Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Rời khỏi tiệm cắt tóc, Lee Heeseung và Sim Jaeyun đi dọc theo bóng cây trở về.

"Cậu tới đây cũng nhiều ngày mà chưa đi du lịch đấy." -Jaeyun nghiêng đầu nói.

"Tôi không quen đường ở đây, có thể mòi cậu làm hướng dẫn viên không?" Cơ hội đến rồi

Jaeyun có chút cảnh giác, Lee Heeseung vốn cũng không tình nguyện đến, chỉ sợ cũng không có hứng thú ngắm cảnh, chắc chỉ là đang khách khí phối hợp với cậu: "Hay là thôi đi." Cậu tỏ vẻ hiểu ý, "Thật ra ở đây cũng không có chỗ nào chơi."

Heeseung không nghĩ tới lại bị từ chối, dù sao kinh nghiệm tình trường cũng là số không, nhất thời không biết nói gì. Đi qua một tiệm bán phụ kiện, bên trong rực rỡ muôn màu, Lee Minji bỏ lại bọn họ liền chạy vào.

Heeseung đứng ở cửa: "Chọn xong thì gọi anh."

"Anh hai...Mua mười cái kẹp tóc được không?"

"Em kẹp hết được thì mua."

Mở miệng là muốn mười cái kẹp tóc, có mười cái đầu sao?

Anh thực sự rất lo lắng, mới bảy tám tuổi đã như vậy, sau này lớn lên phải làm sao đây?

Bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa bày hai cái bàn nhỏ, Heeseung và Jaeyun mua hai chai nước ngọt vừa uống vừa đợi.

Điện thoại vẫn rung liên tục, Jaeyun lấy ra vừa nhìn quả nhiên là tin nhắn của nhóm chat, lúc này đã buổi chiều, cái đám kia từ sáng chín giờ phấn khỏi chiến đấu đến bây giờ, bài tập làm xong chưa không biết, mà đã đánh giá chọn lựa ra được tiệm cà phê có bánh ngọt ngon nhất rồi.

Park Sunghoon - "Mày không có tư cách hỏi!"

Sim Jaeyun - "Vậy tụi bây làm bài tập xong chưa?"

Park Sunghoon - "Không cần mày để ý nhiều như vậy?"

Jaeyun từ chối hai lần họp mặt, rơi vào kết quả như thế đúng là đáng đời, không chỉ bạn cùng bàn không bênh, những người khác càng mạnh mẽ khiển trách, lớp trưởng thậm chí còn gửi tin nhắn thoại dài ba mươi giây.

Cậu hút hết nước ngọt muốn đền bù một chút, len lén liếc mắt nhìn Lee Heeseung ở đối diện, nhất thời đột nhiên nhanh trí.

"Các anh em tốt..." -Jaeyun soạn tin nhắn, "Không tích cực tham dự hoạt động tập thể là lỗi của tao, để bồi thường, tao có thể nói cho mọi người biết một bí mật liên quan đến lớp chúng ta."

Cán sự thể dục - "Lớp trưởng ngầm chiếm quỹ lớp?"

Lớp trưởng - "Mọe mày, lớp mình nghèo đến nỗi không một xu dính túi luôn đó hiểu hông?"

Một đám người lại bắt đầu lao nhao, Jaeyun đợi chốc lát, chờ mọi người lao nhao đủ rồi, cậu gửi một biểu cảm đeo kính râm.

Có người giục - "Mau nói đi."

Sim Jaeyun - "Sau khi khai giảng lớp chúng ta sẽ có học sinh chuyển trường!"

Vừa ấn nút gửi đi, Jaeyun lại nhìn Heeseung, có một loại đắc ý gọi là "biết trước". Vừa vặn Minji gọi bọn họ lại, cậu cất điện thoại, uống hết chút nước ngọt cuối cùng.

Trên đường về nhà, Minji lấy ra một cái vòng tay màu bạc cho Sim Jaeyun, cảm ơn cậu dẫn cô bé đi uốn tóc. Lại lấy ra một cái giống như đúc đưa cho Lee Heeseung, cảm ơn anh đã trả tiền. Cả ba cũng nhau chậm rãi trở về lúc chỉ cách ngã ba mấy mét, Jaeyun trông thấy ba nam sinh đứng dưới gốc cây.

Nhìn một chút hình như hơi quen mắt, Jaeyun cảm giác đã gặp nhau ở đâu rồi.

Lúc này Heeseung cũng nhìn thấy, không khỏi dừng bước lại.

Một nam sinh trong đó nhìn thấy bọn họ, ngây ra mấy giây sau đó quát to một tiếng: "Huynh đệ!" Hai người khác cũng cùng nhau nhìn ra, la hét: "A! Huynh đệ của taooo!"

Ba người chạy như điên tới, tiếng gào đủ để truyền sang đối diện đường, doạ mấy chiếc xe đi ngang suýt chút nữa tông vào nhau, chạy đến trước mặt, ba người giang cánh tay ôm lấy Lee Heeseung, siết chặt.

Jaeyun lùi sang bên cạnh, cậu nhớ ra, đây là ba nam sinh trong mấy bức ảnh của Heeseung, Park Jongseong, Kim Sunoo và Nishimura Riki.

"Sao tụi mày tới đây?!" -Heeseung bị ôm không thở nổi, lùi lại một bước thoát khỏi ba người kia.

Kim Sunoo: "Tới tìm mày đó! Chẳng lẽ tới ăn lẩu sao!"

Park Jongseong ôm lấy Lee Minji, thân mật hỏi: "Có nhớ anh không? Uầy, em còn uốn tóc à?"

"Em còn mua kẹp tóc nữa nè!" -Minji giơ túi kẹp tóc lên khoe.

Nishimura Riki liếc mắt một cái: "Mấy cái thứ gì đây, anh của em cho em kẹp mấy thứ này hả? Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cái khác." Nói xong thoáng nhìn vòng tay rẻ tiền trên cổ tay Lee Heeseung, nhất thời đau lòng, "Huynh đệ, mấy ngày nay mày sống thế nào vậy?"

Mấy người láo nháo nói không ngừng, Jaeyun yên tĩnh đứng bên cạnh, nhưng cậu dù sao cũng là một người sống sờ sờ, đối phương rất nhanh chú ý tới cậu, ba đôi mắt đồng loạt nhìn tới.

Kim Sunoo mở miệng trước: "Ây, là ai đây?"

Heeseung: "Đây là Sim Jaeyun, hàng xóm của ông ngoại tao." Anh giới thiệu, "Mấy đứa này là bạn tôi, lúc trước cậu từng xem ảnh rồi đó."

Jaeyun nhìn kĩ từng người, Kim Sunoo người cân đối nhìn cũng khá đẹp trai. Nishimura Riki cao to da hơi ngâm nhìn rất khỏe khoắn, Park Jongseong đeo cặp kính to đùng ăn mặc tương đối thoải mái, giống như sinh viên.

Cậu lịch sự mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi, Sunoo đã trước một bước đến nắm bờ vai cậu, như người quen cũ: "Bạn hàng xóm? Nhìn tướng mạo của cậu chắc chắn là người tốt, Lee Heeseung ở đây không quen thuộc nhờ cậu chăm sóc cho cậu ấy nhé."

Riki đến một bên khác ôm Jaeyun: "Jaeyun à, nắng to thế này, ra ngoài chơi à?"

Hai bên trái phải tiến công, Jaeyun thật không dám nhúc nhích, trả lời: "Đi cắt tóc..."

Heeseung đẩy Sunoo và Riki ra, ban ngày ban mặt mà cứ như bọn côn đồ cướp bóc, chặn trước mặt Jaeyun, hỏi chuyện thực tế: "Buổi tối ở đâu?"

Riki: "Tụi tao đặt khách sạn rồi, đưa em gái về nhà xong, mày đi theo tụi tao."

Heeseung đưa Minji về nhà, ba người kia chờ ở cửa nhà Jaeyun. Cậu mở cửa, trước khi vào nhà: "Tôi về nha, mọi người đi chơi vui vẻ."

Jongseong nhìn Jaeyun từ đầu tới chân, tầm mắt dừng lại ở đôi giày bata kia: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi chơi đi?"

Jaeyun cảm giác được đối phương đang quan sát mình, cậu không sợ người lạ, cũng coi như phóng khoáng nhiệt tình, nhưng lúc này ở cửa nhà mình sinh sôi một chút nhỏ nhen: "Tôi không muốn quấy rầy."

Sunoo cười rộ lên: "Sao cậu khách khí vậy."

Đang lo giải quyết cục diện trước mắt thế nào thì Heeseung đi tới, Jongseong và Sunoo liền ngừng dây dưa, mọi người đi ra ngoài, lúc Riki đi ngang qua Jaeyun còn ném lại một câu: "Cậu ngoan thật đấy."

Jaeyun cứng người, có ý gì?

Cậu vào nhà khóa cửa, vào trong vẫn nghe được tiếng ồn ào của bọn họ. Có gì mà la hét? Bạn của Lee Heeseung sao lại quái gở như vậy nhỉ? Bọn họ vào khách sạn, phòng lớn, rộng rãi đầy đủ để bọn họ bày bừa. Vừa tiến vào phòng, Heeseung đang định đổi dép lê, lại bị ba bên mai phục ôm chặt lấy.

Hóa ra ở bên ngoài ảnh hưởng đến việc phát tiết tâm tình, lúc này mới có thể sảng khoái phóng thích một trận, ba người ôm Lee Heeseung vừa khóc vừa gào: Nhớ mày quá đi! Mày đi một phát hơn hai mươi ngày! Làm chuyện gì cũng thiếu một thằng!

Heeseung: "Tụi mày tránh ra tao chưa có chết!"

Mấy người này cũng không khóc thật, làm nóng đủ rồi, Sunoo xoay mặt liền đi gọi đồ ăn, Riki vào phòng tắm, Jongseong đi một vòng trong phòng quan sát, ngồi xổm xuống gõ nền nhà, đi tới góc phòng dùng đầu ngón tay quệt một cái, giống như mắc bệnh nghề nghiệp.

Heeseung ngồi xuống ghế sô pha: "Mày còn chưa thừa kế khách sạn nhà mày mà đã chuyên nghiệp như vậy rồi à?"

"Quá khen." -Jongseong quay người dựa vào tủ, khoanh tay hỏi, "Một tháng này sống thế nào? Tụi tao còn tưởng rằng mày chỉ đi mấy ngày, ai mà ngờ sắp đến khai giảng, mày vẫn không về."

Heeseung: "Về cái gì nữa, thủ tục chuyển trường đã xong xuôi rồi, thẻ học sinh cũng đã tới tay."

"Không phải chứ!" -Sunoo kêu lên một tiếng, "Ba mày cũng ác quá!"

Jongseong tỏ ra hiểu rõ: "Là dì Jeesun tàn nhẫn, bởi vì nó với bác Hensoo quậy như nước với lửa, cực bất lợi cho một gia đình văn hóa kiểu mẫu, cho nên dì ấy mới tống nó đến đây."

Heeseung nghe đến vui vẻ, vừa cười vừa hỏi: "Tụi mày lén lút tới?"

Sắp khai giảng, Kim Sunoo nói qua đêm ở nhà Riki, Riki nói qua đêm ở nhà Park Jongseong, Park Jongseong nói qua đêm ở nhà Kim Sunoo, sau khi tập hợp liền bay đến Daegu, chiều mai bay về, kế hoạch của bọn họ xem ra vô cùng hoàn hảo.

Lúc này Riki tắm xong đi ra, người đã đông đủ, ba người trao đổi ánh mắt, động thủ đè Heeseung xuống ghế sô pha, hai bên trái phải và đỉnh đầu, ba bên hội thẩm.

Heeseung dửng dưng ngồi xuống: "Tiện tay bóp vai cho tao nữa."

"Oke Lee tiên sinh." Còn thật sự bóp, tay Sunoo dùng sức, "Mày tới đây đã một tháng, tại sao không phản kháng? Lẽ nào thật sự muốn chờ đợi?"

Heeseung: "Xin hỏi tại sao tao phải phản kháng?"

Jongseong vẫn là câu nói kia: "Tao tưởng là mày nhảy xuống biển, tại sao mày không nhảy? Ở đây cũng tốt quá nhỉ."

Heeseung: "Tao cũng không thể cắt đứt quan hệ cha con với ba tao. Với lại, mâu thuẫn này không phải là vì chuyển trường, cũng không phải là tao ở đâu, mà là vì tính hướng của tao."

Jongseong: "Tao biết mày come out dứt khoát, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi, chắc không phải bữa nào mày lại đột xuất nói muốn ra nước ngoài kết hôn luôn chứ?"

"Gì vậy ba..." -Riki cẩn thận hỏi, "Mày nhanh vậy luôn hả?"

Heeseung phục luôn độ tưởng tượng của ba người này, tự biên tự diễn, đúng là muốn ăn đòn. Anh thoát khỏi kiềm chế của ba người dễ như ăn kẹo, đem Park Jongseong từ phía sau lưng đẩy lên ghế, kéo theo hai người kia, trực tiếp đánh từ đầu này sang đầu kia.

Không uổng công là trưởng câu lạc bộ taekwondo, lâu rồi không luyện, bây giờ đánh một trận hoạt động gân cốt một chút. Cuối cùng, ba người kia kêu rên không ngừng, dồn dập lăn xuống trên thảm trải sàn.

Heeseung ngừng tay, đi đến tủ lạnh cầm một chai bia, nhìn từ trên cao xuống ngồi giữa ghế sô pha uống bia. Riki ôm vai bò dậy: "Vậy mày nói cho rõ ràng đi!"

Heeseung trước tiên làm sáng tỏ chuyện quan trọng nhất: "Tao chưa làm gì hết."

Sau đó không nói gì nữa, anh và Sim Jaeyun làm sao thân nhau, cậu giúp anh thế nào, hiện tại hai người đang ở loại quan hệ nào, tất cả những thứ này đều chưa nói.

"Tao muốn theo đuổi cậu ấy." -Heeseung trực tiếp nói

Ba người đồng thời nín thở, lại đồng thời thở ra một hơi. Không ai biết bọn họ khoảng thời gian này có bao nhiêu gánh nặng trong lòng, làm anh em tốt trước giờ, chưa bao giờ nghe Lee Heeseung mảy may chuyện tình cảm rồi đột nhiên lại come out, bọn họ ở bên ngoài chống đỡ, sau lưng cũng hoài nghi Heeseung có tình cảm với mình.

Park Jongseong: "Tao ủng hộ mày!"

Kim Sunoo: "Tao cũng vậy!"

Nishimura Riki: "Tụi tao mãi mãi ủng hộ mày!"

Lee Heeseung cười lạnh một tiếng, đặt hi vọng vào bọn này chả khác nào tự tuyệt đường tình ái. Chẳng qua anh cũng không nghĩ tới tình ái, bởi vì dụ dỗ Sim Jaeyun chỉ để kích thích ba mẹ. Anh không muốn tiết lộ ý nghĩ này, thứ nhất không tin được miệng của mấy tên này, thứ hai anh sợ dụ dỗ thất bại, lúc đó mất mặt lắm. Dù sao hôm nay lời mời Jaeyun làm hướng dẫn viên cũng bị từ chối, lòng tự tin cũng bị đả kích một chút.

Heeseung lấy điện thoại ra, bỗng nhiên muốn thử một lần nữa, gửi tin nhắn cho Sim Jaeyun - "Bạn tôi muốn đi chơi ở Daegu, ngày mai cậu có rảnh đi cùng chúng tôi không?"

Vì muốn làm người ta dao động, còn thêm một cái biểu cảm chớp chớp mắt, nhìn cực kỳ gái tính. Rất nhanh, Sim Jaeyun trả lời: "Được thôi."

Heeseung nhìn chằm chằm hai chữ kia, không phát hiện mình đang cười đến ngu ngốc.

Jongseong: "Cười gì chứ đáng sợ quá."

Đúng lúc chuông cửa vang lên, chắc là bữa tối đã đặt trước.

Làm ầm ĩ nửa ngày ai cũng đều đói, bốn người ngồi vây quanh ở trước bàn ăn cơm, giống như hồi còn ăn cơm ở trường cũ. Kim Sunoo không nén được bi thương: "Học kỳ sau tao tự trả tiền mở buổi biểu diễn, mày cũng không đến nghe được."

Heeseung nhíu mày lại: "Ban nhạc của mày còn chưa giải tán nữa hả?"

"Tụi tao còn chưa chính thức debut nữa, giải tán cái đầu mày."

Riki: "Buổi biểu diễn của mày chừng nào?"

Sunoo: "Chắc là sau khai giảng"

Heeseung: "Vậy có thể tao tới nghe được đó."

Có một cuộc thi toán học, Heeseung báo danh nói muốn về tham gia thi. Riki hỏi thời gian cũng là ý định này, hắn cũng báo danh.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, từ ban nhạc của Kim Sunoo liền chuyển sang chiếc mô tô mới của Park Jongseong, giống như đề tài come out của Lee Heeseung đã hoàn toàn kết thúc.

Nguyên nhân Lee Heeseung chuyển trường, tự dưng come out, náo động toàn trường, kích thích Lee Hensoo nổi trận lôi đình, sau đó bị Kim Jeesun đưa tới Daegu, lúc đó đã có một vài manh mối nhỏ, ba người đều lặng thinh không đề cập tới.

Lee Heeseung đến giờ vẫn không nói, bọn họ làm bạn thân, nên cũng không hỏi.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com