Chap 33: Park JongSeong đáng ghét!
- HyeMin!!! - JaeBeom gào lên khi nhìn thấy chiếc xe đang lao thẳng đến chỗ cô .
.
.
.
.
.
'RẦM' - HyeMin nằm bẹp dưới đất và chiếc xe vẫn thản nhiên chạy lướt qua.
.
.
- ĐẬU XANHH!!!! #-₫-#&*&@&
- Thằng ông nội, không biết chạy xe thì đừng có ra đường cản trở trái rất quay !! - Cũng may là cô chưa đi tới cái xe nhưng mà cũng bị nó làm hoảng sợ ngã ra đất giờ thì vô cùng tức tối
- Còn cô nữa chạy băng qua đường như vậy hay ho lắm à ? không biết nguy hiểm à? Đầu cô làm bằng sắt chắc, mau đứng dậy cho tôi! - JaeBeom vô cùng tức giận khi HyeMin đâm đầu ra đường như vậy
- Em biết rồi! - mếu máo đáp rồi từ từ ngồi dậy nhưng - A! - đầu gối HyeMin bỗng dưng đau dữ dội, không thể cử động được.
- Lại sao nữa... - JaeBeomthở dài ngao ngán
-Chân của em ...! - HyeMin đưa tay ôm chân, cả người toát mồ hôi dù trời khá là lạnh.
- Cô không sao chứ? - JaeBeom vội vàng chạy sang đỡ HyeMin. - Cô đừng làm tôi sợ nha!
- Đầu gối của em đau quá! - HyeMin cắn chặt môi nói.
- Chắc lúc nãy đầu gối cô va đập mạnh xuống đất nên bị thương rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện! Đừng sợ! - JaeBeom trấn an HyeMin rồi cẩn thận đỡ cô đứng lên đi ra đường lớn, bắt 1 chiếc taxi đến thẳng bệnh viện.
-Đau quá! -cơn đau ngày một dữ dội khiến mặt HyeMin tái nhợt, hít thở cũng khó khăn hơn rất nhiều.
- Cố lên chút nữa đi! Sắp đến bệnh viện rồi! - JaeBeom cố kềm chân HyeMin cho nó ổn định 1 chỗ.
- Em có chết không hả JaeBeom? - níu áo JaeBeom hỏi 1 câu ngốc nghếch vô cùng.
- Không có đâu, cô đừng có nói bậy! - nhăn mặt nhìn HyeMin, người ta cũng đang lo sốt vó lên đây này.
- Híc, bây giờ phải làm sao đây, vì tiếc tiền điện thoại nên em không có lưu số của ba và anh hai , chỉ đợi tới khi họ gọi thôi. Lỡ mà em chết rồi thì sao mà họ biết được đây! - HyeMin bắt đầu khóc lóc ỉ ôi.
- Cô còn khóc được. và nói nhiều như vậy chứng tỏ không sao đâu mà! Im lặng tí đi! - JaeBeom gắt lên, nói toàn cái gì không à, cô ta chết rồi thì anh biết làm sao, dù gì thì cũng do anh nên mới ra nông nổi này mà.
-Híc, chết rồi mình sẽ không được nhìn thấy ba đáng kính và anh hai yêu dấu , không được thấy anh JaeBeom đẹp trai , không được thấy mấy đứa bạn yêu dấu...! - rên rỉ kể lể.
-Haizzz! - JaeBeom chỉ biết thở dài bó tay với con người này, cứ để mặc cho nó kêu la vậy.
Bệnh viện Tâm Thần à nhầm Tâm Dược .
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? - JaeBeom gấp gáp hỏi ngay khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu.
- Không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là nứt xương đầu gối và...gãy tay! - Vị bác sĩ già chậm rãi đẩy gọng kính lên đáp.
- Gãy tay? - tròn mắt ngạc nhiên - "Rõ ràng là lúc nãy chỉ ôm chân thôi mà!"
- Uhm! cô ấy cần nằm lại viện để theo dõi vài ngày, cậu đi làm thủ tục nhập viện đi!
- Vâng, cám ơn bác sĩ! - cúi đầu lễ phép rồi chợt quay nhìn vào trong phòng - " Khó hiểu thật! Mà thôi, cũng may là không có bị chấn thương ở đầu, cô ta đã khùng khùng rồi mà còn chấn thương sọ não nữa thì biết làm sao?" - Nhún vai, JaeBeom đi ra ngoài làm thủ tục.
- Cô tỉnh rồi đấy à? - JaeBeom chạy lại đỡ HyeMin vì thấy cô ấy muốn ngồi dậy.
- Em đã hôn mê mấy ngày rồi sao? -HyeMin đảo mắt khắp phòng, nói cứ y như trong phim.
- Không có, cô mới ngủ có 2 tiếng thôi, do còn thuốc mê! - JaeBeom tỉnh bơ đáp, kéo con người hoang tưởng kia trở về với thực tế đau lòng (đối với nó) là nó chẳng bị gì nặng cả.
- Ây ~ vậy mà em cứ tưởng...! - thở dài tiếc nuối, phải hôn mê nhiều ngày thì mới có mấy cảnh lãng mạn để xem chứ.
- Tưởng gì mà tưởng, cô còn đau không? - JaeBeom ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Cô lúc này mới đưa mắt nhìn xuống người mình, 1 cục bột ở tay và 1 cục bột ở chân.
- Cũng hơi hơi thôi, may mà không gãy cổ, nếu không thì làm mất vẻ xinh đẹp của em rồi còn gì! - cười tít mắt.
- Còn đùa được nữa sao? Lần sau làm cái gì cũng phải ngó trước ngó sau kĩ càng 1 chút! - JaeBeom nhíu mày căn dặn mà cũng chả biết là nó có chịu nghe không nữa.
-Hihi em biết rồi! - gãi gãi đầu nhìn ngố hết sức.
- À, chắc cô đói rồi, tôi mới xuống canteen mua cho cô ít cháo, vẫn còn nóng đây! - sực nhớ ra bát cháo đang đặt ở góc phòng, JaeBeom đứng bật dậy đi lấy cho HyeMin.
"Ui, bị thương thích thật!" - bất chợt cảm thấy hạnh phúc vô biên.
- Em không thích cháo đâu, muốn ăn cơm gà à - Cô tranh thủ làm nũng với anh
- Nè, cô ăn nhanh đi! đừng có đòi hỏi - JaeBeom đưa cho HyeMin nhưng nó lại không có phản ứng gì cả, cứ ngồi nhìn ngược lại anh . - Cô sao vậy, không ăn à?
-Tay của em ! - xụ mặt chỉ vào cánh tay đang bị bó chặt.
- À, tôi quên mất, thôi để tôi đút cô vậy! - JaeBeom thản nhiên ngồi xuống và múc 1 muỗng cháo đầy lên thổi.
- Hihi, ngày nào cũng được như vậy thì em nguyện ở đây suốt đời! - HyeMin ngồi cười tít cả mắt, cả người lâng lâng như muốn nhảy cẫng lên.
- Đừng có nói nhảm nữa, ăn đi này! - JaeBeom nhét nguyên muỗng cháo nóng hổi vẫn chưa thổi xong vào miệng HyeMin để bịt miệng nó lại.
-A ~ nóng! - HyeMin há hốc, tay quạt quạt để hạ gấp cái nhiệt độ hiện tại trong miệng mình.
JaeBeom bất giác mỉm cười. - "Thật ra thì cô cũng dễ thương đấy chứ!"
---------
" rời lạnh quá, đúng là bắt đầu sang đông rồi! - mẹ cậu vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau vừa nhanh chân chạy ra đóng cửa sổ để ngăn những đợt gió lạnh buốt đang thi nhau lùa vào nhà.
Khoan đã....hình như có ai đang đứng trước cửa thì phải. Chậm rãi bước ra ngoài xem, bà nhíu mày nhìn kỹ khuôn mặt người đó.
- JaeYoon? - bà mở to mắt nhìn hắn - Sao cháu lại đứng đây?
- Bác! - hắn lắp bắp lên tiếng, có lẽ vì trời lạnh quá mà môi miệng cũng không mở ra được.
- Cháu đến từ lúc nào sao không gọi cửa? - bà lo lắng nắm lấy 2 bàn tay hắn, lúc này chúng đã muốn đóng băng mất rồi.
- Bác...có thể cho cháu ngủ lại đây 1 đêm được không? - hắn khẽ lên tiếng, giọng điệu thoáng chút buồn phiền.
-Tất nhiên là được rồi! Cháu vào nhà đi! -bà lập tức gật đầu, vội vàng mở cửa cho hắn vào trong. - "Đứa trẻ này sao lại có vẻ đáng thương quá!"
- Cháu uống đi cho ấm người! - bà đưa cho hắn 1 tách trà nóng hổi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện - Cháu có chuyện gì sao?
- Chỉ là chuyện gia đình thôi ạ! - hắn gượng cười đáp qua loa rồi khẽ đưa mắt nhìn mẹ cậu ấp úng - SungHoon .....?
Không cần đợi hắn hỏi hết câu thì bà đã hiểu ý, gì chứ kinh nghiệm đầy mình như bà thì đâu có chuyện gì có thể dễ dàng qua mắt:
- SungHoon nó đang phụ ở bên quá đấy! - bà mỉm cười hiền hậu.
- Vâng, vẫn chưa về nữa ạ! - hắn cúi gầm mặt xuống gật gù.
- Chắc cháu cũng mệt rồi, hay là vào phòng SungHoon nghỉ đi, rồi đợi nó về! - mẹ cậu đưa ra một gợi ý vô cùng hợp ý hắn. Bà đúng là tâm lý.
- Vâng, vậy cháu xin phép! - hắn đứng bật dậy cúi đầu rồi bước nhanh vào trong. Ngồi đây với mẹ vợ sao tự nhiên lại thấy ngượng ngùng quá.
Bà bật cười rồi quay lại đống gấu bông đang làm dang dở của mình, đây là việc làm thêm của bà.
Mới chỉ vào căn phòng này có 1 lần thôi mà không hiểu sao lại có tình cảm với nó thế không biết. Nhớ nó hệt như nhớ chủ nhân của nó vậy. Nhìn sơ qua thì chẳng có gì thay đổi cả, cũng đúng thôi, chỉ mới có 1 thời gian ngắn thôi mà. Nhưng nhìn kỹ 1 chút thì sẽ khác đó. Đằng sau cánh cửa dẫn ra hành lang, hôm nay lại có thêm một gấu panda nhỏ làm bằng bông đang gặm cây trúc được đặt trên bàn . Bên cạnh là cuốn sách của HeeSeung đã tặng cho cậu .
Hắn bước lại gần, săm soi con gấu rồi nhìn sang cuốn sách - " Nhóc con thích gấu panda tới vậy sao ?" - một cái nhếch mép buồn được vẽ lên trên khóe môi hắn.
.
.
- Cám ơn cậu đã đưa mình về! - JungWon mỉm cười tháo sợi dây an toàn. Heo đang ngồi trong xe của một chàng trai, nó đi với trai? Là ai?
- Không có gì, cũng trễ rồi, xe buýt không còn chạy nữa, chẳng lẽ lại bắt cậu đi bộ về sao? - JongSeong cũng mỉm cười đáp lại, hôm nay là thứ 7 mà đám Minsu cũng không cho nghỉ sớm, bắt cả 2 người tập đến tận bây giờ đây, đã 9h tối rồi còn gì.
-Uhm. Vậy cậu về cẩn thận! - JungWon e dè nói, sao tự nhiên lại dịu dàng thế không biết.
- Khoan đã, JungWon! - JongSeong lên tiếng giữ nó lại.
- Cậu còn chuyện gì sao? - quay lại giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh.
- Uhm, tôi có chuyện này muốn nói với cậu! - JongSeong gật đầu nhìn thẳng vào mắt nó.
- Là...là chuyện gì? - heo lí nhí hỏi, tim bất chợt đập liên hồi - "Tim ơi, bình tĩnh đi con! Chuẩn bị nghe anh ấy nói nè!"
- Hôm nay...à không là mấy bữa nay mới đúng, sao cậu có biểu hiện lạ quá vậy? - anh vẫn nhìn nó một cách rất ư là dịu dàng.
- Mình có sao? - heo cúi mặt e thẹn nhưng thực chất là muốn giấu đi cái nụ cười đểu cáng hết sức - "Muốn nói gì thì nói đại đi, còn thăm dò mình làm gì chứ, cứ nói đi rồi mình sẽ chấp nhận mà!"
-Uhm. - JongSeong ậm ừ rồi khẽ đưa tay vuốt mái tóc nó sang một bên làm mặt nó lại đỏ rần lên.
Đưa mắt lên, nó nhìn anh đầy ngạc nhiên. - "Bạo vậy sao? Hôn mình lần nữa thì phải chịu trách nhiệm đấy!"
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vầng trán cao đáng yêu của JungWon và rồi gương mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc.
'Thình thịch thình thịch' - tim JungWon đập càng lúc càng dữ dội, thật ra anh đang muốn làm gì đây?
- Cậu đâu có bị sốt đâu? - cuối cùng anh phán 1 câu khiến người ta muốn ngã ngửa.
- Hả? - ngơ ngác.
- Cậu đâu có bị sốt đâu mà sao hành động lạ quá vậy? - Vẫn gương mặt ngây thơ, JongSeong thật thà lặp lại.
-YAH ~ cậu đi chết đi! - JungWon quê độ, máu dồn tới não, thẳng chân đạp vào chân JongSeong rồi vùng vằng bỏ xuống xe.
- Nè, JungWon! - JongSeong ôm chân gọi với theo nhưng cũng chỉ là vô vọng. Anh phì cười nhìn con heo ngúng nguẩy chạy đi - "Tính khí thay đổi nhanh thật!"
JungWon chạy vù vào trong nhà thì liền bắt gặp ngay bố mình và anh trai đang thập thò ở cửa.
- Là ai vậy SungHoon? - Ba cười cười hỏi SungHoon mà mắt nhìn chăm chăm nó .
- Dạ là sao chổi đẹp trai! - SungHoon tít mắt đáp lại.
- HAHAHA ~ ta sắp có con rể là sao chổi đẹp trai! - Ông ôm bụng cười nghiêng ngã.
-YAH ~ 2 người thôi đi! - JungWon hét lên rồi chạy thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại.
- Huh ~ JungWon giận thật rồi! - SungHoon ngớ người ra nhìn theo bóng con heo.
-Tại con hết đó! - Ông vỗ nhẹ lên đầu Nhó con đổ lỗi.
- Ui ~ tại ba xúi con mà! - SungHoon ôm đầu mếu máo quay lại nhìn ông ba bự con mà chơi chẳng đẹp tí nào kia.
"Này, này, này Park JongSeong đáng ghét, Park JongSeong khó ưa, Park JongSeong chết tiệt, tại sao lại làm cho tôi thích cậu thế này hả?" - JungWon nghiến răng đấm tới tấp vào mặt con heo bông. Heo thích anh thật rồi, từ sau khi nhận cái bánh đó, à không, là từ lúc anh nói không có ý gì với anh SungHoon, bỗng dưng thấy vui hẳn ra, ngồi phân tích kỹ 1 chút thì biết ngay là mình vừa mới trải qua 1 cơn ghen thầm kín, và phân tích kỹ thêm tí nữa thì thấy ngay là mình đã thích anh từ lúc nào không hay.
"Hức, chỉ là cái bánh thôi mà, cậu ấy không có ý với anh Bảo thì đã chắc gì là có ý với mình đâu!" - nó lại nằm vật ra giường, cầm điện thoại lên ngắm cái hình hồi đầu năm nó chụp, là hình của nó chụp chung với tấm poster của anh. - " Mấy bữa nay mình đã cố gắng dịu dàng rồi mà, chẳng lẽ chỉ uổng công vô ích thôi sao?"
- AAAAAAAAAAA!!! PARK JONGSEONG TÔI GHÉT CẬU!!!!
Bên ngoài cửa phòng:
- Thôi SungHoon à, ba nghĩ là hai chúng ta đừng dại gì mà chui vô đó, nếu không ba con mình chết không toàn thây đâu! - Ông mím môi lùa SungHoon cách xa khu vực nguy hiểm kia ra 16m50. Ông hiểu rõ con mình mà, và ông cũng còn rất rất rất là yêu đời nữa.
- Vâng, con cũng không muốn chết đâu ạ! - SungHoon gật gật đồng tình rồi cả 2 co giò chạy xuống tầng dưới trước khi quá muộn.
- Mẹ ơi, SungHoon làm hết việc rồi ! - Vừa chạy xuống tầng dưới thì SungHoon đã ríu rít bên mẹ .
- Uhm, có mệt không con? - Bà mỉm cười nhìn Nhóc con.
- Dạ không, nhưng mà SungHoon đói! - SungHoon nhảy phốc lại ôm lấy mẹ mình nũng nịu.
- Vợ à anh cũng đói nữa - Ba từ đâu chạy lại ôm mẹ bắt chước dáng vẻ làm nũng của cậu
- Được rồi, để mẹ làm thức ăn khuya cho hai cha con , con vào gọi JaeYoon ra ăn luôn đi! - Bà chỉ tay về phía phòng SungHoon.
- JaeYoon? - Nhóc con tròn mắt nhìn mẹ .
-Uhm. Nó chờ con lâu lắm rồi đó! - bà gật gù đáp rồi đứng lên đi vào bếp.
"Sao lại đến đây giờ này chứ?" - cậu cắn môi suy nghĩ rồi lại lon ton đi về phía phòng mình.
SungHoon nhẹ nhàng mở cửa, nhóc con lú đầu vào thám thính tình hình trước, lỡ như lại giống lần trước thì biết làm sao. A, thấy rồi, hắn đang ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ, lại ngắm trời. Sở thích lạ thật.
- JaeYoon! - SungHoon khẽ gọi.
Hắn quay lại và nở 1 nụ cười nhẹ, hắn vẫy tay ra hiệu cho nhóc con lại gần mình.
- Lại đây!
- Sao cậu lại đến đây? - SungHoon bước lại đứng trước mặt hắn.
Không đáp, hắn chậm rãi đứng lên ôm chầm lấy SungHoon, tựa cằm lên vai nhóc con và nhắm mắt.
- Cậu có chuyện buồn hả? - SungHoon vẫn còn nhớ thỏa thuận lần trước của 2 người, nhóc con cũng vòng tay ôm hắn.
- Không có, tự nhiên thấy nhớ em, muốn ôm em nên đến đây thôi! - hắn mỉm cười, siết chặt vòng tay hơn - "Tôi không thể sống thiếu em được nữa rồi nhóc con à!"
- Èo ~! Lại nói nhảm nữa rồi đó! - SungHoon xụ mặt đánh bốp vào lưng hắn. Dạo gần đây nhóc con thân thiết với hắn thấy rõ, chẳng còn phải câu nệ nữa, muốn nói gì thì nói, muốn giận dỗi hay hành hung hắn hắn cũng chẳng nổi cáu nữa.
- Nhưng em thích mấy lời nói nhảm đó mà đúng không? - Hắn bật cười trêu chọc.
- Không có thích! Buông mình ra đi!- SungHoon vùng vằng đẩy hắn ra nhưng không được.
- Một lúc nữa thôi mà! - Hắn cố ghì người nhóc con lại, thật không muốn buông ra tí nào, người Nhóc con cũng khá mũm mĩm, ôm rất vừa tay, thịt lại mềm mềm thơm thơm nữa, cố kềm chế để không đè nhóc con ra ăn sạch sẽ là hay lắm rồi.
- Chỉ 1 lúc xíu xiu nữa thôi đó! - SungHoon rộng lượng thả lỏng người cho hắn mượn 1 chút nữa.
Hắn mỉm cười tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời này.
- À, JaeYoon à, mình có cái này cho cậu xem nè! - SungHoon sực nhớ ra cái gì đó, liền vỗ nhẹ vai hắn nói trong khi vẫn còn đang trong vòng tay ấm áp kia.
- Là cái gì? - Hắn ngửa đầu ra sau nhìn nhóc con.
- Theo mình lại đây nè! - SungHoon mỉm cười gỡ tay hắn ra rồi kéo lại chỗ hành lang. - Đẹp không? - Nhóc con nghiêng đầu nhìn hắn.
- Tưởng cái gì, lúc nãy tôi đã thấy rồi! - Hắn bĩu môi nhìn con gấu mà SungHoon muốn khoe.
- Mà đẹp không? - SungHoon tròn mắt hỏi hắn lần nữa.
Nhìn nhóc con suy nghĩ một hồi, hắn chợt cười cười nham nhở:
- Cái gì của em cũng đẹp hết! - 1 câu nói đầy ẩn ý nhưng con người ngố đâu hề hiểu.
SungHoon tít mắt quay nhìn con gấu :
- Hihi, đẹp thật nhỉ? Mình may nó ba ngày trời lận đó , ngoài mẹ ra cậu là người đầu tiên nhìn thấy đó
Hắn phì cười quay đi, sao mà ngốc thế không biết, có ai khen con gấu đó đâu, đang khen con gấu mập đây nè.
- Í, mà cậu có đói bụng không? mẹ gọi ra ăn khuya đấy! - SungHoon lại 1 lần nữa ngẩng mặt nhìn hắn.
- Đói muốn chết luôn rồi này, chiều giờ đã ăn gì đâu! - hắn ôm bụng nhăn nhó.
- Sao lại không ăn gì, lỡ đau bao tử thì sao? - SungHoon cũng nhăn mặt khó chịu, đối với ai nhóc con cũng như vậy hay chỉ là riêng với hắn thôi, nhóc con có để ý thấy không?
- Đi ra ăn nhanh thôi! - nắm tay hắn kéo vội ra ngoài.
Mỉm cười, ở đây thật sự rất ấm áp. Hắn ao ước có 1 cuộc sống như thế này, có người quan tâm hắn và hắn cũng quan tâm đến người đó. Vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com