Chương 43: Cơm gia đình
-Diệp Anh, con giúp mẹ nêm nồi canh hầm này nhé. Mẹ đến tủ lạnh lấy ít trứng đã.
Bà Lê vỗ vai Diệp Anh rồi bước đi, không để ý rằng bộ dạng con dâu mình lúc này đã trở nên vô cùng khó coi. Diệp Anh nhìn nồi canh trên bếp, cô cắn môi, đắn đo không biết tiếp theo nên làm gì.
-Là tại Anh Tâm mà ra.
Diệp Anh lầm bầm mắng đứa em gái lắm trò của Thy.
-Sao rồi?
Sau lưng bất chợt được một bàn tay ôm lấy khiến Diệp Anh giật mình nhưng khi nhận ra mùi hương quen thuộc từ người kia thì để mặc cho Thy ôm.
-Em đang giúp mẹ nấu canh nhưng em không biết phải nêm như thế nào?
Diệp Anh thở dài, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực. Từ trước giờ nấu ăn vốn không phải là sở trường của cô.
-Thật ra cũng không khó đâu. Mỗi thứ gia vị em bỏ vào một ít đến khi canh có vị vừa miệng thì thôi.
Thy bắt đầu chỉ dẫn cho Diệp Anh. Thực ra cô cũng muốn giúp người yêu mình nấu nhưng lại nghĩ dù sao để Diệp Anh tự học vẫn hay hơn. Dù gì sau này cô ấy vào nhà họ Lê cũng phải biết nấu chút gì đó cho gia đình dùng.
-Chỉ vậy thôi sao?
Diệp Anh nghi hoặc hỏi lại.
-Phải, chỉ vậy thôi.
Thy mỉm cười, gật đầu.
"Vậy chị đi ra ngoài đi để em thử."
Diệp Anh đẩy Thy ra nhưng người kia lại như một đứa trẻ bám riết lấy cô, chỉ đến khi Diệp Anh tặng cho một nụ hôn mới miễn cưỡng đồng ý rời khỏi.
-Để xem nào...
Diệp Anh cầm lấy vài lọ gia vị gần đó, bắt đầu cho từng thứ một vào nồi canh đang sôi trên bếp.
-Như vậy chắc là được rồi.
Diệp Anh mỉm cười, cầm lấy giá khuấy nhẹ nồi canh. Ngửi thấy một mùi thơm từ nồi canh toả ra, Diệp Anh chắc mẩm đã thành công nên cũng không nếm lại.
-Diệp Anh thế nào rồi con?
Đúng lúc này bà Lê bước đến, nhìn thấy Diệp Anh điệu nghệ khuấy nồi canh trên bếp thì hài lòng vô cùng. Xem ra lời Anh Tâm nói quả không sai, Diệp Anh không những giỏi việc ngoài mà cả việc bếp núc cũng giỏi.
-Con đã nêm canh xong rồi. Mẹ có muốn thử lại không ạ?
Diệp Anh mỉm cười thật dịu dàng.
-Được rồi, không cần đâu, mẹ tin con mà.
Bà Lê cười hiền sau đó bắt đầu làm món ăn tiếp theo.
---------------------------------------
-Wow, hôm nay nhiều món quá đi.
Anh Tâm reo lên một cách vui vẻ khi trông thấy trên bàn đầy ắp thức ăn.
-Nhờ có Diệp Anh phụ giúp nên chúng ta mới có một bữa ăn thịnh soạn thế này đó.
Bà Lê mỉm cười nhìn sang Diệp Anh, cô cúi đầu giấu đi đôi gò má ửng hồng khi nhận được lời khen ngợi kia.
-Con chỉ giúp một chút thôi ạ.
Ở bên cạnh Thy cũng hãnh diện không kém, cô cười rạng rỡ vươn tay nắm lấy bàn tay đặt dưới bàn của Diệp Anh, ánh mắt không giấu được niềm tự hào cùng hạnh phúc.
-Vất vả cho em rồi.
-Chị dâu thật là giỏi.
Anh Tâm tươi cười vỗ vai Diệp Anh. Thật may mắn lời nói dối của cô lại là sự thật bằng không ba mẹ sẽ không tha cho cô.
-Được rồi, chúng ta ăn thôi.
Ông Lê lên tiếng.
-Mời mọi người dùng cơm.
Diệp Anh lễ phép nói, hành động nhỏ ấy lại ghi được thêm điểm trong lòng ông bà Lê. Họ hài lòng gật đầu.
Cả nhà bắt đầu ăn...
-Để con múc canh cho ba.
Diệp Anh nhanh nhẹn cầm lấy chén của ông Lê khi ông có ý định muốn uống canh.
-Cảm ơn con.
Ông Lê vui vẻ nhận lấy chén canh từ Diệp Anh, mùi thơm của canh khiến ông không chần chừ nếm thử.
Đây là cái gì? Ông Lê dùng vẻ mặt khó coi nhất nhìn những người trước mặt. Chật vật lắm ông mới có thể nuốt được ngụm canh kia xuống.
-Cái này...là ai nấu?
Ông Lê khó khăn lắm mới có thể thốt nên câu nói kia.
-Là con ạ.
Diệp Anh đáp, hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo từ ông Lê.
Nhìn ánh mắt lo sợ kia, ông Lê liền nhớ đến lúc bà Lê về ra mắt gia đình ông cũng không khác gì Diệp Anh lúc này. Ông trong lòng thở dài nhưng cố gắng điều chỉnh nét mặt quay trở lại sự vui vẻ lúc đầu.
-Ừm, canh rất ngon.
Ông hít một hơi sâu, cố gắng uống hết phần canh còn lại.
Gánh nặng trong lòng được trút bỏ, Diệp Anh vui mừng nở một nụ cười. Cũng may không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra trong lần đầu tiên cô vào bếp này.
-Để tôi thử.
Bà Lê múc một ít canh vào chén, rồi chậm rãi nếm thử. Vị cay, vị mặn, vị đắng, vị ngọt đều có đủ, chúng tấn công vị giác của bà khiến bà Lê không ngăn được mà rơi nước mắt. Bà khó khăn nuốt xuống rồi đưa ánh mắt hoang mang nhìn ông Lê.
Là vợ chồng nhiều năm vì vậy chỉ cần nhìn vào mắt đối phương đã hiểu người kia muốn gì. Bà Lê nén đi cảm giác hỗn loạn nơi dạ dày mà mỉm cười với Diệp Anh - cô con dâu đang mong mỏi lời góp ý từ bà.
-Canh ngon lắm. Nào, Anh Tâm con cũng thử một ít đi.
Tất cả đều là tội của Anh Tâm, là đứa nhỏ mồm mép ba hoa này mà ra. Bà Lê hậm hực cầm lấy chén của Anh Tâm múc thật đầy rồi đặt trước mặt cô.
Vốn là kẻ mê ăn nên Anh Tâm lập tức lao vào nếm thử. Cô mở hai mắt thật to, nước mắt theo đó cũng chảy xuống. Thứ mùi vị kỳ lạ kia đã khiến đầu lưỡi cô lập tức tê cứng. Anh Tâm nuốt vội ngụm canh kia rồi toan mở miệng nhưng bị ánh mắt sắc bén của ông bà Lê ngăn lại.
-----------------------------
Xin lỗi mấy bạn vì ra chap muộn nhé😣😔💓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com