Chương 98:
“MyMy, em không thể ở đây, nhanh đi về.” Quý Phạm Tây lo lắng nói, anh biết rõ nhất nơi này nguy hiểm cỡ nào, nhưng làm thị trưởng anh có trách nhiệm ở nơi tiền tuyến giám sát quá trình tu sửa đập lớn và đảm bảo an toàn cho dân chúng vô tội.
“Quý đại ca, em không thể đi, em tới đây là vì công việc, truyền đưa tin tức mới nhất ở đây ra ngoài là công việc nhiệm vụ của em.” Khởi My rất quả quyết cự tuyệt.
Quý Phạm Tây hơi nhức đầu nhìn cô, “Chú Thẩm biết không? Khánh thì sao? Anh ta cũng yên tâm để một mình em tới đây?”
“Ba… ba không biết, Khánh, anh ấy… biết.” Khởi My đáp lại hơi chột dạ, chỗ Khánh, là cô tiền trảm hậu tấu, vốn không cho anh có bất kỳ cơ hội thương lượng.
“Anh ta biết còn cho phép một mình em tới đây? Em biết nơi này nguy hiểm cỡ nào không? Thấy đang gấp rút tu sửa đập lớn chưa? Một khi mưa to mấy ngày nữa tiếp phá hủy nó, tất cả làng mạc nơi này sẽ trở thành một vùng mênh mông, nếu đợi cứu hộ không kịp thời chạy tới, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể vùi thân ở đây. Còn nữa, chuyên gia khí tượng dự đoán, mấy ngày nay có thể xảy ra đất đá lở, anh đã để quân đội sơ tán dân chúng, đội y tế và vật tư cũng đang trên đường vận chuyển tới, em phải rời khỏi nơi này!” Giọng Quý Phạm Tây nghiêm nghị không cho cự tuyệt.
Nghe được ba chữ “Đất đá lở”, trong lòng Khởi My hơi hồi hộp, nói không sợ là giả, mấy thứ thiên tai và đất đá lở đã từng thấy trên TV, hiếm có đích thân tới hiện trường trải nghiệm, trước kia cô đã từng tưởng tượng nó nghiêm trọng đến cỡ nào, chỉ có điều ôm vài phần niềm tin, muốn ngắm lại khu vườn tuyệt vời trong trí nhớ.
“Không, em không thể rời đi.” Mặc dù trong lòng cô hơi lo lắng mơ hồ, nhưng khi đã quyết định làm việc gì, cô quyết không tùy ý sửa đổi.
“MyMy, đây không phải là chuyện đùa giỡn! Trước mặt thiên tai ở đây, sinh mạng không đáng giá một đồng! Em biết mình sắp gặp phải cái gì không? Anh lại không thể phân thân chăm sóc cho em…” Quý Phạm Tây nóng lòng nói.
“Quý đại ca, em không còn là đứa trẻ ba tuổi, trông anh có vẻ rất tiều tụy, tự chăm sóc mình thật tốt, em đi qua bên kia xem.” Khởi My biết anh muốn tốt cho mình, nhưng đã đến đây, tuyệt đối không thấy không về.
Nói xong cô liền đi cùng đồng nghiệp nam trong đài đi về phía trước, lấy máy chụp hình ghi chép lại cảnh dân quân liều lĩnh ra sức tu sửa đê đập, đi tới nơi này mới phát hiện tin tức cảm động lòng người thật sự quá nhiều, nhiều đến mức cô không thể dùng máy chụp hình ghi chép lại chu toàn. die end danle equuyd donn
Quý Phạm Tây mím môi thở dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn MyMy đi về phía trước, tính tình cô quật cường, sẽ không dễ dàng nghe người khác khuyên bảo, chỉ có thể dặn một nhân viên công tác chú ý mật thiết hành tung của cô, bảo vệ an toàn cho cô, ngàn vạn lần không thể để cho cô có chút xíu tổn thương nào.
Lúc xế chiều, mưa càng lúc càng lớn, mưa tầm tã kéo tới, kèm theo gió lớn vù vù, áo mưa ny lông bị thổi “Phành phạch” vang dội, có vài người cầm ô cũng bị cuốn bay, sợ đến mức vội buông tay, chỉ sợ cũng sẽ cuốn bay cả bản thân. Công nhân và chiến sỹ đang sửa gấp đê đập đang tranh thủ làm việc từng giây, một lòng chỉ nghĩ tới nhanh chóng sửa xong nó, để bảo đảm nhân dân ở hạ lưu không bị nước lũ làm hại.
Gió mạnh hơn rồi, mưa càng lúc càng nặng hơn, lộp bộp vỗ lên thân người, đau ê ẩm, đồng nghiệp tiểu Hồ khyên Khởi My vào trong lều phòng hộ trú mưa mấy lần, nhưng cô không chịu, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía những chiến sỹ và người dân đang tu sửa đập lớn, trên mặt chảy xuống không biết là nước mưa hay lệ nóng cảm động, tập trung một chỗ, lành lạnh.
Màn đêm chậm rãi phủ xuống, bốn phía đều rơi vào cảnh trời đất mù mịt, gió dữ quay cuồng, nước sông đục ngàu sóng lớn cuồn cuộn, phát ra tiếng rít gào gầm gừ nặng nề, một người dân công đang vận chuyển bao cát thể bởi vì quá tối, không nhìn rõ dưới chân, không để ý giẫm hụt, cả người té về sau.
“Bùm” một tiếng, văng lên một đống bọt nước, anh ta lớn tiếng la cứu mạng, những người bên cạnh lộ ra vẻ mặt khổ sở, muốn đi cứu nhưng lại sợ đi cứu, đầu tiên không nói tới nước sông sâu, chỉ nhìn nó cuồn cuộn cùng tốc độ dâng trào là có thể dự đoán được tỷ lệ cứu người cao bao nhiêu, đó là vô cùng mong manh! Nhưng bên cạnh vẫn có một chiến sỹ giải phóng quân nhảy xuống, anh dũng không sợ nước lũ đục ngàu, mấy lần nhấp nhô đều không tìm được người, người chiến sỹ chỉ có thể bơi xuống dưới, cuối cùng, rốt cuộc ở ngoài mười lăm mét tìm được người dân công vừa té xuống, ý chí cố chịu đựng đỡ người dân công ra khỏi mặt nước, bơi vào bờ, nhưng bởi vì sóng gió quá lớn, thế nước chảy xiết, người được người chiến sỹ cứu, nhưng chính bản thân người chiến sỹ lại bị nước cuốn đi rồi.
Khởi My đứng ở bên bờ nhìn rõ ràng cảnh này, nước mắt như sương mù che cặp mắt cô, các chiến sỹ giải phóng quân đáng yêu, các anh là người đáng được đời này tôn kính nhất, cô lẩm bẩm trong lòng, đồng thời cũng cảm thán sinh mệnh yếu ớt, cứ trong nháy mắt như vậy, một sinh mệnh tươi đẹp biến mất trước mắt cô, hai chân không tự chủ định đi về phía trước, khoảng cách càng gần vị trí dao động lòng người, nhưng không ngờ bởi vì thời gian dài xói mòn mà mặt đất đã sụp xuống, cô vừa vặn giẫm hụt, suýt chút nữa rơi xuống dòng chảy đục ngàu cuồn cuộn, ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
“Em không muốn sống nữa sao?!” Quý Phạm Tây đứng ở phía xa chú ý cô, khi thấy cô không tự chủ bước ra phía trước thì bị sợ đến mức trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, mấy bước vọt tới kéo cô đến khu vực an toàn.
“Em… Em không cố ý, em không biết chỗ đất ấy trống rỗng.” Thật ra Khởi My rất sợ, tim vẫn nhảy “thịch thịch thịch” không ngừng, nếu như không có Quý đại ca ở phía sau kịp thời kéo cô lại, cô có thể giống như chiến sỹ giải phóng quân vừa rồi không, bị nước sông giận dữ nuốt không còn thấy bóng dáng tăm hơi? Ngay cả thi thể cũng không tìm được?
Nếu như vậy, mẹ Diệp và ba nhất định sẽ đau lòng muốn chết; Quý đại ca sẽ vô cùng tự trách trong lòng, trách bản thân không bảo vệ tốt cho mình; Giai Ny và Cát gia nhất định sẽ hận mình cả đời, sẽ nói thành quỷ cũng không bỏ qua; mà Khánh, trong lòng anh ấy sẽ đau, sẽ không cách nào thừa nhận, cũng sẽ không cách nào vứt bỏ người yêu.
Nghĩ tới đây, cô biết rõ mình nên sống tốt, cõi đời này còn có nhiều bạn bè và người yêu quan tâm thương yêu cưng chiều cô như vậy, coi như là vì họ, cô phải sống thật tốt.
“Không phải cố ý? Nếu như vừa rồi mắt anh không tinh tay anh không nhanh, em biết sẽ xuất hiện hậu quả nghiêm trọng gì không? Em để cho anh giao phó với chú Thẩm như thế nào? Em để cho anh… tha thứ cho anh như thế nào?” Cảm xúc của Quý Phạm Tây rất kích động, trong tròng mắt đen là yêu say đắm và cưng chiều trần trụi. dieendaanleequuydonn
“Quý đại ca, xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa.” Khởi My đã sớm cảm thấy Quý Phạm Tây có tình cảm với cô, chỉ có điều không cách nào đáp lại mà thôi, mà lúc này, cô càng cảm nhận rõ ràng phần tình cảm cực nóng trong mắt anh, nhưng cô vẫn không có cách nào đáp lại.
Tình yêu, không có ai đúng ai sai, càng không có chữ công bằng, có lúc trễ một bước sẽ phải bỏ lỡ cả đời. Nếu như, cô gặp người đàn ông Quý đại ca này trước, có lẽ cuộc đời cô đã không giống vậy, nhưng cuộc đời không có nếu như, chỉ nói một chữ duyên phận.
“MyMy, ngày mai em theo xe vật tư cứu viện trở về, nơi này không phải là nơi em ở lại, dù là công việc cũng không được! Công việc có thể đổi, nhưng sinh mạng không thể làm lại.” Giọng Quý Pham Tây rất kiên định.
Chuyện tới lúc này, Khởi My cũng không thể không nói ra sự thật, cô tới nơi này không phải hoàn toàn vì công việc, “Quý đại ca, năm ba tuổi, mẹ đã từng dẫn em tới đây ở mấy tháng, quãng thời gian đó là lúc em vui vẻ nhất, bởi vì sẽ không bị hàng xóm và những người bạn nhỏ khác chửi là con hoang không có ba, dân chúng nơi đây rất thuần phác, trợ giúp không có lòng riêng, cũng khiến cho mẹ em tìm được lòng tin vào cuộc sống.”
Quý Phạm Tây không ngờ MyMy còn có một quãng thời gian quá khứ như vậy, nghĩ đến cuộc sống thơ bé của cô nhất định là sống đầu đường xó chợ, nếm hết lạnh ấm thế gian, từng bị nhiều người chê cười, không khỏi càng thêm thương yêu cô.
“MyMy, anh hiểu rõ tâm tình của em, nhưng tình thế hôm nay em cũng thấy đấy, không phải người có thể khống chế được, lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ, tùy thời đều có thể thấy sinh mạng đang sống sờ sờ trước mắt chúng ta biến mất, em chịu được sao?” Đau lòng thì đau lòng, nhưng thực tế nghiêm trọng vẫn khiến anh tự hỏi lý trí.
Khởi My trầm mặc không nói, sao cô lại không biết những điều Quý đại ca nói, từng sinh mạng biến mất trước mắt cô, đều là khảo nghiệm đối với trái tim cô, để cho cô không có cách nào bỏ qua.
“Được, nếu ngày mai vẫn là tình trạng này, em trở về.” Cô tỏ vẻ thỏa hiệp và nhượng bộ, sinh mạng sao quý giá, cô không thể lấy ra đùa giỡn, phụ trách chính mình, cũng chính là phụ trách những người yêu và quan tâm cô.
Quý Phạm Tây thấy cô đồng ý, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng vui mừng đồng thời kèm theo mất mát, lần từ biệt này, không biết khi nào mới được gặp lại, càng không biết lần sau gặp mặt, thân phận của cô sẽ là gì…
Khi anh vẫn còn đang mơ màng, giọng Khởi My lại vang lên bên lỗ tai anh: “Mượn lời anh khuyên em, anh cũng không nên ở lại chỗ này, đừng nói với em cái gì mà trách nhiệm của thị trưởng, anh là người phàm, không phải thần gì cả, điều kiện đầu tiên để phụ trách quần chúng nhân dân chính là bảo trọng tốt thân thể của mình. Hơn nữa, anh cũng phải suy nghĩ vì bác trai bác gái, còn có bạn bè quan tâm anh, chúng em đều hy vọng anh có thể tiếp tục kiên trì. Cho nên, muốn em có thể đi, anh cũng phải đi theo em.”“MyMy, anh không phải đang thương lượng cùng em, mà đang trần thuật sự thật, mặc kệ em có đồng ý hay không, ngày mai vẫn phải rời khỏi đây.” Quý Phạm Tây vừa dứt lời liền xoay người đi, bóng đêm càng lúc càng u ám, vừa vặn chen giấu cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt của anh, khong cần quan tâm anh, không cần cho anh bất kỳ cái gì thấp thỏm chờ mong, như vậy sẽ khiến cho anh sinh ra chân tình không nên có với em, anh sẽ không khống chế nổi lòng mình mà yêu em, nhưng em, đã sớm thuộc về người khác.
“Quý đại ca…” Khởi My muốn mở miệng nhưng toàn bộ lời nói đều nuốt vào bên trong cổ, bóng lưng của anh nhìn cô đơn vắng vẻ như vậy, khiến cô không đành lòng, chân mày thanh tú nhíu lại, tình cảm của anh tinh tế mà dịu dàng, là bản thân không đáp trả nổi.
Ngay sau đó thở dài, trở lại chỗ của mình, bởi vì điều kiện hạn chế, cô chỉ có thể rửa mặt đơn giản, rồi nằm trên giường ngủ, nghe tiếng gió điên cuồng cùng tiếng mưa rơi kịch liệt bên ngoài, tâm tình không thể bình tĩnh, rất muốn gọi điện thoại cho Khánh, lại tiếc rằng một chút xíu tín hiệu cũng không có, điện thoại di động tương đương với vật trang trí, chỉ có thể xem sách hoặc nghe nhạc, thật sự rất nhàm chán, lật người ngồi dậy, muốn đi tìm Quý đại ca hàn huyên một chút, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Ôi… Thật phiền! Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không có ý tưởng gì hay, chẳng lẽ ngày mai thật sự phải rời khỏi nơi này? Không cam lòng, không cam lòng đâu! Lúc này cô cần nhất một người có thể nói chuyện trên trời dưới đất, đáng tiếc, cô chỉ có thể một mình tác chiến. die enda anle.equuydonn
Cùng một bầu trời, Khánh cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng vẫn nhớ tới nai con đang ở khu vực gặp nạn phía xa, không biết cô ấy trải qua như thế nào, không biết cô ấy ngủ có ngon không, không biết cô ấy có bị thương hay xảy ra nguy hiểm không…
Điện thoại bấm hết lần này đến lần khác, tất cả đều là không trong khu vực phục vụ, cấp bách đến mức anh chỉ muốn vứt điện thoại đi, Nam Cung Thần biết điều không lên tiếng, chỉ hết sức thu thập tin tức tình báo mới nhất, dẹp yên trái tim bất ổn và nóng nảy của cậu chủ, ôi… Anh càng ngày càng bội phục Trần tiểu thư rồi, không có việc gì chạy đi làm ở khu vực gặp nạn sao? Dù là trải nghiệm cuộc sống cũng không thể lấy chính sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn! Hơn nữa khiến cho một đám người lo lắng cho cô, cư xử không trưởng thành.
Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho con gái không được, trong lòng rất nóng nảy, liền tự mình đi tìm Khánh, hy vọng có thể từ cậu ta biết được tung tích của con gái, tin tức chân thật dọa cho huyệt hai bên Thái dương nhảy lên, vô cùng lo lắng, cảm xúc rất kích động.
“Cái gì? MyMy đi huyện Thông? Cậu… Sao cậu có thể để cho con bé đi chỗ nguy hiểm như vậy?”
Khánh lạnh lùng liếc ông ta, nếu nai con thương lượng trước với anh, anh tuyệt đối không để cho cô đi, mặc kệ là nguyên nhân gì, hơn nữa, đi chỗ đó lúc nào chẳng được, đâu cần chọn trong giây phút khẩn cấp? Nhưng cô tiền trảm hậu tấu, vốn không cho anh có cơ hội nói “Không”, khiến anh ngồi đây lo lắng.
“Cô ấy không thương lượng trước với tôi, quyết định xong rồi mới nói cho tôi biết.” Giọng anh nhàn nhạt.
“Lấy năng lực của cậu, hoàn toàn có thể dẫn con bé trở lại.” Giọng Thẩm Bác Sinh sắc bén.
“Không sai, nhưng nai con cho tôi một lý do không thể đưa cô ấy về, cô ấy hy vọng tôi tin tưởng cô ấy.” Khánh không hề yếu thế nhìn về phía ông ta.
“Lý do gì có thể khiến cho cậu không bận tâm tới sinh mệnh MyMy?” Thẩm Bác Sinh vẫn còn kích động nho nhỏ.
“Khi còn bé cô ấy đã từng ở huyện Thông mấy tháng, đối với cô ấy mà nói, nơi ấy có ý nghĩa không bình thường, không phải chỉ một câu nói tôi và ông có thể khuyên được, hơn nữa, tính tình nai con quật cường, chắc ông cũng biết.”
“Từng ở mấy tháng…” Thẩm Bác Sinh không nhịn được tự lẩm bẩm, ông không ngờ tới điểm này, cuộc sống lúc bé của MyMy nhất định rất khổ cực, tiểu Vũ mang theo con bé ở rất nhiều nơi, nhất định là bị xem thường và giễu cợt không ít, nói đến đây tất cả đều do mình gián tiếp tạo thành.
“Ngài yên tâm, mặc dù tôi đồng ý tin tưởng nai con, nhưng mà tôi sẽ không mặc kệ cô ấy, mấy ngày nay tôi vẫn luôn quan sát tỉ mỉ tình hình thiên tai ở huyện Thông, chỉ cần có tình huống bất ngờ nào tôi sẽ lập tức dẫn cô ấy trở lại.” Trong lòng Khánh suy xét dù sao Thẩm Bác Sinh cũng là cha vợ tương lai, lời nói không thể quá mức, vẫn nên thích hợp mượt mà một chút.
Lời này của anh giống như cho Thẩm Bác Sinh một viên thuốc an thần, lòng bất ổn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, con gái bảo bối của ông có người yêu thương, ông làm cha cũng có thể yên tâm.
“Có những lời này của cậu, tôi liền yên tâm, về sau, cậu nhất định phải cư xử tốt với MyMy.” Thẩm Bác Sinh nói lời phát ra từ đáy lòng, sau đó xoay người rời đi.
Khánh gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng ông ta rời đi dần xa, đột nhiên cảm thấy, ông ấy cũng là một người đáng thương, chuyện năm đó chỉ sợ ông ấy cũng không đồng ý, nhưng dưới áp lực gia đình, không còn cách nào chỉ có thể buông tha người phụ nữ mình yêu, không thể nghi ngờ là chuyện đau xót nhất.
So sánh ra mà nói, anh may mắn hơn ông ấy rất nhiều, đầu tiên bà nội vô cùng ủng hộ anh; tiếp theo, coi như tất cả mọi người phản đối, anh vẫn sẽ kiên định suy nghĩ của mình không lay chuyển được, nhận định rồi, chính là cả đời.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng ngày hôm sau, Khởi My còn chưa rời giường, đã bị một hồi tiếng gõ cửa làm tỉnh, vuốt vuốt cặp mắt mờ mịt đứng dậy mở cửa, trong mơ hồ cô còn nhớ cậu thanh niên trẻ tuổi như con nít là thư ký bên cạnh Quý đại ca, còn có chức vụ gì đó.
“Phóng viên Lương, tôi là thư ký tiểu Liễu bên cạnh thị trưởng Quý, đặc biệt tuân theo giao phó tới đây đốc thúc ngài lên xe rời khỏi nơi này.” Cậu thanh niên mưatj con nít cười ha hả tự giới thiệu bản thân, đồng thời nói ra mục đích tới nơi này.
“Cậu đi nói với anh ấy, anh ấy không đi tôi cũng không đi.” Khởi My căng lên với cậu ta.
Thư ký tiểu Liễu hơi khó xử nắm tóc, trong lòng suy đoán vị phóng viên Lương này có quan hệ gì với thị trưởng Quý, chẳng lẽ hai người có quan hệ bạn trai bạn gái chưa công bố? Bằng không thị trưởng Quý sẽ không đối xử quan tâm với cô ấy như vậy, mà cô ấy, cũng sẽ không nói ra những lời này.
“Chuyện này… Phóng viên Lương ngài đừng làm khó dễ tôi, thị trưởng Quý nói rồi, nhiệm vụ hôm nay của tôi chính là đưa ngài đi.”
“Vậy cũng được, cậu nghĩ ngây ngô như vậy thì ở chỗ này đi, tôi nhất định không đi.” Vẻ mặt Khởi My tỏ ý mời cậu, thư ký tiểu Liễu rất gấp gáp, đều nói trên đời này chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, hôm nay anh đã nhận thức một người trong đó.
“Ôi…” Cậu há hốc miệng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, suy nghĩ một chút, vẫn xoay người đi.
Khởi My vụng trộm khoa tay múa chân một tư thế chiến thắng, cô không phải cố tình gây sự, cứng rắn lôi kéo Quý đại ca đi cùng là vì đã suy nghĩ kỹ, làm một thị trưởng, anh đã vô cùng xứng chức, giành rất nhiều phúc lợi cho dân chúng thành phố C, cũng đã cống hiến không ít, là đầy tớ không thể thiếu của nhân dân, cũng là người bạn cô không muốn mất đi, mấy ngày nay anh có bao nhiêu vất vả cô đều nhìn thấy trong mắt, cô không thể để anh ở lại đây một mình, quá nguy hiểm!
Quý Phạm Tây nghe thư ký tiểu Liễu báo cáo xong, trong lòng không biết nên tức giận hay cao hứng, vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.”
Tiểu Liễu mới đến ủy ban thành phố không lâu, tâm tình tương đối đơn thuần, làm việc kỹ lưỡng có trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân anh dẫn cậu ta tới đây chứ không phải thư ký tiểu Trương.
“Thị trưởng Quý, thật ra thì tôi thấy… lời phóng viên Lương nói ngài nên nghe một chút, lãnh đạo phía trên cũng nhiều lần thúc giục ngài rút lui, không bằng… nhân cơ hội này trở về cùng phóng viên Lương.”
“Được rồi, hãy đi trước xem tình hình tu sửa đập lớn như thế nào, nếu như có thể hoàn thành theo kế hoạch, chúng ta sẽ về nhà sớm.” Quý Phạm Tây cười cười, cất bước đi trước, tiểu Liễu vội vàng vui vẻ đi theo phía sau anh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bởi vì Khởi My cố chấp, Quý Phạm Tây cũng không thể đánh ngất cô sau đó nhét vào trong xe đưa về thành phố C, cẩn thận kiểm tra tình hình thiên tai một lần xong, anh tổng hợp cân nhắc lại nguyên nhân mọi mặt, liền đồng ý yêu cầu của Khởi My, hai người quyết định sáng ngày hôm sau lên đường trở về.
Đêm nay tất cả mọi người ngủ rất yên ổn, bởi vì ngày mai sẽ về nhà, hưng phấn cùng tâm trạng háo hức đó không cách nào nói rõ.
Sáng sớm, ba người liền rời giường lên đường, tiểu Liễu lái xe, Quý Phạm Tây và Khởi My ngồi ở đằng sau, dọc đường trò chuyện về kiến thức những ngày qua và cảm tưởng, thời gian trôi quả thật rất nhanh, xe đi được đến một đoạn đường núi thì mí mắt phải của Khởi My nhảy không ngừng, cứ có cảm giác nghe được âm thanh gì đó.
“Dừng xe! Lui về phía sau!” Giọng Quý Phạm Tây hơi run rẩy, anh cũng cảm thấy có gì không đúng, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyên gia dự báo khí tượng thủy văn đã dự đoán đoạn đường này có khả năng xảy ra đất đá lở nhất, cây cối trên núi bị chặt gần như không còn, hoàn toàn trụi lủi, cứ như vậy, hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.
Tiểu Liễu cũng luống cuống, đạp chân ga lui về sau, nhưng vẫn còn chậm môt bước, đất đá lở quá nhanh, đều rơi xuống thân xe, Quý Phạm Tây không chút do dự bảo vệ Khởi My bị dọa sợ trong ngực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, MyMy không thể có việc gì, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện…
May mà tảng đá lăn từ trên núi xuống không phải là đá to nặng ngàn cân, bằng không ba người sẽ mất mạng tại chỗ, nhưng mà, tiểu Liễu kiên trì vài phút liền không xong, vị trí lái xe nhất định là vị trí có tỉ lệ tử vong cao nhất.
“Quý đại ca…” Giọng Khởi My run rẩy, thân thể cũng không kiềm chế được mà run rẩy, cô thật sự sợ hãi, sợ sinh mạng đột nhiên mất đi, sợ rằng mình đột nhiên không hô hấp, một cảm giác sợ hãi thật sâu ôm lấy cô, khiến cho cô không có cách nào suy nghĩ bình thường, tay chân lạnh lẽo trong nháy mắt, lạnh đến trong lòng.“MyMy, em không cần sợ, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mặc dù giọng Quý Phạm Tây suy yếu, nhưng lại có tác dụng dẹp yên lòng người, khiến cho Khởi My được ủng hộ trên tinh thần, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với tử vong gần như vậy, cảm giác sợ hãi vô duyên vô cớ bao trùm toàn thân.
Cô không biết đợi chút nữa có thể xảy ra chuyện gì, nhìn từ trên đỉnh núi rơi xuống đất đá vụn, trong lòng hiện lên không chỉ đơn thuần là sợ, trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều bóng dáng, mẹ Diệp, ba, Khánh, Giai Ny, Cát gia, bà nội Đằng, Hợp Hợp… Chẳng lẽ từ giờ phút này, cô sẽ không thấy bọn họ sao?
“Quý đại ca, anh không cần an ủi em, đều do em không tốt, là em hại anh.” Trong lòng cô rất tự trách, nếu như ngày hôm qua rời đi có phải sẽ không xảy ra những chuyện này? Thiên tai đúng là ngăn cũng không ngăn nổi.
“MyMy, em nói bậy gì vậy! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng không thể buông tha hy vọng, không thể tự giận mình, tin tưởng anh, nhất định sẽ có đội cứu viện tới.” Quý Phạm Tây nói khích lệ.
Khởi My trầm mặc không nói, trong lòng cô hiểu lời Quý đại ca an ủi mình chiếm đa số, nếu như đất đá tiếp tục lở như vậy, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều, đội cứu viện dù nhanh cũng phải ít nhất một tiếng đồng hồ nữa, một khi tảng đá đập nát thủy tinh, sinh mạng biến mất trong vài phút.
Nhưng mà, có lẽ ý trời bảo vệ bọn họ, đất đá lở đột nhiên dừng lại, nhưng thư ký tiểu Liễu lại vĩnh viễn rời đi, xe bị rơi vào trong một đống đất đá không cách nào nhúc nhích, trước mặt không thôn xóm lại không thấy hàng quán, tình huống không thể lạc quan.
“Ừ, em tin tưởng anh.” Khởi My tự lẩm bẩm, lúc này cô chỉ có thể tin tưởng anh, giữ vững tâm trạng lạc quan, chờ nhân viên cứu viện đến.
Quý Phạm Tây vui mừng gật đầu, cảm giác đau đớn từ chân trái truyền tới đã dần chết lặng, mồ hôi trên trán giọt sau lớn hơn giọt trước, chảy ròng ròng trên mặt, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt giống như cực kỳ đau đớn, hiện tượng quái dị này bị Khởi My thấy được, kinh ngạc mở miệng, “Quý đại ca, anh bị thương?”
“Không sao… Vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng.” Quý Phạm Tây cố nén đau tới an ủi cô.
“Có thật không? Anh không lừa em?” Khởi My nửa tin nửa ngờ nhìn về phía anh, bởi vì không gian hạn chế, cô và anh bị vây ở trong xe không cách nào nhúc nhích, muốn mở cửa xe chạy ra khó càng thêm khó, ngoài xe chất đầy đá và vật tạp nham, chặn rất chặt, chỉ có thể đập bể thủy tinh đi ra.
“Dĩ nhiên, sao anh lại lừa em.” Quý Phạm Tây cười rất yếu, trong lòng lại nói: MyMy, xin lỗi, anh không cố ý muốn gạt em, lúc này tâm tình của em cần dẹp yên, mà không phải lo lắng cho anh, nếu như đây là thời khắc cuối cùng của anh, có thể ở chung một chỗ với em, là hạnh phúc lớn nhất của anh.
Khởi My tin lời của anh, suy nghĩ ổn định hơn vừa rồi nhiều, bắt đầu tính toán xem chạy trốn thế nào, cứ như vậy chờ đội cứu hộ đến rất không thực tế, mặc dù trên xe có tự chuẩn bị ít lương khô, nhưng nhiều lắm là duy trì đến tối, nếu trước khi trời tối không có ai đến cứu bọn họ, cảm giác sợ hãi càng làm cho người ta sụp đổ hơn đói bụng.
Cô có cảm giác, Khánh nhất định sẽ đến cứu mình, anh là thần hộ mệnh của cô, là đại thụ mà cô có thể dựa vào, cũng bởi vì tín niệm này, khiến cho cô còn ôm hy vọng rất lớn, cô biết trước mắt mình có thể làm chính là bảo tồn thể lực, chờ cứu viện.
Thời gian cứ trôi từng giây từng phút như vậy, so với nơi này yên tĩnh an bình, tòa nhà ủy ban thành phố đã nổ tung rồi, thị trưởng trên đường trở về gặp đất đá lở, trước mắt sống chết không rõ, thư ký ủy ban thành phố triển khai hội nghị khẩn cấp, thương lượng phương án giải cứu cao nhất, cũng gửi điện cho quân khu lân cận, thỉnh cầu máy bay trực thăng tới trợ giúp.
Trong khoảng thời gian ngắn, một đoạn đường núi ở huyện Thông bị đất đá lở đã lan truyền khắp thành phố C, không khí tập đoàn Đế Hào tư rất lạnh lẽo, bởi vì tâm tình của tổng giám đốc bọn họ không tốt, thậm chí có thể dùng gay go cực độ để hình dung, các người ngẫm lại coi! Vị hôn thê của ngài và thị trưởng Quý trên đường trở về gặp đất đá lở, bây giờ sống chết chưa rõ, ai còn có thể vui được?
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt Khánh lạnh lùng, “Nam Cung, chuẩn bị một chút, tôi muốn tự mình đi tìm nai con.”
“Cậu chủ, quá nguy hiểm, đây không phải đùa giỡn, đội ngũ cứu viện đã lên đường, chắc chắn có thể mang Trần tiểu thư an toàn trở về.” Nam Cung Thần tỉnh táo nói.
“Tôi đã hối hận vì mình không ngăn cản nai con đi địa phương quỷ quái kia rồi, bây giờ cô ấy gặp phải nguy hiểm sao tôi có thể không quan tâm, giờ phút này chắc chắn cô ấy đang chờ tôi đi cứu, nhanh chóng đi điều máy bay trực thăng.” Giọng Khánh lạnh lùng mà kiên quyết.
“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.” Nam Cung Thần thở dài không tiếng động, Trần tiểu thư đúng là xương sườn mềm của cậu chủ, nếu đối thủ cạnh tranh trên thương trường của ngài lợi dụng, hậu quả sợ rằng khó mà chịu nổi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mưa to vẫn không ngừng, kèm theo gió dữ, âm thanh thê lương gào thét, đội cứu viện đi dọc theo đường đến huyện Thông tiến hành tìm kiếm, cầm máy thăm dò đo lường, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, chỉ sợ để sót bất kỳ một điều gì quan trọng của người cần cứu trợ.
Năm giờ đã trôi qua, chung quanh khong thấy được bóng người, mưa to gió lớn rống giận khiến trong lòng Khởi My vô cùng lo lắng, kiên nhẫn dần tiêu tan hầu như không còn, tinh thần càng lúc càng kém, cả người hỗn loạn, không hề tức giận. Hơn nữa, màn đêm đã lặng lẽ tới, điều này nói lên hy vọng sinh tồn của bọn họ càng ngày càng nhỏ.
“MyMy, không thể ngủ, đội cứu viện đã tới, sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta.” Quý Phạm Tây khích lệ Khởi My uể oải.
“Quý đại ca, em không phải muốn chết, mệt quá, buồn ngủ quá…” Giọng Khởi My rất nhẹ.
“Không được nói càn! Em nhất định không có việc gì, chúng ta nói chuyện phiếm được không?” Quý Phạm Tây ân cần dụ dỗ, anh từng ở bộ đội ngây ngốc nhiều năm, ý chí kiên cường hơn người bình thường nhiều, cũng đã học được thái độ và phản ứng cần phải có khi rơi vào bước đường cùng, không tới một khắc tuyệt vọng cuối cùng không thể từ bỏ, phải giữ vững tâm trạng lạc quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com