Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Cảm tình và lòng tin

Từ bây giờ, mình sẽ xưng Thy là chị nhé do có mấy chỗ bị trùng lặp😅
------------------------------
Nào bây giờ chúng ta tiếp tục tập di chuyển nhé."

Vị bác sĩ đỡ Thy đứng dậy.

-Cô Diệp Anh phiền cô lại đứng ở chỗ kia để làm đích đến cho cô Thy

Ông ta nhìn sang Diệp Anh, cô ấy gật đầu nhanh chóng tiến đến chỗ được chỉ định.

-Nào bắt đầu!

Vị bác sĩ buông Thy ra.

-Thy cố lên!

Diệp Anh ở phía trước hét to, dù người luyện tập không phải là mình nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Thy bắt đầu bước một bước, đôi chân run rẩy khiến cô lảo đảo, cắn răng chịu đựng, cô cố nhấc chân bước thêm một bước nữa, mồ hôi trên trán lúc này cũng đã xuất hiện.

-A...

Thy cuối cùng cũng không chịu được mà ngã xuống.

-Thy...

Diệp Anh định chạy đến đỡ lấy Thy nhưng lại bị giọng nói cứng rắn của người kia làm cho dừng lại.

-Đừng đỡ, tôi muốn tự mình đứng dậy.

Dứt lời, Thy chống tay xuống sàn, dùng toàn bộ sức lực nâng cơ thể đứng dậy.
Cô nhất định không đầu hàng, nhất định phải vượt qua thử thách này.

Đôi chân run rẩy bước lên một bước sau đó thêm một bước rồi lại như lần trước mà ngã xuống.

-Tôi...nhất định không chịu thua.

Mồ hôi nhễ nhại rơi xuống sàn, bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm, Thy kiên trì đứng dậy tiếp tục bước đi.

Vẫn như trước, cô chỉ đi được 2 bước lại ngã xuống. Cứ như vậy cho đến lần thứ 5, Thy kiệt sức nằm dài trên sàn nhà.

Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ Lê Thy Ngọc chưa từng cảm thấy bản thân vô dụng như hôm nay, chỉ có mỗi việc đi lại cũng không làm được thì cô còn có thể làm gì nữa đây. Cô gác tay lên trán, ngước nhìn lên trần nhà, khoé mắt hiện tại đã cay xè trước những cảm xúc đang thi nhau gợn sóng trong lòng mình.

Lựa chọn ở bên người là lần đầu tiên em cảm thấy không sai lầm trong cuộc đời này
Dù trời nắng hay mưa đều chẳng chút buồn chán
Em có thể cảm nhận được người đang nhớ em
Đã không còn nghĩ đến những chuyện xưa cũ nữa
Bởi trái tim em chỉ tràn ngập hình bóng người
Mỗi phút giây bên cạnh người đều khiến em cảm động

Mặc dù hạnh phúc đến muộn nhưng thật may nó vẫn trong lòng bàn tay...

Giọng hát của ai đó làm Thy bừng tỉnh. Là Diệp Anh đang hát sao? Thy chống tay ngồi dậy nhìn cô gái đang đứng ở đấy. Ánh mắt tin tưởng, nụ cười ấm áp hướng về phía cô như tiếp thêm một phần động lực cho cô vậy. Thy ngước nhìn xuống sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, chữ Trust kia khiến ánh mắt cô bỗng dưng sáng lên.

Nếu như Lê Thy Ngọc còn không chịu tiếp tục không phải sẽ phụ lòng kì vọng của Diệp Anh hay sao? Nghĩ vậy, cô cắn răng đứng thẳng người dậy.

Nhìn thấy Thy đã chịu đứng lên, Diệp Anh mỉm cười cất cao giọng hát của mình, bàn tay trong vô thức cũng đã đưa ra trước mặt.

Thật may mắn vì chúng ta gặp gỡ đúng thời điểm
Rất nhiều lời chẳng cần nói ra mà trong tim vẫn luôn thấu hiểu...

Thy chẳng quan tâm đến đôi chân từ lâu đã không còn sức của mình, cô gạt bỏ tất cả sự mệt nhọc, kiên định hướng về phía Diệp Anh mà bước tới.

Giọng hát của cô gái kia vẫn không ngừng vang lên...

Thật may mắn bởi chúng ta không bỏ cuộc khi theo đuổi giấc mơ hạnh phúc
Khi phong ba bão táp đi qua, phía trước sẽ luôn là trời quang mây tạnh...

Câu hát cuối cùng vừa kết thúc cũng là lúc bàn tay Thy đặt lên bàn tay Diệp Anh, người kia với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi nở nụ cười thật rạng rỡ với cô. Cũng chẳng hiểu vì sao giây phút ấy Diệp Anh lại bật khóc như một đứa trẻ, cô xúc động ôm lấy cô gái kia.

Cuối cùng Lê Thy Ngọc cũng có thể đi được rồi, kì tích đã thật sự xuất hiện rồi. Ông trời quả không phụ người có lòng mà.

-Thy làm được rồi, chân bây giờ đã có thể đi lại được rồi.

Diệp Anh nghẹn ngào xiết chặt lấy lưng Thy

-Tất cả là nhờ có em cả đấy.

Thy đẩy nhẹ Diệp Anh ra, vươn tay lau nước mắt cho cô ấy.

Đây có phải là sức mạnh của tình yêu hay không? Thy chưa từng nghĩ chỉ với một ánh mắt tin tưởng từ người mình thích lại có thể khiến cô kiên cường đến vậy. Nếu không phải có Diệp Anh bên cạnh, Thy thật sự không biết mình sẽ mất bao lâu nữa mới có thể đi lại bình thường được.

-Không phải đâu, chính là do Thy thôi. Tôi thật sự rất vui khi chân Thy cuối cùng cũng đã khỏi.

Diệp Anh mỉm cười trong khi nước mắt vẫn cứ thi nhau rơi xuống. Cô hiện tại đã không thể khống chế cảm giác trong lòng mình nữa rồi. Rốt cuộc thích một người chính là như thế này sao?

-Tôi cũng rất vui.

Thy tươi cười rồi bất thình lình bế Diệp Anh lên xoay vài vòng khiến người kia hoảng sợ vừa hét vừa đánh tới tấp vào người cô.

-Lê Thy Ngọc dừng lại, chân Thy còn chưa khoẻ hẳn đó.

Lời nói vừa kết thúc cũng là lúc một tiếng ầm vang lên, kế đó cả hai đồng loạt ngã trên sàn nhà.

-Tôi đã nói rồi mà không nghe!

Diệp Anh nhíu mày xoa xoa thắt lưng mình. Con người kia thật làm cô tức chết mà, chân chưa hoàn toàn khỏi lại dám bế cô, hại cô bị ngã đến cả người đều ê ẩm.

-Hahaha.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Anh, Thy thích thú bật cười rồi vươn tay xoa đầu người kia.

-Cô bạn nhỏ, bộ dạng hiện tại của em thật khả ái nha.

-Chị còn dám chọc tôi? Đáng ghét, coi tôi trừng trị chị thế nào.

Diệp Anh nhào lên người Thy đưa tay véo hai bên má của người kia khiến Thy đau đớn kêu lên.

-Diệp Anh mau buông ra, tôi biết lỗi rồi mà.

Khi má bị cô véo đến đỏ lên, Diệp Anh mới chịu buông tha cho Thy, cô mỉm cười nằm trên người Thy, áp tai vào ngực trái của cô ấy, cố cảm nhận những nhịp đập mạnh mẽ nơi trái tim người kia.

-Thy, tim của chị đập nhanh lắm nha.

Diệp Anh hồn nhiên nói.

-Còn không phải là vì em sao? Tim của tôi hiện giờ chỉ có thể đập nhanh trước một mình Hoàng Diệp Anh mà thôi.

Thy mỉm cười ôm lấy Diệp Anh

-Miệng của chị vừa ăn mật hay sao mà nói ra những lời sến đến như vậy?

Từ sau khi Thy thích Diệp Anh, cô ấy cũng thay đổi cách nói chuyện. Thay vì nói năng lạnh lùng, ngắn gọn thì giờ đây lại vô cùng siêng nói, hơn nữa luôn nói ra những câu ngọt ngào khiến người ta vừa nghe đã đỏ mặt vì ngượng ngùng.

-Có sao? Hay là em nếm thử xem?

Thy lại bắt đầu bày trò trêu chọc Diệp Anh

-Vô lại!

Diệp Anh ngượng ngùng đánh một cái vào vai Thy

-Xin lỗi hai vị, nãy giờ đứng đây tôi đã ăn bánh gato đến nghẹn luôn rồi đấy.

Vị bác sĩ cuối cùng cũng không chịu được mà bất mãn lên tiếng. Tại sao họ có thể ngược đãi một người độc thân như ông được chứ?

-Lần này đẹp mặt rồi nhé Thy Ngọc

-Tôi vui quá nên quên mất, haha.

--------------------------------------

Con đường này hôm nay vì sao lại trở nên ngắn đến như vậy nhỉ? Thy chỉ vừa ngồi bên cạnh Diệp Anh một lát thì xe đã đến nhà của cô ấy rồi.

Hôm nay là ngày Thy xuất viện trở về nhà nhưng tâm trạng cô lại cảm thấy không vui vẻ một chút nào. Bởi, những chuỗi ngày của cô và Diệp Anh đã kết thúc và kể từ giờ phút này cả hai không còn nhiều thời gian ở bên cạnh nhau như trước nữa.

-Tôi phải lên nhà rồi.

Một chút buồn bã ẩn giấu bên trong lời nói của Diệp Anh, cô miễn cưỡng mở cửa xe bước xuống.

-Tôi đưa em lên có được không?

Thy giữ lấy tay Diệp Anh, dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn cô ấy.

-Không cần đâu, chân chị vẫn chưa hoàn toàn hồi phục mà.

Diệp Anh mỉm cười lắc đầu rồi gỡ tay Thy ra.

-Tạm biệt

Cô vẫy tay chào người kia rồi quay lưng rời đi.

Khoảnh khắc đó trong lòng Thy mơ hồ dâng lên một loại cảm giác bất an, cô vội vã bước xuống xe và chạy theo Diệp Anh trước ánh mắt khó hiểu của Mel

-Diệp Anh...

Thy nghẹn ngào gọi rồi bắt lấy cánh tay người kia, mạnh mẽ ôm cô ấy vào lòng.

Có phải khi yêu con người ta thường làm ra những chuyện khó hiểu như vậy không? Thy cũng không biết tại sao đột nhiên rất sợ sau khi Diệp Anh trở về nhà thì hai người sẽ ít được gặp nhau hơn. Nỗi nhớ nhung rồi sẽ bào mòn tâm hồn của một kẻ si tình như cô mất thôi.

-Làm sao vậy?

Nhận thấy thân người bé nhỏ kia có chút run rẩy, Diệp Anh liền đẩy cô ấy ra, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

-Tôi đột nhiên rất sợ sẽ không còn được gặp em nữa.

Thy đem nỗi niềm trong lòng mình thành thật nói với Diệp Anh

Cô gái kia trước lời nói của Thy thì bật cười, sau đó đưa tay gõ nhẹ lên trán người kia một cái. Thật không nhìn ra Lê Thy Ngọc có đôi lúc lại suy nghĩ ngốc nghếch như vậy.

-Chị nghĩ quá nhiều rồi.

-Có lẽ là vậy.

Thh nở nụ cười trấn an bản thân mình.

-Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.

-Được, hẹn gặp lại.

Trước khi rời đi, Thy tham lam đặt một nụ hôn lên môi cô gái kia khiến Diệp Anh đỏ mặt đánh cô một cái. Lê Thy Ngọc thật đúng là một con người cơ hội mà.

Mau về đi.

-Được rồi.

---------------------------------------

Khi Tiffany vừa bước đến cửa nhà thì đã nhìn thấy một ai đó đứng chờ sẵn ở đấy. Cô nhíu mày tiến lại gần người kia.

-Chào cô Hoàng Diệp Anh

Người kia quay mặt đối diện Diệp Anh, nở nụ cười thân thiện với cô.

-Kiều Anh? Cô đến đây có chuyện gì?

Diệp Anh có chút bất an khi chạm phải ánh mắt sắc bén của người con gái kia.

-Tôi đến để nói cho cô biết một sự thật mà tôi nghĩ rằng cô đáng ra phải biết.

-Là chuyện gì?

Diệp Anh có linh cảm chuyện mà Kiều Anh sắp nói nhất định có liên quan đến Thy, hơn nữa còn là một chuyện vô cùng quan trọng mới khiến cô ấy đích thân đến tìm cô như vậy.

-Diệp Anh, cô có thắc mắc chuyện cô và Thy gặp tai nạn hay không?

Kiều Anh khẽ nhếch khóe miệng tạo nên một nụ cười thâm hiểm.

-Cô rốt cuộc đã biết chuyện gì?

-Thật ra...tôi chính là kẻ đã cho người đụng cô và Thy.

Kiều Anh điềm tĩnh nói rồi quan sát biểu tình trên mặt người đối diện. Diệp Anh quả nhiên tức giận lao đến giữ chặt hai vai cô, ánh mắt hiện tại như muốn đem Kiều Anh giết chết tại chỗ vậy.

-Thì ra là cô? Tại sao cô lại làm như vậy hả?

"Là Thy bảo tôi làm."

Bàn tay Diệp Anh buông khỏi vai Kiều Anh, cô đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn cô ấy.

Không thể nào! Lê Thy Ngọc không thể nào làm điều đó! Cô gái kia nhất định đang vu khống cho Thy đây mà.

-Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Cô không bằng không chứng lại đổ tội cho Thy, cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Còn nữa, Thy Ngọc làm như vậy thì cô ấy sẽ được lợi gì trong chuyện này?

Diệp Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng lý lẽ của bản thân để phản bác.

Đúng như Kiều Anh nghĩ, Hoàng Diệp Anh quả là một cô gái không dễ đối phó, nhưng thật may cô từ sớm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để khuất phục cô gái kia. Kiều Anh làm sao có thể dễ dàng nao núng trước Hoàng Diệp Anh được chứ.

-Tôi cho cô nghe cái này.

Kiều Anh từ trong túi lấy điện thoại ra rồi mở một đoạn ghi âm...

Quả không hổ danh là Kiều Anh, làm việc rất mau lẹ.

Giọng nói đó...là của Anh Tâm mà? Diệp Anh bắt đầu cảm thấy có chút hoang mang.

Còn phải nói sao, chuyện chị em nhờ tôi nhất định làm cho thật tốt.

Sau việc này chị tôi có thể chinh phục được trái tim người kia rồi.

Chị em quả thật rất thông minh, chỉ cần tạo một tai nạn nhỏ rồi giả vờ cứu mạng người kia để người kia cảm động mà chăm sóc cô ấy, sau đó là cùng nhau phát sinh tình cảm và biến đối phương trở thành người yêu của mình. Một kế hoạch hay như vậy chỉ có chị em mới có thể nghĩ ra thôi.

Phải, haha.

Khi đoạn ghi âm vừa kết thúc cũng là lúc đôi mắt Diệp Anh nhoè đi vì lệ. Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe nữa. Tại sao Lê Thy Ngọc lại làm vậy với cô? Cô ấy liều mạng hi sinh đôi chân của mình chỉ vì dựng lên một vở kịch để gạt cô thôi sao?

-Diệp Anh cô vẫn chưa biết được con người thật của Thy Ngọc đâu. Một khi cô ấy đã muốn có được thứ gì thì sẽ bất chấp tất cả để đoạt được nó.

Kiều Anh vỗ nhẹ vai Diệp Anh, đắc ý cười lớn. Xem ra con mồi đã sập bẫy rồi.

-Cô...đi khỏi đây cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô thêm một phút nào nữa. Đi!

--------------------------------------

-Bank, cậu làm sao vậy? Mau mở cửa cho mình đi Bank!

Linh vừa đập cửa vừa gọi to, cô thật sự rất lo khi từ trong phòng cô gái kia nghe được tiếng đồ đạc đổ vỡ.

Diệp Anh từ khi trở về đến giờ cứ nhốt mình không chịu ra ngoài khiến cô linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xảy ra với cô ấy rồi. Liệu nguyên nhân khiến bạn cô trở nên như vậy có phải vì Lê Thy Ngọc hay không đây?

-Để mình yên đi Linh, đừng hỏi gì nữa hết!

Diệp Anh hét lên rồi ôm đầu ngồi phịch xuống sàn nhà. Tất cả mọi thứ lúc này đang quấn chặt lấy tâm trí Diệp Anh khiến cô không thể nào bình tĩnh nổi. Tình cảm của cô, lòng tin của cô đều bị Lê Thy Ngọc hủy hoại cả rồi. Tại sao cô ấy lại làm như vậy? Tại sao phải lừa gạt Diệp Anh thì mới cam lòng chứ?

Nước mắt lã chã rơi xuống, Diệp Anh cố cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc to...

Đến cuối cùng tất cả những người đến bên cạnh tôi đều là những kẻ lừa gạt...
---------------------------------
Cóa ai còn nhớ tui hơm❤

Các bẹn thi có tốt hơm❤

Mai thi mà tui vẫn ráng ra chap cho các bẹn nè, tui còn thi 2 môn nx là xog r, sau đó tui sẽ comeback vào ngày 2/1 nha❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com