Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123:

Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá nhỏ vội vã đi ra.

“Bệnh nhân đã có thai hơn hai tháng, đứa bé… Có thể đứa bé không giữ nổi, bác sỹ điều trị chính nói… Người thân dieendaanleequuydonn của bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Giọng cô hơi lắp bắp, vừa rồi cô đã nhìn thấy Khánh xấu tính, cho nên hơi sợ dáng vẻ lạnh lùng của anh.

“Cái gì? Đứa bé không giữ nổi? Đây là bệnh viện rách nát gì! Tôi nói cho các người biết! Hôm nay phải giữ lại đứa bé cho tôi!” Khánh mặt lạnh cả giận nói.

Lúc Thẩm Bác Sinh và Quý Phạm Tây chạy tới đã thấy được cảnh này, đồng thời liếc nhìn nhau, trong lòng thoáng qua dự cảm xấu, vội vàng tiến lên kéo Khánh đang nổi giận lại.

Y tá nhỏ sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, cặp mắt nén lệ, cô vừa mới tới bệnh viện thực tập không được mấy ngày, sao lại đụng phải chuyện xui xẻo này? Mặc dù người đàn ông trước mắt có dáng dấp rất đẹp trai, nhưng cũng quá dữ tợn? Dáng vẻ gầm thét giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, quá kinh khủng! Hu hu…

Thừa dịp có người kéo anh lại, cô vội vàng trở lại, trong lòng cầu nguyện: về sau không cần gặp phải kiểu người thân bệnh nhân tàn bạo như vậy.

“Đều tại tôi không tốt, tôi không nên mang theo nai con đi dự tiệc.” Khánh ôm đầu ngồi chồm hổm trên đất, khuôn mặt tự trách và đau lòng.

Thẩm Bác Sinh nhìn dáng vẻ của cậu ta rồi thở dài, đi ra bên cạnh gọi một cuộc điện thoại, giọng nói lành lạnh nghiêm túc, “Viễn An, tôi là Thẩm Bác Sinh, nể mặt bạn học cũ nhiều năm, ông nghĩ cách giữ lại con gái và cháu ngoại của tôi. Mặt khác, người nhà họ Đằng là hạng người gì trong lòng ông nên rõ ràng hơn tôi, bây giờ cháu dâu duy nhất của Nguyễn lão phu nhân vào phòng cấp cứu của bệnh viện, mới vừa rồi có người nói đứa bé không giữ nổi, làm viện trưởng bệnh viện, tôi biết chuyện này là việc rất nhỏ với ông, đừng nói Thẩm Bác Sinh tôi không để ý tới tình bạn nhiều năm, nếu con gái và cháu ngoại của tôi có xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng oán tôi không nói trước với ông.”

Người ở đầu bên kia điện thoại không ngờ Thẩm Bác Sinh trễ như vậy còn gọi điện thoại cho mình, hai người là bạn học cùng lớp từ nhỏ cho đến tận trung học, bởi vì chuyên ngành học không giống nhau nên không học chung trường đại học, sau khi tốt nghiệp đi làm vẫn luôn liên hệ, cũng coi như bạn rất thân.

【Được, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ.】 Sau khi cúp điện thoại, Lục Viễn An lập tức gọi điện thoại cho phía bệnh viện.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong quá trình đợi, điện thoại của Nam Cung Thần vang lên, anh vừa nhìn tên người gọi trên điện thoại trong lòng hoảng hốt, liếc mắt nhìn cậu chủ đang tâm thần bất an ở bên cạnh, lão phu nhân gọi điện thoại tới, làm thế nào mới phải?

Anh đi tới hành lang bên cạnh, trong lòng run sợ nhận điện thoại.

【Nam Cung, tối nay Khánh và MyMy đi đâu? Sao trễ như vậy còn chưa trở lại?】 Nguyễn lão phu nhân lo lắng hỏi, tối nay tâm thần bà vẫn không tập trung, cứ có cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra.

Nam Cung Thần khổ sở ở hành lang liếc mắt nhìn, anh thật sự không biết nói thế nào, lỡ như đứa nhỏ thật sự diee ndaa nleeq uuydonn không giữ được, lão phu nhân nhất định sẽ biết; giả dụ như đứa nhỏ giữ lại được, đương nhiên là một phen hú vía. Nhưng cho dù thế nào, tin tức này không phải do anh nói cho lão phu nhân, anh không thể vượt quyền.

Nói hay không nói, anh giống như rất khó làm.

“Cái này… Tôi cũng không rõ lắm, lão phu nhân ngài đừng lo lắng, cậu chủ và thiếu phu nhân đều là người trưởng thành, sẽ chăm sóc tốt chính mình.” Anh chỉ có thể nói lời nói dối có ý tốt.

【Chỉ hy vọng như vậy, cả đêm nay, tôi vẫn cảm thấy tinh thần giống như không tập trung, hy vọng đây chỉ là ảo giác của tôi.】Nguyễn lão phu nhân hơi không tin lời Nam Cung Thần nói, nhưng bà biết cậu ta sẽ không cố tình phụ mong mỏi của mình, trừ phi…

“Ảo giác, nhất định là ảo giác.” Nam Cung Thần cười hì hì làm lành, thật ra thì trong lòng anh đã đánh trống lớn, lão phu nhân khôn khéo đáng sợ, một lời nói dối bà cũng có thể vạch trần, cũng không biết lần này mình có giấu giếm được bà không, hy vọng… Hơi mong manh!

Khụ! Cho dù đón lấy khó khăn anh cũng phải ở trên!

Sau khi cúp điện thoại xong, trong lòng anh vẫn thấp thỏm không yên, đi tới bên cạnh cậu chủ, nói đầu đuôi ngọn ngành chuyện vừa rồi lão phu nhân gọi điện thoại tới.

“Ừ, chỉ có thể giấu bà trước.” giọng Khánh hơi khàn khàn.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ẩ, ra ngoài không phải y tá nhỏ, mà là bác sỹ, nhìn mồ hôi trên mặt anh ta chắc vừa rồi trải qua quá trình rất vất vả.

“Đứa bé được bảo vệ.”

Năm chữ này với bọn họ mà nói, giống như âm thanh của trời đất, làm cho lòng người phấn chấn, khối đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

“Người lớn đâu?” Khánh lo lắng hỏi, anh không chỉ muốn đứa bé bình yên vô sự, cũng muốn nai con khỏe mạnh bình an.

“Cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng mà…” Một câu của bác sỹ khiến lòng bọn họ lại treo lên lần nữa.

“Thể chất của bệnh nhân kém hơn, hơn nữa trước kia cô ấy đã từng sinh non, nên càng thêm suy yếu hơn người bình thường, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể ra viện, sau khi xuất viện ddlqd cũng phải chăm sóc tốt, phương diện ăn uống sinh hoạt cũng không thể qua loa chút nào.” Bác sỹ điều trị chính hết lòng dặn dò.

“Cám ơn ngài, tôi muốn vào nhìn bà xã của tôi.” Khánh khó có được mở miệng nói một câu “Cám ơn”, lần này xuất phát từ đáy lòng, vợ con an toàn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

“Được, thân thể bệnh nhân còn rất yếu ớt, cần nghỉ ngơi, thời gian thăm không thể quá dài.”

Khánh gật đầu một cái rồi đi vào, Thẩm Bác Sinh và Quý Phạm Tây đứng ở bên cạnh đều rất  muốn vào thăm Khởi My, nhưng bọn họ biết bây giờ người MyMy cần nhất không phải bọn họ, mà là Khánh, sau khi nghe được cô và đứa nhỏ thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ cũng yên lòng, chỉ cần người an toàn, thân thể có thể từ từ điều dưỡng, đều sẽ tốt.

“Thẩm tiên sinh, thị trưởng Quý, sắc trời đã muộn, không bằng hai người về trước đi, ngày mai trở lại thăm thiếu phu nhân sau.” Nam Cung Thần đề nghị thân mật.

Thẩm Bác Sinh giơ tay lên nhìn đồng hồ, cũng sắp rạng sáng rồi, tình huống MyMy bây giờ cũng không thể thăm hỏi, ông và Phạm Tây ở đây cũng vô dụng, còn không bằng để sáng mai.

“Ừ, vậy cậu nói với Khánh một tiếng, chúng tôi đi trước, kêu cậu ta… Đừng quá mệt mỏi, MyMy cần cậu ta.” Thẩm Bác Sinh nói lời thành khẩn.

Cho đến bây giờ Quý Phạm Tây gần như không mở miệng nói chuyện, nhìn giống như rất tỉnh táo, thật ra trong lòng vô cùng căng thẳng, anh yêu MyMy, mặc dù cô đã là bà xã của người khác, nhưng anh vẫn yêu cô, trong lòng hy vọng cô và bé cưng của cô bình an vô sự, bởi vì, đây nhất định là hy vọng của cô.

Yêu một người, có thể ích kỷ, cũng có thể vô tư, chỉ cần cuộc sống của cô được hạnh phúc vui vẻ, ở chung một chỗ với ai có quan hệ gì đâu?

Ngoài mặt anh tỏ vẻ như nước chảy mây trôi, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại khổ sở vô cùng, còn đắng hơn ăn hoàng liên, vẫn lan đến tận sâu đáy lòng, không có chỗ ẩn núp.

“Phạm Tây, nói ra sợ cháu chê cười, vốn chú định gả MyMy cho cháu, cháu là người chính trực lương thiện, khiêm tốn lễ độ, quan trọng nhất chính là, cháu vẫn luôn yêu MyMy, chú tuyệt đối tin tưởng cháu có thể mang lại hạnh phúc cho MyMy, vậy mà, kế hoạch luôn biến hóa khó lường, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, không thể đoán được phương hướng phát triển, ôi…”

Hai người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện cũ, khó tránh khỏi sẽ sinh ra xúc động.

“Chú Thẩm, cám ơn chú ưu ái, chỉ cần MyMy sống hạnh phúc, trong lòng cháu đã không còn tiếc nuối rồi, Khánh đối xử với cô ấy là thật lòng.”

“Phạm Tây, cháu là đứa bé ngoan, nhất định sẽ gặp cô gái tốt.” Thẩm Bác Sinh vỗ vai cậu ta, không biết nên an ủi ra sao, có lẽ cậu ta đã nhận ra. Chuyện tình cảm, vốn chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.

(*) chỉ có thể ngộ mà không thể cầu: ý chỉ những sự vật, sự việc ngẫu nhiên mà gặp được, có được, lúc bình thường dù có làm cách nào cũng không có được.Bên trong phòng cấp cứu, Khánh nằm bên giường Khởi My, bàn tay dịu dàng hiền hòa êm ái vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng tràn đầy đau đớn, chỉ ước gì có thể thay cô chịu khổ.

“Nai con, còn đau không?”

“Không đau, bé cưng con…” Giọng Khởi My rất yếu, đôi môi khẽ mở, cô cấp bách muốn biết bé cưng trong bụng có còn đó không, giây phút khi được đẩy vào phòng cấp cứu, cô đã rơi vào sợ hãi vô cùng, thấy mấy bác sỹ mặc áo blue trắng vây chung quanh cô, cảm giác choáng váng trong nháy mắt cuốn lấy cô, trong mơ hồ cô gần như nghe thấy giọng Khánh, giống như tiếng kêu của loài thú bị vây khốn, kinh hoàng và đau lòng cuốn chặt lấy.

“Bé cưng không có chuyện gì, em cũng không sao, việc bây giờ em phải làm, là nghỉ ngơi thật tốt.” Khánh dịu dàng nói, tình cảm dịu dàng nhộn nhạo trong tròng mắt đen đậm đến mức không tan đi được.

Nghe thấy lời anh nói, khóe mắt Khởi My hơi nhếch lên, tay không kiềm chế được mà sờ lên bụng, thật tốt! Bé cưng vẫn còn, cô thật là người mẹ sơ ý, về sau, không thể mạo hiểm như vạy, bé cưng chậm rãi lớn lên, cô là một phần không thể tách rời.

“Ừ…” Cô gật đầu một cái, nhắm mắt lại, ngủ yên bình, cô thật sự rất mệt mỏi ~~

Sau khi thấy cô ngủ, Khánh mới đi khỏi, vuốt ve chân mày đau nhức, vừa rồi thực sự đã dọa anh dieendaanleequuydonn quá mức, nếu đứa bé không có, sẽ chính là đả kích nặng gấp hai lần với nai con, anh sợ nhất chính là xuất hiện trường hợp đó.

Thật may, đây chỉ là một phen hú vía, anh cũng nên gọi điện thoại cho bà nội báo bình an rồi, mặc dù vừa rồi bà nội không hỏi được gì từ Nam Cung, nhưng chắc bà đã đoán ra được xảy ra chuyện gì, chuyện hôm nay đã xong, đúng lúc nên nói tình hình thực tế cho bà nội.

Anh đoán không nhầm, Nguyễn lão phu nhân không ngủ, bà đang đợi điện thoại, đợi điện thoại của cháu nội bà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tốt hay xấu, Khánh không có lý do để gạt bà, huống chi bà muốn biết chuyện, Khánh không thể giấu giếm được.

Nhìn tên người gọi điện trên điện thoại, bà ấn nút nghe, “Thằng nhóc thúi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

【Bà nội, để bà lo lắng, may mà chỉ là một phen hú vía, nai con và bé cưng đều rất khỏe mạnh, chỉ có điều bác sỹ nói thể chất nai con kém hơn, còn phải lưu lại bệnh viện quan sát mấy ngày mới có thể ra viện.】Giọng Khánh rõ ràng đã dễ dàng hơn nhiều, không trầm trọng như trước.

“Cháu! Các cháu… Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn muốn gạt bà cụ già ta đây? Không trách được cả đêm tinh thần của bà hơi thiếu tập trung, thì ra cháu dâu và chắt nội bảo bối gặp nguy hiểm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù Khánh nói rất thản nhiên, nhưng bà có thể đoán được tình huống lúc đó rất kinh thiên động địa, nếu không Nam Cung đã không lừa bà, nghĩ đến sợ rằng xảy ra kết quả không tốt, lo lắng bà sẽ không chịu nổi.

Khánh lập tức nói sơ lược chuyện xảy ra tối nay một lần, nai con muốn nằm viện nghỉ ngơi, chắc chắn không giấu được bà nội, thay vì nghĩ hết cách lừa gạt còn không bằng nói rõ cho bà.

“Cháu không nên dẫn theo MyMy tới tiệc rượu như vậy, con bé vốn không thích xã giao, hơn nữa quan hệ của các cháu đã khiến cho nhiều người sớm ghen tỵ rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội như vậy, những người không tốt bụng kia sao có thể bỏ qua cho con bé, may mà tối nay chỉ là một phen hú vía, nếu không bà không tha cho cháu.” Nguyễn lão phu nhân phát uy.

【Bà nội, cháu biết sai rồi, nai con cô ấy đã chuyển đến phòng bệnh cao cấp rồi, ngủ rất ngon, bà cũng nghỉ ngơi sớm đi, có tình hình gì cháu sẽ kịp thời báo cho bà.】

Khánh nói lời này đơn giản chỉ muốn bà nội yên tâm nghỉ ngơi, để cho bà cụ hơn nửa đêm còn lo lắng cho bọn họ như vậy, là anh bất hiếu.

Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trên hành lang thấy Nam Cung Thần vẫn chờ đợi cùng anh đến bây giờ, kêu cậu ta về nghỉ, có mình anh ở đây là được.

“Cậu chủ, trước khi Thẩm tiên sinh đi đã có lời để cho tôi thay mặt nói với cậu: đừng quá mệt mỏi, thiếu phu nhân cô ấy cần cậu.” Trong lời nói bao hàm quan tâm của bề trên với bề dưới.

“Ừ, cậu trở về đi.” Khánh đáp một tiếng, anh sẽ dần tiếp nhận người cha vợ Thẩm Bác Sinh này, dù sao ông cũng là cha ruột của nai con, tương lai đứa nhỏ của bọn họ còn cần gọi ông ấy một tiếng ông ngoại, đây là liên hệ máu mủ không cách này xem nhẹ.

Nam Cung Thần đi được bài bước lại giống như nhớ tới điều gì, “Cậu chủ, vậy mấy tiểu thư danh môn cố ý hãm hại thiếu phu nhân trong bữa tiệc tối nay, có cần dạy dỗ một chút không?”

“Nhẹ nhàng một chút, coi như tích phúc cho đứa bé.” Khánh hơi trầm ngâm.

Chậc… lần này đúng là cậu chủ đã thay đổi, nếu là trước kia, những người đó có thể hoàn toàn không thấy đường sống, hôm nay chỉ trừng phạt nhẹ nhàng, đây đều nhờ tiểu thiếu gia bình an vô sự, nếu không, chậc chậc chậc… Cậu chủ nhất định sẽ phát tiết toàn bộ tức giận lên mấy cô gái đó.

Đợi sau khi Nam Cung Thần rời đi, Khánh xoay người đi vào phòng bệnh của nai con, cô nằm trên giường, ngủ yên ổn mà ngọt ngào, anh giúp cô chỉnh góc chăn, trong lòng tràn ngập ấm áp dịu dàng.

Bởi vì sợ quấy nhiễu cô và đứa bé nghỉ ngơi, anh để nguyên quần áo nằm trên ghế sa lon ở bên cạnh, chuyển chăn mền trên giường đắp lên người, thân hình một mét tám mươi ba chen chúc trên ghế sa lon nho nhỏ đúng là hơi ngột ngạt, nhưng không cách nào, vì bà xã và đứa bé, anh chỉ có thể nhịn một đêm.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sáng sớm hôm sau, Khởi My mở mắt đã thấy đồ trang trí trắng bóng trên trần nhà, gian phòng xa lạ, trong đầu cô ngơ ngẩn vài giây, không hiểu được đây là đâu. 

Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông đang co rúc trên ghế sa lon thì lập tức tỉnh táo lại, đây là bệnh viện, tối hôm qua cô suýt nữa mất đi bé cưng, may mà chỉ là cơn ác mộng, bé cưng vẫn còn yên ổn trong bụng cô.

“Khánh…” Cô đau lòng gọi một tiếng, vóc người Khánh lớn như vậy mà rúc trên ghế sa lon ngủ một đêm, chắc chắn rất không thoải mái.

Quả thật Khánh ngủ rất không thoải mái, cho nên khi nghe thấy tiếng lập ức tỉnh lại, đi mấy bước tới bên giường, cầm tay bà xã, “Khá hơn chút nào chưa?”

Tay còn lại của Khởi My vuốt chân mày anh, đầu hai chân mày, mắt, nũng nịu nói: “Sao anh không lên giường ngủ? Cũng không phải không ngủ được hai người, anh nhìn anh xem, nếp nhăn dài vậy.”

“Bà xã, em đang ghét bỏ anh sao?” Giọng Khánh khàn khàn mà uất ức, anh vốn lớn hơn nai con mười hai tuổi, so với cô, mình đúng là già rồi.

“Sao em sẽ ghét bỏ ông xã của mình chứ? Trong lòng em, Khánh vĩnh viễn là người đàn ông đẹp trai quyến rũ nhất, xếp vị trí thứ nhất, không thể thay thế được. Khởi My nâng mặt anh lên cười đến rạng rỡ.

“Bà xã, ở trong lòng anh em cũng là độc nhất vô nhị.” Lòng tự ái đàn ông của Khánh được cô thỏa mãn rất lớn, trong lòng vô cùng sung sướng.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt đứt lời tâm tình buồn nôn của bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau, cho rằng bác sỹ hoặc y tá tới, “Vào đi.”

Sau khi thấy người tới, Khánh vội vàng nghênh đón,  “Bà nội, bà tới sớm quá rồi.”

“Còn sớm sao! Tối hôm qua bà nhớ nhung cháu dâu cả đêm, buổi sáng chưa tới năm giờ đã tỉnh, bây giờ đã hơn tám giờ rồi.” Nguyễn lão phu nhân đi cùng Hạ Đông đến.

“Bà nội, để cho bà lo lắng.” Khởi My áy náy nói.

“Không có việc gì là tốt rồi, chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại, từ giờ trở đi phải chăm sóc thân thể thật tốt, đây là canh gà đen cẩu kỷ táo đỏ hầm cách thủy bà cố ý dặn dò đầu bếp làm, cho rất ít dầu, loại bỏ mùi tanh, cháu nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị không?” Nguyễn lão phu nhân ra hiệu cho Hạ Đông múc một chén canh bưng cho Khởi My nếm thử.

Bà nội có ý tốt, Khởi My đương nhiên sẽ không cự tuyệt, mùi vị cũng không tệ lắm, mùi tanh ddlqd loại bỏ sạch sẽ, thịt gà vào miệng ngon trơn mềm, nắm bắt khá tốt độ lửa.

“Ngoan, rất biết nghe lời, có muốn uống thêm một chén không?” Nguyễn lão phu nhân cười híp mắt hỏi.

Khởi My cầm khăn giấy lau miệng, “Không muốn nữa, bụng cháu no rồi.”

“Được, vậy buổi trưa uống tiếp.” Nguyễn lão phu nhân không ép cô, dù sao uống một chén vẫn tốt hơn không uống chén nào.

Vừa đúng lúc bác sỹ điều trị chính tới kiểm tra, Nguyễn lão phu nhân hỏi ông ta rất nhiều vấn đề, tỉ mỉ đến mức khiến cho ông ấy sắp chống đỡ không nổi, đành phải đảm bảo với bà, “Cháu dâu của ngài thể chất yếu tính hàn, hơn nữa đã từng sinh non ngoài ý muốn, cho nên thân thể đã tạo thành tổn thương nhất định, có điều ngài yên tâm, bây giờ cô ấy và chắt của ngài vô cùng an toàn, chỉ cần điều dưỡng và nghỉ ngơi cho tốt, tình huống thân thể sẽ dần khôi phục.”

“Cậu nói cái gì? Cháu dâu ta đã từng sinh non ngoài ý muốn?” Nguyễn lão phu nhân kinh ngạc nhìn về phía bác sỹ điều trị chính.

Hai người Khánh và Khởi My đồng thời nói thầm một tiếng không xong trong lòng, bọn họ quên dặn trước bác sỹ, tuyệt đối không thể để cho bà nội biết chuyện sinh non ba năm trước, giấu giếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn lộ.

“Ngài không biết sao? Ba năm trước đây Trần tiểu thư đã từng sinh non vì bị tai nạn xe cộ.” Bác sỹ điều trị chính cũng rất bất ngờ, ông nhìn hồ sơ bệnh án của Khởi My mới biết, ba năm trước đây khi cô sinh non cũng ở bệnh viện này.

“Ba năm trước đây? Xảy ra tai nạn xe cộ sinh non?” Nguyễn lão phu nhân không thể tin liếc nhìn cháu nội, rốt cuộc cháu bà đã giấu bà bao nhiêu chuyện!Hình như bác sỹ điều trị chính không ngờ trong lúc vô tình mình đã lôi ra chuyện cũ đã được che dấu rất lâu, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ một vòng, không phải bình thường, ông tránh đi trước thì tốt hơn.

“Cái đó, tôi nhớ tôi còn có bệnh nhân đang đợi, đi trước.” Ông vội vã chạy đi như trốn, ánh mắt Nguyễn thiếu quá lạnh, đủ để cho ông đông thành băng.

Hạ Đông cũng biết điều lui ra ngoài, tiện tay đóng kỹ cửa.

“Bà nội, cháu…” Khởi My vừa mới chuẩn bị nói gì lại bị Nguyễn lão phu nhân cắt đứt.

“MyMy cháu đừng nói gì cả, nhất định là do thằng nhóc thúi Khánh này làm sai! Còn không mau thành khẩn khai báo cho bà?” Giọng nói và vẻ mặt của Nguyễn lão phu nhân đều nghiêm khắc nhìn cháu nội.

Khởi My bất đắc dĩ liếc nhìn anh, giống như đang nói: em đã cố hết sức.

Khánh chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh gào thét qua người, “Bà nội, chuyện này bắt nguồn từ hiểu lầm ba năm trước đây, cháu không biết nai con có thai, đều tại cháu lúc ấy tức giận váng đầu, còn nói không ít lời làm tổn thương nai con, dưới sự tức giận đuổi cô ấy đi, khi đó cô ấy rất đau lòng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, lúc băng qua đường suýt chút nữa bị xe đụng, may mà Quý Phạm Tây đi qua đưa cô ấy đến bệnh viện… Khi đó, cháu vẫn còn trong cơn phẫn nộ, hoàn toàn không hay biết nai con xảy ra chuyện gì, đến lúc cháu biết chuyện, đã là ba năm sau rồi.”

“Cháu! Thằng nhóc thúi này! Thấy bà không dạy dỗ cháu! Lại có thể làm ra chuyện khốn kiếp như vậy!” Nguyễn lão phu nhân dieendaanleequuydonn tiến lên nhéo tai cháu nội, không hề quan tâm khỉ gió gì giờ cháu  mình đã là người đàn ông trưởng thành rồi.

“Bà nội…” Khởi My thấy mà thổn thức không thôi, ở trước mặt bà nội, Khánh mãi mãi là một “Đứa nhỏ”.

“Cháu dâu, cháu đừng xin tha cho nó, nếu không phải do thằng cháu láo toét này, chắt nội của bà đã hơn ba tuổi, không chỉ có thể chạy nhảy khắp nơi, còn có thể gọi bà là cụ, tức chết bà rồi!” Nguyễn lão phu nhân thật sự tức giận! Cho đến bây giờ bà mới biết chuyện này.

“Bà nội, cháu lo lắng cho thân thể của bà, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, nói ra chẳng phải để cho bà đau lòng sao, cho nên… Mới muốn giấu bà.” Giọng Khánh chân thành.

“Hừ! Đừng cho rằng lừa được bà già ta, hôm nay nể mặt MyMy tha thứ cho cháu một lần, phạt cháu phục vụ tốt hai mẹ con con bé, không có bất kỳ sơ suất nào.” Thái độ của Nguyễn lão phu nhân hơn dịu đi.

“Dạ, tuân lệnh.” Khánh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bà nội là hoàng thái hậu trong nhà, lời nói ra chính là thánh chỉ!

Có Nguyễn lão phu nhân ở cùng Khởi My, cô bảo Khánh trở về công ty, mình không có việc gì, không cần tất cả mọi người trông chừng ở đây.

Gần tới trưa, Thẩm Bác Sinh và Diệp Lan một trước một sau xách hộp giữ ấm tới, hai người mang theo món ăn và canh MyMy thích ăn nhất, còn đều tự mình làm, đáng thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ!

Khởi My không  ngờ Thẩm Bác Sinh còn có thể nấu cơm, mặc dù thoạt nhìn không đẹp đẽ, nhưng cô vẫn nếm thử, “Cha, ăn thật ngon.”

“Có thật không? Vậy thì ăn nhiều một chút, bây giờ con là hai người, khẩu vị lớn hơn bình thường.” Thẩm Bác Sinh hơi kích động, đã nhiều năm ông không xuống bếp, hôm nay vì con gái và cháu ngoại phá lệ một lần.

“Ọe…” Khởi My vừa mới gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, lại cảm thấy dạ dày quay cuồng khó chịu, vội vàng bỏ đũa xuống che miệng chạy vào trong phòng vệ sinh.

Diệp Lan đi theo bên cạnh, tiện thể chăm sóc con gái, Thẩm Bác Sinh đứng bên cạnh hơi ngây ngẩn, ông chưa từng thấy dáng vẻ Lương Vũ mang thai, lại càng không quan tâm vợ mình, chỉ nhớ  mang máng bà ấy ăn được ngủ được, vô cùng tốt.

“MyMy con bé… Sao vậy? Do thức ăn tôi làm không tốt sao?” Ông không hiểu hỏi Nguyễn lão phu nhân.

“Đây là phản ứng bình thường lúc có thai, phụ nữ mang thai thời kỳ đầu sẽ xuất hiện hiện tượng nôn nghén, ăn cái gì ói cái đó, nhất là đồ dầu mỡ thức ăn mặn, một chút cũng không được, MyMy đang trong giai đoạn này, cho nên thường xuyên ăn gì ói sạch sẽ đó, ôi…” Nguyễn lão phu nhân thở dài nói.

“Không có cách gì chữa trị sao? Tiếp tục như vậy sao thân thể chịu nổi?” Thẩm Bác Sinh không nhịn được cau mày, tiểu Vũ lúc đó cũng như vậy sao? Mang thai MyMy, không người bên cạnh, ăn không ngon ngủ không yên, cô ấy… Chỉ sợ trong lòng cực kỳ hận mình.

“Cũng không kéo dài lâu, đoán chừng đến tháng sau sẽ tốt hơn chút.” Nguyễn lão phu nhân kiên nhẫn giải thích, đàn ông bây giờ đều không hiểu những thứ này.

Trong phòng vệ sinh, Khởi My cúi đầu trong bồn rửa tay ói long trời lở đất, tất cả vừa ăn đều nôn ra, ói đến mức nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng trong dạ dày không còn cái gì, còn nôn khan ở đó.

Diệp Lan đau lòng vỗ lưng con gái, “Lấy chút nước sạch cho con súc miệng nhé?”

“Vâng.” Khởi My yếu đuối đáp một tiếng, đứa nhỏ của cô thật đúng làm khó cô, nói không chừng là một tên nhóc nghịch ngợm.

Hạ Đông ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong nước ấm, đưa tới trên tay cô, cô nhận lấy súc miệng, ra sức đứng lên, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, Diệp Lan đỡ lấy con gái đi tới bên giường.

“Nếu không kêu bác sỹ tới kiểm tra xem?” Thẩm Bác Sinh đề nghị, thấy con gái khổ cực như vậy, ông khó tránh khỏi hơi đau lòng.

“Bà thấy cũng đúng, MyMy, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, cháu ăn gì ói nấy, một chút dinh dưỡng ddlqd cũng không hấp thu được, thân thể sao điều dưỡng tốt được?” Nguyễn lão phu nhân nhìn sắc mặt cháu dâu thật sự quá trắng bệch.

“Đúng vậy! Trước kia lúc mẹ mang thai tiểu Huân mặc dù có ói, nhưng không nghiêm trọng thế này.” Diệp Lan theo tiếp lời.

Vì vậy, dưới yêu cầu mãnh liệt của ba người cha, mẹ Diệp, bà nội, bác sỹ điều trị chính được gọi tới lần nữa, kiểm tra rất nghiêm túc thân thể Khởi My, cũng đưa ra đề nghị chuyên nghiệp rất đúng trọng tâm, còn kêu y tá truyền cho cô một bình dịch dinh dưỡng, bổ sung thể lực.

Lúc truyền dịch, Khởi My lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ông xã: Ông xã, bây giờ em đã thành “Động vật” bảo vệ cấp một của cả nhà rồi, bà nội, mẹ Diệp, còn có cả cha nữa, bọn họ đều rất nhiệt tình, em có áp lực lớn đó!

Treo ngược điểm tích thời điểm, Khởi My lấy điện thoại di động ra cho lão công

Đang phê duyệt văn kiện, Khánh nhìn thấy tin nhắn không nhịn được cười “Xì” một tiếng, nhắn lại: Bảo bối, em là quốc bảo của chúng ta, còn hiếm thấy hơn gấu trúc, ngoan, bọn họ chỉ lo lắng cho em.

Ưmh… Được rồi, sau khi quốc bảo ăn cơm xong đi tản bộ cùng nhân vật quan trọng, nằm trên giường cả ngày, bọn họ không để cho em xuống giường đi lại, nói thân thể em yếu ớt, hu hu…

Bảo bối ngoan, chờ anh hết giờ làm trở về tản bộ với em.

Ông xã, chụt chụt chụt ~~ (phía sau còn bổ sung thêm mấy trái tim hồng)

Thấy những lời này, khóe môi Khánh không nhịn được nhếch lên rất cao, tâm tình vô cùng vui vẻ, ngay cả Nam Cung Thần cầm bản thiết kế vào cũng cảm thấy được.

“Cậu chủ, đây là bản kế hoạch mở mang thành phố A, cần phương án xác định cuối cùng của ngài.”

“Ừ, để bên cạnh.” Khánh day huyệt thái dương, vốn định nghỉ ngơi mấy ngày chăm sóc nai con, nhưng chuyện của công ty lại quá nhiều, không rảnh để phân thân.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trong trường đại học F, giảng đường khoa Anh ngữ cộng đồng xếp theo hình bậc thang, Kiều Tuyết Nghiên chống cằm ngẩn người, tối hôm qua sau khi thấy Đằng đại ca ôm chị Lương rời đi, cô cố tình tìm một nữ sinh cùng làm nhân viên phục vụ hỏi rõ tình huống khi đó, thì ra có mấy tiểu thư danh môn muốn hại chị Lương nhưng thất bại, còn cố ý đạp váy chị ấy hại chị ấy té ngã.

Thật sự quá đáng! Mấy người này hoàn toàn không được dạy dỗ, thiên kim tiểu thư địa vị cao quý lại có thể làm ra chuyện thấp kém như vậy, hỏng bét! Chị Lương đang mang thai, chị ấy… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Không trách được sắc mặt Đằng đại ca kinh khủng như vậy, chắc anh ấy rất thích chị Lương, hai người bọn họ thật hạnh phúc!

Nghĩ đến đây, cô không quan tâm giờ này còn đi học, cúi lưng len lén chạy ra ngoài từ cửa sau, lấy điện thoại dieenda anleequ uydonn ra chuẩn bị gọi điện cho Khởi My, nhưng nghĩ mình lơ mơ đến trước có thể không được tốt, nên tìm số của Cát Xuyến.

Cát Xuyến đang đi làm không ngờ cô bé đã từng gặp một lần trong sân trường đại học F sẽ gọi điện thoại cho mình, cô bé đó không phải bạn của Chân phi sao?

“Xin chào, là chị Cát Xuyến sao?” Kiều Tuyết Nghiên là đứa bé ngoan rất lễ phép.

【Đúng vậy! Em là Tuyết Nghiên hả? Có chuyện gì sao?】 Giọng Cát Xuyến đĩnh đạc.

“À… Là như vậy, hôm nay chị sẽ đi thăm chị Lương sao?” Em muốn đi cùng chị.” Kiều Tuyết Nghiên đơn giản tỏ ý của mình.

【Đợi chút, sao em nói càng khiến chị hồ đồ?】 Cát Xuyến nhíu mày hỏi.

Kiều Tuyết Nghiên nói qua chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, “Lúc em nhìn thấy chị Lương, cả người chị ấy vùi trong tay Đằng đại ca, cho nên em không rõ sắc mặt của chị ấy, không biết rốt cuộc tình hình của chị ấy có nghiêm trọng không?”

Cát Xuyến hít vào một hơi, âm lượng cất lên cao, cảm xúc rất kích động.

【Chắc chắn rất nghiêm trọng! Thể chất Chân phi kém như vậy, đứa bé chưa đầy ba tháng rất dễ sinh non, trời ạ! Một đám người khốn kiếp cặn bã! Nếu lúc đó chị ở đấy, chắc chắn sẽ hung hăng trút giận cho Chân phi!】

“Vậy xế chiều chúng ta đi thăm chị Lương đi, chắc trong lòng chị ấy rất khổ sở.” Kiều Tuyết Nghiên đề nghị.

【Ừ, bây giờ chị gọi điện thoại cho chị ấy, thời gian cụ thể chị sẽ trả lời điện thoại cho em biết.】Lúc Cát Xuyến gọi điện qua chỉ sợ chạm phải bãi mìn, Chân phi đã từng mất đứa bé, cho nên đặc biệt chờ đợi đứa nhỏ này,  nếu như xảy ra chuyện đứa nhỏ này không còn, cô rất khó tưởng tượng Chân phi có thể chống đỡ được không.

Ai ngờ đầu điện thoại bên kia nói một câu: Tớ rất khỏe! Đứa bé cũng rất tốt, cậu muốn thăm tớ cứ nói thẳng! Quanh co lòng vòng hoàn toàn không giống phong cách làm việc của Cát gia cậu.

Nghe bạn tốt dí dỏm đáng yêu một lúc, trong lòng Cát Xuyến thở phào nhẹ nhõm thật lớn, may mà ông trời phù hộ! Mẹ tròn con vuông không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất!

“Làm tớ sợ muốn chết, không có việc gì là tốt rồi! Ở phòng số mấy tầng mấy khu nào khoa nội trú bệnh viện nhân dân thành phố?”

【“Phòng 510 tầng năm khu A, cậu đến thẳng là được.】

Trong lòng Khởi My hiểu rõ sở dĩ Cát gia nói một đống lảm nhảm bảy quẹo tám rẽ hoàn toàn vì lo lắng cho cô, sợ đứa bé của cô không còn, không chịu nổi, bởi vì cô ấy hiểu rõ thân thể cô, O(∩_∩)O~

“OK! Gặp lại sau.” Nói xong Cát Xuyến cúp điện thoại, lại gọi điện cho Kiều Tuyết Nghiên, hẹn cô ấy buổi chiều gặp nhau tại cửa bệnh viện nhân dân thành phố.

Cầm điện thoại di động, Khởi My đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sao Cát gia biết chuyện cô nằm viện? Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nói cho bất kỳ người bạn nào, trừ Quý đại ca ở hiện trường biết, cô không nói cho những người khác, chẳng lẽ tối hôm qua ở đó có ai là bạn Cát gia, hay cô ấy nghe nói tới trong lúc vô tình?

Thôi, mặc kệ vì sao cô ấy biết, đợi tới không phải sẽ rõ sao!

Sự thật chứng minh, cô nên hỏi trước một câu, bởi vì cô không ngờ người nói cho Cát Xuyến lại là Kiều Tuyết Nghiên, mặc dù ấn tượng về cô ấy với cô không tệ lắm, nhưng dù sao thân phận của cô ấy đặc biệt, cô còn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện này như thế nào, cho nên không hy vọng cô ấy xuất hiện trước mặt Khánh và bà nội nhanh như thế, lỡ như gây ra sự kiện gì sẽ không tốt, bây giờ cô là một thành viên của nhà họ Đằng, cô phải giữ gìn gia đình này.

Bốn giờ chiều, sau giờ học Kiều Tuyết Nghiên chạy ra trạm xe buýt, sau khi lên xe gửi tin nhắn cho Cát Xuyến, nói cho cô ấy biết mình đang trên đường, khoảng nửa giờ sau đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com