Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Hồ ly nhỏ kiều mỵ

Hoàng Cảnh Du ôm Hứa Ngụy Châu ở trong lòng khẽ gọi thử:

"Tiểu Ngụy Châu, Tiểu Ngụy Châu,..."

Sau khi xác nhận người trong lòng không có động tĩnh gì thì đầu ngón tay của Hoàng Cảnh Du bị kẹp giữa hai mông nhỏ của Hứa Ngụy Châu hơi hơi cử động một chút, có điều là cử động tiến sâu cắm vào chứ không phải là dần dần rút ra:

"Tiểu Ngụy Châu... Tiểu Ngụy Châu"

Hứa Ngụy Châu cả ngày hôm nay có lẽ quá mệt mỏi, vì chuyện của Hoàng Cảnh Du mà làm loạn một hồi khóc la cả nửa buổi cho nên mới ngủ say như vậy, để mức ngay cả ngón tay của ai đó ở trong động nhỏ của mình rồi cũng chỉ hơi nhíu mày một chút rồi lại ngủ ngon lành. Hoàng Cảnh Du rất cẩn trọng, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý chi bằng ở ngay tại lúc này ăn hồ ly nhỏ luôn, đến lúc mà hồ ly nhỏ say ngủ này phát hiện ra chắc hẳn Tiểu Cảnh Du Cảnh Du đã nằm sâu ở trong mông người ta rồi. Hoàng Cảnh Du khe khẽ ngồi dậy, thật cẩn thận kéo chăn của Hứa Ngụy Châu vứt sang một bên, lại mang hai chân của cậu nâng lên tách rộng ra, cả một quá Hoàng đó Hoàng Cảnh Du đến thở nhẹ cũng không dám chỉ có thể cố nhịn thống khổ mà quan sát từng biểu cảm sắc mặt của người ta để tùy việc hành động. Hoàng Cảnh Du lấy rất nhiều gel bôi trơn, hắn mang toàn bộ số gel trong lọ ra bôi vào nơi đó của Hứa Ngụy Châu khiến cho nơi đó trở lên bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn, Hoàng Cảnh Du muốn dùng thật nhiều gel để giảm bớt sự khó chịu cho Hứa Ngụy Châu cũng là để cho cậu không bị kinh động mà đột nhiên thức dậy nếu không mọi chuyện của hắn sẽ hỏng bét hết.

Lúc Hoàng Cảnh Du đưa thêm một ngón tay nữa vào động nhỏ chật hẹp kia của Hứa Ngụy Châu, người đang nằm ngay lập tức cử động ưm lên một tiếng, Hoàng Cảnh Du vội vàng giữ nguyên tư thế như vậy rồi đưa tay lên vai của Hứa Ngụy Châu vỗ vỗ theo nhịp. Làm được một lúc mới thấy ở giữa hai đôi lông mày của ai kia không còn có vết nhăn nữa thì Hoàng Cảnh Du mới tiếp tục đút sâu thêm vào, chân của Hứa Ngụy Châu có lẽ không được thoải mái cho nên muốn duỗi thẳng ra có điều lại ngay lập tức bị Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng ngăn chặn, Hứa Ngụy Châu có vẻ không vừa lòng liền muốn xoay người sang một bên, hai đầu ngón tay của Hoàng Cảnh Du cũng theo đó phải đi ra ngoài, Hứa Ngụy Châu khe khẽ ưm một tiếng nho nhỏ.

Hoàng Cảnh Du đợi Hứa Ngụy Châu bình ổn trở lại rồi lại tiếp tục lật ngửa người cậu lại, mang hai chân tách ra như cũ, lần này hắn không có chần chừ nữa, chỉ sợ còn chần chừ thì hồ ly nhỏ kia sẽ thức dậy. Hoàng Cảnh Du nhanh chóng đưa Tiểu Cảnh Du Cảnh Du nóng như gậy sắt đang nung nóng kia tới trước cửa động của Hứa Ngụy Châu chà sát thăm dò, Hứa Ngụy Châu hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng mà miệng nhỏ lại mấp máy:

"Ưm... hừ..."

Trên trán của Hoàng Cảnh Du lấm tấm mồ hôi kìm nén, sắc mặt cũng vặn vẹo vì cố gắng nén nhịn dục vọng của chính bản thân, ngay cả hơi thở của hắn cũng trở nên thô trầm hơn rất nhiều, hắn cúi đầu vào tai của Hứa Ngụy Châu khe khẽ gọi cậu một tiếng:

"Tiểu Ngụy Châu..."

Hứa Ngụy Châu trong vô thức nghe thấy có người gọi mình cũng mơ mơ màng màng ưm ưm đáp lại. Hoàng Cảnh Du dừng lại động tác, Tiểu Cảnh Du Cảnh Du ở bên ngoài động nhỏ của Hứa Ngụy Châu vẫn chưa tiến vào, hắn hít thở một hơi giống như là tập trung sức lực ngay lập tức đẩy người thật mạnh tiến đến, phía trong nơi đó vừa nóng vừa chật hẹp bao lấy gậy sắt như muốn nổ tung kia của hắn. Hứa Ngụy Châu cảm giác đau đớn bất ngờ truyền đến liền giật mình mở lên hai mắt há miệng muốn hét lớn, nhưng mà miệng chỉ vừa mới mở ra được còn chưa kịp phát ra bất cứ tiếng la nào thì đã bị Hoàng Cảnh Du dùng miệng chặn lại, đầu lưỡi của hắn vô cùng điêu luyện khiến cho Hứa Ngụy Châu không biết nên phải làm thế nào đánh đuổi được khuôn miệng kia ra để hít thở, hai tay của Hoàng Cảnh Du nắm chặt lấy hai cổ tay của Hứa Ngụy Châu khóa chặt xuống giường, phía dưới chuyển động đâm tới theo tiết tấu tuy rằng nhanh nhưng lại rất dịu dàng không có điên cuồng như lần ở Tam Á đó. Bởi vì miệng của Hứa Ngụy Châu đã bị Hoàng Cảnh Du dùng đầu lưỡi của mình chế ngự cho nên cậu không có cách nào phát ra tiếng nói chống cự, ngay cả tay chân cậu cũng đều chung một số phận bị khóa chặt không thể nào cử động, trong phòng yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng va chạm của da thịt khiến cho người ta vừa nghe liền đỏ mặt. Hứa Ngụy Châu cảm thấy phía dưới vừa đau đớn vừa trướng đau, miệng không thể nào mở ra cho nên liền uất ức dùng ánh mắt chuẩn bị chảy nước mắt kia nhìn hắn. Hoàng Cảnh Du nhìn thấy Hứa Ngụy Châu như vậy liền dừng lại động tác, hắn nghiêng đầu cho Hứa Ngụy Châu được thông thở, Hứa Ngụy Châu ngay lập tức thở mạnh liên tục, khuôn ngực phập phồng mãnh liệt, sau đó ánh mắt hoảng sợ kia nhìn tới Hoàng Cảnh Du liền như muốn sắp khóc, giọng nói bởi vì thiếu dưỡng khí mà không thể trôi chảy được:

"Anh... anh làm cái gì... đau quá..."

Hoàng Cảnh Du quả thật không động nữa, hắn để Tiểu Cảnh Du Cảnh Du ở trong động nhỏ kia của cậu một lúc rồi cúi đầu xuống bên cần cổ cậu khẽ hôn nhẹ:

"Vẫn còn đau sao?"

Hứa Ngụy Châu dùng chút sức lực còn lại đưa tay đẩy đẩy vai của Hoàng Cảnh Du:

"Đau... đau... anh tránh ra đi..."

Hoàng Cảnh Du vẫn vững vàng đè ở trên người của Hứa Ngụy Châu:

"Tiểu Ngụy Châu chậm đã, là em đang hoảng sợ nên mới như vậy, em từ từ bình tĩnh lại một chút sẽ không cảm thấy đau"

Hứa Ngụy Châu hít thở thật sâu, môi mỏng run run khàn giọng;

"Đau đau... không muốn làm"

Hoàng Cảnh Du cố gắng kiềm chế không ngay lập tức ra vào thật mạnh mẽ, hắn đưa tay vuốt tới mái tóc của Hứa Ngụy Châu dịu giọng:

"Tiểu Ngụy Châu phối hợp với anh, anh chuyển động nhẹ một cái, em xem có còn đau hay là không"

Hố sâu tâm lý về chuyện ở Tam Á lần đó đối với Hứa Ngụy Châu mà nói là rất lớn, cậu nghĩ nơi đó của cậu nhỏ như vậy mà cái kia của Hoàng Cảnh Du lớn như thế chỉ cần đâm tới khẳng định sẽ đau đớn thế cho nên luôn không muốn thử lắc đầu kịch liệt:

"Không không... em không muốn... anh đi ra đi"

Hoàng Cảnh Du cúi đầu hôn vào má của của Hứa Ngụy Châu:

"Tiểu Ngụy Châu đừng sợ, chỉ thử một chút mà thôi, sẽ không đau như em nghĩ"

Hứa Ngụy Châu kiên quyết không muốn, cậu hiện tại có chút hoảng loạn rồi:

"Không không... không thể được... em không muốn"

Hoàng Cảnh Du hôn vào môi của Hứa Ngụy Châu, hắn lần này nhất định phải... cho dù Hứa Ngụy Châu có từ chối đi chăng nữa thì hắn của phải giải tỏa, nhưng mà trước đó hắn vẫn cố muốn dỗ dành Hứa Ngụy Châu phối hợp cùng mình trước, nếu như cậu không chịu phối hợp đến cùng thì hắn mới làm tới bước kia:

"Tiểu Ngụy Châu bình tĩnh nghe anh này... sẽ rất thoải mái nếu như em phối hợp..."

Hứa Ngụy Châu sợ tới mức nức nở đáng thương, cậu nói cũng không rõ ràng thỉnh thoảng lại nấc lên một chút:

"Hoàng Cảnh Du... em sợ..."

Hoàng Cảnh Du cho Hứa Ngụy Châu một nụ cười trấn an, hắn đưa tay xuống nhấc một chân của Hứa Ngụy Châu đặt ở trên hông của mình rồi giữ lấy:

"Tiểu Ngụy Châu đừng sợ, sẽ rất thoải mái"

Hứa Ngụy Châu nấc lên một nhịp rồi dùng tay nắm chặt lấy ga giường giống như là đang cố sức chịu đựng, Hoàng Cảnh Du nhìn thấy bộ dạng kia của Hứa Ngụy Châu liền hiểu ý, hắn khẽ di chuyển người một chút, cả một quá Hoàng đó đều vô cùng thư thái chậm rãi ước chừng cho tới thời điểm hiện tại hắn chưa bao giờ tiến công chậm đến như thế, tốc độ so với một con rùa chỉ hơn một chút mà thôi. Hứa Ngụy Châu ở một bên hít thở mạnh, mỗi lần Hoàng Cảnh Du tiến vào càng sâu thì cậu lại càng nắm chặt ga trải giường mạnh bấy nhiêu, nhưng có một điều kỳ lạ là thì ra cũng không có đau như cậu đã nghĩ, tuy rằng có thật sự đau nhưng bù lại cũng có khoái cảm sung sướng, thật sự vừa thống khoái vừa khó chịu, cảm xúc lẫn lộn muốn nổ tung nhưng lại không có cách nào giải tỏa. Đúng lúc này Hoàng Cảnh Du liền dừng lại hỏi cảm giác của Hứa Ngụy Châu:

"Tiểu Ngụy Châu, thấy như thế nào?"

Hứa Ngụy Châu mím mím môi cố gắng không bật ra tiếng rên rỉ:

"Hoàng Cảnh Du... em... rất là kỳ quái"

Hoàng Cảnh Du lại tiếp tục di chuyển, hắn vẫn giữ tốc độ của một con rùa như cũ:

"Không đau là được rồi, làm thêm một chút rất nhanh thì hết kỳ quái"

Hứa Ngụy Châu đỏ mặt gật đầu khẽ ưm một tiếng, Hoàng Cảnh Du sau nhiều lần chuyển động chậm đến phát điên như vậy thì khó chịu không thể nhịn được muốn làm nhanh hơn, nhưng mà hắn sợ dọa hồ ly nhỏ phía dưới tiếp nhận kinh sợ nữa cho nên hắn không dám làm liều mà hỏi ý kiến của cậu:

"Tiểu Ngụy Châu, anh có thể nhanh hơn một chút nữa... có được không?"

Hứa Ngụy Châu cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, cả người chẳng khác nào bị hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn lấy, nhất là nơi giữa hai mông kia của cậu lại có cảm xúc vô cùng xấu hổ giống như là... giống như là khó nhịn muốn nơi đó của Hoàng Cảnh Du ra vào thật nhiều thật nhanh vậy:

"Như vậy... như vậy... làm nhanh liền sẽ bị đau sao?"

Hoàng Cảnh Du khàn giọng, gân xanh ở trên trán đã sớm hiện lên rõ ràng:

"Sẽ không quá nhanh cho nên nơi đó của Tiểu Ngụy Châu sẽ không bị đau, ngược lại còn sẽ sảng khoái"

Hứa Ngụy Châu đỏ mặt nói nhỏ:

"Như vậy... Tiểu Ngụy Châu muốn sảng khoái"

Hoàng Cảnh Du thấy hồ ly nhỏ kia động tình như vậy liền thở mạnh một tiếng, thân dưới di chuyển nhanh hơn một chút làm cho miệng nhỏ mê người của ai đó ngay lập tức phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng Hứa hồn:

"Ưm... a... Hoàng Cảnh Du... quá sức... chậm một chút"

Hoàng Cảnh Du theo lời của Hứa Ngụy Châu đúng là di chuyển chậm lại một chút, thật ra thì chậm lại bao nhiêu đồng nghĩa với việc Hoàng Cảnh Du càng đau đớn muốn nổ tung bấy nhiêu. Động nhỏ của Hứa Ngụy Châu thật sự rất là quỷ quái, hắn vừa vào liền ngay lập tức hút chặt lấy hắn không muốn buông, ngay cả một chút nới lỏng cũng không có, nếu như hắn không mạnh mẽ tiến công thì động nhỏ này cứ càng ngày càng thít chặt lấy hắn làm cho Tiểu Cảnh Du Cảnh Du nãy giờ bị tổn thương đau đớn không ít. Hứa Ngụy Châu cảm thấy bản thân mình thật là xấu hổ, vì sao lại có suy nghĩ muốn Hoàng Cảnh Du hiện tại phải làm thật nhanh, nhưng bởi vì biết suy nghĩ đó quá mức xấu xa cho nên cậu từ đầu đến cuối không dám nói, cuối cùng hai người cứ tự dày vò nhau như vậy cho đến khi Hoàng Cảnh Du kéo tay của Hứa Ngụy Châu lên để cậu ngồi ở trên đùi mình:

"Tiểu Ngụy Châu, em tự điều chỉnh theo ý muốn của em đi"

Hứa Ngụy Châu ngồi như vậy càng cảm khiến cho Tiểu Cảnh Du Cảnh Du cắm sâu hết sức vào trong động nhỏ đó của cậu, cảm tưởng như là chạm tới đỉnh điểm rồi hơn nữa lại làm cho khoái cảm trong lòng cậu tăng cao thật là muốn nhấc mông lên xuống để cảm nhận càng nhiều hơn:

"Không... em không muốn... không được tự nhiên"

Hoàng Cảnh Du một tay bóp mông của Hứa Ngụy Châu, một tay trêu đùa điểm nhỏ cương cứng mẫn cảm kia của cậu:

"Có cái gì mà không được tự nhiên đây?"

Hứa Ngụy Châu trong lòng nóng như lửa đốt, cậu ham muốn Hoàng Cảnh Du lắm rồi nhưng bởi vì xấu hổ cho nên nãy giờ vẫn bất động:

"Không... sẽ xấu hổ... anh sẽ cười"

Hoàng Cảnh Du nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Ngụy Châu trong lòng sớm đã nhận định được mình bắt được một hồ ly nhỏ kiều mỵ rồi, hơn nữa hình như là có ham muốn sinh lý rất cao nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, bởi vì mỗi lần cậu lên tiếng thì mông nhỏ phía dưới lại không ngừng dùng lực hút thật chặt lấy Tiểu Cảnh Du Cảnh Du của hắn:

"Anh không cười, anh sao lại cười em được"

Hứa Ngụy Châu mím mím môi, gương mặt đỏ bừng kích tình, ánh mắt hiện rõ lên tia ham muốn cao độ:

"Hoàng Cảnh Du... anh phải không được nghĩ... anh không được nghĩ linh tinh"

Hoàng Cảnh Du cố gắng nhịn cười, hắn cúi người ngậm lấy một bên ngực của Hứa Ngụy Châu, dùng đầu lưỡi mơn trớn trêu đùa cậu, làm cho dục vọng trong người cậu càng nâng cao lên đến đỉnh điểm. Hứa Ngụy Châu nhịn không được nữa cuối cùng cũng quyết định tự mình động, mỗi lần nhấc mông lên hạ xuống liền bị khoái cảm đánh úp tới nhưng mà cậu... vẫn không sao thỏa mãn được, trong lòng vẫn thật là khó chịu. Hứa Ngụy Châu cắn răng động thân nhanh hơn một chút, cứ tự nhủ rằng mình chỉ nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút mà thôi nhưng kết quả liền tự biến mình thành tiểu dâm đãng ở trước mặt Hoàng Cảnh Du từ lúc nào không hay. Hoàng Cảnh Du nhìn người tự mình động tình trong lòng ánh mắt liền trầm xuống, hắn đưa tay bóp chặt lấy mông của Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu ngay lập tức ưm ưm a a vô cùng mê người. Cho đến lúc Tiểu Ngụy Châu Ngụy Châu ở trước bụng của Hoàng Cảnh Du bắn tới thứ dịch nóng ấm kia Hứa Ngụy Châu liền ngã gục xuống bên vai hắn phì phò nói:

"Hoàng Cảnh Du... mệt"

Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ vào vai của Hứa Ngụy Châu khẽ vuốt ve, Hứa Ngụy Châu thỏa mãn rồi nhưng mà hắn vẫn còn chưa thỏa mãn thế cho nên hắn liền đặt Hứa Ngụy Châu nằm xuống giường, bây giờ mới là lúc hắn bắt đầu. Hứa Ngụy Châu những tưởng rằng Hoàng Cảnh Du đặt mình xuống để nghỉ ngơi, ai ngờ lưng vừa mới chạm xuống giường thì cả người liền rung chuyển mãnh liệt, người phía dưới điên cuồng ra vào, Hứa Ngụy Châu sớm đã dùng hết sức lực vào lần tự mình động vừa rồi cho nên hiện tại chân tay liền mềm nhũn không còn sức chống cự chỉ còn biết dùng miệng kêu la:

"Hoàng Cảnh Du... ưm... ha...a Hoàng Cảnh Du... mệt mệt... không được nữa..."

Hoàng Cảnh Du cúi đầu hôn vào môi của Hứa Ngụy Châu, ở bên dưới bắt đầu điên cuồng mà chuyển động, Hứa Ngụy Châu ưm a liện tục tuy rằng mệt mỏi đến mức chân tay rã rời, eo nhỏ cũng giống như bị Hoàng Cảnh Du nắm đến sắp gãy đến nơi, nhưng mà cậu vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm liên tục tiến đến, khiến cho đầu óc của cậu cứ như vậy lâm vào mê man phó mặc cho Hoàng Cảnh Du làm càn.

"Hoàng Cảnh Du... ưm... Hoàng Cảnh Du"

Hoàng Cảnh Du bị tiếng gọi dụ tình kia của Hứa Ngụy Châu mà muốn dừng lại cũng không thể, hắn cảm giác Tiểu Cảnh Du Cảnh Du có vẻ chuẩn bị phóng thích hắn liền tăng tốc tiến tới đâm mạnh đến nơi sâu nhất của Hứa Ngụy Châu, rất nhanh sau đó Hoàng Cảnh Du liền ôm chặt lấy Hứa Ngụy Châu bắn ra dịch nóng nín nhịn bấy lâu kia, Hứa Ngụy Châu cảm nhận được phía bên trong của mình có dòng dịch nóng bỏng bắn vào thì thở phào một hơi, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Kết quả hồ ly nhỏ nào đó được thỏa mãn rồi liền cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, Hoàng Cảnh Du ngồi ở bên cạnh quan sát Hứa Ngụy Châu, ngón tay chạm nhẹ vuốt vuốt mái tóc của cậu yêu thương khẽ mỉm cười, người này chính là tâm can bảo bối của hắn khiến cho hắn luôn luôn cẩn trọng không dám vô ý tổn thương thêm lần nào nữa. Hoàng Cảnh Du cúi đầu hôn nhẹ vào môi của Hứa Ngụy Châu rồi bước xuống giường lấy khăn ấm lau qua loa người cậu một lượt để cho cậu có thể thoải mái an ổn mà ngủ say. Hoàng Cảnh Du buổi tối hôm đó rất vui vẻ, hắn mãi cho đến khuya vẫn cứ nằm ở bên cạnh Hứa Ngụy Châu ngắm nhìn, hắn muốn khắc sâu từng đường nét trên gương mặt, trên thân thể này vào tâm trí hắn, để cho hắn vĩnh viễn không thể quên được người quan trọng này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #duchâu