C27
Frozen cold
*******
Khi đó, sự nghiệp của Hà Mẫn có thể nói là một đường thăng tiến. Anh ta chưa tới ba mươi, đã làm Phó Bí thư tỉnh ủy chủ yếu phụ trách những công việc nhà nước.
Hà Mẫn xưa nay luôn rất cảnh giác, anh ta không thiếu tiền đương nhiên biết tiền là của quý, nhưng thứ càng muốn có là quyền thế. Thứ này liên quan chặt chẽ với tiền, nhưng đôi khi cũng mâu thuẫn nhau, thời gian qua anh ta khá thận trọng. Thế nhưng, không lường được, vẫn bị hai chữ quyền thế làm vấp ngã.
Vốn dĩ, công ty Hoàng Phi kia phạm vi nghiệp vụ là kinh doanh trang phục thể thao, là một đơn vị không mấy liên quan tới công việc nhà nước. Hôm Tết Nguyên Đán, giám đốc công ty mở tiệc chiêu đãi, mời một số quan chức chính phủ, đây căn bản cũng là chuyện bình thường.
Trong tiệc chiêu đãi, mỗi khách mời đều được tặng một phần quà lưu niệm nho nhỏ, Hà Mẫn nhận được một bộ ấm trà, đợi về nhà xem kỹ, mới phát hiện bên trong vách hộp có kẹp một xấp tiền mặt.
Hà Mẫn thừa biết những chuyện này không hiếm lạ ở cơ quan. Bản thân anh ta cũng không phải chưa từng nhận, nhưng con số không quá lớn, lần này xem như nhiều rồi.
Hà Mẫn có âm thầm đầu tư để chơi một ít cổ phiếu, trước nay đều tương đối thuận lợi, ai ngờ lần này lại xảy ra vấn đề. Tiền của anh ta, bao gồm cả khoản vừa nhận, toàn bộ bị đóng băng.
Đúng lúc này, Hà Mẫn lại nhận được một tin, năm nay Nhà nước đột nhiên quyết định muốn kiểm tra vấn đề tiền thưởng cuối năm của quan viên chính phủ. Hà Mẫn có chút hoảng sợ, đến khi qua Tết Nguyên Đán chưa lâu, công ty Hoàng Phi liền đăng ký chi nhánh công ty mới, kinh doanh văn hóa phẩm, lại còn tham gia mời thầu của chính phủ. Anh ta mới chính thức ý thức được, chuyện lần này, vốn là một cái bẫy.
Nhanh chóng biết là người nào đã đặt ra cái bẫy này ở sau lưng. Hà Mẫn hiểu bản thân danh tiếng đã đến mức khiến người khác đố kỵ, phải tìm cách đem khoản tiền này trả về chỗ cũ. Nhưng, bây giờ nên đi đâu xử lý khoản tiền này? Tìm Ban Tú, không được, nàng không có thói quen giữ tiền trong tay, huống hồ, việc này, không thể để ông già kia biết được.
Hà Mẫn nghĩ tới một người.
Hoàng Vi Thiên là một người làm ăn nhỏ, thật sự là một gã nhà giàu mới nổi, một kẻ có tiền, giai đoạn hiện tại gã mong muốn nhất chính là có thể thiết lập quan hệ với chính phủ.
Hà Mẫn trong một lần tình cờ quen biết gã. Vi Thiên hay nịnh nọt anh ta, trong mắt người khác là một kẻ thô kệch, nhưng cũng coi như là có tình nghĩa, ban đầu Hà Mẫn chỉ nghĩ giống như mạnh thường quân kết giao với những kẻ được coi là hèn hạ, đối với gã xem như có lệ, không ngờ lần này lại thật sự phải cầu đến gã.
Vi Thiên xuất thân nghèo hèn, mấy năm nay dốc sức làm ăn, tiền đương nhiên không thiếu, nhưng gã hiểu một chuyện, người có bao nhiêu tiền đi nữa nếu không kết giao với kẻ có quyền suy cho cùng thì vẫn chỉ là một người dân bình thường.
Cho nên, Vi Thiên đặc biệt mong muốn dựa dẫm vào người trong chính phủ. Hà Mẫn tìm đến cửa, gã đương nhiên rất sẵn lòng đáp ứng. Chỉ là, gã tuy không có học thức, nhưng cũng không ngu ngốc, gã hiểu loại người như anh ta trong xương cốt thực chất là mình không vừa mắt, gã phải nghĩ cách nắm được nhược điểm nào đó của anh ta trong tay.
Vi Thiên còn có một sở thích không thể nói ra, gã là một kẻ thích cả nam lẫn nữ.
Vi Thiên thích cảm giác da thịt đầy đặn của phụ nữ, xinh đẹp, không cần quá trẻ, nhưng cũng thích thiếu niên cao gầy ngây ngô, có thân thể rắn chắc tinh tế, đôi chân thon dài, giống như em họ từng gặp gỡ hai lần trước kia của Hà Mẫn vậy.
Vi Thiên bèn đưa ra yêu cầu với Hà Mẫn.
"Em họ đó của anh, cũng không biết trưởng thành tốt ở điểm nào, chính là rất mê người."
Hà Mẫn không phải không có do dự, thật sự mà nói, anh ta biết bản thân và Minh Trí xem như đã kết thúc rồi, anh ta luyến tiếc anh, nhưng càng luyến tiếc địa vị bản thân ngày hôm nay.
Nguyên tắc sống của Hà Mẫn, người nhất định sẽ vì tính cách của bản thân mà trả giá. Vì lợi ích của bản thân cho nên anh ta nhất định phải mất Minh Trí.
Vì vậy, lại một lần tình cờ, khi Hà Mẫn cùng Minh Trí đi ăn cơm thì gặp Vi Thiên. Lần này, ba người cùng ăn cơm, cùng uống rượu, anh không uống được rượu, uống một chút sẽ say đến mức không biết chuyện gì. Nhưng, gã nói rất khéo, anh ta dường như cũng không cản được.
Minh Trí vừa uống, quả nhiên là bị say. Trước khi chìm vào bóng tối, anh nhớ, tay Hà Mẫn nắm chặt tay mình, nắm đến khiến anh phát đau.
Trong mê man, Minh Trí cảm thấy mình bị đưa đến một căn phòng, không phải là căn hộ của Hà Mẫn sao? Anh không xác định được.
Minh Trí cảm thấy có người cởi quần áo mình, sau đó nhoài lên người mình, anh nghĩ người đó nhất định là Hà Mẫn, đúng vậy, anh mơ màng nghĩ. Nhưng, dường như hôm nay anh ta đặc biệt hưng phấn, làm anh rất đau, nhịn không được rên rỉ thành tiếng, giống như con thú nhỏ mang theo tiếng nức nở, chỉ khiến cho hứng thú của Vi Thiên càng tăng thêm. Gã cảm thấy bản thân chưa bao giờ thích thú như vậy, bất kể là cùng với phụ nữ hay là thiếu niên. Ngón tay thon dài của Minh Trí dùng sức bấu chặt thành giường, tóc đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm, phủ trên gối, cả người giống như cá rời khỏi nước, muốn vùng vẫy thoát ra. Vi Thiên dùng sức nắm lấy thắt lưng Minh Trí, thắt lưng thon gầy nhưng rắn chắc, càng khiến hứng thú dần dần không kiềm chế được.
Khi Minh Trí tỉnh dậy, thì trời đã tối.
Dù đầu vẫn còn choáng váng, nhưng có thể nhận ra được căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, còn có, một người xích lõa, nhưng không hề xa lạ.
Trong khoảnh khắc đó Minh Trí giống như rơi xuống hầm băng. Anh nhớ lúc trước từng xem một lời thoại trong phim điện ảnh
"How cold?"
"Frozen cold."
Minh Trí đột nhiên liền hiểu, tay của Hà Mẫn, tại sao lại quyết tuyệt giống sinh ly tử biệt như vậy. Anh gần như muốn cười, cười người kia khi làm chuyện vô sỉ nhất vô tình nhất, lại dùng loại tư thái thâm tình nhất kia.
Minh Trí chậm chạp ngồi xuống, dựa vào trên thành giường chậm rãi thở hắt ra. Sau đó, bắt đầu mặc quần áo, phát hiện hai hàng cúc trên áo khoác đã bị bức bung.
Vi Thiên nhìn vẻ mặt như cười lại không cười của Minh Trí, trong ánh mắt ánh lên tuyệt vọng, trong lòng bỗng chợt đập nhanh một nhịp. Minh Trí cũng không nói gì, cũng không ồn ào, chỉ đi về hướng cửa.
Vi Thiên có chút bất ngờ, vốn chỉ là muốn nếm thử mùi vị của Minh Trí, nhưng vào lúc này, chút tâm tình nào đó, bản thân cũng không nói rõ được.
"Minh Trí, cậu tên là Minh Trí sao. Vậy, đừng vội đi, lại đây uống cốc nước."
Vi Thiên cho rằng Minh Trí sẽ hắt cốc nước lên mặt gã, lưu lại trong lòng, là một cốc nước đã hắt đi. Nào ngờ, anh nhanh nhận lấy cốc nước, một hơi uống sạch, chỉ là tay run kịch liệt, nước tung không ít lên vạt áo. Tiếp đó lại ngồi xuống trước cửa, bắt đầu mang giày. Chỉ là tay vô cùng run rẩy, như thế nào cũng không thắt được dây giày.
Vi Thiên vừa muốn ngồi xuống giúp thắt dây giày, Minh Trí đã kéo giày lại, đứng dậy, mở cửa ra.
Cửa đã bị khóa trái, không mở được.
Minh Trí quay đầu lại, đôi mắt đen nháy, gương mặt trắng xanh, cho dù như vậy, vẫn thuần khiết như thủy tinh.
"Cảm phiền, mở cửa."
Vi Thiên theo bản năng cầm chìa khóa mở cửa.
Minh Trí không quay đầu bước đi.
Là một ngày rất lạnh, gió lạnh thấu xương xuyên qua áo khoác không được gài cẩn thận, luồn qua cổ tiến vào ngực, Minh Trí không ngừng run rẩy. Trong lòng tựa như cũng không có bi ai, tất cả mọi chuyện cùng người đó đều trôi đi rất xa rất xa, giống như không còn quan hệ với mình.
Còn lại chỉ là run rẩy không kiềm chế được.
Bá Sương ôm lấy Minh Trí, anh vẫn còn run. Cậu cẩn thận ôm chặt anh trước ngực, ngàn câu vạn chữ, cũng không biết làm sao mở miệng, chỉ nói.
"Trí, em đói bụng chưa? Chúng ta ăn mỳ được không? Anh làm bát mỳ cà chua em thích ăn nhất."
Minh Trí vùi vào trong cái ôm kia, khẽ cười.
"Được."
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com