53. Giúp đỡ
Thanh Pháp tan làm sớm, đi từng bước chậm rãi trên đường, chuẩn bị đến chỗ hẹn với mẹ Trần Đăng Dương.
Dạo này mối quan hệ của cậuvà Trần Đăng Dương vô cùng nhạt nhẽo, lại thêm bà mẹ hắn hôm qua quấy rối, cậu hôm nay vẫn còn khó chịu mà không cho hắn sắc mặt tốt!
Nhưng nghĩ cũng thật lạ, kiêu ngạo như hắn lại không màng đến thái độ hờ hững của cậu, ngược lại còn nhiệt tình hơn trước! Cậu nghĩ hắn cũng phải tức giận, nhiều khi còn nguyện ý chủ động hủy hợp đồng, nào ngờ hắn chẳng có thái độ nào cả.
Đặc biệt là sáng nay, hắn cứ nhìn cậu rồi hơi nhếch miệng cười, có gì vui vẻ sao?
Thanh Pháp vừa đi vừa nghĩ ngợi, chợt phát hiện phía trước có tiếng cãi vả ồn ào, nên tò mò đứng lại quan sát.
"Còn la hét? Con đàn bà này ngoại tình tôi phải đem bà ta đến đồn cảnh sát!"
Đó là một người đàn ông thô kệch, nước da rám nắng, quần áo hơi bẩn, còn có chút rách rưới. Hắn ta đang kéo mạnh tay một người phụ nữ trung niên, miệng còn phát ra những tiếng chửi ác ý.
Người phụ nữ kia giãy giụa kịch liệt, còn khóc lóc vô cùng thảm thương:
"Làm ơn ai đó giúp tôi! Lão ta nói dối, tôi không quen lão ta!"
'Bốp'
Lão ta giáng mạnh lên mặt bà ta một cú đau điếng khiến bà ta im bặt, còn hung dữ quát:
"Mày còn chối? Nhà ta nghèo như thế thì mày lấy đâu ra trang sức, quần áo hiệu, mày không quen tao sao tao lại biết tên mày? Lúc nãy chính mày còn thừa nhận mày là Trình Mẫn!"
Người qua đường có người đứng lại xem, có người thì nhìn nhìn rồi đi luôn, nhưng có lẽ là người đàn ông này quá hung dữ, ai cũng không dám vào can.
Thanh Pháp nhìn một lượt hai người đang giằng co kia, rồi nhíu mày nhìn những người vây xem, sau đó tức tốc cởi đôi giày mình đang mang ra, đi nhanh đến chỗ họ.
Thanh Pháp giơ cao tay, giáng thẳng chiếc giày vào thẳng đầu tên kia...
"Á!"
Quá đau đớn, ông ta kêu lên một tiếng rồi ôm đầu ngã xuống đất, người xem ồ lên một tiếng, cảm thấy cậu trai này quá dữ tợn! Từ đâu bay ra lại đánh người dã man như thế.
Thanh Pháp kéo nhanh bà ta ra sau lưng, phòng hờ tên điên kia nhào lên đánh bậy.
Thanh Pháp kéo nhanh bà ta ra sau lưng, phòng hờ tên điên kia nhào lên đánh bậy.
Trình Mẫn nhìn thấy Thanh Pháp thì bất ngờ vô cùng, nước mắt cũng ngừng chảy nhưng thân thể vẫn còn run run.
Thanh Pháp nhẹ nhàng nắm lấy tay bà ta trấn an, Trình Mẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Thanh Pháp, rồi lại nhìn bóng lưng gầy yếu trước mặt, đứng sau bóng lưng ấy, bà ta lại có cảm giác an toàn khó tả...
Thanh Pháp quét qua một lượt những người ở đây, nói to giọng, thậm chí còn như quát lên:
"Tại sao các người không một ai ra giúp bà ấy? Nhìn bằng mắt thường cũng đủ thấy tên đàn ông này dơ bẩn cùng thô lỗ thế nào. Còn bà ấy từ trên xuống dưới ăn mặt thượng lưu, nước da trắng muốt, cơ thể nhỏ bé, giọng nói lại giống như một người lâu năm trở về nước, làm thế nào lại có quan hệ với lão ta?"
Mắt họ mù hết rồi à? Nhìn sơ cũng biết bà ta là người có học thức, khí chất cao quý, làm sao có thể lấy lão già này làm chồng?
Cậu cũng không muốn làm anh hùng, nhưng lại chẳng ai giúp bà ta, cậu liền nhịn không nổi!
Cả đám người gật gù, cũng không thấy tức giận với Thanh Pháp mà chỉ thấy hổ thẹn, những người đàn ông to cao lực lưỡng ở đây vô cùng xấu hổ khi để một người cậu trai mảnh khảnh ra can ngăn.
Tên kia lúc này quá mức đau đớn, lại bị Thanh Pháp vạch trần, liền điên tiết rút con dao ra hướng đến Thanh Pháp mà đâm thẳng...
"Cẩn thận!" Trình Mẫn hét lên một tiếng chói tai, không dám nhìn điều đang diễn ra trước mặt.
Thanh Pháp cũng như nghẹn thở mà nhìn vào kẻ điên đang chĩa mũi dao vào người mình. Cậu nên làm cái gì đây?
'Đoàng'
Tiếng súng ở đâu đột ngột vang lên, tất cả những người ở đây đều bị làm cho kinh sợ.
Phần lớn mọi người đều đã chạy mất, chỉ còn vài người đứng sững sờ tại chỗ hoặc ngồi bệt xuống đất mà run rẩy.
Đây là một đất nước có an ninh cao, người dân bình thường nhiều khi còn chưa thấy súng huống hồ là nghe được tiếng súng!
Kẻ kia thét một tiếng chói tai rồi ngã lăn ra đất, ôm chặt bắp đùi của mình, chân ông ta bị bắn chảy đầy máu, rên rỉ thống khổ vô cùng nhưng lại không có ai đến giúp ông ta
Thanh Pháp cả người căng cứng, cậu cũng là lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh này, cảm giác thật... cool ngầu!
"Phu nhân!"
Hai ba người tây mặc đồ đen kính đen vội vã chạy đến, hướng Trình Mẫn mà kêu.
Bà ta lúc này hiện tại đã không đứng nổi nữa, bọn họ liền giúp bà ta đứng lên, đưa đên xe, chuyện này là do bọn họ tất trách, họ được giao nhiệm vụ phải luôn đi theo bảo vệ bà ấy nhưng không hiểu sao hôm nay phu nhân lại trốn bọn họ, phải mất một lúc mới tìm ra, cũng may là đến kịp lúc!
"Cậu không sao chứ?"
Mặc dù Trình Mẫn đã được đưa đưa đi, nhưng vẫn còn một người ở lại, có lẽ là thu dọn tàn cuộc. Người này cùng rất lễ độ mà hỏi thăm Thanh Pháp vài câu.
"Tôi không sao, tạm biệt!"
Thanh Pháp nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ hẹn, nếu còn nấn ná ở đây sẽ trễ mất. Cậu luôn ghét đi trễ, huống hồ trường hợp này nhất quyết không được đi trễ!
"Cậu à, có thật không sao không? Hay cậu cũng đến bệnh viện đi, phu nhân tôi có lẽ cũng muốn cảm ơn cậu!"
Hắn thật không ngờ là ở đất nước này có người can đảm đến thế, ở nước bọn họ thì người mạnh mẽ như thế thấy nhiều rồi, nhưng ở một nước phương đông thế này là lần đầu!
Cậu trai này ngoài lúc nãy tên kia đâm lén và khi nghe tiếng súng thì hơi sợ hãi ra, còn lại thì hoàn toàn bình tĩnh, đúng là gan dạ thật!
"Tôi thật sự không sao! Hiện tôi đang trễ hẹn, còn phu nhân các người... Tôi chỉ là tiện tay thôi, không cần gặp lại tôi làm gì!"
Thanh Pháp nói rồi xoay người đi nhanh.
Tên vệ sĩ thấy cậu nhất quyết muốn đi cũng không cản nữa. Dẫu sao với thế lực của phu nhân thì tìm ra cậu ấy là dễ vô cùng.
Sau đó hắn liền bắt giữ người đàn ông kia, kẻ này nên đưa đến đồn cảnh sát hay là... Để Trần tổng xử lý đây?
Vẫn là nên đưa đến đồn cảnh sát đi... Cách xử lý người của Trần tổng thật sự rất tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com