Chương 20: Cảm giác đã thay đổi
Mặt trời sau một đêm nghỉ ngơi lại bắt đầu công việc mang lại ánh sáng và sự ấm áp cho vạn vật. Bằng cách thức nào đó, ánh nắng của buổi sớm mai len lỏi vào phòng, hướng đến người đang say giấc kia mà đùa giỡn.
Thứ ánh sáng chói mắt kia khiến Thy khẽ nhíu mày, cô đưa tay che bớt đi chúng rồi từ từ mở mắt. Một cách nhanh chóng, Thy ngồi dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Phải tranh thủ một chút vì hôm nay Thy có việc cần phải làm.
Khi Thy trở ra thì đồng hồ cũng vừa điểm 7h30. Cô đi đến chiếc tủ cạnh giường lấy điện thoại. Thy hiện tại muốn gọi cho Diệp Anh để xem tình trạng mắt của cô ấy thế nào nhưng nghĩ đến tối qua cô ấy ngủ rất trễ nên đem điện thoại đặt trở lại bàn. Nghĩ đến Diệp Anh, khoé miệng Thy khẽ nâng lên tạo nên một nụ cười sáng lạn.
-Chờ thêm 1 tiếng nữa sẽ gọi cho đồ ngốc đó.
Người ta nói quả không sai, khi yêu thích một ai đó chỉ cần nghe đến tên họ trong lòng sẽ vô cùng vui vẻ, nghĩ đến họ sẽ khiến bản thân không thể ngừng mỉm cười. Thy của chúng ta đang rơi vào tình trạng đó.
Ban đầu rõ ràng là không có chút hứng thú với cô gái kia vậy mà hiện tại lại không ngăn được mà nghĩ về cô ấy, quan tâm lo lắng cho cô ấy. Thy tự hỏi cô thật sự bị Hoàng Diệp Anh cuốn hút ở điểm nào? Cô ấy khi ở bên cạnh cô cả một chút phong thái của ngôi sao cũng không có, ăn nói cũng không dịu dàng, bản thân lại hay nóng giận và đôi khi còn có chút ngốc nghếch nữa. Thy rốt cuộc là vì cái gì lại có hứng thú với cô ấy như vậy chứ?
Càng nghĩ Thy lại càng cảm thấy bản thân mình thật khó hiểu. Cô đi đến chỗ cửa sổ phòng, phóng tầm mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Chẳng hiểu sao Thy cảm thấy mọi thứ ở trước ngay lúc này đều rất xinh đẹp, cô tự mỉm cười với chính mình.
-----------------------------------------------
Diệp Anh hiện tại đã thức giấc nhưng vẫn lười biếng nằm trên giường. Trong đầu đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua khiến mặt cô u ám hẳn đi. Tên Lê Thy Ngọc kia dám cả gan hôn cô lại còn dám nói cô ăn những món của phụ nữ mang thai, ánh mắt của đồ khó ưa kia lúc đó giống như đang cười nhạo cô vậy. Diệp Anh cảm thấy vô cùng, vô cùng căm ghét Lê Thy Ngọc.
-Tức chết mà.
Diệp Anh tức giận ngồi bật dậy. Cô ngước nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 8h30, có lẽ đã đến lúc rời giường rồi.
Khi Diệp Anh vừa đặt chân xuống đất thì tiếng chuông điện thoại truyền tới.
-Là ai mới sáng sớm đã gọi đây?
Diệp Anh đi đến lấy điện thoại, khi trông thấy tên người gọi là Lê Thy Ngọc cô lập tức nhíu chặt mày rồi đem điện thoại để lại chỗ cũ. Cô nhất định không nghe điện thoại của đồ khó ưa kia, cô không muốn nghe thấy cái giọng đáng ghét của cô ấy.
Diệp Anh bỏ mặc điện thoại không ngừng reo mà đi vào phòng tắm.
--------------------------------------
Thy gọi mãi mà Diệp Anh vẫn không nghe máy nên đành gửi tin nhắn cho cô ấy.
Khi Diệp Anh trở ra điện thoại đã không còn reo nữa, cô tiến đến cầm lấy nó muốn xem thử Thy đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc.
3 cuộc gọi và 1 tin nhắn mới...
Diệp Anh nhanh chóng mở tin nhắn kia ra xem.
Cô đến giờ này vẫn chưa chịu dậy à? Muốn chờ bạch mã hoàng tử đến đánh thức hay sao đây?
Toàn thân Diệp Anh nóng bừng khi vừa xem xong tin nhắn kia. Lê Thy Ngọc mới sáng sớm đã chọc cho cô tức giận rồi.
Phải, là chờ cô đến đánh thức đó "nam thần" Kim Taeyeon
Diệp Anh nhanh chóng gửi tin đi.
Không lâu sau đó Thy trả lời tin nhắn cho Diệp Anh.
Vậy tôi gọi đến đánh thức tại sao lại không chịu nghe? Hay cô muốn giống công chúa ngủ trong rừng chờ tôi đến hôn mới chịu thức dậy.
Diệp Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Thy khi soạn tin nhắn này. Đồ khó ưa kia từng câu từng chữ đều muốn chọc cho cô tức đến thổ huyết mới cam lòng mà.
Chưa kịp trả lời Diệp Anh đã nhận thêm một tin nhắn khác từ Thy.
Nghe điện thoại đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Sau đó trên màn hình hiện ra cuộc gọi đến của Thy.
Diệp Anh chần chừ một chút nhưng rồi cũng nghe máy.
-Mắt của cô sao rồi? Còn đau không?
Giọng Thy nhẹ nhàng vang lên.
-Không sao.
Diệp Anh lạnh lùng đáp.
Cô cảm thấy Lê Thy Ngọc cũng biết đóng kịch thật. Khi nãy nhắn tin còn chọc cho cô nổi giận vậy mà hiện tại lại tỏ vẻ quan tâm cô. Muốn lừa cô sao? Lê Thy Ngọc đừng có mơ đừng có nằm mơ!
-Chuẩn bị đi, tôi đến chở cô tới bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.
-Không cần, tôi cũng không phải bị bệnh nặng mà cần kiểm tra lần nữa.
Lê Thy Ngọc quả thật là một người phiền phức, thích nghiêm trọng hóa vấn đề a.
-Cấm cãi! 30 phút nữa tôi đến đón cô.
Thy nói rồi nhanh chóng cúp máy.
-Này!
Diệp Anh định nói thêm gì đó nhưng âm thanh tút tút kia khiến cô dừng lại. Hôm nay tiếp tục bị Thy Ngọc ám hay sao? Khuôn mặt Diệp Anh trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
-Đúng là đồ khó ưa!
-----------------------
Xe Thy vừa dừng lại trước chung cư của Diệp Anh thì cũng là lúc cô ấy vừa từ trên nhà đi xuống. Thy nhanh nhẹn bước xuống xe, lịch sự mở cửa cho Diệp Anh ngồi vào trong.
Nhìn vẻ mặt chứa đầy sự bất mãn của Diệp Anh, Thy không thoải mái mà lên tiếng hỏi.
-Làm sao vậy?
-Không vui.
Diệp Anh khuôn mặt không chút chuyển biến đáp lại Thy. Cô cảm thấy càng ngày cô càng giống tù nhân của Lê Thy Ngọc, suốt ngày bị cô ấy bám lấy, bảo làm cái này rồi cấm làm cái kia. Diệp Anh thật sự quá xui xẻo mà.
-Chuyện gì không vui?
Thy nhíu mày hỏi.
-"Còn không phải là cô khiến tôi không vui sao?"
-Không có gì, lái xe đi.
Diệp Anh lãnh đạm đáp một câu.
Tâm trạng đang tốt của Thy lại bị vài câu nói của Diệp Anh phá hỏng, cô không nói thêm lời nào liền lái xe đi.
------------------------------
-Mắt của cô ấy đã không sao rồi.
Vị bác sĩ mỉm cười nhìn sang Thy khi vừa kiểm tra mắt xong cho Diệp Anh.
Thy không trả lời ông ta chỉ gật đầu một cái.
-Cô thật may mắn, có một người bạn lo lắng cho cô như vậy. Lần trước mắt cô bị đau cô ấy còn lo hơn cô nữa.
Vị bác sĩ lúc này mới nhìn Diệp Anh.
Cô gái kia vì lời ông ta vừa nói khiến gò má thoáng hồng. Ánh mắt Diệp Anh theo phản xạ hướng đến chỗ Thy, cô ấy có vẻ vẫn còn không vui vì những lời khi nãy của cô. Diệp Anh cắn môi, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Thy Ngọc quả thật rất phiền phức nhưng cô ấy xem như cũng có lòng tốt lo lắng cho cô.
-Về.
Thy lãnh đạm thốt nên một tiếng rồi kéo Diệp Anh rời đi.
--------------------------------
-Thy cô...cô có muốn ăn gì không?
Đây là lần đầu tiên Diệp Anh chủ động quan tâm Thy nên cô cảm thấy có chút không quen.
Thy không trả lời thay vào đó là chăm chú lái xe. Trong lòng cô hiện tại đang nổi giận, cô không có hứng thú nói chuyện với người kia vào lúc này.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thy, Diệp Anh nuốt khan một tiếng. Người kia vì sao lại giận dỗi vì những chuyện cỏn con như vậy, cô cũng đâu phải cố ý chọc tức cô ấy.
-Tôi cũng không phải muốn chọc cô tức giận.
Diệp Anh vân vê vạt áo, cúi đầu nói.
-Ai bảo cô mới sáng sớm đã làm phiền tôi, lại còn nói mấy lời làm tôi khó chịu.
Thy vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, cô chỉ im lặng lắng nghe Diệp Anh.
-Thật ra cô cũng không phải là người xấu toàn diện chỉ là cô đôi lúc quá phiền phức, quá khó chịu mà thôi.
Lời này là khen hay là chê vậy?
Thy bị Diệp Anh chọc tức đến khuôn mặt cũng đen lại. Cô đột nhiên thắng gấp.
Đang yên đang lành Thy lại vô cớ dừng xe khiến Diệp Anh ngước nhìn cô ấy. Cô còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị ánh mắt nóng như lửa của người kia làm cho run sợ.
-Xuống xe!
Một câu nói đã khiến toàn thân Diệp Anh đông cứng tại chỗ.
-Cô...
Diệp Anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào.
-Xuống!
Thy tức giận mở cửa đẩy Diệp Anh bước xuống.
Cô rõ ràng là làm ơn lại còn mắc oán. Sau lần này cô nhất định không ngó ngàng đến Hoàng Diệp Anh, nhất định không!
Khi Diệp Anh chợt nhận ra chuyện gì xảy ra với mình thì Thy đã vội vàng lái xe đi mất. Cô bực tức đứng đó giậm chân nhìn theo bóng chiếc xe kia. Cô đã nói gì sai mà khiến đồ khó ưa kia nổi giận như vậy chứ?
-Làm sao lại bị Lê Thy Ngọc đá xuống xe rồi?
Đúng lúc Nguyễn Minh Quân vừa đi ngang thì trông thấy cảnh Diệp Anh bị Thy đẩy khỏi xe. Hắn nhanh chóng tiến đến trước mặt Diệp Anh nở nụ cười giễu cợt.
-Không liên quan đến anh!
Diệp Anh đang bực tức lại gặp phải tên ôn thần này thì thật quá xui xẻo rồi. Khi cô định rời đi thì bị hắn ta giữ lại.
-Muốn gì đây?
Diệp Anh tức giận trừng mắt nhìn hắn.
-Lần trước cô ở Everland dám tát tôi, lần này tôi nhất định đòi lại.
Khi Minh Quân định vươn tay đánh Diệp Anh thì bị một bàn tay khác nắm lại. Hắn lập tức quay lại nhìn người kia.
-Kiều Anh Hera?
Hắn kinh ngạc khi nhận ra cô gái kia.
Ở bên cạnh, Diệp Anh cũng không khỏi bất ngờ. Cô tự hỏi hôm nay có phải đi ra đường mà quên xem ngày hay không? Trong một buổi sáng lại "may mắn" gặp được người yêu cũ của cô và Thy.
-Anh đánh phụ nữ như vậy không sợ người khác chê cười sao giám đốc Nguyễn?
Kiều Anh đẩy Minh Quân ra khỏi Diệp Anh và tiến đến đứng cạnh cô ấy.
-Đây không phải chuyện của cô!
Minh Quân tức giận trừng mắt.
-Được, vậy anh cứ đánh cô ấy, tôi lập tức gọi cho cảnh sát kiện anh tội xúc phạm thân thể người khác.
Kiều Anh từ trong túi xách lấy điện thoại ra.
-Cô...cô giỏi lắm! Được, tôi lần này sẽ bỏ qua.
Minh Quân hậm hực bỏ đi.
Lúc này Kiều Anh mới quay sang nhìn Diệp Anh.
-Cô không bị sao chứ?
-Không sao, cảm ơn.
Tiffany lắc đầu.
Cô hiện tại mới có thể nhìn kĩ khuôn mặt của Kiều Anh. Khó trách Lê Thy Ngọc yêu cô ấy, Kiều Anh thật sự xinh đẹp, một nét đẹp vô cùng sắc xảo.
-Có thể tìm một chỗ cùng tôi nói chuyện không?
Diệp Anh dự cảm sẽ có chuyện không hay gì đó sắp xảy ra nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với Kiều Anh.
"Được."
----------------------
Họ tìm đến một quán cà phê ít người để không ai nhận ra thân phận của cả hai.
Kiều Anh sau một lúc im lặng nhìn Diệp Anh thì cũng chịu lên tiếng.
-Cô thật sự muốn ở bên cạnh Taeyeon à?
-Chuyện này có nhất thiết phải trả lời không?
Diệp Anh có thể nhìn ra hàm ý trong lời nói của Kiều Anh. Cô ấy đang muốn xác nhận chuyện trên mạng đồn đại mối quan hệ giữa cô và Thy có phải là sự thật không. Nếu Diệp Anh phủ nhận tin chắc cô ấy lại đến đeo bám Lê Thy Ngọc, đồ khó ưa đó nhất định không thích điều đó xảy ra.
Kiều Anh mỉm cười trước câu trả lời của Diệp Anh, cô ấy thật sự quá thông minh rồi.
-Cô yêu cô ấy?
-Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của tôi.
Diệp Anh đáp.
-Cô nghĩ mình chịu được bản tính nắng mưa thất thường của Thy sao? Rồi cô cũng có kết cục như tôi mà thôi.
Một chút chua xót hiện lên trong ánh mắt Kiều Anh
-Xin lỗi nếu cô đến đây chỉ muốn nói với tôi những lời này thì tôi không có hứng nghe. Lê Thy Ngọc dù có thất thường đến thế nào thì vẫn đỡ hơn những người có bụng dạ hẹp hòi như cô. Cho dù Thy không yêu cô, cô cũng không nên đem cô ấy ra nói xấu như vậy.
Diệp Anh tức giận đứng dậy.
Lê Thy Ngọc có xấu tính cũng chỉ mình Diệp Anh được nói, người này rõ ràng không hiểu được Thy bao nhiêu đã dám nói năng ngông cuồng như vậy.
-Cô đến cuối cùng cũng chỉ là một món đồ chơi của Thy mà thôi.
Kiều Anh nhếch miệng cười.
-Ít ra tôi hiện tại là đồ chơi mới không như một món đồ chơi đã bị vứt vào thùng rác như cô.
Diệp Anh hiện tại đã hiểu Thy vì sao lại nổi giận khi trông thấy Kiều Anh, cô ta đúng là một người xấu xa.
Nhớ đến lần đó giúp cô ta năn nỉ Thy chịu nghe cô ta nói, Diệp Anh thật sự hối hận. Vậy mà đồ khó ưa đó cũng không có oán trách cô một lời nào.
-Cô...
Kiều Anh tức giận xiết chặt bàn tay.
-Tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau nữa đâu. Tạm biệt.
Diệp Anh nói rồi nhanh chóng bỏ đi. Nếu cô còn ở lại nghe cô gái kia lảm nhảm cô không biết lát nữa bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện kinh khủng gì với cô ta đâu.
Hoàng Diệp Anh, cô giỏi lắm!
---------------------------------
Khi Diệp Anh trở về thì trông thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới chung cư ngước mắt nhìn lên nhà của cô.
Chẳng hiểu vì sao bản thân giờ phút này có chút vui vẻ. Diệp Anh nhanh chóng tiến đến chỗ Thy.
-Nhìn chằm chằm như vậy là muốn trộm gì của nhà tôi?
Diệp Anh vỗ vai Thy khiến cô ấy quay lại nhìn cô.
-Không có.
Thy vừa trông thấy Diệp Anh thì ánh mắt liền xuất hiện vài tia vui vẻ. Hiện tại lửa giận trong lòng cũng đã sớm tắt đi.
-Làm sao trở về?
-Đi taxi về, cũng may không có gặp yêu râu xanh như hôm trước cô nói.
Diệp Anh hồn nhiên đáp.
-Nhớ dai thật.
Thy mỉm cười trước câu trả lời của người kia.
Trong lòng Diệp Anh nhẹ nhõm hẳn đi khi nhìn thấy nụ cười của Thy. Cô ấy chắc cũng không còn tức giận nữa rồi.
-Đến đây chờ tôi về sao? Cảm thấy lương tâm cắn rứt khi bỏ tôi lại sao?
Diệp Anh vẫn không thể ngừng nói mỉa mai Thy. Biết làm sao được, cô trước giờ đã quen với kiểu nói chuyện này khi gặp Thy rồi.
-Tôi là sợ không ai đóng MV cho mình thôi, bằng không cũng chẳng đến xem cô về hay chưa.
Tuy lời nói kia lãnh đạm nhưng Diệp Anh vẫn cảm nhận vài phần lo lắng trong đó. Cô mỉm cười trước bản tính thích làm ra vẻ lạnh lùng của Thy.
-Đừng dối lòng. Khai thật đi, cô thích tôi rồi có đúng không?
Diệp Anh vươn ngón tay chọt chọt vào gò má của Thy.
Lời nói đùa của Diệp Anh lại khiến tim Thy đập lệch một nhịp. Trong lòng cảm giác như có hàng trăm con bướm bay lượn ở đó vậy.
-Cô phiền quá. Mau đi lên nhà đi!
Thy gạt tay Diệp Anh rồi đẩy cô ấy đi.
-Hừ, không cần đuổi! Đồ khó ưa!
Diệp Anh nói xong thì chạy đi.
-"Tôi thật sự đã thích cô rồi."
Thy đặt bàn tay lên trái tim đang đập rộn rã của mình rồi vô thức mỉm cười.
-------------------------
He lu❤
Vì chán quá k pt làm j nên viết fic cho mấy bạn đọc❤
Tuần sau vẫn ra chap nhé❤
Các bạn nhớ vote và follow cho mình nha❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com