Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Có người đến thăm

Thy lúc này đã tỉnh dậy nhưng vẫn nằm im trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình. Cô ấy cựa quậy một chút, mi mắt run khẽ, khóe miệng cong lên chẳng khác gì một tiểu thiên sứ đáng yêu vậy. Taeyeon mỉm cười vươn tay vuốt tóc Diệp Anh khiến người kia nhân cơ hội đó ôm lấy cánh tay cô.

-Thật là...

Thy nhíu mày khi tay bị Diệp Anh ôm chặt, nhưng cô không rút tay về vì sợ đánh thức cô gái kia.

Đúng lúc này, Linh đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mặt thì vô cùng bất ngờ.

-Tôi...

Linh muốn nói cô đã mua cho Diệp Anh chút thức ăn nhưng bị cái xua tay của Thy làm cho ngừng lại. Hiểu được người kia sợ làm Diệp Anh thức giấc Linh mỉm cười gật đầu, đem phần thức ăn kia nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi rời đi.

-Sao chị trở ra nhanh vậy?

Mễ hỏi khi thấy Linh vừa đi vào không lâu đã ra ngoài.

-Chị không muốn cản trở hai người họ ngọt ngào trong đó.

Linh mỉm cười ôm lấy cánh tay Mễ

-Khi nào em mới cưng chiều chị như Thy đối với Diệp Anh nhỉ?

Thật sự nhìn thấy Thy đối xử với Diệp Anh như vậy khiến cô vô cùng ghen tỵ, cô tự hỏi không biết lúc nào có thể khiến Mễ cưng chiều cô nhiều như vậy.

-Bây giờ tôi chưa cưng chiều chị sao?

Mễ nhíu mày nhìn Linh

-Có sao? Vậy mau gọi chị một tiếng bảo bối đi.

-Cái này thì có liên quan gì?

Mễ dở khóc dở cười nhìn Linh

-Không liên quan nhưng chị muốn em gọi. Mễ Mễ~~~

Linh lay lay cánh tay Mễ làm nũng.

-Được rồi, bảo bối chị nghiêm túc một chút.

Linh nghe được tiếng bảo bối từ Mễ thì trong lòng vui vẻ hẳn, cô ngoan ngoãn không chọc phá người kia nữa.

-Lát nữa sẽ có người đến thăm Thy...

Mễ thở dài nói.

Nhắc đến người đó Mễ cảm thấy cô ấy chính là một chuyên gia gây rắc rối, lại còn là một người mắc chứng nói nhiều. Nếu Thy biết cô ấy đến thăm nhất định sẽ rất phiền não a.

-Người đó là ai?

Linh nhìn vẻ mặt có chút khổ sở của Mễ liền hỏi.

-Là người yêu kiếp trước Thy còn mắc nợ.

-Hả?!?

----------------------------------------

Tay Thy vì bị Diệp Anh ôm chặt nên tê cứng, không còn cách nào khác cô đành rút tay về. Tuy rằng động tác đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng vẫn khiến Diệp Anh giật mình tỉnh dậy.

-Xin lỗi đã khiến em thức giấc.

Thy áy náy nhìn Diệp Anh

-Không sao.

Diệp Anh đưa tay dụi mắt rồi uể oải ngồi dậy.

-Linh có mua cho em ít thức ăn, cô ấy để trên bàn đấy.

Diệp Anh nghe Thy nói thì gật đầu, cảm thấy bụng mình có chút đói liền vươn tay lấy hộp thức ăn kia.

-Cô có muốn ăn một ít không?

Diệp Anh nhìn sang Thy

-Em đút tôi ăn?

Thy tươi cười.

-Nằm mơ đi!

Diệp Anh buông một câu phũ phàng rồi nhanh chóng mở hộp thức ăn ra. Cô cầm đũa bắt đầu ăn không quan tâm đến vẻ mặt đáng thương của Thy lúc này.

-Diệp Anh, em không thể đối xử với người bệnh như vậy được!

-Ngon thật.

Diệp Anh mặc cho Thy ở đó khổ sở gào thét vẫn ung dung ăn một cách ngon lành.

-Hoàng Diệp Anh...

-Được rồi, được rồi, cô phiền quá.

Diệp Anh cuối cùng cũng mềm lòng, cô gắp một ít thức ăn đút cho Thy. Con người này quả là một kẻ thừa nước đục thả câu mà.

Đúng lúc Thy đang vui vẻ ăn thì cửa phòng mở ra, cô chưa kịp nhìn xem đó là ai thì người kia đã như tên lửa mà lao đến ôm cô.

-Người yêu, chị có sao không? Em xin lỗi, em đến trễ...

Chất giọng nhão đặc trưng này chỉ có thể là người đó. Thy nhíu mày khi nhận ra đối phương, lần này lại đau đầu rồi.

Người yêu? Gọi thân mật như vậy không sợ người ta nổi da gà hay sao?

Diệp Anh nhìn cảnh tượng trước mặt cảm thấy vô cùng chướng mắt. Cô đặt hộp thức ăn xuống bàn, tránh sang chỗ khác ngồi.

-Chị không sao, chỉ bị thương một chút thôi. Được rồi, Mel mau buông ra.

Nghe được Thy nói, cô gái tên Mel kia lập tức buông cô ra.

-Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi. Em đọc tin tức trên mạng nghe tin chị gặp tai nạn thì lập tức đón máy bay từ Nhật Bản quay về đây đó. Thế nào? Có phải cảm động đến phát khóc luôn không?

Mel tự nói rồi tự cười với chính bản thân mình.

-Em thật phiền.

Thy sắc mặt vẫn không thay đổi, lãnh đạm đáp.

Đối với tính cách lạnh lùng, ít nói của Thy, Mel đã quá quen thuộc, cô cũng không thèm trách người kia.

-Chuyện này em vẫn chưa nói cho ba mẹ nghe. Nếu để họ biết chị bị tai nạn họ sẽ không để yên đâu.

-Ừ.

Thy gật đầu.

-Chị nói nhiều một chút không được à? Đồ kiệm lời!

Mel bất mãn nói rồi ánh mắt đột nhiên dừng lại khi trông thấy Diệp Anh, rất nhanh sau đó cô tươi cười ngồi xuống cạnh người kia.

-Chị là Hoàng Diệp Anh có đúng không?

-A phải.

Diệp Anh miễn cưỡng trả lời.

Trong lòng xuất hiện thắc mắc trước cô gái đối diện. Cô ấy và Thy rốt cuộc có quan hệ gì đây?

-Em thích xem chị đóng phim lắm nha. Hôm nay gặp chị thật là tốt quá, phải công nhận là ở ngoài chị còn xinh đẹp hơn trên phim nữa. À chị đến đây để chăm sóc người yêu của em có đúng không? Trên mạng đồn đại là thật hả? Hai người đã tới mức độ này rồi sao?

Diệp Anh chưa kịp hiểu câu đầu thì Mel đã nói câu sau, còn dùng tốc độ nhanh nhất để nói khiến Diệp Anh choáng cả đầu. Cô gái này vì sao có thể nói nhiều mà không biết mệt như vậy chứ?

Trên giường, Thy ngao ngán thở dài. Hoàng Diệp Anh lần này gặp phải ca khó rồi.

-Chuyện...chuyện này không...

Diệp Anh không biết phải trả lời Mel như thế nào.

-Không cần nói, em hiểu rồi. Hai người đang yêu nhau haha. Em phải gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ ngay mới được.

Diệp Anh chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra với mình thì Mel đã lấy điện thoại ra gọi, khuôn mặt cô ấy vào lúc này vô cùng vui vẻ.

-Ba mẹ, con thông báo cho hai người một chuyện vô cùng vui nha, chính là chị hai đã có người yêu rồi. Chị ấy là Hoàng Diệp Anh, là diễn viên lớn đó haha.

Gọi là chị hai sao? Vậy cô ấy chính là em gái của Thy rồi. Khoan đã... Diệp Anh cảm thấy có gì đó bất ổn trong lời nói của Mel. Người yêu? Nói cô là người yêu của Thy sao?

-Không...

Diệp Anh định giải thích với cô gái kia nhưng bị cái nhíu mày của Mel ngăn lại.

-Thôi được rồi, ba mẹ biết vậy là được, con có chuyện phải làm nên sẽ nói chuyện với hai người sau.

Mel cúp máy rồi tươi cười nắm lấy cánh tay Diệp Anh

-Chị dâu chăm sóc tốt cho người yêu em nhé. Chị cẩn thận một chút chị ấy rất là khó hầu hạ nha. Em có chuyện phải đi rồi, ngày mai lại đến thăm hai người.

Nói đoạn, Mel buông Diệp Anh ra rồi nhìn sang Thy

-Người yêu, chị cố gắng tịnh dưỡng nhé. Em biết chị có thể hồi phục mà.

Mel hôn lên má Thy một cái rồi vội vàng đi về phía cửa.

- ANH TÂM!!!

Thy tức giận thét lên nhưng tiếc thay Mel đã sớm không còn ở đó nữa.

-Cô mau làm gì đó đi, tôi bị em gái cô hiểu lầm rồi kìa.

Khi không bị cuốn vào chuyện rắc rối này khiến Diệp Anh có chút khó chịu.

-Mặc kệ nó em đừng quan tâm là được.

-Tôi bị cô ấy kêu là chị dâu đó?

Diệp Anh đẩy cao âm giọng, nhíu mày nhìn Thy. Tại sao người kia có thể thờ ơ trong khi cô đang phiền lòng như vậy kia chứ?

-Không phải nghe rất hay sao?

Thy cười đưa tay xoa xoa cằm, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

-Hay cái đầu cô.

-A Diệp Anh mắt tôi hình như có gì đó bay vào, đau quá.

Thy đột nhiên đưa tay dụi mắt khiến Diệp Anh có chút lo lắng bước đến xem.

-Đừng dụi, để tôi coi.

Diệp Anh gỡ tay Thy ra, cẩn thận xem xét mắt người kia.

Khi Diệp Anh còn chưa nhìn ra được thứ gì đã bay vào mắt cô gái kia thì đã bị cô ấy vươn tay ôm lấy eo kéo người cô lại gần sau đó cuồng nhiệt chiếm lấy đôi môi cô. Diệp Anh mở to mắt cố đẩy Thy ra nhưng lực bất tòng tâm. Đây không biết là lần thứ mấy cô bị Lê Thy Ngọc cưỡng hôn rồi, số của Hoàng Diệp Ang thật đen đủi a.

Nồng nhiệt đi qua để lại Diệp Anh với khuôn mặt đỏ ửng cùng hơi thở hỗn loạn. Thy ở bên cạnh thích thú nở nụ cười, vươn tay chọt nhẹ vào gò má Diệp Anh

-Ngượng sao?

Chỉ một câu hỏi khiến mặt Diệp Anh càng lúc càng đỏ hơn, cô lúng túng nhìn người kia.

-Ai ngượng chứ? Tôi trước giờ đóng phim đã diễn qua rất nhiều cảnh hôn đó.

-Vậy sao? Thế nụ hôn đầu của em có phải cũng dâng hiến cho phim ảnh hay không đây?

Nhắc đến nụ hôn đầu Diệp Anh lại nhớ đến đêm hôm đó, cô vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Thy. Diệp Anh thật sự rất hận a, nụ hôn đầu của cô bị mất một cách vô cùng hoang đường mà thủ phạm chính là kẻ xấu xa đang nằm trên giường cười vui vẻ kia. Diệp Anh thề nếu Lê Thy Ngọc không phải đang bị thương cô nhất định lôi người kia ra đấm cho vài cái để hả cơn giận trong lòng.

-Cấm cô nhắc đến nụ hôn đầu của tôi!

-Được, tôi không nhắc, em đừng tức giận.

Nhìn thái độ của Diệp Anh, Thy thầm nghĩ nụ hôn đầu của cô ấy chắc chắn rất kinh khủng nên cô ấy mới không muốn nhắc vì vậy cô cũng không hỏi nữa.

-Tốt.

Diệp Anh gật đầu.

-Mà này Diệp Anh...

-Chuyện gì?

-Môi của em...ưm..rất ngọt...vậy nên có thể cho tôi nếm lần nữa không?

Mặt Diệp Anh đầy hắc tuyến sau câu nói của Thy, tuy vậy cô vẫn mỉm cười đem môi kề sát môi người kia.

-Được, tôi cho cô nếm nha.

Thy nhắm mắt chờ đợi Diệp Anh sẽ hôn mình nhưng cô gái kia lại chẳng chiều ý Thy, không thương tình cắn vào môi người kia một cái.

Vị mặn ở môi kèm theo đó là cảm giác đau rát khiến Thy nhăn mặt hét lên một tiếng rồi đẩy Diệp Anh ra.

-Em dám cắn tôi?

Thy ấm ức nói.

-Hừ đáng tội cô.

-Đồ tàn nhẫn!

-Vậy mới trị được kẻ xấu xa như cô.

-------------------------------------

-Điều tra thế nào?

-Người gây tai nạn cho chị Thy là Win D, đàn em của Quân. Chuyện này đúng như cậu đoán, tên Minh Quân đó có liên quan với Kiều Anh, hai người họ trước lúc Thy xảy ra tai nạn thì có gặp nhau để nói chuyện. Đây là thông tin cậu cần.

Anh chàng kia đưa tập hồ sơ cho cô gái ở đối diện.

-Quả không hổ danh là nhân viên cục tình báo, làm việc rất nhanh gọn, cảm ơn cậu.

Cô gái kia mỉm cười mở tập hồ sơ kia ra xem. Trong đó chứa thông tin về chiếc xe đụng Thy, danh tính tài xế lái xe và một số thông tin khác.

-Cậu định sẽ đến gặp Kiều Anh sao Mel?

-Phải, mình muốn đến gặp chị ấy.

Mel xiết chặt tập hồ sơ trong tay.

Nhắc đến tên người kia, tim cô lại không ngăn được mà nhói lên. Cô vẫn còn nhớ khi Kiều Anh và Thy yêu nhau, đó là lúc Mel quyết định buông bỏ tình cảm với cô ấy mà sang Nhật Bản học tập. Sau đó hai người họ chia tay, cô cũng không có ý định trở về Sài Gòn gặp lại người con gái kia. Hiện tại nếu cô và Kiều Anh gặp nhau thì sẽ ra sao khi cô ấy chính là người có liên can đến chuyện hại chị gái của cô?

-Cậu còn yêu cô ấy sao?

Anh chàng kia thở dài.

-Có thể là còn nhưng mình sẽ không bị tình cảm làm cho mờ mắt đâu.

-Mong là vậy, mình tin cậu.

-------------------------------------
Xin lỗi các bạn vì mấy tuần trước mình k ra chap vì tháng 10 có kt 1 tiết rất nhiều.😭

Tuần này mình sẽ cố gắng ra chap cho mí bạn đọc nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com