Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap42


Khán giả hô to lên rầm rộ cổ vũ cho cả Soonyoung và Jihoon. Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt đầy kiên quyết. “Biết chơi à?”, Soonyoung lên tiếng trêu chọc. Anh chàng bản lĩnh đáp lại “Tất nhiên! Không phải chỉ có một mình anh đâu!” “Người yêu tôi giỏi phết nhỉ?” “Hứ!” Bóng trên tay Jihoon đập xuống sân, một nhịp, hai nhịp, cậu khụy gối xuống, rồi, bụp, Jihoon lướt ngang qua người Soonyoung, mang theo trái bóng bên mình, chạy thật nhanh đến cây rổ cao phía trước. Trong khi đó, Soonyoung vẫn còn hơi bất ngờ khi thấy Jihoon của mình lại có thể chơi giỏi vậy. Vừa quay người chạy lại thì Jihoon đã bật nhảy lên và ném cú bóng vào rổ đầu tiên. Tiếng hò reo vang lên dữ dội của các chị gái “Trời ơi em ơi tuyệt quá!!!!” “Em ới em ơi tên gì thế!!!” “Đáng yêu quá bé ơi!!!” Jihoon nhếch mép ngẩng cao đầu nhìn Soonyoung đầy kiêu hãnh. Lần này, bóng trên tay Soonyoung, anh trông vẫn thản nhiên vô cùng. Cũng như lúc nãy, nhưng lần này là tới phiên Soonyoung tỏa sáng. Anh nhanh chớp mắt đã vượt qua Jihoon làm cũng ném một cú như cậu  lúc nãy. Tỉ số bây giờ là 1-1 đều. Các cô gái bắt đầu cất giọng thánh thót “Soonyounggggg ơi!!! Anh tuyệt quá!!!” “Cố lên Soonyoung ơi!!!!!” Không chịu thua, để chứng tỏ bản lĩnh của mình, lần này, lượt của cậu, Jihoon chuyển sang chơi cách khác. Cậu không tranh thủ sơ hở để vượt qua Soonyoung nữa, mà cậu chợt dừng lại, lùi về phía sau nhanh như chớp, rồi từ khoảng cách xa, nhún gối bật lên, ném vào một cú 3 điểm. Có thể ném từ khoảng cách gần nửa sân đó, hẳn là phải có rất nhiều lực và kĩ thuật mà không phải hầu như ai cũng làm được. Jihoon lại ném không chần chừ do dự vậy, chắc cậu cũng không phải là dạng vừa. Sự kịch liệt của trận đấu ngày càng đi lên. Tuy không ném được một cú ở xa như Jihoon, nhưng Soonyoung lại ghi bàn rất đẹp với một cứ alley-hoop úp rổ từ xa. Cổ động viên phấn khởi cả lên. Trái cuối cùng rồi, anh ghi bàn trước sẽ thành người chiến thắng. Mà dù ai thắng đi chăng nữa thì cả hai cũng đã trở thành chủ đề hot cho trường ngay thôi. Jihoon cũng có thể cảm nhận được sự tập trung của Soonyoung giống hệt như cậu hiện giờ. Cậu sang trái, anh cũng chặn, lấy đà sang trái rồi đột ngột chuyển sang phải, tưởng là thành công rồi nhưng không, Soonyoung cũng nhanh lắm, anh đã kịp chặn đường cậu lại. Anh ấy cao to hơn cậu, đã thế cũng nhanh nữa, khó mà qua được đây. Bình tĩnh, Jihoon kéo chân lùi về phía sau, rồi nhón chân giơ tay một lần nữa sử dụng cú ném từ xa. “Bộp!” Trái bóng vừa rời khỏi tay Jihoon 2 giây đã bị Soonyoung lập tức block lại. Anh cướp được bóng, hai người nhanh chóng đổi nước cờ. Cạnh tranh nhau là thế, hai người hình như vẫn còn tâm trạng để chọc nhau “Quà anh đâu?” “Quà gì cơ?” “Quà Valentine.” “Không có” “Cái gì?” “Đã bảo là không có!” Soonyoung thừa cơ tính xông lên thì thầy giám thị từ bên ngoài chạy vào, tay cầm theo cây roi “Đã đến giờ vào học rồi sao còn ở đây? Tôi cho mấy anh chị vào sổ hết giờ!” Hốt hoảng, cả đám bỏ sân bỏ bóng bỏ của chạy về lớp của mình.

Trong lớp thì im ru thế thôi chứ giờ ra về là chuyện đấu bóng rổ lúc nãy bàn tán xôm xao cả lên. Lớp Soonyoung thì “Trời ơi Soonyoung ới!!! Em trai đó tên gì thế!!???” “Đáng yêu quá! Mày có thấy em ấy mã số mấy không?” “Eiiii mày cùng tao qua lớp ẻm làm quen đi!!!”. Còn cả dãy hành lang khối 10 thì “Trời ơi Jihoon ơi mày sướng quá!!!” “Mày học bóng rổ ở đâu vậy? Chỉ tao với!!!” “Đúng nha! Để tao còn đấu rồi thả thính chàng ấy nữa!” Tuy thế cũng có vài lời chẳng tích cực gì cả như “Thằng nhỏ đó là ai vậy?” “Nó tính bám theo để được nổi tiếng à?” “Hay nó cố tình để gây chú ý với anh chàng của tụi mình.” Jihoon  chẳng thèm để ý đến những lời nói đó, vì thực tế, cậu chả cần làm thế chi cả, anh ấy là người yêu cậu mà. Cơ mà chuyện này bại lộ ra lời ra tiếng vào không ngớt đây. Jihoon chen chúc ra khỏi đám đông thì bắt gặp Mingyu đang đứng ở đầu cầu thang. Anh chàng này cũng thuộc dạng công tử nhà giàu đây mà, nhìn tụi con gái vây xung quanh kìa cũng đông phết nhỉ. Giờ cậu mới để ý, mấy chàng mà cậu quen biết, đều là những hoàng tử lọt top của trường. Cậu chả muốn để ý, nhưng bọn họ chắn đường thế kia thì sao đến được chỗ Soonyoung giờ. “Cậu ta có phải bạn trai cũ của Mingyu không?” “Ừa đúng rồi, nghe bảo xấu quá nên bị bỏ nhỉ?” Tiếng nói thầm thầm ấy theo làn sóng âm thanh đến tai Jihoon. Hừ, nếu họ đẹp thế thì có ngon mà cua được cậu ta xem sao. Chưa kịp bỏ đi thì tiếng Mingyu kêu lên “Ý, Jihoon!!” Các cô gái đều ngỡ ngàng, Jihoon cũng hơi bất ngờ tí, tự dưng lại kêu cậu làm chi. Quay đầu, Jihoon  đáp cụt ngủn “Gì?” “Lại đây nào!” “Không!” “Đi…..” “Bận rồi!” Quay phắt người, Jihoon  giơ tay phải lên vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt. Chợt Mingyu  kêu lên “Ý Khoan đã!” “Sao nữa?” Jihoon mặt khó chịu đáp. “Cái vòng của em…à không, cái vòng đó, đâu rồi?” Lúc này Jihoon  mới để ý. Chết thiệt, chiếc vòng mà cậu vẫn luôn đeo trên cổ tay trái bỗng dung rơi đâu mất tiêu rồi. Không suy nghĩ, Jihoon chạy một mạch về lớp để kiểm tra.

Hộc bàn, không có, ghế ngồi, không có, đường đi, bục giảng, không có. Cậu lần theo dãy hành lang mà cậu nhớ là hôm nay mình đã đi. Cậu thật sự quá rối trí, chiếc vòng ấy đặc biệt biết bao. Cũng may nhờ có Mingyu nhắc, nếu không cậu đã mất nó thật luôn rồi. Cũng là người yêu cũ của nhau, nên những gì đặc trưng của cậu, hẳn anh còn nhớ, sau khi tìm xong cậu sẽ nhắn tin cảm ơn anh vậy. Cậu mải tìm kiếm mà quên mất rằng, bên đầu cầu thang kia, Soonyoung  đang đứng đợi cậu nãy giờ. Anh dựa người vào tường, liên tục dò xem đồng hồ. Rốt cuộc cậu ấy làm gì mà lâu thế nhỉ. Vừa tính lấy điện thoại ra gọi thì đúng lúc Mingyu đang bước xuống. Họ chạm mặt nhau, vẫn không dành cho nhau chút tình cảm nào. Mingyu  mở lời trước “Đợi cậu ấy à?” Soonyoung im lặng, khuôn mặt anh lạnh lung vô cùng, không trả lời vì anh nghĩ hẳn cậu ta biết câu trả lời. Thấy mình bị bơ, Mingyu tiếp tục lời “Cậu ấy, hình như chạy đi tìm cái vòng rồi.” Nghe tới tin tức Jihoon là Soonyoung chộp liền, anh quay mặt chau mày ý muốn hỏi rõ hơn. Hiểu ý, Mingyu buông lời “Thì Jihoon làm rơi mất cái vòng quý của mình. Ngay sau đó chạy đi tìm rồi! Chẳng biết giờ đang đâu!” Lập tức, Soonyoung bấm gọi đến Jihoon, chân chạy đi nhưng không quên nói hai từ “Cảm ơn” đến Mingyu. Cậu một mình đứng đó, mắt dõi theo dáng Soonyoung  hớt hải chạy, tuy ôm cả một bao quà mà lòng sao thấy trống trải quá.

__
Cho toyyyy hỏi nhé các thím
Nếu các thím bị đánh hội đồng mặc dù các thím không làm gì, tụi kia bị hạ hạnh kiểm không nói đã vậy trường còn hạ hạnh kiểm mình, mời phụ huynh nữa chứ.

Coi quá đáng không TvT
____
Dò lỗi dùm tui ππ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com