Chương 34: Lún sâu
Diệp Anh, anh hứa với em sau này cho dù thế nào cũng không lừa dối em, nhất định yêu thương, bảo vệ em thật tốt. Anh sẽ để cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Lời hứa ấy rồi cũng trở thành hư vô khi người kia không còn yêu Diệp Anh nữa. Cô đã nhìn thấy anh ta cùng một người phụ nữ khác vô cùng vui vẻ tại chính nơi anh ta lần đầu tiên nói yêu cô.
Lòng tin bị tổn thương khiến cô đau đến mức không còn thở nổi, đành bất lực buông tay tình yêu mà cô đã từng đặt vào biết bao nhiêu là tin tưởng.
Rồi thì người tiếp theo cũng đến, anh ta khiến Diệp Anh lại một lần nữa tin vào hai từ vĩnh viễn, nhưng chính khi cô buông bỏ mọi phòng bị lại bị sự dối trá đâm một nhát thật mạnh vào tim.
Tôi không có yêu cô, tôi chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi.
Diệp Anh còn nhớ rất rõ nụ cười đểu giả của anh ta khi đó, nó như một cái tát thức tỉnh sự ngu muội của cô.
Vết thương cũ chưa khỏi đã bị vết thương mới đè lên, trái tim cũng vì vậy mà đau đến không còn cảm giác.
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Anh khép chặt lòng mình không muốn tiếp nhận thêm bất kì ai. Cô không muốn biến thành một con rối bị hết người này đến người khác giật dây nữa. Cũng từ đó Diệp Anh bắt đầu cảm thấy rất ghét những kẻ dối trá, phàm là gặp được loại người đó cô sẽ tránh thật xa đi.
Nhưng hôm nay thì thế nào? Diệp Anh không phải lại để bản thân bị lừa dối nữa hay sao? Tránh đông tránh tây cuối cùng cũng gặp được một kẻ như Lê Thy Ngọc, Diệp Anh đúng là quá xui xẻo rồi.
Nở nụ cười thật chua chát, Diệp Anh đưa tay chạm lấy giọt lệ lạnh lẽo đang đọng nơi khóe mắt. Cô rốt cuộc khóc vì gì đây? Khóc cho sự khờ khạo của bản thân, khóc vì lòng tin một lần nữa bị tổn thương hay khóc vì người lừa dối cô là Lê Thy Ngọc?
-Tại sao lại gạt tôi?
Diệp Anh đau khổ đập mạnh tay xuống đống mảnh vỡ vương trên sàn nhà. Dòng máu đỏ tươi vì vết thương ở bàn tay cô mà chảy ra...
Tại sao không cảm thấy đau? Diệp Anh ngây ngốc nhìn bàn tay đầy máu của mình.
Sau này không được làm tổn thương mình, tôi rất lo lắng đó. Nếu em còn không ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho bản thân, tôi sẽ không cần em nữa đâu.
Lời nói đó mới hôm qua còn khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào mà giờ phút này lại biến thành một mũi tên, từng chút xuyên thật sâu vào trái tim cô.
Diệp Anh cô vẫn chưa biết được con người thật của Thy đâu. Một khi cô ấy đã muốn có được thứ gì thì sẽ bất chấp tất cả để đoạt được nó.
-------------------------------------
-Sao lại không gọi được chứ?
Đây đã là lần thứ 10 Thy cố gọi cho Diệp Anh nhưng không được, trong lòng hiện tại đã dâng lên loại cảm giác bất an. Cô ngước nhìn đồng hồ, Diệp Anh không thể nào ngủ sớm khi chỉ mới 8h tối được.
-Chị, em có nấu chút thức ăn chị mau đến nếm thử đi.
Mel vừa dọn xong mấy đĩa thức ăn lên bàn thì liền gọi Thy
-Để sau đi, chị muốn đến nhà Diệp Anh
Thy bỏ điện thoại lại vào trong túi rồi với tay lấy chiếc chìa khóa trên bàn. Lúc này đây, lòng cô cảm thấy bồn chồn đến khó chịu, nhất định đã có gì đó không ổn rồi.
-Chân chị chưa khỏi hẳn thì làm sao lái xe?
Mel giữ tay Thy, nhìn bộ dạng không yên của chị mình cô bèn nhanh chóng giật lấy chìa khóa trong tay cô ấy.
-Em đưa chị đi.
-Được.
Hai người sau đó vội vã rời khỏi nhà.
------------------------------------------
Vừa đến nơi, Thy đã lập tức nhấn chuông cửa. Chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
-Lê Thy Ngọc
Cửa vừa mở, Linh từ trong nhà bước ra, cô có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của Thy tại nơi này.
-Tôi muốn gặp Diệp Anh, phiền cô gọi giúp tôi.
Từ trong lời nói của người đối diện, Linh nhận ra được sự khẩn trương, cô gật đầu, khẽ đáp một tiếng "được" rồi đi vào nhà gọi Diệp Anh
-Bank a, Thy đến tìm cậu.
Linh gõ cửa phòng Diệp Anh, cố nói to để người trong phòng có thể nghe rõ.
-Mình không muốn gặp, bảo chị ấy đi đi.
Ngữ khí lạnh lẽo của Diệp Anh khiến Linh thoáng rùng mình. Cô ấy rốt cuộc bị làm sao nữa vậy?
-Thôi được rồi.
Linh thở dài, không còn cách nào khác đành chiều ý cô ấy mà thôi.
...
-Xin lỗi, Diệp Anh nói không muốn gặp chị
Lời nói của Linh khiến chân mày Thy vô thức nhíu chặt lại. Diệp Anh làm sao lại không muốn gặp cô chứ? Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Nỗi lo lắng trong lòng khiến Thy gạt Linh sang một bên rồi vội vàng bước vào nhà.
-Lê Thy Ngọc, chị mau ra ngoài, Diệp Anh rất ghét người lạ bước vào nhà đó.
Linh vừa hét vừa kéo Thy ra ngoài, mặc dù rất thông cảm cho người kia nhưng cô không thể làm trái với quy tắc của Diệp Anh được.
-Diệp Anh, em mau ra gặp tôi đi, Hoàng Diệp Anh...
Thy gọi to, cô gỡ tay Linh ra và tiến đến căn phòng kia.
-Chị quậy đủ chưa?
Lúc này, Diệp Anh vì không chịu được mà bước ra, cô dùng ánh mắt lạnh như băng của mình hướng thẳng về phía Thy
-Trở về đi!
Giọng điệu kia, nét mặt kia, so với Diệp Anh mà Thy biết thật sự rất khác nhau. Cô tự hỏi chuyện gì đã khiến cô ấy trở nên như vậy? Thy tiến lên một bước nắm lấy tay Diệp Anh, và khi phát hiện ra tay người kia đã bị thương, cô lập tức đưa ánh mắt hốt hoảng nhìn cô ấy.
-Fany, tay em sao lại bị như vậy?
-Không cần chị bận tâm.
Diệp Anh nhanh chóng rụt tay lại rồi lùi về phía sau.
-Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Thy thật sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Diệp Anh. Tại sao cô ấy lại đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách cô như vậy?
-Không có gì cả, mời cô rời khỏi nhà tôi.
-Rõ ràng là có chuyện gì với em rồi. Diệp Anh, xin em hãy nói cho tôi biết đi.
-Linh, tiễn khách.
Diệp Anh không quan tâm vẻ mặt hiện tại của Thy, cô hướng mắt về phía Linh ra hiệu cho cô ấy đuổi Thy ra ngoài.
-Xin lỗi Thy, tôi nghĩ là chị nên đi đi.
Linh nắm lấy cánh tay Thy định kéo cô ra ngoài nhưng lại bị Thy hất ra. Cô tiến đến trước mặt Diệp Anh dùng ánh mắt đầy hoang mang cùng buồn bã nhìn cô ấy.
-Tại sao em lại trở nên như vậy?
-Bởi vì chị đã lừa dối tôi!
Diệp Anh trừng mắt rồi dùng tay đẩy mạnh người Thg ra.
-Hoàng Diệp Anh tôi cả đời ghét nhất những kẻ dối trá như chị
-Tôi chưa bao giờ lừa dối em. Có phải em đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?
-Đừng đóng kịch nữa Lê Thy Ngọc! Tôi không phải là đồ ngốc!
Diệp Anh cuối cùng cũng bùng phát lửa giận trong lòng.
-Diệp Anh, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng xin em hãy tin tôi. Cho dù Lê Thy Ngọc tôi có lừa dối cả thế giới này cũng không bao giờ lừa dối em.
Thy dùng tất cả sự chân thành của mình gửi hết vào trong lời nói. Cô muốn Diệp Anh hiểu được tình cảm của cô, muốn cô ấy hiểu được vị trí cô ấy trong lòng mình.
-Fany, hãy tin tôi đi.
Thy ôm Diệp Anh vào trong lòng, đem hơi ấm của mình từng chút xoa dịu sự tức giận của cô gái kia.
-Tại sao tôi phải tin chị?
Diệp Anh cũng biết bản thân hiện tại đã vì lời nói của Thy mà dao động, cô uất ức bật khóc rồi dùng hết sức cắn thật mạnh vào vai Thy như một cách trút đi cơn giận trong lòng vào lúc này.
-Bởi vì yêu thích một người chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó. Em chẳng phải nói thích tôi sao? Vậy hà cớ gì còn không chịu tin tôi? Có phải em thật sự muốn tôi đem tim moi ra cho em xem thì em mới chịu tin đúng không? Bảo bối, đừng như vậy, đừng khiến tôi đau lòng nữa, tôi cần được em tin tưởng, cần được em đối xử công bằng.
Thy nén cơn đau từ bả vai truyền tới, cố gắng hoàn thành hết câu nói của mình. Toàn bộ thành ý đều đặt hết vào đấy, nếu không thể khiến Diệp Anh tin tưởng cô thì Lê Thy Ngọc cũng không còn cách nào nữa.
Lời nói của Thy khiến Diệp Anh ngừng động tác, đem vai người kia nhả ra, bàn tay run rẩy tìm đến tấm lưng Thy và xiết lấy nó.
Vì sao biết rõ người trước mặt thật giả khó phân định nhưng vẫn mềm lòng trước cô ấy? Rốt cuộc cảm giác dành cho Lê Thy Ngọc là gì đây? Nếu chỉ đơn thuần là thích sẽ không khiến tâm tình Diệp Anh trở nên phức tạp như vậy, sẽ không khiến Diệp Anh vô cớ tức giận rồi lại dễ dàng tha thứ thế này. Cô cũng đã trải qua nhiều cuộc tình nhưng lần này Diệp Anh thật không thể nào lý giải nổi cho những cảm xúc kì lạ trong lòng mình.
-Bảo bối, em có nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập không? Hiện tại nó đã lệ thuộc vào em mất rồi. Chỉ cần em vui nó sẽ vì em mà đập những nhịp đập mạnh mẽ, còn khi em buồn nó sẽ trở nên yếu ớt, sẽ khiến tôi vô cùng đau đớn. Hoàng Diệp Anh, em hãy tin rằng cho dù tất cả mọi người ngoài kia đều lừa dối, làm tổn thương em thì Lê Thy Ngọc cũng không làm vậy. Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, con người tôi không phải em đã rõ sao?
Sụp đổ... Toàn bộ phòng chắn của Diệp Anh dựng đã bị những lời vừa rồi của Thy phá vỡ hết. Trước một Lê Thy Ngọc ôn nhu, ấm áp như thế này Hoàng Diệp Anh căn bản là không thể nào kháng cự nổi. Hiện tại muốn tiếp tục tức giận cũng không có cơ hội bởi trong lòng đã tràn ngập tin tưởng cùng dư vị của sự ngọt ngào rồi.
-Hôm nay chị ăn gì mà lại nói nhiều đến vậy? Tôi mới không thèm tin những lời đường mật của chị
Diệp Anh vùi đầu vào hõm cổ người kia, cố gắng bình ổn nhịp tim của bản thân lại.
Nhận thấy cô gái ngốc nghếch kia đã hết tức giận, Thy khẽ mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô ấy. Người con gái họ Hoàng này thật sự khiến cô tổn hao quá nhiều tâm sức mà.
-Hoàng Diệp Anh nếu cô còn vô cớ nổi giận như vậy tôi sẽ không thèm để mắt đến cô nữa! Thế nào, thích tôi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện hơn có phải không?
-Đầu óc có vấn đề mà.
Diệp Anh bật cười đánh nhẹ vào vai Thy một cái.
-E hèm, tôi nghĩ hôm nay tôi nên sang nhà Mễ thì hơn. Nếu còn ở đây thế này tôi sẽ chết vì ghen tỵ mất.
Linh sau khi đã chứng kiến xong màn "tình chàng ý thiếp" trước mặt thì lên tiếng nói.
Hai người này cũng quá mức tự nhiên đi, biết rõ có cô đứng ở đây lại thoải mái phô bày tình cảm như vậy. Mặc dù không phải là một kẻ độc thân cũng khiến cho Linh một phen ghen tỵ. Nhưng phải công nhận một điều chính là lời lẽ của Thy có sức sát thương cực cao nha, khó trách Diệp Anh lại dễ dàng đổ gục như vậy. Linh cần phải học hỏi nhiều ở cô gái họ Lê kia rồi.
-A không cần đâu.
Diệp Anh đẩy Thy ra, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Linh. Tại sao cô lại quên mất bạn cô vẫn còn ở đây cơ chứ?
-Mình sẽ đuổi chị ấy trở...
-Hôm nay tôi ở đây, cô sang nhà Mễ đi.
Thy cắt ngang lời của Diệp Anh, nhướn mày nhìn Linh
-À được rồi, được rồi.
Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt cô gái kia, Linh mỉm cười gật đầu.
-Ê...
-Ê ê cái gì? Tôi nói hôm nay tôi ở đây thì nhất định ở đây.
-------------------------------
-A~ Thy~ nhẹ một chút, tôi đau...
Diệp Anh nhăn mặt khi vết thương trên tay bị Thy đổ thuốc sát trùng lên.
-Kêu than cái gì? Là em tự chuốc lấy mà.
Thy giở giọng trách mắng cô gái kia, khiến cô lo lắng như vậy cô thật muốn đem Diệp Anh ra đánh cho một trận mà.
-Bởi vì tức giận chị cho nên tôi mới thế. Chị là cội nguồn của thị phi đó.
Diệp Anh ủy khuất nhìn Thy. Chuyện này nếu không phải do người kia cô sẽ không biến mình thành như vậy.
Nghĩ đến chuyện kia, Diệp Anh đột nhiên trầm mặt. Cô thật sự rất muốn đem thắc mắc trong lòng hỏi cô ấy. Nhớ đến đoạn ghi âm Kiều Anh cho cô nghe, Diệp Anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng, Thy đã khẳng định cô ấy không hề lừa dối cô nên Diệp Anh quyết định không hỏi nữa để tránh làm cho người kia buồn lòng. Chuyện này cô sẽ tự mình làm rõ.
-Vậy lí do em tức giận là gì? Tại sao lại nói tôi lừa dối em?
Thy vừa băng lại vết thương cho Diệp Anh vừa hỏi. Cô cũng thật sự muốn biết lí do gì đã khiến Diệp Anh đang yên đang lành lại bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ như vậy.
-À chuyện này tạm thời hãy quên đi, khi tôi làm rõ sẽ nói cho chị biết.
-Ừ.
Nếu Diệp Anh đã muốn như thế Thy cũng không hỏi nữa, chuyện này tạm thời cho qua vậy.
-Xong rồi. Tôi lần này lặp lại để em nhớ, nếu em còn không biết bảo vệ tốt bản thân, tiếp tục để bản thân bị thương tôi sẽ không cần em nữa. Lê Thy Ngọc tuyệt đối không cần một cô gái không biết lo cho mình. Nếu còn một lần nữa tôi nhất định sẽ bỏ mặc em đi tìm một cô gái khác mà yêu đó có biết chưa hả?
Thy gõ nhẹ lên trán Diệp Anh một cái.
-Ai thèm chị yêu? Tôi đây người theo đuổi đứng xếp hàng dài từ Sài Gòn đến Cà Mau kìa. ( chỗ này ở fic gốc viết là từ Seoul tới Jeju, tui hog pt viết thế nào nên ghi đại là Sài Gòn đến Cà Mau😅😆 )
Diệp Anh đưa tay xoa trán rồi vênh mặt cãi lại.
-Thử đi, xem ai chịu nổi bản tính thất thường của em.
-Chứ chị nghĩ tính chị bình thường chắc? Người gì mà nói chuyện lạnh lùng, mặt thì nhìn cứ như vô cảm, tính cách thì kì quái. Ai lần đầu gặp chị nhất định là bị chị dọa chết cho xem.
-Chẳng phải như vậy mới hợp với em sao?
Khóe miệng Thy khẽ giương lên tạo thành một nụ cười mê người. Cô vươn tay nghịch má Diệp Anh. Người dám ở trước mặt cô nói xấu cô như vậy quả thật chỉ có duy nhất Hoàng Diệp Anh mà thôi.
-Được rồi ngưng đi. Đưa vai của chị cho tôi xem.
Diệp Anh đột nhiên nhớ đến chuyện đã cắn vào vai Thy, lúc nãy cắn mạnh như vậy không biết có bị gì hay không.
-Em muốn xem vai nào? Là vai trái hay vai phải?
-Không có đùa nữa! Đưa vai lúc nãy chị bị cắn cho tôi xem!
Diệp Anh trừng mắt.
-A được rồi.
Thy nghiêm túc gật đầu sau đó đem phần áo bên phải kéo xuống một chút, để lộ vết cắn bầm tím do Diệp Anh gây nên.
-Bầm đến như vậy sao? Tôi nhớ là mình cắn nhẹ lắm mà.
Diệp Anh chạm vào vết bầm trên vai Thy rồi tặc lưỡi một tiếng.
-Xin lỗi.
Diệp Anh dùng ánh mắt ân hận nhìn Thy, cô đáng ra không nên vì tức giận nhất thời mà cắn cô ấy đến như vậy.
-Không sao mà, đã sớm không còn đau nữa rồi.
Thy mỉm cười ôm Diệp Anh vào lòng mình.
-Thật sự là không còn đau sao?
Diệp Anh nhíu mày nhìn chăm chú vào vết bầm kia rồi bất ngờ cúi xuống cắn nhẹ một cái khiến Thy đau đến nhăn mặt.
-Diệp Anh, em muốn giết người có đúng không?
-Vậy mà dám nói không sao.
Diệp Anh ngừng lại đánh nhẹ vào lưng Thy một cái sau đó nhẹ nhàng hôn lên vết bầm trên vai người kia, cô cũng không biết vì sao lúc này bản thân lại đột nhiên trở nên dịu dàng đến vậy.
-Diệp Anh...
Thy sững người trước hành động kia của Diệp Anh, toàn thân vì vậy mà nóng bừng lên, khuôn mặt hiện tại cũng đã ửng hồng. Đây không phải là lần đầu tiên hai người họ gần gũi nhưng lần này là do Diệp Anh chủ động nên mới khiến cô căng thẳng đến vậy.
-Tôi chưa bao giờ nghĩ có một người có thể làm tôi rung động khi mà chính bản thân tôi đã chán ngán với chuyện tình cảm. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình lại thích một người con gái mà người ấy đối lập hoàn toàn với tính cách của tôi. Bởi vậy khi đem lòng thích chị tôi rất lo sợ, lo rằng tình cảm ấy có phải là nhất thời hay không và sợ một lần nữa sẽ bị lừa dối, bị đem ra làm trò đùa. Có lẽ tôi là kiểu người nhạy cảm...
Diệp Anh đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra hết với Thy
Nếu như người kia đã nói yêu thích một người là toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương vậy thì Diệp Anh cũng nên thành thật nói cho cô ấy biết cảm giác của mình. Cô không muốn vì sự mờ mịt ở cô làm Thy sinh ra sự hoài nghi. Diệp Anh đã từng trải qua loại cảm giác đó, nó vô cùng khó chịu và cô không muốn Lê Thy Ngọc phải đối mặt với nó.
-Cô gái ngốc nghếch, ngừng lo sợ đi, hiện tại đã có tôi ở cạnh em rồi.
Thy tách ra khỏi cái ôm mỉm cười thật ngọt ngào với Diệp Anh
-Mắt đỏ như vậy có phải lại muốn khóc hay không? Tôi nói cho em biết, tôi không quen với việc nhìn người mình yêu thương rơi nước mắt đâu, vì vậy sau này cấm em khóc trước mặt tôi. Nếu vi phạm sẽ không thèm để ý đến em nữa có rõ chưa?
-Ở đâu ra cái quy định đó?
-Ở đây này haha.
Thy vui vẻ chỉ vào mình rồi thích thú cười lớn.
-Được...
Diệp Anh gật đầu, xắn tay áo lên sau đó nhào tới đẩy Thy ngã và trèo lên người cô ấy.
-Mạnh miệng như vậy thì để chị đây cho cưng biết thế nào là lễ độ.
Dứt lời liền đưa tay cù liên hồi vào người Diệp Anh khiến người kia nhột mà không ngừng bật cười. Trò này của Diệp Anh thật là khó đỡ, Lê Thy Ngọc vốn là người rất sợ nhột mà.
-Dừng lại...haha tôi...chịu...thua.
-Muộn rồi cưng ạ.
--------------------------------------
Xin cảm nhận của các bạn sau khi đọc xog chap này😚❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com