Nhóc Elliot
Còn hai ngày.
Elliot từ trên giường đứng lên, đánh răng, rửa mặt. Ăn xong bữa sáng, anh ngồi vào máy tính, thu bưu kiện.
Sở công tác của anh cuối tuần mới có hạng mục mới, hạng mục trước vừa hoàn thành xong, tất cả mọi người được nghỉ ngơi.
Hôm nay Lucas sẽ không đi trung tâm cứu trợ. Anh sẽ có thời gian hơn với Ryze
Về mấy giấc mơ ngày hôm qua, Elliot quyết định sẽ quên nó đi, không nghĩ nhiều
Ăn xong cơm trưa. Buổi chiều 2h, anh từ nhà xuất phát đến trung tâm
Đưa cho Hassan một ly Latte lạnh xong, anh dọc theo hành lang quen thuộc, lên lầu,
Trước lồng sắt Ryze có một người, anh liền nhận ra đó là Lucas
"Lucas?" Elliot nhíu nhíu mày.
"hi, Elliot." Lucas chào anh.
"Tôi nhớ rõ cậu hôm nay sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra."
"Là giải phẫu tiền thí nghiệm, bỏ một lần cũng không sao."
Elliot ngồi xuống cạnh Lucas:" cậu đi làm phẫu thuật?"
"Gắn giả thể vào trong khu vực thị lực ở não, đeo đặc chế kính mắt, sẽ có khả năng nhìn thấy."
"Phẫu thuật não?"Elliot hỏi, cái này nghe thật sự đáng sợ, nhất là đối với người đi gặp bác sĩ cũng cần luyện dũng khí mấy ngày như anh.
"Đúng vậy, nghe giống khoa học viễn tưởng nhỉ?"Lucas ha ha nở nụ cười.
"Ừm."Elliot nói,"Sau này có thể tự giải quyết việc đại tiện của Ryze."
"Đúng vậy."
Elliot nhìn thoáng qua Ryze, nói:"Quản lý Hassan nói, ngày mai buổi sáng chúng ta liền có thể rút thăm quyết định ai có thể nhận nuôi Ryze."
"Ngày mai buổi sáng? Tôi tưởng ngày kia."
"Hiện tại sửa đến ngày mai, sáng sớm tám giờ."
"Ngày mai là thời gian làm việc, trên đường sẽ xảy ra tắc nghẽn giao thông, nếu đi xe công cộng sẽ phiền lắm.Tôi có thể lái xe đón cậu". [ không tắc anh cũng lấy cớ đến đón mà 😃]
"Cảm ơn anh." Lucas nói, cậu cười rộ lên, cậu chủ động ôm Elliot, vỗ vỗ vai anh
Elliot mở to hai mắt, mím môi, nhìn trần nhà.
Cảm giác này thật tốt, Lucas hôm nay chỉ mặc áo sơmi đơn giản, cho nên Elliot lúc ôm lấy cậu đều rõ ràng cảm thấy Lucas so với người thường rất gầy. Ôm cậu thật thích, tưởng tượng anh hôn cậu, cậu rên rỉ thành tiếng, thẳng đến lúc cậu mở ra hai chân của mình. [ cạn ngôn :v ]
"Cậu nhất định không thắng" Elliot nói, anh vỗ vỗ vai Lucas, buông Lucas ra -- anh chỉ có thể nói như vậy, chỉ có thể làm như vậy, vì anh bất hạnh mà ý thức được, nếu còn ôm thêm năm giây nữa, anh liền cương đến không thể che giấu
"Chúng ta chờ xem." Lucas nói, cậu cười thoải mái, giống như Ryze lập tức sẽ cùng cậu về nhà.
Elliot chăm chú nhìn đôi mắt Lucas. Anh quả thực nghĩ rằng những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này cộng lại cũng không bằng một ánh mắt của cậu.
Elliot nói
"Lucas có muốn uống thử loại cà phê hàng ngày tôi đem cho Hassan không? Nếu cậu chạng vạng không có việc, chúng ta có thể đi đến quán uống cà phê."
Lucas chuyển hướng Elliot, nheo lại hai mắt, mỉm cười:"Đồng ý."
Lucas ngồi vị trí phó lái
Elliot lái xe rất từ từ, anh không muốn cậu bị thương, giống như nếu tăng tốc chút thôi sẽ làm Lucas bị thương vậy.
Đến nơi, Elliot nhanh chóng từ trên xe xuống, đi bên cạnh mở cửa xe giúp Lucas.
Tiệm cà phê có sân nhỏ, bên trong trồng các loại hương thảo. Vừa mới tiến vào sân, Lucas liền đụng phải 1 chậu cây cảnh. Elliot liền đi đến phía trước Lucas, giúp cậu loại bỏ chậu hoa. Sau đó, đặt tay của cậu lên khuỷ tay mình bước đi.
Bọn họ đi vào tiệm cà phê, nhân viên cửa hàng lập tức chào hỏi Elliot.
Elliot đưa Lucas ngồi xuống ghế, Cậu gọi một ly cà phê, Elliot gọi một ly chocolate nóng.
"Giải phẫu lúc nào bắt đầu?" Elliot hỏi, anh thật sự muốn biết, cũng thực lo lắng nguy hiểm, cũng rất hi vọng cậu nhìn thấy thế giới này.
"Tầm một tháng nữa, Dr. Perkins nói,
Thành công hay thất bại phụ thuộc vào việc tôi thích hợp với thiết bị hay không" Lucas uống một ngụm cà phê, nhíu nhíu mày.
"Cậu muốn thêm đường không?" Elliot hỏi.
"Cảm ơn" Lucas nói.
Elliot đem thanh đường quán đưa vào tay Lucas, nói:"Tôi có nghe cũng không hiểu về mấy việc phẫu thuật này."
"Nó chỉ là" Lucas lại uống một ngụm cà phê, vẫn như trước nhíu mày.
"Khó uống sao ?" Elliot hỏi.
"Chắc vậy, tôi không thường uống cà phê."
Elliot đột nhiên thấy đi đến tiệm cà phê này là quyết định sai lầm, hai người họ đều không thích uống caffe
"Nếu không ngại, cậu có thể uống chocolate nóng của tôi, tôi còn chưa nếm thử." Elliot nói, anh nhẹ nhàng chuyển cốc của mình đến trước mặt Lucas,"Tôi không ngại uống cà phê của cậu"
Nói xong câu đó, thân thể anh cứng đờ ba giây, mím môi, nhìn biểu tình của Lucas.
Lucas đồng ý trao đổi, Elliot mới thở nhẹ nhõm một hơi — anh cảm giác anh thoạt nhìn thật giống biến thái.
"Thành công hay thất bại phụ thuộc vào việc tôi thích hợp với thiết bị hay không. Đặt thiết bị vào não có 5% khả năng sẽ khiến tôi không đi được nữa."
Elliot uống một ngụm cà phê, vị thật đắng, anh cau mày, hỏi:"Cậu không lo lắng đến 5% khả năng kia?"
"Bố mẹ tôi cũng không khuyến khích tôi tham gia, nếu còn lo lắng sợ sẽ bị bắt buông bỏ. Tôi khao khát thấy được, tôi ngay cả mặt mình cũng không biết trông như thế nào"
"Cậu có đôi mắt màu xanh cùng màu tóc nâu." Elliot nói, anh cũng không biết miêu tả ra sao cho cậu hiểu. Anh bắt đầu cảm thấy rất buồn bực.
Lucas lộ ra tươi cười:"Chấm dứt đề tài này, nói cho tôi biết anh trông thế nào đi."
"Đôi mắt cùng mái tóc có màu giống nhau" Elliot nói.
Lucas cười cười:"Tôi chưa từng xem qua thế giới này, không cách nào tưởng tượng được.
"Tôi cảm giác thế giới tưởng tượng của cậu rất đẹp. Công việc của tôi sử dụng hình ảnh" Elliot nói,"Cậu không có khái niệm hình ảnh, cho nên tôi nghĩ thế giới đó sẽ là cả một tác phẩm nghệ thuật ấy chứ"
"Màu đen với màu nâu với tôi mà nói rất ấm áp, mặc T-shirt màu này rất ấm. Màu xanh dương là mát lạnh của nước biển. Về phần màu vàng, nó không có hình ảnh gì, bởi vì nó là giống như ánh nắng."
Elliot buông xuống lông mi, đảo mắt — anh cảm thấy buồn:"Tôi muốn ôm cậu, Lucas."
"Anh không cần cảm thấy thương hại." Elliot nở nụ cười.
"Không, tôi cảm giác màu sắc trong thế giới của cậu thật đẹp, tôi vĩnh viễn không thể thấy được" Anh nói giống như nhóc con chịu oan uổng
"Được rồi, nhóc Elliot," Lucas cười nói," Đến đây." Cậu dang hai tay.
Elliot đi qua, cúi lưng, ôm lấyLucas. Anh hôn hôn hai má Lucas:"Tôi thấy cậu rất xinh đẹp, Lucas"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com