Chương 32: Thích...một chút...
-Em đang viết cái gì mà chăm chú vậy Diệp Anh???
Thy hỏi khi trông thấy Diệp Anh đang cặm cụi ghi ghi chép chép gì đó mà không thèm để ý đến cô.
-Tôi đang suy nghĩ, đừng có phiền.
Diệp Anh quát lên rồi tiếp tục công việc của mình. Thật ra cô đang làm một cuốn nhật ký ghi nhận lại quá trình luyện tập của Thy để đánh giá tình hình tiến triển của cô ấy. Cái này có thể xem như một tư liệu để khi cần có thể đưa cho bác sĩ tham khảo.
Thy đã luyện tập 4 ngày, tổng cộng đã thực hiện 12 động tác và hoàn thành tốt 8/12 động tác kia. Diệp Anh cẩn thận nhớ lại rồi tỉ mỉ ghi vào quyển nhật ký trước mặt.
-Phải rồi, ngày thứ 3 đã có thể đứng lâu hơn.
Diệp Anh tự nói với chính mình rồi lại cắm đầu vào việc ghi chép.
Thy ở một bên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Anh, người kia rốt cuộc đang làm gì mà kỳ lạ như vậy.
-Xong rồi.
Diệp Anh vui vẻ đóng quyển nhật ký kia lại rồi quay sang nhìn Thy.
-Khi nãy cô nói gì?
-Tôi hỏi em viết cái gì mà chăm chú như vậy?
-A là nhật ký ghi lại quá trình luyện tập của cô. Bởi vì tôi nghĩ có nó thì các bác sĩ sẽ dễ theo dõi hơn nên đặc biệt ghi ra thôi.
Diệp Anh mỉm cười, đưa cuốn nhật ký cho Thy. Cô ấy nhận lấy rồi nhanh chóng mở ra xem.
Cái đồ ngốc này...
Thy bị Diệp Anh làm cho cảm động khiến khoé mắt bỗng dưng cay xè. Người kia từng việc nhỏ cũng không bỏ sót mà ghi lại hết vào trong quyển nhật ký này, so với người luyện tập là cô thì cô ấy còn nhớ rõ hơn.
Trước giờ chưa có người nào ngoài gia đình cô lo lắng cho cô như vậy cả, Kiều Anh cho dù yêu cô cũng chưa từng ghi nhớ những điều nhỏ nhặt từ cô như thế, đây là lần đầu tiên Thy cảm nhận rõ ràng sự quan tâm ấm áp ấy. Cô nuốt nghẹn một tiếng rồi chồm tới nắm lấy tay Diệp Anh, dùng ánh mắt cảm kích nhìn người kia.
-Vì sao lại tốt với tôi như vậy? Em làm thế chẳng khác nào khiến tôi ngày càng thích em hơn.
Khuôn mặt Diệp Anh lập tức đỏ lên trước lời nói của Thy, tim không tự chủ lại vội vã đập trong lồng ngực. Cô như vậy là đang đối xử tốt với Thy sao? Không phải, Diệp Anh chỉ tùy tiện làm cho vui thôi, cô tuyệt đối không có ý gì khác nữa.
-Là tôi tùy tiện ghi thôi mà.
Diệp Anh bối rối rụt tay lại.
-Không đâu, chính là trái tim bảo em làm điều đó. Hoàng Diệp Anh, em cũng bắt đầu thích tôi rồi có đúng không?
Toàn thân Diệp Anh đột nhiên căng thẳng sau lời vừa rồi, cô ngẩn người nhìn Thy. Ngay lúc này trái tim càng lúc càng đập loạn, đến mức không còn tuân theo quy luật nào nữa. Lòng bàn tay cũng vì vậy mà chảy ra rất nhiều mồ hôi.
Hoàng Diệp Anh thích Lê Thy Ngọc sao? Không thể nào! Cô là antifan làm sao có chuyện thích idol mà mình ghét được. Nhưng cái cảm giác đang âm ỉ trong lòng là gì đây? Vì sao lại ngượng ngùng và căng thẳng đến như vậy? Diệp Anh rốt cuộc là bị làm sao thế này? Cô thật sự là thích hay không thích đây?
-Tôi...tôi...
Thề với Chúa Diệp Anh lúc này chỉ muốn biến đi đâu cho xong, cô không biết làm sao để trả lời câu hỏi của Thy nữa. Nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ quát vào mặt người kia rằng cô ấy điên rồi, nhưng còn hiện tại Diệp Anh lại không thể làm thế hay nói theo một cách khác là không nỡ. Ai đó mau đến đây gỡ rối giúp Diệp Anh đi!
-Diệp Anh, hãy nhắm mắt lại, nghe trái tim em nói và trả lời cho tôi biết đi.
Thy nghiêm túc nói.
Cảm giác mong chờ ở hiện tại như muốn đem trái tim Lê Thy Ngọc phá tung ra. Cô hồi hộp trông đợi câu trả lời từ người kia.
Diệp Anh cũng không biết vì sao tại thời điểm đó liền ngoan ngoãn nhắm mắt, rồi trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh cô cùng Thy lúc còn nhỏ, sau đó là nụ cười của người kia, tiếp theo nữa là cảnh tượng cô bị Thy Ngọc trắng trợn cướp đi nụ hôn đầu và cuối cùng là cảnh Thy đã cứu cô. Những hình ảnh kia khiến tâm trí Diệp Anh càng lúc càng choáng ngợp, cô vội mở mắt rồi một lần nữa ngượng ngùng cúi đầu khi chạm phải ánh mắt của Thy
-Được rồi, tôi không ép em.
Thy cố nén đi tiếng thở dài vươn tay nắm lấy tay Diệp Anh. Biết làm sao được tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, thôi thì Thy đành tiếp tục chờ vậy.
-Cho tôi thời gian đi, tôi nhất định trả lời rõ ràng với cô.
Diệp Anh lúc này mới lên tiếng.
Hiện tại cô thật sự cần thời gian để có thể hiểu rõ những cảm xúc đang tồn tại trong lòng mình.
-Được.
----------------------------------
Nửa đêm, lúc Thy đã ngủ say thì Diệp Anh đi ra ngoài hành lang bệnh viện, một mình suy nghĩ lại chuyện Thy nói với cô lúc sáng nay. Diệp Anh hiện tại vô cùng rối trí, cô cũng không biết bản thân thật sự đang muốn gì nữa.
Thở dài một tiếng, cô lấy điện thoại quyết định gọi cho Linh, vào lúc này Diệp Anh thật sự cần có người để tâm sự.
-Mình nghe đây Bank...
Giọng cô gái kia có vẻ như hơi khó chịu khi bị Diệp Anh đánh thức.
-Linh, mình phải làm gì bây giờ?
Diệp Anh nặng nề cất lời.
-Chuyện gì vậy Bank? Lê Thy Ngọc ăn hiếp cậu sao?
Linh lo lắng hỏi, cô chưa bao giờ cảm nhận được giọng điệu bế tắc như vậy từ cô gái kia.
-Không, là mình cảm thấy vô cùng rối trí. Hôm nay Thy đã hỏi mình có phải đang bắt đầu thích cô ấy không khiến mình rất hoang mang. Mình không biết phải trả lời như thế nào với những cảm xúc kì lạ trong lòng cả. Linh, mình thật sự không rõ mình đang bị sao nữa.
Diệp Anh đem toàn bộ băn khoăn nói với Linh, cô nghĩ rằng một người từng trải như bạn cô có thể cho cô một lời khuyên tốt vào thời điểm này.
Linh im lặng vài phút trước câu nói của Diệp Anh. Rõ ràng loại cảm giác mà Diệp Anh đang mang chính là thích nhưng cô ấy vẫn không nhận ra bởi cụm từ antifan từ lâu cứ tồn tại trong đầu cô ấy. Linh có chút đắn đo rằng cô có nên giúp Diệp Anh nhận ra cảm xúc thật của cô ấy hay không.
-Linh, cậu có nghe không vậy?
Thấy người kia không hề có chút âm thanh đáp lại, Diệp Anh liền gọi cô ấy.
-Bank... Cậu muốn nghe mình nói thật hay không?
-Được, cậu nói đi.
-Thật sự trong lòng cậu đã thích Lê Thy Ngọc rồi chỉ là cậu cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi. Cậu lo lắng, quan tâm và chăm sóc cho người kia một cách chu đáo, cẩn trọng như vậy mà chưa từng hỏi vì sao mình lại làm thế à? Bank, đó chính là thích, cậu thật sự đã thích Thy rồi.
-Mình...thật sự đã thích người đó sao? Nhưng mà mình...
Diệp Anh cảm thấy bản thân vô cùng bối rối, cả việc hít thở lúc này cũng trở nên khó khăn với cô. Diệp Anh thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Tim của cô như muốn rơi ra khỏi lồng ngực vậy. Cô thật sự thích Lê Thy Ngọc sao?
-Đừng cố chấp chối bỏ Bank. Từ lâu cậu đã không còn ghét Lê Thy Ngọc nữa rồi, đừng dùng từ antifan để phủ nhận điều đó. Cậu thử đặt tay lên trái tim rồi nghĩ đến Thy xem thử có phải nó đập rất nhanh hay không? Bank, hãy làm những gì tim cậu mách bảo trước khi một ai đó đến và mang Lê Thy Ngọc của cậu đi mất. Mình chỉ có thể nói nhiêu đó thôi, mình ngủ tiếp đây, tạm biệt cậu.
Một tiếng tút dài vang lên trong điện thoại giúp Diệp Anh nhận ra người bên kia đã tắt máy, cô đem điện thoại bỏ lại vào túi rồi ngước mắt nhìn trời đêm.
-Tôi thật sự đã thích cô sao Thy Ngọc?
--------------------------------
Buổi trưa sau khi Thy đã luyện tập xong thì Diệp Anh đưa cô ấy trở về phòng. Hôm nay Thy đã bắt đầu đi được hai bước khiến Diệp Anh thật sự vui mừng.
-Tôi gọt táo cho cô ăn nhé?
Diệp Anh giơ quả táo lên mỉm cười với Thy
-Được, nhớ cẩn thận một chút.
Thy gật đầu, ở một bên quan sát Diệp Anh gọt táo.
Đúng lúc này thì cửa phòng bị mở ra, Mel nhanh chóng đi vào, nở một nụ cười rạng rỡ với hai người trước mặt.
-Em lại đến thăm hai người đây.
-Lại đến.
Thy thở dài, cô thật sự ngán ngẩm trước sự xuất hiện của Mel, chỉ cần có em ấy cả căn phòng yên tĩnh đều bị làm cho ồn ào lên.
-Cái gì mà lại đến? Em tất nhiên phải thường xuyên đi thăm chị rồi. Đặc biệt, hôm nay em có dẫn người yêu nhỏ của chị đến đây.
Vừa dứt lời đã quay ra gọi cô gái đang đứng trước cửa phòng kia.
-Chị vào đi.
Khi người kia vừa bước vào hai mắt Thy đã mở to vì kinh ngạc. Cô ấy vì sao lại ở đây?
Riêng về phần Diệp Anh vừa nghe Mel gọi cô gái trước mặt là người yêu nhỏ của Thy thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, cô bực tức đem quả táo trong tay gọt đến vô cùng méo mó
-Hằng, cậu về khi nào?
Thy lúc này mới cất tiếng hỏi.
-Mình vừa về thôi, nghe tin Thy của mình gặp tai nạn mình lập tức đón chuyến bay sớm nhất trở về.
Hằng bước đến ngồi cạnh Thy, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
-Nhìn cậu kìa, sao lại ốm đến như vậy? Mình thật là đau lòng quá đi.
Cô kéo Thy ôm vào trong lòng.
Bộ tưởng đang đóng phim hay sao? Ở trước mặt người khác lại còn ôm ôm ấp ấp như vậy. Các người nghĩ tôi là vô hình sao?
Diệp Anh bực tức đặt trái táo đang cầm xuống rồi dùng dao cắt nó ra thành từng mảnh nhỏ.
-Không sao đâu.
Thy xua tay, mỉm cười với Hằng
-Nhớ giữ sức khoẻ thật tốt đó.
Hằng vuốt má Thy rồi hôn nhẹ lên đó một cái.
Ngay lập tức, Mel hướng mắt về phía Diệp Anh, cô khẽ nuốt khan một tiếng khi bắt gặp ánh mắt hình viên đạn kia. Thảm rồi, lần này Diệp Anh thật sự ghen rồi. Mel toát mồ hôi khi nhìn thấy toàn bộ táo trên bàn đều bị cô ấy cắt tả tơi ra hết. Cô nghĩ lúc này tốt nhất là nên chuồn thôi.
-A chị Hằng khi nãy cô Kim nói muốn gặp chị ở quán cà phê TN để bàn chút chuyện, chúng ta đi thôi. Chị dâu, người yêu bọn em đi đây, tạm biệt hai người nhé.
Mel bước đến nắm tay Hằng, không cho người kia kịp có bất kì phản ứng nào đã kéo cô ra khỏi phòng.
-Em đang làm gì vậy Mel?
Hằng vùng vẫy.
-Chị có biết mình vừa gây ra một chuyện kinh khủng hay không?
Mel đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới tiếp tục nói.
-Chị đã chọc chị dâu của em ghen và nếu chị còn tiếp tục ở đó chị ấy sẽ giết chết chị mất.
-Hoá ra là vậy.
Hằng bật cười.
- Vậy thì xem ra Thy ở trong đó không thoát khỏi kiếp nạn rồi.
....
Lúc Thy quay sang Diệp Anh thì giật mình khi nhìn thấy táo trên bàn bị cô ấy cắt đến nát hết. Cô nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra với người kia vào lúc này.
-Fany, em đang làm gì vậy? Chẳng phải nói gọt táo cho tôi ăn sao?
-Ai thèm gọt cho cô...A...
Diệp Anh tức giận dùng dao đâm mạnh xuống bàn sơ ý để lưỡi dao cắt trúng tay khiến máu không ngừng chảy ra.
-Fany, tay em chảy máu rồi.
Thy hoảng hốt khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của Diệp Anh, chẳng nghĩ ngợi nhiều cô bước xuống đi đến chỗ người con gái kia. Bởi vì chân Thy rất yếu nên đi được một bước thì khụy xuống một cái, cô cắn răng cố đi đến chỗ Diệp Anh đang ngồi. Thật may là khoảng cách chỉ có 3 bước chân nếu hơn nữa, Thy không biết làm sao đi nổi.
-Tôi giúp em băng lại.
Thy vịn một tay lên bàn tay còn lại lấy cuộn băng y tế gần đó băng lại cho Diệp Anh.
Cũng chẳng biết vì đau hay vì bực tức mà Diệp Anh bật khóc rồi nhào đến ôm lấy Thy. Cô bây giờ đang vô cùng vô cùng khó chịu.
-Ngoan đừng khóc. Rất đau sao?
Thy vỗ nhẹ lưng Diệp Anh cố xoa dịu cô ấy
-Cô chọc tôi tức giận!
Diệp Anh ủy khuất đánh vào lưng Thy sau đó cắn lên cánh tay người kia một cái
.
-Tôi chọc em tức giận khi nào?
Thy nhíu mày trước cơn đau Diệp Anh mang đến cho cô.
-Cô gái tên Hằng đó là gì của cô? Vì sao lại thân mật với cô như vậy?
-Cô ấy là bạn thân từ thời cấp 3 thôi, cô ấy là người hay dùng những hành động như vậy với người khác chứ không riêng gì tôi cả. Thế nào, em ghen sao?
Thy mỉm cười.
-Sao tôi phải ghen chứ?
Diệp Anh hờn dỗi đẩy Thy ra khiến người kia mất thăng bằng ngã xuống
-Trời ơi, cái lưng của tôi.
Thy nhăn mặt sau cú ngã thật đau vừa rồi. Diệp Anh cũng thật sự là quá tàn nhẫn đi.
-Xin lỗi, tôi không cố ý.
Diệp Anh vội vã chạy đến đỡ lấy Thy
-Fany...
Khi Diệp Anh muốn giúp Thy đứng dậy thì người kia giữ tay cô, dùng ánh mắt hàm chứa hàng vạn yêu thương nhìn cô.
-Sau này không được làm tổn thương mình, tôi rất lo lắng đó. Nếu em còn không ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho bản thân, tôi sẽ không cần em nữa đâu.
Thy cười đưa tay xoa đầu Diệp Anh rồi đem người kia ôm vào trong lòng mình.
-Tôi biết rồi.
Diệp Anh gật đầu.
-Ngoan, như vậy tôi càng thích em hơn.
Thy cưng chiều hôn lên đỉnh đầu của Diệp Anh. Cô cảm thấy bản thân càng lúc càng lún sâu vào vòng ái tình với cô gái họ Hwang này rồi.
-Thg...
Diệp Anh ở trong lòng Thy khẽ gọi một tiếng.
-Hửm?
-Cô thích tôi đến mức nào?
-Không rõ nữa nhưng sắp chuyển thành yêu rồi.
Thy cười khúc khích.
-Lại trêu chọc người ta.
Diệp Anh vùi sâu khuôn mặt đỏ ửng vào lòng Thy
-Vậy em có thích tôi không Diệp Anh?
Tim lại đập nhanh trước câu hỏi đó của Thy, cả người cũng vì vậy mà trở nên vô cùng căng thẳng.
-C-có...thích một chút...xíu.
-A?
Câu trả lời này có ý nghĩa gì đây? Như vậy có được tính là thích hay không? Diệp Anh luôn khiến Thy thật đau đầu nha.
Thy tách ra khỏi cái ôm, nắm lấy vai Diệp Anh, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Cô gái kia vào thời điểm này mặt đã đỏ đến không còn từ nào để diễn tả nữa.
-Vậy là sao đây?
-Thì là thích một chút xíu thôi. Đừng có hỏi tôi nữa.
Bộ dạng khi ngượng ngùng của Diệp Anh thật sự vô cùng đáng yêu, Thy mỉm cười điểm nhẹ vào trán cô ấy một cái. Mặc dù lời Diệp Anh nói còn khá mập mờ nhưng cô vẫn cảm thấy từ dưới đáy lòng dâng lên một trận ngọt ngào. Lê Thy Ngọc chợt nhận ra không cần những lời yêu thương nồng nhiệt mới khiến người ta hạnh phúc, chỉ cần vài từ đơn giản của Diệp Anh cũng có thể làm lòng ấm lên rồi. Giờ phút này cô cam tâm tình nguyện chờ người kia.
-Tôi sẽ xem như đây là một lời bày tỏ của em. Cô gái ngốc nghếch, tôi thích em rất nhiều...
Thy nâng cằm Diệp Anb dùng sự dịu dàng hôn lên môi người kia, cô ấy ngoan ngoãn nhắm mắt đón nhận tất cả xúc cảm ngọt ngào từ Thy
Tôi là một hạt bụi trong vũ trụ
Sự tồn tại bé nhỏ nhường ấy
Lại tình cờ trở thành tình yêu lớn nhất của ai đó
Rất muốn tin tưởng vào "vĩnh viễn"
Điều gì khiến tôi gặp được người như cậu
Điều gì khiến tôi không còn hoài nghi bản thân mình
Điều gì khiến tôi không còn sợ mất đi
Trong biển người mênh mông, tôi đã không còn muốn trở nên vô hình nữa...
Một mối quan hệ mới sẽ bắt đầu từ đây
-----------------------
Thính đêm đêyy❤
Mình xin thông báo vào thời gian tới, fic sẽ tạm drop nhan. Gần thi học kỳ 1 gòi nên mình sẽ chuyên tâm vào việc học hơn. Chắc là tầm đầu tháng 1 hay giữa tháng 1 j đó mình sẽ up lại nha.
Chúc các bạn thi học kỳ 1 tốt nha❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com