Chap 17
Cảm nhận được cô gái trong lòng đang rơi lệ, Kim Taehyung phẫn nộ càng thêm phẫn nô.
Hắn rời đi môi cô bàn tay to lớn lại giữ lấy cằm cô bóp chặt.
"Khóc?"
"Cô đừng khóc trước mặt tôi. Vì nước mắt cô không đáng tiền, mà thân thể của cô cũng không đáng tiền, cô khóc sẽ để tôi buồn nôn"
Nhếch miệng khinh thường, tay hắn lại tăng thêm lực, lời nói phát ra cực độ tàn độc.
Cảm thấy trên cằm một cỗ đau nhói không
tưởng làm cô thở không nổi, mà câu nói của hắn càng để cho chết tâm hơn.
Nước mắt cũng vì thế mà lợi hại rơi.
"Còn dám khóc? Soobin mau quay xe trở về"
Hắn nổi cơn tam bành, cặp mắt nóng giận chiếu thẳng vào Jennie như muốn đốt cháy cô, hóa cô thành tro bụi.
"Không, tôi không khóc nữa..."
Jennie hốt hoảng lắc đầu, đôi tay bé nhỏ nắm lên tay hắn run rẩy cầu xin.
Nước mắt muốn rơi ra thật nhanh được cô ngăn cản, cả tiếng nất nghẹn cũng bị cô dùng răng cắn chặt lại.
"Lau khô nước mắt!" Hắn trừng mắt nhìn cô.
Tay hắn buông cô ra, trên chiếc cằm nhỏ xinh liền tím xanh một mảnh.
Jennie gục đầu xuống, lấy tay mạnh bạo lau đi nước mắt trên mặt, đến khi lau xong cô mới dám ngồi thẳng lưng lên.
...
"Rùm"
Bỏ lại Jennie đứng trước cổng trường to lớn. Chiếc ô tô đắt tiền liền nhanh chóng rời đi ngay cả khói cũng không có thấy.
Đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, Jennie vô thức hít sâu một cái, nhanh chóng tiến vào.
Phòng học này của cô hoàn toàn là người có tiền, nhưng cũng chia ra đại phú cùng tiểu phú, cho nên cũng có ganh đua so sánh với nhau.
Vào giờ giải lao đã có một nhóm sinh viên tụ tập khoe mẻ "giá trị" của nhau.
Mỗi người một câu, đều sắc lẻm lem cùng đầy ẩn ý phô ra sự đắt đỏ của những món đồ trên người mình.
Người thắng cuộc đương nhiên sẽ được ngầm hiểu là người quyền lực nhất.
Náo nhiệt như vậy Jennie cũng không có nhu cầu nhập tiệc với họ, vẫn luôn cúi mặt đọc sách của mình.
Nhốn nháo một lúc lại có một cô gái từ xa đi đến, vươn ra cái tay đeo chiếc vòng tay nạm đá quý của mình không nói không rằng chỉ để đó khiến ánh mắt bọn người ở đó biến thành nồng đậm ghen tị.
Có người chịu không được phát ra âm thanh kinh hô.
"Là vòng tay độc quyền của Kim thị a, giá trị thật sự không nhỏ đâu"
Tử Du cười đắt ý. Đương nhiên là giá trị không nhỏ, đây là quà mừng sinh nhật mà Kim gia kĩ lưỡng chuẩn bị cho cô a.
Mà rất nhanh sự đắt ý này của cô ta không di trì được lâu.
Jennie nghe nhắc đến Kim thị liền nhớ đến Kim Taehyung tâm tình liền dao động một ít, trong lúc lơ đãng lại đánh rơi cây bút.
Đưa tay ra lấy cô lại để lộ ra chiếc vòng tay mà Kim Taehyung tặng cho.
Vừa vặn để mấy cô bạn kia nhìn thấy.
"OMG là vòng tay đính kim cương số lượng giới hạn của Kim thị đó, trên thế giới cũng chỉ có 5 chiếc thôi"
"Bạn học Tử Du à, cái của cậu chắc chỉ bằng một viên kim cương của người ta thôi a"
Tử Du nghe đến liền nổi đóa, mắt đày tức giận cùng ghen tuông hướng qua Jennie.
Jennie chấn động một khắc sau đó lập tức thu tay về, không có ý ganh đua với bạn họ.
Nhưng bọn họ lại chẳng tha cho cô.
Tử Du rất nhanh đã đến trước mặt cô nở nụ cười thân thiện hỏi thăm.
"Cậu tên gì nhỉ? Kim Jennie phải không? Vòng tay cậu đẹp thật đấy không biết cậu thuộc gia tộc nào a, ba cậu tên gọi là cái gì?"
Jennie trầm lặng nhìn quyển sách của mình không có trả lời, mà cô cũng không biết trả lời ra sao.
Vì cô vốn không có thuộc gia tộc nào. Cô chỉ là một đứa bé mồ côi thôi.
"A, sao lại không trả lời nhỉ? Hay đây là cô đi làm tình nhân rồi chủ nhân mua cho cô?"
Jennie bị đánh trúng tim đen, liền chột dạ thân thể run lên một cái.
Tử Du càng thêm đắt ý, còn sinh ra mãn nguyện. Âm thanh chua ngoa nặc mùi phỉ bán.
"Ha, hóa ra cũng chẳng cao sang gì chỉ là loại tình nhân mua bằng tiền đêm đêm cho người ta cưỡi"
"Nếu cậu ta thật sự đi làm tình nhân thì ít ra cũng được chủ nhân yêu thích, còn Tử Du nhà cậu đi làm, người ta chắc chắn sẽ khinh bỉ, một cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu"
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắt bén, từ phía trước vang lên.
Jennie ngẩng đầu lên nhìn là một cô gái tướng mạo hết sức xinh đẹp trên người khoác lên bộ váy xanh lam tinh tế. Khinh bỉ nhìn Tử Du.
Tử Du sửng sốt, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần cuối cùng hóa đỏ, tức giận quát
"Lisa cậu không chống tôi là cậu ăn cơm không ngon à?"
Jennie nghe đến họ kim lần nữa chấn động, mắt nhìn kĩ cô ấy lần nữa, ngũ quan này khí chất này để cô run run...
Bộ dạng này rất giống "hắn"
"Chẳng thèm quan tâm cô là bọn cô cản đường tôi còn không mau giải tán"
Lisa hờ hững nhìn Tử Du, thản nhiên nói.
Rõ ràng là như vậy, một đám người tụ tập đường đi dù có lớn cũng chật rồi.
Tử Du mặt đã đen xì, bộ dạng thập phần không phục.
Cô với cô ta từ nhỏ đã quen biết nhau, cùng nhau lớn lên nhưng tuyệt đối không phải là dạng tương thân tương ái mà là dạng cực kỳ ghét bỏ nhau.
Mà trước giờ đều là cô lép vế trước cô ta. Ai bảo gia tộc cô kém hơn cô ta nữa bậc chứ.
Hừ một tiếng bực dọc cô ta liền bất mãn rời đi.
Chỉ là ánh mắt đay nghiến vẫn dán chặt lên chiếc vòng tay của Jennie.
Dám làm cho cô ta mất mặt xem cô ta trả thù như nào.
Jennie nhìn qua Lisa suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng cất tiếng.
"Cảm ơn cô"
Không biết như thế nào nhưng cô ấy đã giúp cô một lần này.
Lisa liếc nhìn cô một cái. Sau đó lạnh giọng.
"Đừng có tưởng tôi giúp cô, chẳng qua tôi không ưa Tử Du thôi"
Nói xong cô ấy đưa chân rời đi, tính khí vẫn là loại hóng hách, ngang ngược như vậy.
...
Ngồi trong xe, Jennie cẩn trọng nhìn qua đồng hồ trên tay, 5 giờ 30 phút rồi.
Vẫn chưa qua 6 giờ, cô nhớ rõ hắn không cho cô đi quá 6 giờ.
Ăn xong cơm chiều Jennie liền lên phòng làm bài tập.
Không để ý đã qua 10 giờ lúc nào chẳng hay.
Cô có chút lo sợ, bình thường vào giờ này hắn sẽ trở về.
Nhìn qua đống bài tập còn lại trên bàn, cô mím môi quyết tâm, phải nhanh nhanh giải xong, nếu hắn trở về cô phải phục vụ hắn như vậy sẽ không cách nào làm xong nó nữa.
Cậm cụi thêm một lúc, cuối cùng cũng sắp làm xong, chỉ còn lại một bài tóan cấp cao.
Chẳng qua cái bài này thật khó đi cô giải thế nào cũng không ra.
Chăm chú một hồi cô cũng không để ý từ lúc nào đã có cái bóng đen bao phủ lên người mình, ánh đèn cũng bị che đi ít nhiều.
Hoảng loạn nhìn lên, cô mới phát hiện Kim Taehyung từ lâu đã đứng sau lưng cô, ngắm cô làm bài.
"A..."
Hắn từ phía sau ôm cô làm cô giật mình một cái, mà hơi thở của hắn hình như còn mang theo chút men.
Hắn hôm nay uống rượu?
"Vì sao giờ này còn thức?"
Hắn gục đầu vào hõm cổ cô, hít lấy một hơi khẽ khàng hỏi.
Jenniesửng sốt, tay vô thức nắm chặt cây bút.
"Làm bài tập, có bài vẫn chưa hiểu"
"Bài nào, đưa tôi xem qua"
Hắn ngước mặt khỏi cổ cô nhìn vào đóng sách vở chất đầy trên bàn, bên lỗ tai của cô nhả khí, làm Jennie căng thẳng, hơi rượu cứ lởn vởn trước chóp mũi khiến cô khó chịu.
"Bài nào?"
"A" Jennie chỉ cho hắn bài cần giải có chút nghi hoặc, hắn cách nào giải được bài này, hắn cũng đâu có nghe giáo sư giảng qua.
Cô lại khinh thường hắn rồi.
Tay hắn quơ qua, sột soạt vài cái, bài toán khó nhằn kia đã được giải xong.
Jennie trố mắt kinh ngạc nhìn. Hắn thật tài a.
Quay mặt muốn hỏi hắn vài điều môi cô lại chạm vào má hắn một cái.
Cô liền đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi chiếc môi vô ý tứ.
Hắn khẽ cười, nâng cằm cô lên.
"Quà cảm ơn?"
Jennie không biết lúc này có nên nói thật hay không, cô sợ hắn mất hứng.
"À...ừm" Cuối cùng cô cũng chọn lừa dối hắn.
Hắn hài lòng, hạ môi xuống hôn lên trán cô. Sau đó lại bất ngờ nâng người cô lên đặt trên bàn học, làm cô ngồi lên cả sách vở.
Hắn cũng không quan tâm trực tiếp hôn cái cổ trắng ngần, lực đạo quá lớn để Jennie có chút đau.
Đôi tay đặt lên vai hắn muốn đẩy ra, nhưng nhớ đến chuyện lúc sáng tay cô lại không còn sức nữa, chỉ đặt ở đó, bấu lấy chiếc áo sơ mi của hắn, không có phản kháng.
Chống đối hắn, bản thân cô sẽ chịu đau.
Hắn đè cả người cô lên bàn học, lửa nóng từ người hắn không ngừng truyền sang cô, nhất là đôi môi tà mị của hắn vẫn luôn quấn lấy cô.
Đột nhiên hắn xốc chiếc váy của cô lên, cánh tay thô bạo luồng vào trong vuốt lên từng tất thịt trơn mịn không ngừng tạo lửa.
"Ưm..."
Nỉ non một tiếng cánh tay trên vai hắn bấu càng chặt, trong lúc lơ đãng lại giống như kéo hắn về phía bản thân.
"Không cần gấp" Hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh cô, gằng giọng nói.
Jennie trừng mắt nhìn hắn, cô lúc nào gấp? Hắn nói như vậy giống như cô mới là người cần hắn.
Tay hắn một đường chuyển xuống dừng tại nơi đóa hoa e ấp của cô, lột bỏ lớp vải tam giác vướn víu, liền cho ngón tay vào.
"Ân...đừng như vậy"
Cơ thể cô run run như đó hoa diễm lệ, đầu nhỏ lắc nhẹ muốn từ chối.
Mà hắn thì căn bản hắn không cho vào tai, ngón tay trong người cô ngâm một hơi cảm thấy cô đủ ướt liền chuyển đến nơi thắt lưng mở ra giải phóng cây đại thiết nóng hổi.
Không hỏi qua ý cô hắn đã đặt nó ngay nơi mềm mại của cô tiến vào mở ra đóa hoa của cô.
"A..." Jennie thủ thỉ bên tai hắn cái cổ mảnh khảng không chịu được áp lực liền ngã ra sau.
Tạo thành một đường cong mị hoặc,Kim Taehyung liền không chống lại được sức hấp dẫn này liền lần nữa hôn vào cổ cô.
Đôi tay phía dưới vẫn đang nắm lấy hai chân cô nâng lên, kiện eo luân động.
Tư thế này thập phần ái muội. Mà cái này cũng để cho Jennie thấy nhục nhã lan tràn.
Lại nhớ đến cái gì đó, cô liền tái mặt đi.
Bài tập vẫn đang ở bên dưới. Tay cô đánh nhẹ lên vai hắn luôn miệng cầu xin.
"Đừng...đừng ở đây"
"Tôi cứ muốn ở đây 'yêu' em đấy thì sao?" Hắn đâm lên trên cô vài cái, nặng giọng ngang bướng.
"Không được...a..tập sách sẽ bẩn, bọn chúng... đều là vừa phát lúc sáng"
Kim Taehyung cúi đầu nhìn xuống dưới, thấy được đống giấy tập làm họ làm nhăn nhúm, nhíu mày một cái.
"Ai mượn em mê người như vậy?"
Jennie liền cắn môi bất mãn, cái này cũng trách cô sao?
Hắn đột ngột êm cô lên, bạo dạng ra lệnh.
"Ôm tôi, đừng để rớt"
Jennie liền ngoan ngoãn nghe lời, đôi tay ôm lấy cái cổ rám đồng, đầu gục trên vai tráng kiện, cả thân thể cũng phó thác cho hắn.
Hắn bước đến giường, mỗi bước hắn đều tiến chỗ sâu nhất của cô, hôm nay không giống những ngày trước, trong đau đớn cô lại cảm nhận được khoái cảm.
Bởi chẳng do hắn đang say nên mới dịu dàng với cô.
Sáng sớm Jennie bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh dậy.
Khó chịu bịch lấy lỗ tai cô không có ý định tắt nó đi nhưng mà nó cũng kiên trì quá rồi, cứ reo chẳng chịu ngừng, bất lực cô liền đưa tay ấn công tắt.
Nó liền im lặng.
Uể oải ngồi dậy, cơ thể cô vẫn còn rất mệt. Chẳng qua mắt vừa đụng cái đồng hồ tâm trí liền thanh tỉnh, hốt hoảng không nhịn được hét lên.
"Trễ học rồi?"
Luống cuống bò xuống giường, không biết có phải lo lắng trong lòng quá lớn hay không mà cô cảm nhận được hôm nay nơi kia không có đau như mọi khi.
Qua loa mặc lên quần áo cô nhanh chóng chạy xuống nhà, thật hận không thể từ đây nhảy xuống luôn.
Trong lòng cô lại oán, cũng tại tên cầm thú kia, hắn làm cô đến 1 giờ sáng phải nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin hắn mới buông tha cho cô.
Một mạch chạy ra ngoài cổng Chaeyoung trong nhà cũng với theo gọi cô.
"Jennie ăn sáng"
Chân cô vẫn chạy chỉ có miệng hối hả nói.
"Em không ăn, trễ học rồi"
"Là ông chủ dặn dò"
Sát chiêu cuối cùng đưa ra Jennie liền dừng lại thở dài một hơi, chạy nhanh qua chỗ Chaeyoung lấy chiếc sandwich gậm trên miệng chạy nhanh ra chỗ ô tô.
Cũng may vừa đến lớp lão sư cũng vừa vặn điểm danh.
Dọa cô hết hồn rồi, mới đi học mấy ngày đầu đã đi trễ, thật sự không nên.
Mà gấp quá cô lại không để ý chiếc áo của mình mặc là đang có vấn đề.
Cái size này hình như to hơn so với cơ thể cô rất nhiều.
_____________________________
VOTE ĐI ẠAA
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com