Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50, 51,52: QUÁ KHỨ CỦA KHÁNH


Vừa vặn lúc này y tá trưởng đi tới tìm anh để nói về tình trạng cơ thể của bà nội, cùng với một số việc uống thuốc, anh liền đi theo, nghĩ tới ngày mai hẳn đi tìm nai con, hôm nay suy nghĩ quá rối bời.

Buổi tối, Nguyễn lão phu nhân tỉnh dậy, nhìn thấy cháu trai ở bên cạnh, đương nhiên tâm trạng rất vui mừng, ăn một chén cháo trắng nhỏ, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút so với trước đây.

"Bà nội, eo còn đau không?" Khánh ân cần hỏi han.

"Ôi. . . . . . Người đã già, cơ thể không còn dùng được nữa, khá hơn nữa dược vật cũng không thể lập tức dựng sào thấy bóng a!" Nguyễn lão phu nhân thở dài.

"Trước kia bà luôn cảm giác mình cơ thể vô cùng tốt, ngày ngày chăm sóc vườn hoa bảo bối của bà, không yên lòng thì cho người khác giúp bà quản lý, cần gì phải tự mình động tay, từ giờ trở đi, bà phải nghe cháu, đi dạo một chút không sao, nhưng không thể giống như trước nữa rồi." Khánh chau mày lại nói.

Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, nhìn cơ thể người già khoẻ mạnh vậy thôi, nhưng sau khi té một lần, sẽ tổn thương nặng nề đến cơ thể, chỉ thích hợp đi ra ngoài tản bộ, đi dạo một chút, làm một ít động tác đơn giản, tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện trong vườn nữa, nhất là lúc khom lưng nhổ cỏ lấp đất, đều không nên.

Nguyễn lão phu nhân liếc mắt nhìn cháu trai, giọng nói ai oán nói: "Để cho bà nhàn rỗi cũng được, cháu mau mau cưới cháu dâu cho bà đi, sau đó để cho cô ấy sinh một đứa cho bà, bà bảo đảm sẽ không quan tâm tới chuyện trong vườn nữa."

Khánh nâng trán, anh biết tâm bệnh của bà nội vẫn luôn là anh, nói chuyện gì cũng có thể lập tức chuyển đề tài, thật may là lúc này anh đã có người phụ nữ mà mình thương yêu, cũng chuẩn bị dẫn cô đến trước mặt bà nội, mặc dù trong lòng suy đoán hai người đã gặp mặt rồi, nhưng rốt cuộc hàn huyên những thứ gì anh lại không biết, nghĩ tới vừa đúng nhân cơ hội này thăm dò xem thái độ của bà nội đối với nai con.

"Bà nội, cháu chuẩn bị ngày mai sẽ mang cô ấy sang đây gặp bà." Khoé môi anh mang theo ý cười.

"Ngày mai? Tốt, là cô gái như thế nào đây?" Trong lòng Nguyễn lão phu nhân tựa như gương sáng, nhưng trên mặt lại giả vờ làm như không biết gì cả, bà muốn nghe thử ý kiến của cháu mình.

"Cô ấy à! Đơn giản tốt bụng, thẳng tính đáng yêu. . . . . . Bà nội bà gặp rồi biết." Khánh nhìn dáng vẻ của bà nội, liền biết rõ là bà cố ý thử mình, cũng không muốn vạch trần, tính toán yên lặng theo dõi biến hóa.

"À. . . . . ." Nguyễn lão phu nhân cố ý kéo dài âm điệu đáp một tiếng, trong lòng mắng nói: thằng nhóc thúi! Thì ra cháu cố ý lừa gạt bà nội của cháu à! Những thứ này bà sớm đã biết, còn cần cháu nói sao.

"Bà nội, bác sĩ nói hiện tại bà cần nghỉ ngơi nhiều, có cái gì

không thoải mái nhất định phải nói ra, như vậy mới có thể mau hết bệnh.”

“Rồi… Lần này ở trên giường bệnh thật là khổ mà! Khánh ngày mai buổi sáng nhất định phải mang cháu dâu đến đấy, bà nội muốn sáng sớm gặp cô ấy, nếu như xinh đẹp động lòng người, nói không chừng bệnh của bà sẽ mau hết.” Nguyễn lão phu nhân thở dài một hơi.

“Được, cháu bảo đảm sáng sớm ngày mai sẽ mang đến.” Khánh cười trả lời.

Hai bà cháu vừa rảnh rỗi hàn huyên một hồi, cho đến khi Nguyễn lão phu nhân buồn ngủ, mới dần dần buông tay cháu trai ra, hài lòng tiến vào mộng đẹp.

Nhìn bà nội thỏa mãn ngủ, Khánh có loại dự cảm, cảm giác của bà nội đối với nai con cũng không tệ lắm, bằng không bà cũng sẽ không bắt mình sáng sớm ngày mai phải mang nai con đến, nghĩ như vậy, tâm tình của anh tốt hơn nhiều.

Sau khi hết bận, anh lấy điện thoại di động ra vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, đột nhiên nghĩ đến điện thoại của nai con đã tắt máy, hơn nữa bây giờ cũng đã 11h, chắc cô đã ngủ rồi, liền chuyển sang gọi điện thoại cho Nam Cung, hỏi cậu ta tình huống hôm nay như thế nào.

Nam Cung Thần đang trên giường làm vận động pít-tông, “này nọ í é í é” vô cùng hăng hái, đột nhiên một tiếng chuông dồn dập vang lên, tiếp theo là âm thanh giống y như một thái giám hét lên “Hoàng thượng giá lâm”, làm anh sợ đến thiếu chút nữa mềm nhũn, cuống quýt sờ tới điện thoại di động ấn nút nghe.

“Cậu chủ, cậu có chuyện gì sao?” Trong giọng nói cợt nhả mang theo chút nịnh nọt.

“Hôm nay anh đưa nai con về tới nhà an toàn không?” Khánh hỏi.

Trong lòng Nam Cung Thần rơi “Lộp bộp”, thảm rồi, chẳng lẽ nhanh như vậy cậu chủ đã phát hiện? Không thể nào! Cậu ấy vẫn luôn ở bệnh viện, chẳng lẽ cậu ấy gắn camera trên người mình hay sao?

“Đúng vậy.” Anh quyết định đánh cuộc một lần, mặc dù không phải tự mình lái xe đưa, nhưng cũng gián tiếp đưa mà, cho đến khi nhìn thấy Trần tiểu thư an toàn vào nhà anh mới rời đi.

“Trong lúc đó anh có phát hiện cô ấy khó chịu chỗ nào hoặc là sắc mặt không ổn hay không?”

“Không có.” Nam Cung Thần nói xong lại cảm thấy mình trả lời quá qua loa, ngay sau đó bổ sung: “Lúc ấy mặt trời rất nóng, dưới ánh mặt trời chói chang Trần tiểu thư đi một đoạn đường, có thể sẽ có triệu chứng bị cảm nắng.”

“Bị cảm nắng? Dưới ánh mặt trời chói chang đi một đoạn đường?” Khánh nhíu mày, cô đang chà đạp cơ thể của mình sao?

“Ừ, có lẽ là ngồi lâu ê chân, cho nên Trần tiểu thư muốn hoạt động gân cốt một chút, kết quả bên ngoài mặt trời quá gay gắt, cô ấy đi một hồi liền không chịu nổi rồi lên xe, vì vậy trên người có thể bị cảm nắng.”

Khánh nghe nói xong thì nhíu mày, trong lòng anh hiểu thì ra chuyện là như vậy, nhất định là nai con cảm thấy mình bị uất ức, bị cảm nắng sao? Không trách được giọng nói của cô suy yếu, không biết bây giờ cô đã đỡ hơn chưa? Điện thoại của cô vẫn tắt máy, anh nghĩ mình cũng không thể hơn nửa đêm chạy tới nhà cô gõ cửa chứ?

Thôi, để cho cô nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng sớm ngày mai đi tìm cô, tối nay anh ngủ không được, trong ngực không có cơ thể ấm áp quen thuộc, cứ có cảm giác không quen.

Cho tới khi trời mới vừa tờ mờ sáng, anh đã rời giường, mang hai con mắt gấu mèo 0.0 lái xe chạy thẳng tới nhà nai con, thật may là trong điện thoại di động của anh còn địa chỉ mà lần trước cô nhắn tới, bằng không anh còn phải cho người giúp anh tra địa chỉ.

********

Khởi My cũng một đêm ngủ không ngon, rất nhiều nguyên nhân dây dưa cô, làm cho cô lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, vốn là buổi chiều đã ngủ nhiều giờ, đến buổi tối cơ thể cũng đã khỏe hơn, ngồi xem TV với mẹ Diệp một lát, hàn huyên một chút việc nhà liền đi ngủ.

Vậy mà, một đêm cô đều lăn lộn khó ngủ, nhiều lần cũng muốn mở máy xem anh có gọi điện thoại cho mình hay không, nhưng vẫn nhịn được, cứ như vậy nhịn hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn chống đỡ nổi ngủ thiếp đi.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, cô đã tỉnh dậy, cảm thấy đầu rất nhức, liền đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, đang chuẩn bị mở cửa sổ hít thở một chút không khí mới mẻ lúc sáng sớm, lại đột nhiên phát hiện dưới lầu có một chiếc Land Rover màu đen, mà bên cạnh xe có một bóng người cao lớn quen thuộc, huyệt thái dương của cô không nhịn được nhảy dựng lên “Thình thịch”, cặp mắt trợn to không thể tin.

Khánh? Anh, sáng sớm đứng ở dưới lầu nhà mình làm gì?

Thật may là lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, trong chung cư người tới người lui không nhiều lắm, bằng không khẳng định mấy bà cô kia sẽ bu lại xung quanh anh, nhìn anh soi mói một phen.

Đang ở lúc cô rối loạn, khóe mắt liếc thấy anh lấy điện thoại di động ra bấm, cô không khỏi đi tới cầm điện thoại di động lên, mở máy, lập tức nhận được vài cái tin nhắn, đều do một người gửi.

Nai con, anh đến ngay cửa nhà em.

Nai con, xuống lầu.

Nai con, em không xuống anh sẽ đi lên gõ cửa.

..........

Cô chỉ trả lời một câu: anh muốn làm gì?

Bên kia lập tức trả lời: em xuống anh sẽ nói cho em biết, nếu không anh sẽ làm cho mọi người đều biết, cho tất cả mọi người biết em là phụ nữ của Khánh!

Khốn kiếp! Anh lại uy hiếp tôi! Khởi My tức giận bĩu môi.

Ngoan, mau xuống đây. Bây giờ lại đổi sang chiến lược dịu dàng.

Cuối cùng, Khởi My dưới uy quyền của anh vẫn phải xuống lầu, dù sao đây là chung cư cô đã sinh sống vài chục năm, thật sự rất nhiều người đều biết cô, cô không thể bị người gièm pha, hiện tại mới rạng sáng 6 giờ, không có nhiều người, nếu lát nữa sẽ không như vậy, đến lúc đó cô thật đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Khánh nhìn cô đội mũ bộ dáng lén lút sợ hãi gặp phải người khác thì lập tức khó chịu, mở cửa xe, “Lên xe.”

“Đi đâu? Anh... Lại tới tìm tôi làm gì?” Khởi My không hiểu hỏi.

“Dẫn em đi gặp mặt một người.” Khánh chuyên tâm lái xe, có một số việc anh sẽ từ từ giải thích với nai con.

Khởi My chuyển động ngón tay trong lòng tràn đầy nghi ngờ, vốn cô cho rằng hôm nay chính là ngày cô và Khánh hoàn toàn chia tay, kết quả sáng sớm người ta đã chờ dưới lầu nhà cô, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ ép cô ngồi lên xe, còn thần bí nói muốn mang cô đi gặp một người?

Đây rốt cuộc là tình huống thế nào gì đây? Cô không phải còn chưa tỉnh ngủ chứ?

Lúc đèn đỏ, cô không cẩn thận dập đầu, không nhịn được “A!” một tiếng, vuốt cái trán bị đụng tới đau.

“Em lớn như vậy rồi, cũng không biết chăm sóc mình thật tốt.” Khánh lại gần đẩy tay của cô ra, giúp cô xoa nhẹ mấy cái, tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, đắm đuối đưa tình.

Khởi My rất kinh ngạc cư nhiên anh có hai con mắt gấu mèo 0.0 rồi, giống như suốt đêm không ngủ, nhưng sự thâm tình trong mắt cũng không phải giả, lòng của cô lại không khống chế được cuồng loạn, xen lẫn đau lòng.

Cô mím môi nói thầm trong lòng: anh đừng đối với tôi như vậy có được hay không? Tựa như thời tiết tháng sáu, lúc sấm chớp đùng đùng lúc thì trời xanh mây trắng, năng lực chịu đựng của tôi có hạn, thật sự không chịu nổi.Khánh nhìn bộ dạng của nai con, trong lòng vừa đau lòng vừa buồn cười, bàn tay xoa trên trán cô dần dần trượt xuống trên gương mặt mềm mại của cô, dùng sức nhéo một cái, cho đến khi nhìn thấy cô mở to đôi mắt ngập nước tức giận nhìn mình, mới chậm rãi buông tay, còn thêm một câu, "Cảm giác rất tốt."

"Làm cái gì!" Khởi My quệt mồm hất cánh tay đáng ghét của anh ra, trong đôi mắt đen tràn đầy uất ức.

"Thì muốn nhéo em." Khánh vô liêm sỉ nói.

"Đáng ghét! Chỉ biết khi dễ tôi." Khởi My làm bộ muốn đánh anh, tay mới vừa đưa tới liền bị anh chặn lại, "Ngoan, đừng lộn xộn, bị cảnh sát giao thông nhìn thấy ghi giấy phạt bây giờ."

Khởi My khinh bỉ trừng mắt liếc anh một cái, giấy phạt? Không phải anh không sợ trời không sợ đất sao? Sao lại sợ một cảnh sát giao thong nhỏ nhoi chứ ! ╭(╯╰)╮ thật biết lừa người!

Một đoạn nhỏ trên đường đi đã rút ngắn đi khoảng cách của hai người rất nhiều, Khởi My lắc ngón tay không hề để ý đến anh nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy má trái của mình nóng hừng hực, thỉnh thoảng có ánh mắt nóng bỏng nhìn sang khiến cô rụt người, cô liền cố ý quay mặt qua chỗ khác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Trong lòng vẫn có chút buồn bực sao thái độ của anh chuyển biến nhanh như vậy, anh bây giờ thật giống như trở về lúc đi du lịch, làm cho cô có loại ảo giác, chuyện trên máy bay hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng ở cửa bệnh viện, trong long Khởi My bắt đầu không yên rồi, anh. . . . . . Không phải là mang mình tới gặp người nhà chứ? o(╯□╰)o

"Em. . . . . ." Khởi My lay cửa xe không chịu xuống xe, ngập ngừng không nói ra lời.

"Thích ngồi ở trên xe sao?" Khánh nhíu mày nhìn nai con ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.

"Không phải. . . . . . Em. . . . . . Anh muốn làm gì đây?" Cô ô ô a a nửa ngày mới nói ra mấy chữ.

"Có xuống xe hay không?"

". . . . . ." Khởi My cúi đầu không nói lời nào, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt để gặp người lớn mà! Hơn nữa bây giờ hình tượng của cô quá tùy ý, mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, giày màu trắng hơi cũ, buổi sáng đi xuống gấp, tóc cũng chưa kịp buộc lên, toàn bộ xõa ở sau ót,. . . . . .

Đang ở cô lúc âm thầm suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có một đôi tay để ngang qua dưới đầu gối của cô, cô kinh ngạc ngước mắt, "Anh làm gì thế?"

"Em đã không chịu đi, vậy để anh ôm em xuống." Khánh nở một nụ cười tà mị.

"Buông tôi ra! Tự tôi đi." Khởi My xấu hổ đấm lên bờ ngực rắn chắc của anh, không đánh anh đau ngược lại làm đau tay mình.

Khánh nghe lời buông cô ra, tròng mắt đen thâm thúy như ánh sao ban đêm, "Đừng lo lắng, bà nội rất tốt, nhất định bà sẽ

Thích em.” Dứt lời, liền dắt tay nhỏ bé của cô đi vào bệnh viện.

“Nhưng………..” Khởi My có chút tự ti cúi đầu xuống, chuyện như vậy cũng không phải là do anh quyết định, anh cũng không thể đại diện cho suy nghĩ của người lớn! Chỉ tưởng tượng cảnh gặp mặt thôi mà trong lòng cô đã thấp thỏm không yên, rất sợ sẽ bị xem thường.

“Không có nhưng nhị gì hết, tin tưởng anh.” Khánh dắt cô sải bước lên trước.

“Chờ một chút! Tôi muốn thay quần áo! Mặc như vậy có phải sơ sài quá hay không?” Khởi My kéo tay của anh không để cho anh đi về phía trước, cắn môi nhìn đồ thể thao trên người mình.

“Không cần, bà nội chỉ thích người như em vậy.” Khánh nói xong liền không để ý tới sự giãy giụa của cô nữa, kéo cô đi tới phòng bệnh của bà nội, anh đã hứa sáng sớm sẽ mang nai con tới, không nhanh lên bà sẽ tức giận.

Tại sao anh có thể khẳng định như vậy! Không phải ai cũng nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, chớ nói chi là người cao quý nhà giàu như Nguyễn lão phu nhân, nhất định chọn lựa cháu dân rất nghiêm khắc, mình……Rất rõ ràng không có hy vọng, nhưng dưới sức lực của anh, cô chỉ có thể bị động đi theo phía sau anh.

Cho đến khi tới trước cửa phòng bệnh cao cấp, Khánh mới dừng lại bước chân, mà tim của Khởi My cũng đập càng lúc cành nhanh, cô chưa kịp nói gì, liền bị kéo vào.

Người có tiền ở phòng bệnh thật xa hoa, giống như một căn hộ gần trăm mét vuông, cái gì cũng có. Mắt thấy lập tức sẽ được nhìn thấy diện mạo của Thái hậu, trong lòng Khởi My suy nghĩ lần đầu gặp mặt nên nói gì mới có thể để lại một ấn tượng tốt cho bà, còn nữa, nên gọi cái gì mới ổn đây?

“Bà nội, mang người đến cho bà này.” Từ đầu đến cuối Khánh vẫn nắm tay của Khởi My ngay cả khi đứng trước mặt bà nội cũng như thế.

Khóe miệng của Khởi My cong lên thành một nụ cười, từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bộ dáng của người thì những lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng toàn bộ nuốt lại xuống vào trong cổ hong, kinh ngạc há to mồm, không tự chủ bật thốt lên, “Bà à, tại sao bà lại ở đây?”

Sau khi nói xong cô lập tức ý thức được có cái gì không đúng, liếc nhìn bà lão làm vườn ngồi trên giường bệnh nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh khó hiểu, trong mắt càng nghi ngờ.

“Khụ……..Cô bé à chúng ta lại gặp mặt.” Nguyễn lão phu nhân cười đến hòa ái dễ gần.

“Bà nội, thì ra hai người biết nhau à?” Đằng Cân Tư làm bộ như vừa hiểu ra.

“Thằng nhóc thúi! Cháu cứ giả vờ đi, thì ra cháu cũng biết rồi, còn cố ý lừa bà già này!” Nguyễn lão phu nhân thở phì phò nói.

Khánh vội vàng tiến lên một bước, vỗ sau lưng bà nội. “Bà nội, bà đừng tức giận, lúc trước cháu cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”

Đây là cái tình huống gì? Khởi My mê man lần nữa, cô chưa kịp nói chuyện, lão phu nhân đã nói với cô, “Cô bé, có phải cháu đã nói chuyện trong vườn hoa của chúng ta cho Khánh nghe hay không?”

“Cháu……cháu chỉ muốn hỏi nhà bà ở đâu, xong rồi đi thăm bà, lúc ấy anh ấy cũng không nói bà là là……..là…….” Khởi My nhỏ giọng nói, bây giờ trong đầu cô rối một nùi, sao đột nhiên bà lão làm vườn thay biến thành bà nội của anh? Nhớ lại cuộc nói chuyện của hai bà cháu anh lúc nãy, thì ra lúc đầu mình nói với anh, anh đã đoán được, có điều vẫn giấu trong lòng không nói cho cô biết, còn làm hại cô lo lắng lâu như vậy, quả thực là hư quá đi!

“Hừ! Bà già tôi không chấp nhặt với cháu, đi tới đây cho bà nhìn.” Bộ dáng của Nguyễn lão phu nhân rất hiền hòa, nói cũng không có lực uy hiếp gì, ngược lại làm cho người ta cảm thấy bà gioosnh như là lão ngoan đồng (người già nhưng tính cách trẻ con).

Khởi My ngẩng đầu nhìn bà một cái, sau đó lại nhìn Khánh đang đứng bên cạnh cô, sau khi lấy được ánh mắt khích lệ của anh mới chậm rãi đi tới, không biết vì sao, khi biết người làm vườn lần trước chính là bà nội, tất cả sự tự ti và sợ hãi dọc đường đi đều biến mất không thấy, chỉ còn lại một chút lo lắng và thấp thỏm.

Nghĩ đến lần trước chắc là bà lão cố ý thử dò xét mình, cũng không biết ấn tượng của bà đối với mình như thế nào, cô vẫn nhớ hình như mình nói chuyện không biết khiêm tốn, chắc bị trừ điểm rồi.

“Hả? Sao cảm giác cháu còn gầy hơn lần trước vậy? Chẳng lẽ Khánh ăn hiếp cháu sao?” Nguyễn lão phu nhân rất tự nhiên nắm tay của cô.

“Không có, anh ấy đối với cháu rất tốt.” Khởi My liền vội vàng lắc đầu, tiếp theo nói nhỏ một tiếng, cũng vì vậy mà gương mặt đỏ ửng, hồng hào, giống như đánh một lớp phấn làm say lòng người.

Khánh nghe thấy lời nói của nai con, khóe môi cũng không kiềm được nhếch lên, quả nhiên là bà nội thích nai con, nếu như vậy, anh cũng không cần lo gì nữa.

“Khánh, cháu nhanh đi làm đi, có cháu dâu theo bà nói chuyện phiếm là được.” Nguyễn lão phu nhân cười ha hả nói, có mấy lời bà muốn nói riêng với Khởi My, mắc công Khánh ở đây vướng chân vướng tay.

Cháu dâu….Mặt của Khởi My đỏ lên lần nữa, cô chưa từng nghĩ tới buổi gặp mặt hôm nay sẽ như vậy, không chỉ bà nội là bà lão làm vườn lần trước cô gặp, còn bị gọi là “Cháu dâu”, chẳng lẽ những thứ này có nghĩa là mình đã được chấp nhận sao? Tại sao cô cứ có cảm giác không thật, cảm giác hào môn (gia đình quyền thế) không phải là như vậy.

Hơn nữa, cha me anh và những người khác trong nhà đâu? Tại sao không thấy ai cả?

“Được, tuân lệnh, vậy cháu đến công ty trước.” Lúc gần đi Khánh cho Khởi My một ánh mắt “Không cần sợ”, làm cho cô yên tâm không ít.

Đợi sau khi anh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Nguyễn lão phu nhân và Khởi My rồi.

“Cô bé, cháu thích Khánh không?” Nguyễn lão phu nhân rất nghiêm túc hỏi, mặc dù bà rất thích Khởi My, nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Khánh, trong lòng bà vẫn có tính toán.

“Thích.” Khởi My rất kiên định gật đầu một cái, cô đã đoán được nhất định bà sẽ hỏi cô một vài vấn đề.

“Vậy cháu thương nó không? Cái loại tình cảm yêu thương toàn tâm toàn ý?”

“Dạ, cháu yêu anh ấy.” Lúc trả lời những lời này, trên mặt cô như đánh thêm một tầng phấn hồng, hoàn toàn là một bộ dáng cô gái nhỏ rơi vào tình yêu. Nếu như nói trước kia không thể xác đinh, nhưng sau lần du lịch trước cô đã có thể xác định 100% lòng của mình rồi, cho tới khi bị anh la lớn, mình mới đau lòng như vậy, bởi vì đã từng có, sẽ rất sợ mất đi, một khi mất đi, cô thậm chí sẽ hoài nghi mình còn dám đi yêu một người nữa hay không.

Vốn lần này cũng đã rất cẩn thận rồi, nhưng cô vẫn không lấy lại được tim của mình, lặng yên không tiếng động chìm sâu vào, cô nghĩ, cuộc sống phải có một tình yêu oanh liệt mới có ý nghĩa, mới có thể lưu lại những kỉ niệm tốt đẹp, sao cô có thể không buông mình ra đây?Nguyễn lão phu nhân nhìn ánh mắt của cô không mê mang giống như lần trước ở sau vườn vậy, mà có một loại kiên định và chân thành, trong lòng bà liền hiểu mấy phần, chắc hẳn mấy ngày nay tình cảm giữa hai người đã tăng lên không ít.

"Khởi My, Khánh là một đứa bé đáng thương, bà già này không thể chăm sóc cho nó cả đời, cái gánh nặng này đành phải giao cho cháu, nhất định phải đối xử với nó thật tốt biết không?" Trong lúc bất chợt Nguyễn lão phu nhân bỗng trở nên thương cảm.

Trong lòng Khởi My đối với câu nói"Khánh là một đứa bé đáng thương" có chút nghi vấn, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có thể gật đầu một cái, rất trịnh trọng lên tiếng: "Dạ, cháu hiểu rồi."

"Về sau cháu hãy giống Khánh gọi bà là bà nội."

"Vâng, bà nội." Khởi My rất ngoan ngoãn kêu một tiếng, giọng nói mềm dẻo trong veo.

"Ngoan, bên cạnh Khánh chỉ thiếu một người con gái đơn thuần lương thiện giống như cháu vậy, đừng nhìn nó đã 30 rồi, thật ra thì cuộc sống rất đơn giản, trước khi biết cháu thì nó rất chán ghét phụ nữ, ngày ngày cũng chỉ biết tới công việc, một chút xíu giải trí cũng không có, không biết bà đã cho người đưa bao nhiêu thiếu nữ vào trong phòng nó, nhưng lần nào cũng bị nó đuổi ra ngoài, còn nói với quản gia vừa nhìn những người phụ nữ này đã thấy ghê tởm, cháu nói xem có phải là nó muốn làm bà tức chết không?" Nguyễn lão phu nhân cứ nói về chuyện cũ mãi không ngừng.

"Nhìn những người phụ nữ này đã thấy ghê tởm? Tại sao vậy?" Vẻ mặt của Khởi My kinh ngạc, cô nghe nói qua Khánh ghét phụ nữ, hơn nữa cũng nghe Hợp Hợp nói Nguyễn lão phu nhân đã từng thắp hương bái Phật phù hộ cháu trai bà không phải cá GAY, xem ra lời đồn đãi quả nhiên là thật, có điều, tại sao lại như vậy chứ?

Ai tới nói cho cô biết? Cô thật sự rất muốn hiểu rõ.

Nguyễn lão phu nhân từ từ thở dài một cái, "Cháu muốn nghe chuyện hồi nhỏ của Khánh không?"

"Muốn." Khởi My gật đầu một cái, tròng mắt đen trong sáng thuần khiết, giống như ôm lấy hứng thú rất lớn, cô muốn biết tất cả về anh, rất muốn hiểu rõ tuổi thơ và cuộc sống của anh như thế nào.

"Năm ấy Khánh mới ba tuổi đã bị mẹ ruột vứt bỏ, vô luận nó khóc cầu xin người đàn bà kia thế nào thì người đàn bà đó cũng không chịu nhìn nó một cái, lấy một tư thế quyết tuyệt rời khỏi nhà họ Đằng, dĩ nhiên những thứ này cũng có liên quan rất lớn đến đứa con trai lăng nhăng của bà, hai người kết hôn hai năm cũng xem như ngọt ngào, hòa thuận, đến năm thứ ba thì bắt đầu cãi lộn không ngừng, không dứt. Càng làm cho bà tức giận là thằng con chết tiệt của bà cư nhiên ngày ngày mang một đám phụ nữ về nhà, tương đương với việc gián tiếp dung túng đám phụ nữ này giở trò đồi bại với Khánh, chuyện này đã khiến cho tâm hồn trẻ thơ của nó bị tổn thương, làm cho nó từ đó vừa thấy phụ nữ đã chán ghét, không khỏi sinh ra mâu thuẫn trong lòng, bà đã mời tới nhiều bác sĩ tâm lý, tất cả họ đều nói tình trạng này không khả quan lắm, có thể cả đời này sẽ không có cách nào thích phụ nữ; cũng có khả năng đột nhiên gặp được một cô gái đặc biệt, sau đó bệnh sẽ tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com