như bị Minh Hiếu bắt vẽ lại toàn bộ công trình như thế."
Tôi run run nói:
"Ý cậu là sao?"
"Sau khi cậu chân đất đuổi theo, Hải Đăng vác cậu lên vai rồi đem ném vào nhà vệ sinh dành cho khách. Chúng tôi ngăn không được, Hải Đăng khóa ngoài rồi cầm chìa khóa đi theo, mười lăm phút sau chúng tôi phá khóa lôi cậu ra ngoài."
Tôi đổ gục xuống bàn bất tỉnh.
Một câu "em hết yêu anh rồi" hoành tráng đêm hôm trước cứ như vậy mà tan theo mây khói.
Dù xấu hổ muốn chết, nhưng tôi lại cảm giác như vậy mới đúng là Trần Đăng Dương. Con đường chia tay của Trần Đăng Dương phải là như vậy, ngoài ra không còn con đường nào khác. Một hình thức chia tay nhục nhã nhưng hiệu quả cắt đứt rất cao, bởi vì tôi sẽ không bao giờ dám nhìn mặt Đỗ Hải Đăng thêm một lần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com