Chương 45
Cao Thục Trân rời đi khiến cho không khí có chút đê mê, cũng may Đặng Ngọc và Lạc Thấm Nhi đều không phải là đèn cạn dầu. Chỉ chốc lát sau, mọi người đã không còn tiếp tục suy nghĩ chuyện Cao Thục Trân nữa, bắt đầu thoải mái nói chuyện.
"Trưởng công chúa, mới vừa rồi còn chưa nói hết. Chúng ta nói tiếp?" Sợ rối loạn vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình của Trưởng công chúa, Địch Lệ Nhiệt Ba không xác định hỏi.
'Ừ." Có thể để cho Địch Lệ Nhiệt Ba để ý như vậy, thật sự là hắn?
Chỉ cần Trưởng công chúa nguyện ý nghe là tốt rồi, Địch Lệ Nhiệt Ba không tiếp tục băn khoăn nữa, thử thăm dò nói: "Thật ra thì Nhiệt Ba chính là muốn mời Trưởng công chúa quá phủ một lần, không biết Trưởng công chúa có nguyện ý vui lòng?"
"Đi Địch Vương phủ?" Không ngờ Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ nói lên cái thỉnh cầu như vậy, Trương Thiên Ngọc nhẹ giọng hỏi.
"Dạ. Chính là muốn mời Trưởng công chúa đi Địch Vương phủ ngồi một chút." Gật đầu một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm trang nói. Lần đầu tiên làm chuyện dụ dỗ, chỉ mong sẽ không làm hỏng.
"Nguyên nhân." Nhíu mày một cái, Trương Thiên Ngọc hoàn toàn không biết trong hồ lô của Địch Lệ Nhiệt Ba bán thuốc gì.
Đúng là Trưởng công chúa, không nói rõ ràng thì sẽ không đồng ý. Địch Lệ Nhiệt Ba đến Trương Thiên Ngọc, thần thần bí bí nhỏ giọng nói: "Bởi vì muốn biết khi còn bé Tiểu Bá Vương nhà ta và Trưởng công chúa đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì."
"Ngươi..." Trương Thiên Ngọc sửng sốt. Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa có buông tha cho? Chẳng qua là lý do này hình như có chút không nói được.
"Lòng hiếu kỳ, mọi người đều có mà!" Nàng và Trưởng công chúa không có giao tình, đường đột thỉnh cầu hoàn toàn không thể nào mời được Trưởng công chúa. Càng không thể nói thẳng rằng mình muốn làm mai cho Trưởng công chúa với ca ca nhà mình, cớ tốt nhất chính là chuyện nàng đang quan tâm.
"Ta đi Địch Vương phủ, là ngươi có thể biết?" Vô cùng không đồng ý với suy nghĩ của Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Thiên Ngọc nhàn nhạt hỏi ngược lại. Nàng không muốn nói chuyện, không ai có thể ép nàng nói.
"Không thể biết cũng không sao. Có thể dính quang* của Trưởng công chúa, với Nhiệt Ba mà nói, có lợi mà không có hại." Địch Lệ Nhiệt Ba cười vẻ mặt thâm ý. Một kế không được, lại tiếp một kế khác. Luôn có một kế sẽ thành công.
"Ngươi làm như vậy sẽ chỉ càng đẩy Thái tử ra xa." Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời Trương Thiên Ngọc cuối cùng không nhịn được khuyên bảo. Địch Lệ Nhiệt Ba hành động như thế, sẽ chỉ làm cho người ngoài cho rằng nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thái tử tính tình bá đạo độc tôn, tuyệt đối không chấp nhận được người khác tính toán.
"Cái này sao, ca ca nhà ta dạy. Nếu không Trưởng công chúa đi theo thảo luận với ca ca ta một chút?" Giống như vô ý tung ra mồi câu, rồi nhìn con cá có mắc câu hay không.
"Hắn sao có thể dạy ngươi như vậy? Hoàn toàn là gây rối!" Nghe được là chủ ý của Địch Lệ Cảnh Văn, Trương Thiên Ngọc trên mặt thoáng qua một tia tức giận. Người được chọn cho vị trí Thái tử phi thật ra đã sớm quyết định nội bộ, Địch Lệ Nhiệt Ba có thể gả cho Thái tử hay không nàng vốn không có ý đưa ra lời bình luận. Nhưng hắn nếu là muốn gả muội muội cho Thái tử, như vậy sẽ chỉ biết hoàn toàn ngược lại.
"Gây rối? Ca ta lại dám làm như vậy với ta? Trưởng công chúa, ngài xác định?" Quả nhiên, chỉ có ca ca mình mới khiến cho tâm tình của Trưởng công chúa trở lên khác thường.
Nhìn vẻ mặt không dám tin và tức giận không dứt của Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Thiên Ngọc im lặng. Nàng không rõ hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nếu là muốn gả muội muội đến Hoàng thất, cũng không nên dạy Địch Lệ Nhiệt Ba làm như vậy. Chẳng lẽ, hắn cũng không muốn Địch Lệ Nhiệt Ba gả cho Thái tử?
"Trưởng công chúa vì sao không nói lời nào? Chẳng lẽ là ca ta thật sự cố ý gây rối? Thật là quá đáng! Trưởng công chúa, ngài nhất định phải đi Địch Vương phủ một chuyến. Mặt đối mặt đối chất với ca ta, nhất định phải giúp ta hỏi rõ ràng." Bắt được tay Trương Thiên Ngọc, Địch Lệ Nhiệt Ba trịnh trọng nói. Luôn tự xưng là 'Nhiệt Ba' , quá khách khí. Lúc này nàng dưới cơn nóng giận bỏ quên chuyện lễ nghi, sao không thừa dịp này kéo quan hệ gần thêm chút nữa? Nghĩ như vậy Địch Lệ Nhiệt Ba tự ý xưng là 'ta' ở trước Trương Thiên Ngọc, bộ dáng chuyện đương nhiên hoàn toàn không nhìn ra lòng nàng giải dối.
"Đã là ca ca của ngươi, tất nhiên sẽ không hại ngươi." Cũng không có để ý Địch Lệ Nhiệt Ba tự xưng thế nào, Trương Thiên Ngọc suy nghĩ bắt đầu bay xa. Có phải là nàng không cẩn thận quấy rối ván cờ của hắn hay không? Địch Lệ Nhiệt Ba hình như thật sự rất tức giận. Hắn băn khoăn không có sai. Địch Lệ Nhiệt Ba tính tình này, quả thật không thích hợp với Thái tử.
"Không được! Ta nhất định phải làm rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Trưởng công chúa, ngài hãy giúp ta một chút thôi! Van cầu ngài." Chuyện phát triển đến mức này, nàng chỉ có thể diễn theo thôi. Vừa bắt đầu nàng không nghĩ tới Trưởng công chúa lại bảo vệ ca ca nhà nàng như vậy. Cứng không được, chỉ có thể dùng tới mềm.
"Ta sẽ tìm cơ hội đi Địch vương phủ." Bị Địch Lệ Nhiệt Ba dây dưa không còn cách nào, Trương Thiên Ngọc không thể làm gì khác hơn là lên tiếng.
"Không cần phải tìm cơ hội nữa! Liền hẹn tại ngày mai! Nhiệt Ba chắc chắn ở Địch Vương phủ cung nghênh Trưởng công chúa đại giá." Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức quyết định thời gian. Sẽ không biết sau khi biết được tin tức, người nào đó tối nay có hay không có thể ngủ ngon.
Không thể không nói, giọng điệu không cho phép cự tuyệt của Địch Lệ Nhiệt Ba làm Trương Thiên Ngọc hoảng hốt. Sau khi Trương Thiên Ngọc theo bản năng gật đầu đáp ứng, mới nhớ tới hình như có chút không ổn. Thấy hắn? Nàng vẫn cho là duyên phận của hai người đã sớm dừng lại ở lần ngoài ý muốn khi còn bé đó. Không nghĩ tới...
"Vậy cứ quyết định như thế, không thể đổi ý. Canh giờ không còn sớm, cùng nhau dùng bữa thôi!" Giành đứng lên trước khi Trưởng công chúa mở miệng, chặn lại toàn bộ lời cự tuyệt muốn nói ra khỏi miệng của Trưởng công chúa. Địch Lệ Nhiệt Ba rất là cao hứng lôi kéo Trưởng công chúa đi về phía một đám tiểu thư khuê các. Rốt cuộc làm xong!
Ban đêm, Địch Lệ Nhiệt Ba vừa trở về Vương phủ liền lập tức chạy tới viện của Địch Lệ Cảnh Văn.
"Ca, muội muốn nói với huynh một chuyện tốt." Nhìn thấy Địch Lệ Cảnh Văn, Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng la lên.
"Chuyện tốt? Muội và tiểu thư nhà nào biến chiến tranh thành tơ lụa?" Suy nghĩ Nhiệt Ba đi Đặng phủ, Địch Lệ Cảnh Văn trêu nói.
"Làm sao có thể? Huynh cho rằng muội phải đi lung lạc lòng người? Còn tự tìm phiền toái." Khinh thường xoay người, Địch Lệ Nhiệt Ba chế giễu nói. Người thật lòng đối tốt với nàng không nhiều lắm, nàng cũng chỉ cần mấy người như vậy là đủ rồi.
"Vậy thì phải là muội kết giao với tỷ muội mới?" Nhiều tiểu thư ở đó như vậy, Nhiệt Ba thật sự không có gặp được một bằng hữu vừa mắt?
"Cái này sao, có khả năng liên quan. Muội đúng là kết giao một tỷ muội mới. Người tỷ muội này lai lịch rất lớn, ca ca huynh cũng biết nàng ấy. Họ Trương, người trong cung." Không trực tiếp nói ra tục danh của Trưởng công chúa, Địch Lệ Nhiệt Ba bắt đầu nửa úp nửa mở. Họ Trương công chúa không ít, ca ca có thể đoán được sẽ vị nào cũng chỉ có chính trong lòng hắn rõ ràng.
"Trương?" Địch Lệ Cảnh Văn trong đầu chợt hiện ra bóng dáng cao quý trong trẻo lạnh lùng. Sẽ là nàng sao?
"Không sai, chính là người mà huynh trưởng đại nhân tâm tâm niệm niệm kia. Ngày mai nàng sẽ tới phủ của chúng ta, chuẩn bị cung nghênh đại giá đi!" Trong lòng cười thầm, Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong cũng chuẩn bị xoay người rời đi. Công chúa có thể để cho ca ca đặt ở trong lòng, cũng chỉ có một vị đó mà thôi.
"Đợi đã, mau nói rõ ràng! Nàng tại sao lại tới phủ của chúng ta? Muội lại giở trò quỷ gì?" Kéo Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn không hiểu hỏi. Trưởng công chúa không thể nào vô duyên vô cớ tới Địch Vương phủ, nhất định là Nhiệt Ba gây ra.
"Muội cái gì cũng không có làm, tuyệt đối oan uổng. Chẳng qua là cảm thấy vị kia thật sự rất tốt, mẫu phi nhất định sẽ thích." Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt vô tội. Con dâu tôn quý như vậy, nàng có thể đoán trước mẫu phi sẽ vui không tự kìm hãm được như thế nào. Nhị phu nhân? Trắc Vương phi? Có Trưởng công chúa người con dâu này, nàng cũng không tin Địch Vương phủ có ai dám bất kính với mẫu phi của nàng. Luôn có một ngày, nàng sẽ làm cho những người đã từng làm tổn thương mẫu phi của nàng trả giá thật lớn.
"Mẫu phi? Địch Lệ Nhiệt Ba, không cho hồ nháo!" Nghe ra ý của Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn cũng không cách nào tiếp tục giữ vững bình tĩnh nữa. Hắn và nàng chẳng qua là khi còn bé gặp qua một lần, Nhiệt Ba làm ầm ĩ như vậy sẽ thành cái gì? Nàng có thể sẽ khó chịu hay không?
"Ca, ta đã hẹn với Trưởng công chúa là ngày mai gặp mặt. Bây giờ huynh rống ta cũng vô dụng, không bằng nên suy nghĩ xem ngày mai lúc thấy người trong lòng thì nên ứng đối như thế nào." Cười hì hì nhìn Địch Lệ Cảnh Văn, Địch Lệ Nhiệt Ba không thèm để ý đến Địch Lệ Cảnh Văn đang kích động.
"Nói linh tinh cái gì đó? Nàng không phải là..." Nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn hối tiếc không dứt. Mấy ngày trước đây Nhiệt Ba đột nhiên chạy đến nói dối hắn rằng mẫu phi chuẩn bị chọn một trong những vị tiểu thư ở Tuyên thành làm Tiểu Vương phi của hắn, hắn lập tức cự tuyệt. Sau đó Nhiệt Ba hỏi hắn có coi trọng vị tiểu thư nhà nào hay không, hắn đương nhiên là lên tiếng phủ nhận.
Cuối cùng Nhiệt Ba chất vấn hắn rằng thấy Trưởng công chúa thế nào, hắn lắp bắp im lặng. Bị buộc bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói không được nói linh tinh về Trưởng công chúa. Cũng bởi vì bật thốt lên câu nói sau cùng này, Nhiệt Ba quấn hắn vài ngày. Nhiệt Ba kiên trì rằng hắn nhất định là có ý với Trưởng công chúa, nếu không thì chính là Trưởng công chúa bắt được nhược điểm nào đó của hắn. Hắn không thể cãi lại được, chỉ đành chấp nhận suy đoán của Nhiệt Ba. Nhưng là, hắn thật chưa bao giờ nghĩ tới Nhiệt Ba còn dám náo thành như vậy. Đây chính là Trưởng công chúa, Nhiệt Ba thế nhưng lại đánh chủ ý lên Trưởng công chúa. Thật không biết nên khóc hay là nên cười, aiz!
"Ca, thật ra thì trong lòng huynh rất cao hứng đúng không? Mặc dù không biết rốt cuộc giữa huynh và Trưởng công chúa đã xảy ra chuyện gì. Nhưng là trực giác nói cho muội biết, huynh đối với nàng, nàng đối với huynh, đều không giống bình thường. Có một số việc, cho dù hai người không nói, cũng không có thể hoàn toàn lừa gạt được mọi người. Đừng vì thân phận của nàng ấy mà bỏ qua hạnh phúc trong lòng mình khẩn cầu, không tranh thủ thì làm sao có thể biết được là có lấy được hay không? Buông tay đánh một trận cũng tốt, để cho mình chết tâm cũng được, dù sao cũng tốt hơn là cái gì cũng không làm."
"Trưởng công chúa dũng cảm hơn huynh, ít nhất nàng ấy cũng chủ động tới Địch Vương phủ chúng ta. Thân là nam nhân, nếu ngay cả bước đầu tiên huynh cũng không dám bước ra, vậy không bằng huynh thuận theo ý của mẫu phi, tùy tiện thành hôn với một tiểu thư khuê các là được. Huynh kiên trì tới bây giờ, chẳng lẽ không phải là do trong lòng huynh có một người bỏ xuống không được? Ngày mai nên làm thế nào thì trong lòng huynh là rõ ràng nhất, đừng để cho muội xem thường huynh..." Địch Lệ Nhiệt Ba không ở lại nữa, nói xong liền rời đi. Để lại một mình Địch Lệ Cảnh Văn lẳng lặng ngồi, không biết đang trầm tư cái gì.
Ca, nắm chặt đi! Kiếp trước huynh vì sao vẫn không chịu đón dâu, rồi lại không tỏ rõ tâm ý của cho Trưởng công chúa biết? Là bởi vì muội sao? Bởi vì Trương Bân Bân lợi dụng tình ý của muội dành cho hắn, ở dưới tình huống huynh không biết gả muội ra ngoài biến muội thành quân cờ lôi kéo Trương gia. Cho nên huynh bắt đầu rời xa Tuyên thành, rời xa người Hoàng thất. Nhưng là, huynh sao có thể trơ mắt nhìn Trưởng công chúa gả đến Lăng quốc? Huynh chủ động buông tay Trưởng công chúa, có công bằng với Trưởng công chúa hay không? Lại để cho Trưởng công chúa làm sao chịu nổi? Trưởng công chúa nhất định là nản lòng thoái chí về huynh đi? Mới có thể quyết tuyệt tự động xin đi giết giặc, đi hòa thân.
Trước đây Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn luôn không hiểu vì sao chuyện hòa thân lại rơi vào trên người Trưởng công chúa, rõ ràng là có nhiều công chúa có thể viễn giá (gả xa) như vậy, bất kể chọn ai cũng không thể nào đến phiên Trưởng công chúa mà Lạc gia cực lực bảo vệ. Nhưng là trải qua mấy ngày nay, nàng đã dẫn dần hiểu rõ. Tình cảm không phải là chuyện của một người, cũng không phải là chỉ dựa vào một người có thể giữ ở lại. Nếu như không có Trương ngốc tử yên lặng chờ đợi, bây giờ nàng căn bản là không có dũng khí làm ra nhiều hành động mà nàng đã từng hoàn toàn không dám tưởng tượng như vậy.
Vì đạo thánh chỉ tứ hôn ước mong kia, nàng học được giả dối, học được xảo trá, học được mưu tính. Trương Ninh Hinh, Địch Lệ Tâm Lan, Cao Thục Trân ở đời này bất luận là kiếp trước hay là kiếp này vẫn luôn bất hòa với nàng. Nàng lợi dụng họ để làm nổi lên danh tiếng Tiểu Quận chúa điêu ngoa bốc đồng, để cho Trương Bân Bân mất đi một tia hảo cảm cuối cùng với nàng.
Nàng không hối hận, bởi vì nàng còn có cái mà nàng muốn tranh thủ. Vì Trương ngốc tử, nàng nguyện ý lột xác. Cho dù là rất xấu, nàng tin chắc Trương ngốc tử cũng sẽ chờ nàng.
Mà kiếp trước Trưởng công chúa, thủy chung không lấy được ca ca đáp lại, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho tất cả tưởng niệm. Trưởng công chúa có tự ái và kiêu ngạo mà không người nào có thể so sánh. Nàng ấy sẽ không oán trách trời đất, cho nên nàng ấy lựa chọn lấy trách nhiệm mà bản thân có đủ sức gánh vác. Nàng hy sinh giải cứu những tỷ muội khác, mặc dù những tỷ muội kia có lẽ cũng chưa từng cảm kích ân huệ của nàng. Nàng hy sinh đổi lấy mấy thập niên giao hảo giữa Tuyên quốc và Lăng quốc, giúp lê dân bá tánh hai nước tránh được nỗi khổ chiến tranh.
Trưởng công chúa kiên cường làm người đau lòng, lại làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba càng thêm áy náy, Nếu không phải nàng và Trương Bân Bân, ca ca nhà mình sẽ không thể nào dễ dàng mặc cho Trưởng công chúa rời đi như vậy. Cho nên đời này, nàng vô luận như thế nào đều phải bổ cứu. Cho dù đến cuối cùng ca ca và Trưởng công chúa không thể ở chung một chỗ, ít nhất bọn họ cũng không có bởi vì những người khác mà bỏ lỡ lẫn nhau.
"Tiểu Địch, nàng trở lại." Giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền đến, Địch Lệ Nhiệt Ba đang lâm vào suy nghĩ lập tức ngẩng đầu lên. Lần nữa nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đứng ở trong phòng mình, tâm trạng đang nặng nề của Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức dịu xuống. Trương ngốc tử, vào lúc nàng đang lâm vào ăn năn hối hận không cách nào tự kiềm chế, hắn giống như thiên thần xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Tiểu Địch, không phải là nàng lại đang suy nghĩ mấy chuyện lung tung đấy chứ? Có chuyện gì không thể giải quyết trực tiếp nói cho ta là được rồi, ta giúp nàng nghĩ kế." Xoa xoa đầu của Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Nghệ Hưng dịu dàng dụ dỗ.
"Không có mà! Ta chỉ là đang giận ca ca. Ta đều đã giúp huynh ấy hẹn Trưởng công chúa, huynh ấy còn vặn vẹo nhăn nhó..." Giọng nói Trương Nghệ Hưng mang theo sức mạnh trấn an lòng người, không suy nghĩ nhiều nữa Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được làm nũng nói.
"Trưởng công chúa dù sao cũng không phải là tiểu thư quan gia, có lẽ Địch công tử sợ mạo phạm giai nhân. Nàng đừng quá mức lo lắng, Địch công tử có thể tin hơn nàng." Bật cười nhìn Tiểu Địch, Trương Nghệ Hưng nói.
"Cái gì gọi là có thể tin hơn ta? Ý chàng là ta không đáng tin?" Bất mãn rời khỏi tay của Trương Nghệ Hưng, Địch Lệ Nhiệt Ba phồng má lên nói.
Trong bụng vừa động, Trương Nghệ Hưng lần nữa giơ tay ra, chuẩn xác bắt được khuôn mặt phình kia. Ở Khách Duyệt lâu lần đó, bộ dáng phồng má khả ái của Tiểu Địch làm hắn thiếu chút nữa không nhịn được. Lúc này trong phòng không có người ngoài, Trương Nghệ Hưng cũng không do dự nữa, biến khát vọng lần trước thành hành động.
Lúc bàn tay của Trương Nghệ Hưng tới, Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa hiểu hắn chuẩn bị làm cái gì. Đợi đến lúc một bên má bị nắm lấy, Địch Lệ Nhiệt Ba trợn to cặp mắt, lòng đầy căm phẫn nhìn Trương Nghệ Hưng. Hắn đây là trắng trợn khi dễ người!
Khuôn mặt của Tiểu Địch trơn mềm nhẵn nhụi, khiến Trương Nghệ Hưng vốn là chỉ muốn bóp một cái không thể nào bỏ tay xuống được. Một cái tay khác đưa ra nắm lấy má bên kia của Tiểu Địch, Trương Nghệ Hưng ánh mắt đen nhu mực thâm thúy mà mênh mông.
Trương ngốc tử, chàng còn bóp đến nghiện? Ta cũng muốn khi dễ lại! Ôm ý nghĩ như vậy, hai cánh tay của Địch Lệ Nhiệt Ba đồng thời đưa về phía khuôn mặt của Trương Nghệ Hưng. Không giống Trương Nghệ Hưng êm ái vuốt ve, Địch Lệ Nhiệt Ba trực tiếp kéo hai má trên khuôn mặt tuấn tú của Trương Nghệ Hưng sang hai bên.
Trong phòng không có người khác, khó được lúc không cần bận tâm đến ánh mắt của người khác, hai người chơi đến bất diệc nhạc hồ. Không khí ấm áp tràn đầy khắp cả gian phòng, hương vị nhạt mà ngọt ngào, thấm vào ruột gan.
Ngày hôm sau, sáng sớm Địch Lệ Cảnh Văn đã đứng ở ngoài cửa Vương phủ. Mấy ngày nay Trương Bân Bân đã rất ít tới Địch Vương phủ, đứng ở bên cạnh Địch Lệ CảnhVăn mặt nghiêm túc, Địch Lệ Nhiệt Ba cười hết sức vui vẻ.
"Ca, khẩn trương là phải. Nhưng là, ngàn vạn lần đừng làm trò cười nha!" Nắm lấy thời cơ giễu cợt ca ca mình, Địch Lệ Nhiệt Ba xấu xa cười nói.
"Nhiệt Ba , ta chợt rất muốn đi Khách Duyệt lâu tìm chút trò vui. Muội cảm thấy như thế nào?" Địch Lệ Cảnh Văn không chớp mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, giọng nói nghiêm túc mà nguy hiểm.
"Tiểu Vương gia Địch Vương phủ là người phương nào? Sao có thể làm trò cười, muội nói giỡn thôi! Huynh cứ coi như là không nghe thấy, không có nghe thấy là được rồi." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức thay đổi nịnh hót nói. Ca ca đây là trắng trợn uy hiếp. Nếu là người khác đến Khách Duyệt lâu quấy rối, nàng tuyệt đối tin tưởng Trương ngốc tử có thể ứng phó. Nhưng huynh trưởng nhà mình đến gây phiền toái, Trương ngốc tử chắc chắn sẽ không phản kháng, chỉ biết mặc cho huynh trưởng nhà mình khi dễ.
Lúc này Địch Lệ Cảnh Văn không có ý định tiếp tục đấu võ mồm với Nhiệt Ba, bày thế trận sẵn sằng chờ Trưởng công chúa đến.
Mùng hai tháng bảy, Trưởng công chúa đến thăm Địch Vương phủ. Trương Thiên Ngọc, đúng hẹn tới.
"Ra mắt Trưởng công chúa!" Bên ngoài Địch Vương phủ một đám người làm lập tức quỳ xuống, tràng diện nghiêm túc long trọng.
"Miễn lễ." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, khí thế công chúa không cho phép bỏ qua của Trương Thiên Ngọc trấn động trái tim mọi người.
"Trưởng công chúa, ngài cuối cùng đã tới. Gia huynh và Nhiệt Ba đã đợi từ lâu, mời vào bên trong." Địch Lệ Nhiệt Ba cười duyên tiến lên phía trước khoác cánh tay của Trương Thiên Ngọc, tuyệt không xa lạ. Vừa đi vừa len lén đáp cho Địch Lệ Cảnh Văn một cái nháy mắt, ý bảo hắn mở miệng.
Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba nói, Trương Thiên Ngọc nhìn về phía Địch Lệ Cảnh Văn chưa từng mở miệng. Rốt cuộc gặp mặt lần nữa. Không còn chỉ là ở trong thâm cung nhìn từ xa, cũng không còn là dư quang nơi khóe mắt nhìn chăm chú. Vào lúc này, hai người bọn họ mặt đối mặt đứng ở trước mặt nhau...
"Trưởng công chúa đại giá Địch Vương phủ, quả thật là may mắn của Địch Vương phủ." Nàng thật sự tới! Địch Lệ Cảnh Văn tâm tư xoay chuyển, mở miệng hàn huyên nói.
"Tiểu Vương gia nặng lời. Mạo muội tới đây, làm phiền." Trương Thiên Ngọc lễ nghi cung đình luôn luôn là hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
"Trưởng công chúa đến, sao có thể coi là quấy rầy? Tiết Vương phủ hy vọng còn không kịp." Địch Lệ Văn thái độ chỉ có lễ độ, đắn đo thỏa đáng mà không mất cung kính.
"Cho nên nói, hai vị chuẩn bị đứng ở bên ngoài phủ tiếp tục hàn huyên?" Cẩn thận quan sát chuyển động giữa hai người, Địch Lệ Nhiệt Ba không tìm được chút đầu mối không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
"Trưởng công chúa, mời!" Lui ra một bước, Địch Lệ Cảnh Văn cung thỉnh Trương Thiên Ngọc vào phủ.
Thật sâu nhìn Địch Lệ Cảnh Văn cung kính lễ độ một cái, Trương Thiên Ngọc không nói gì thêm. Di chuyển bước ngọc, bước vào cửa lớn của Địch Vương phủ.
Địch Lệ Nhiệt Ba âm thầm bĩu môi. Ca ca thật vô dụng. Thái độ từ chối người ngoài ngàn dặm như vậy, để cho Trưởng công chúa trong lòng nghĩ như thế nào? Ngay cả Đặng tỷ tỷ, đãi ngộ cũng tốt hơn Trưởng công chúa.
Lúc bóng hình xinh đẹp đi qua, hương thơm vây quanh, thanh u lượn lờ. Sau khi thất thần chốc lát, Địch Lệ Cảnh Văn hít sâu một hơi, sau đó đuổi theo.
Đi tới Quận chúa các, bảo Tư Nguyệt tiếp đón đầy tớ Trưởng công chúa mang đến. Ba người Địch Lệ Nhiệt Ba đi đến phòng khác ở Quận chúa các ngồi vào chỗ của mình.
"Trưởng công chúa, ta không có báo cho phụ vương và mẫu phi rằng hôm nay ngài đến. Những thứ lễ nghi phiền phức kia nhất định sẽ quấy rầy hăng hái của chúng ta, cho nên ta cũng chỉ nói với ca ca." Nếu nói cho phụ vương và mẫu phi biết hôm nay Trưởng công chúa muốn tới, khẳng định sẽ là một trận rất lớn.
"Ừ." Gật đầu một cái, Trương Thiên Ngọc cho Địch Lệ Nhiệt Ba một nụ cười nhàn nhạt. Đầu tiên là bởi vì hắn, nàng mới có thể quan tâm đến Địch Lệ Nhiệt Ba hơn. Nhưng bây giờ nàng là thật sự rất thích ở chung với Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Trưởng công chúa, ngài phải nhớ hỏi giúp ta đó!" Các ngươi đều đã không nói chuyện, vậy ta giúp các ngươi tìm đề tài.
"Hử? Trưởng công chúa có chuyện muốn hỏi tại hạ? Cứ việc hỏi là được." Địch Lệ Cảnh Văn trên mặt trấn định, nhưng trong lòng liên tiếp kêu khổ. Nhiệt Ba rốt cuộc là đã nói gì với nàng?
"Trưởng công chúa, ngài đã đồng ý với ta. Không thể nói chuyện không giữ lời." Thấy Trưởng công chúa hình như không định mở miệng nói chuyện, Địch Lệ Nhiệt Ba làm mặt dày nói. Chỉ cần ngài mở miệng, hỏi cái gì cũng không quan hệ.
Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, Trương Thiên Ngọc rốt cuộc mở miệng: "Tiểu Vương gia chuẩn bị gả lệnh muội đến Hoàng thất?"
Hỏi cái này? Địch Lệ Cảnh Văn nghi ngờ nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, đây là chuyện gì xảy ra?
Địch Lệ Nhiệt Ba nhún nhún vai, ý bảo nàng rất vô tội. Lúc ấy chỉ là muốn mời được Trưởng công chúa tới Vương phủ, đâu còn nhớ được phải lấy cớ khác. Nàng hoàn toàn không có dự liệu sẽ ở Đặng gia gặp được Trưởng công chúa, thật sự là kế hoạch ngoài ý muốn.
"Có được là may mắn của nàng, không được là số mệnh của nàng. Tại hạ cũng chỉ hi vọng đó là công chúa muốn." Trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, Địch Lệ Cảnh Văn xoay đầu lại trả lời. Không có đối mặt trả lời, chỉ là bởi vì không muốn lừa dối nàng.
Thấy hai huynh muội trao đổi ánh mắt, Trương Thiên Ngọc chợt hiểu rõ. Địch Lệ Nhiệt Ba và hắn tình cảm thân thiết, có vấn đề gì có thể tự mình hỏi, cần gì tìm nàng giúp một tay? Cuối cùng nàng tới Địch Vương phủ, là vì hắn?
"Ai nha, ta chợt nhớ tới hôm nay mẫu phi bảo ta đến gặp bà. Trưởng công chúa, ngài ngồi trước một lát, ta đi một chút rồi sẽ trở về. Ca, giúp ta chiêu đãi Trưởng công chúa." Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rút lui, hoàn toàn không cho Trương Thiên Ngọc và Địch Lệ Cảnh Văn cơ hội nói chuyện.
"Nhiệt Ba, muội..." Nhìn bóng lưng của Nhiệt Ba , Địch Lệ Cảnh Văn không nói gì mà chống đỡ. Nhiệt Ba dùng trăm phương ngàn kế chính là muốn hắn và nàng đơn độc ở chung đúng không? Nói không ra nên cảm động Nhiệt Ba dụng tâm, hay là nên trách cứ Nhiệt Ba hồ nháo, Địch Lệ Cảnh Văn bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com