Chương 37
Kim Mẫn Khuê nằm viện ba ngày, đến khi được thả ra lại bị mẹ hắn túm người mang về nhà.
Buổi tối ăn cơm, uống hết cả một nồi canh bổ dưỡng bà tự tay nấu, ăn xong hắn đang chuẩn bị mở miệng xin về, bà đã đi trước một bước, "Cấm đi đâu hết, ở đây vài ngày ngoan ngoãn chăm dạ dày con cho tốt vào!"
Kim Mẫn Khuê đang muốn từ chối thì ba hắn cũng lên tiếng, "Công việc trước tiên để đấy đã, thật sự có việc gấp cũng có thể làm ở nhà."
Đến cả ba cũng nói như vậy, hắn đương nhiên từ chối không được.
Kim Mẫn Khuê có chút phiền toái ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Tô Văn Dương thông báo mình sẽ về chậm hơn vài ngày, sau đó lại hỏi thêm về tình hình của Lý Thạc Mân, Tô Văn Dương ở đầu dây bên kia đáp, "Lý tiên sinh rất tốt, mấy ngày nay Từ Nhiễm tiểu thư đều đến thăm cậu ấy, thuốc cũng uống đầy đủ."
Kim Mẫn Khuê khẽ đáp, sau đó không nói gì nữa nhưng cũng không cúp điện thoại.
Tô Văn Dương không nghe thấy hắn nói gì, nghi hoặc hỏi lại, "Kim thiếu?"
"Cậu ấy..." Kim Mẫn Khuê do dự một lúc lâu mới mở miệng, có điều còn nói chưa hết đã nhíu mày, "Cứ như vậy đi" rồi trực tiếp cúp máy.
Đã ngần ấy ngày trôi qua, cho tới bây giờ Lý Thạc Mân vẫn chưa từng hỏi hắn một câu.
Số của hắn chắc chắn cậu biết, trong nhà cũng có điện thoại, nhưng lại không hề gọi qua một lần. Ngay cả đám bạn bè bên ngoài còn gọi đến chọc tức, hả hê vì hắn gặp chuyện, vậy mà người đã từng chỉ vì hắn bị vết thương nhỏ cũng lo lắng, nay ngay cả một câu hỏi thăm khách sáo cũng không có.
Kim Mẫn Khuê ấn dãy số trong nhà, bên kia chậm chạp không có ai nhấc máy. Qua một lúc lâu, hắn dập máy, tắt nguồn.
Giữa trưa ngày hôm sau, Liêu Phi gọi điện tới, nói Từ Nhiễm muốn dẫn Lý Thạc Mân ra ngoài, hỏi hắn có đồng ý hay không, Kim Mẫn Khuê lập tức từ chối.
Không đến mấy phút đồng hồ sau điện thoại của hắn lại vang lên, lần này là Từ Nhiễm.
Kim Mẫn Khuê ấn nút nghe, bên kia bùm bùm tức giận nói, "Anh mỗi ngày đều nhốt cậu ấy ở trong nhà là muốn làm gì? Cậu ấy là phạm nhân sao? Anh dựa vào cái gì mà khống chế tự do của cậu ấy?"
"Hiện tại tình trạng của cậu ấy không thích hợp để ra ngoài." Kim Mẫn Khuê nhàn nhạt giải thích.
"Nếu vậy thì lại càng không thích hợp để bị giam ở nhà!!!! Anh có biết để một mình cậu ấy ngốc như vậy càng dễ dàng suy nghĩ lung tung không hả? Mấy người của anh ngày nào cũng như trông phạm nhân, ngay cả người cùng nói chuyện cậu ấy cũng không có."
Kim Mẫn Khuê nhíu mày, một lúc lâu rốt cuộc mới nhượng bộ, "Thôi được rồi, nhưng phải có người đi kèm."
Từ Nhiễm biết đây là nhún nhường lớn nhất của Kim Mẫn Khuê, cũng không tiếp tục dây dưa với hắn nữa, cúp điện thoại.
Từ Nhiễm mang theo Lý Thạc Mân lên xe, Liêu Phi đi theo phía sau. Từ Nhiễm nhìn kính chiếu hậu, khó chịu nói, "Thật sự là phiền chết!"
Lý Thạc Mân nhìn cô, có chút thấp thỏm hỏi, "Chị Từ Nhiễm, nếu phiền như vậy...?"
Từ Nhiễm nguýt cậu một cái, "Cậu mà còn câu nệ với chị như vậy cẩn thận chị giận đấy!"
Kim Mẫn Khuê không ở nhà mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến chủ yếu là giúp Lý Thạc Mân ổn định cảm xúc, tránh bệnh tình cậu tái phát. Hiện tại Lý Thạc Mân đã tư duy và nói chuyện rõ ràng hơn rất nhiều, thế nhưng lại có thêm tật xấu đối với ai cũng khúm núm, sợ mình gây thêm phiền phức cho người khác. Từ Nhiễm biết là do cậu quá mức tự ti nên mới hình thành phản ứng như vậy, điểm này không thể nóng vội, cần phải thay đổi từ từ.
Lý Thạc Mân cười cười nhìn cô không nói lời nào, Từ Nhiễm bị cậu cười mãi cũng không đành lòng tức giận nữa, trừng mắt liếc cậu một cái, rồi mới cười theo hỏi, "Giờ đi chỗ nào đây? Hay trước đi ăn món nào ngon đã nhé?"
Lý Thạc Mân lắc đầu, nụ cười nơi khóe miệng hơi phai nhạt, "Chị Từ Nhiễm, em muốn đến thăm mẹ..."
Từ Nhiễm sửng sốt quay đầu nhìn cậu, Lý Thạc Mân lại hướng cô cười rộ lên, "Chị yên tâm, em có thể khống chế được mình."
Từ Nhiễm thu hồi tầm mắt nhìn thẳng phía trước, "Theo đạo lý mà nói chị không thể đáp ứng cậu, bệnh của cậu vẫn chưa ổn định, không thể thêm nhiều kích thích nữa."
"Nhưng là," Từ Nhiễm chuyển tay lái đi phía vùng ngoại thành, "Miệng vết thương luôn băng lại cũng không tốt. Lý Thạc Mân, đừng làm chị thất vọng."
Lý Thạc Mân cúi đầu, chậm rãi nắm chặt nắm tay, một lúc lâu mới gật đầu, nhỏ giọng đáp, "Vâng."
Xe đến cổng nghĩa trang thì phải dừng lại, Từ Nhiễm cùng Lý Thạc Mân xuống xe, mấy người Liêu Phi thấy vậy cũng theo xuống. Từ Nhiễm để Lý Thạc Mân đứng chờ mình, đi lại về phía Liêu Phi, "Tôi cam đoan cậu ấy sẽ không có việc gì, cũng nhất định sẽ dẫn cậu ấy lành lặn đi ra. Nhờ các người tôn trọng cậu ấy, cũng là tôn trọng người đã khuất."
Liêu Phi trầm mặc, rốt cục vẫn gật đầu dừng bước. Từ Nhiễm lúc này mới quay trở lại, cùng Lý Thạc Mân đi vào nghĩa trang.
Cách phần mộ mấy mét, thân thể Lý Thạc Mân chợt phát run nhè nhẹ, Từ Nhiễm an ủi cậu, "Lý Thạc Mân, nếu ngay cả mẹ cũng khiến cậu tự trách rồi tự làm đau mình, thì tất cả yêu thương bà dành cho cậu chẳng phải đã uổng phí hay sao?"
Lý Thạc Mân đỏ mắt không trả lời, Từ Nhiễm vỗ nhẹ vai cậu, "Đi thôi."
Từ Nhiễm dừng bước, để một mình Lý Thạc Mân chậm rãi đi tới.
Khu mộ vẫn sạch sẽ như trước kia, trong thoáng chốc tưởng chừng như thời gian quay ngược lại, về thời điểm lần đầu tiên cậu đến đây, bình tĩnh ngồi đó suốt một buổi chiều tĩnh lặng.
Thật ra từ lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ tốt đẹp kia, cậu đã có ý nghĩ không muốn tiếp tục sống nữa. Không nghĩ tới việc được cứu lên, cũng không biết phải đối mặt với thế giới hiện thực này tiếp như thế nào. Cũng là từ khi đó, cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Dù là khi mở mắt hay nhắm mắt, dù tỉnh táo hay mê man, cậu vẫn luôn có cảm giác bị vô số lời chửi rủa, ánh mắt căm ghét bủa vây. Rõ ràng trong phòng chỉ có một mình, vậy mà tiếng khóc vẫn văng vẳng quanh tai, không cách nào xua đi.
Cậu biết mình có vấn đề gì đó, người mà Kim Mẫn Khuê tìm tới cũng có ánh mắt vô cùng sợ hãi khác thường.
Cậu biết mình có vấn đề. Ngay cả người mà Kim Mẫn Khuê mời tới cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Mỗi ngày, cậu nằm im trên giường, nhắm mắt đếm từng giây, từng giây, vậy mà vẫn không thể ngủ yên. Có lúc cậu hoảng hốt đến mức không biết mình còn sống hay đã chết. Cậu không biết phải cầu cứu ai. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống đã dạy cậu rằng: càng yếu đuối, càng bị bỏ rơi. Cầu cứu chỉ đổi lại lạnh lùng và chán ghét. Thế nên cậu cứ gồng mình chịu đựng, cố mạnh mẽ, sau thật sự không thể nhẫn nổi nữa, mới lựa chọn tự sát.
Kim Mẫn Khuê nói cậu giả đáng thương cậu cũng không giải thích. Dù sao lời cậu nói không có người nguyện ý nghe, cũng không có ai sẽ tin tưởng.
"Thật xin lỗi." Lý Thạc Mân lặng người nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, qua một lúc lâu mới mở miệng nói câu nói đầu tiên.
Đôi mắt đã đỏ hoe, cậu khẽ cười, không để nước mắt rơi xuống, "Nếu mẹ còn sống, nếu mẹ có thể nói chuyện, nhất định sẽ nói cho con biết "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi" đúng không...?"
"... Cho dù biết kết cục này, nếu lựa chọn lại lần nữa, chắc chắn mẹ vẫn sẽ cõng con về nhà." Lý Thạc Mân cười nói, "Mặc kệ con có phải kẻ điên hay không, người khác có thích con hay không, mẹ nhất định sẽ không bỏ lại con."
"... Là bởi vì..." Thanh âm dần nghẹn lại, "Bởi vì con vô dụng, cho nên mới gây liên lụy đến mẹ."
Nếu như cậu cố gắng hơn một chút, cố gắng vứt bỏ tự ti ăn sâu bén rễ trong lòng, cố gắng làm việc, cố gắng làm bạn với nhiều người hơn... Có thể tiết kiệm được một ít tiền, có thể có vài người bằng hữu thân thiết... Thì sẽ không tứ cô vô thân đến nông nỗi này.
Nếu cậu đoan chính chân tình, không thẹn với lương tâm thì mối quan hệ của cậu với Kim Mẫn Khuê sao có thể trở nên khó xử như vậy?
Lý Thạc Mân ngẫm lại lời Từ Nhiễm từng nói với cậu, nâng cánh tay run run che đi ánh mắt, nước mắt qua kẽ tay chảy xuống, rốt cuộc khóc nấc lên, "Con sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh, về sau sống thật tốt, không có lỗi với bản thân, cũng không phụ lòng mẹ."
Chết thật ra rất dễ dàng, đối mặt với hiện thực mới là khó khăn gian khổ.
Cậu nhớ lại mọi thứ mình từng cố quên, những nỗi đau từng khiến bản thân không còn chống đỡ nổi.
Nhưng dù có phải lê lết sống tiếp, chỉ cần nghĩ đến phần yêu thương cuối cùng mà bà đã liều mạng giữ lại...Cậu muốn sống. Thật sự sống, dù chỉ một lần.
Nghĩa trang an tĩnh, mỗi câu Lý Thạc Mân nói Từ Nhiễm đều nghe được rõ ràng. Cô nhìn người đứng trước bia mộ che mắt khóc như một đứa trẻ, sụt sịt mũi rời tầm mắt.
Cô sống đến từng này tuổi, biết bao nhiều lời thề tốt đẹp chưa từng nghe qua, nhưng chỉ có duy nhất những điều Lý Thạc Mân vừa nói lại khiến cô cảm động muốn rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com