Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95: Giúp anh "chữa" bệnh

Nhìn người đàn ông đã trong lòng nổi sóng nhưng vẫn chưa có động tác trước mắt kia, trong lòng Vương Nguyên càng hoài nghi nặng hơn, xem ra phương diện nào đó của anh thật sự là không được, nếu không nhìn thấy cảnh sắc nóng bỏng thế mà không động lòng sao, chỉ ôm lấy cậu thật chặt. Mắt Vương Nguyên đầy quyến rũ, nhẹ nhàng xoay người, mặt đối mặt với Vương Tuấn Khải, gần đến có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của nhau, đôi tay mềm mại như không xương của cậu quấn lên cổ của anh, dán thân thể mình gần sát anh hơn, anh chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn thấy bộ ngực dưới cái áo choàng tắm màu đen kia, tràn đầy hấp dẫn.

"Sao vừa rồi không mặc quần áo? Nếu nếu cảm lạnh thì phải làm sao?" Vương Tuấn Khải ôm sát thân thể mềm mại trong ngực, giọng nói khàn khàn nhỏ giọng trách cứ, trong khẩu khí tràn đầy cưng chiều và quan tâm, anh cố ý đưa ánh mắt về nơi khác không nhìn tới phong cảnh đầy xuân sắc này, dùng thứ này dời đi sự chú ý của mình, tình huống trước mắt này chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ hóa thân làm thú, nếu không phải bận tâm cậu mới vừa mang thai không lâu, mấy tháng đầu là lúc dễ sanh non, anh sớm đã ăn cậu trai nhỏ mê người này vào bụng rồi.

"Em thấy gần đây mình mập hơn, là do vừa ăn liền quên mất thời gian, xem ra sau này phải giảm cân." Vương Nguyên dùng thanh âm mềm dẻo làm nũng, cánh tay mảnh khảnh ôm anh chặt hơn, lộ vẻ quyến rũ xinh đẹp như tơ, hấp dẫn tự nhiên, một cái nhăn mày một nụ cười của cậu cũng kích thích thần kinh của anh thật sâu.

Môi anh đào phấn hồng của cậu hơi cong lên, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, hầu kết của anh nhẹ nhàng giật giật, cánh tay dài ôm vòng eo của cậu hơi siết chặt, anh dịu dàng vô hạn hôn đôi môi mềm mại của cậu, nhẹ nhàng mút, gặm nuốt, đầu lưỡi liếm nhẹ môi cậu, trằn trọc trở mình. . . . Hút lấy tất cả ngọt ngào trong miệng cậu, hôn môi mềm của cậu. . . . Tựa như đang hôn một bảo bối trân quý vô giá, miệng đứt quãng bá đạo nói: "Không cho phép. . . . Dáng vẻ này ôm rất . . . . Rất thoải mái. . . . Không cho phép giảm cân. . . ." .

Buồn cười, hiện tại cậu đang giữ kết tinh tình yêu của bọn họ! Nếu ngày nào đó cậu hăng hái đến tuyệt thực giảm cân, vậy con của họ không biết sẽ bị bệnh hoạn dị dạng gì nữa, cho nên tuyệt đối không thể cho cậu giảm cân, hơn nữa bây giờ ôm cậu càng khiến anh cảm thấy thỏa mãn, mềm mịn như bông, rất có cảm giác, anh có thể đoán được tương lai anh sẽ rất hưởng thụ.

Nhiệt độ chung quanh không ngừng lên cao, nụ hôn triền miên lúc đầu từ từ trở nên cuồng nhiệt, anh gấp gáp thăm dò sự ngọt ngào của cậu, vốn là muốn hôn rồi sẽ bỏ qua cậu, ai ngờ vừa chạm vào môi đỏ mọng ngọt ngào của cậu, anh căn bản không có cách nào dừng lại, cậu quá ngọt ngào, khiến anh hôn thế nào cũng không đủ, hiện tại cậu mang thai, anh vẫn không thể ăn cậu, nhưng hôn lại hôn, sờ một cái cho vơi nỗi tương tư đi vậy!

Môi lưỡi tùy ý dây dưa, tiến vào từ kẽ hở răng ngọc, cường hãn chiếm công mỗi một tấc không gian trong đó, mút thỏa thích cái lưỡi thơm tho của cậu, trêu chọc cậu, từ môi ngọt ngào hôn xuống cái cổ mềm mại trắng nõn, lưu lại ấn ký thuộc về anh.

Tay của anh cũng không có rảnh rỗi, chạy trong áo choàng tắm màu đen của cậu, tay anh sờ lên da thịt mềm mại bóng loáng liền thấy nóng rực như lửa, cứ như vậy, tay của anh trong nháy mắt nắm phần mềm mại phía trước của cậu, từ từ vuốt ve, nụ hôn cuồng nhiệt càng ngày càng bá đạo.


Gương mặt tuấn tú ngược sáng, chứa đầy tình cảm mãnh liệt khó có thể mở miệng, tròng mắt thâm thúy khẽ nheo lại, một vệt sáng xẹt qua, sáng đến mức người ta giật mình nổi da gà, tràn đầy ý vị chiếm đoạt, không cho trốn.

Mặc kệ là cơ thể đẹp đẽ tràn đầy dã tính của anh, hay là bắp thịt cường tráng mạnh mẽ, hoặc là nụ hôn dịu dàng khác với mặt mũi cương nghị, hay là những tiếng thở gấp động lòng và thì thầm mê người bên tai

". . . . . .. . . . . . A. . . . . ." Giờ khắc này, Vương Nguyên cảm thấy linh hồn bị hút ra khỏi cơ thể, tựa hồ thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào, giác quan càng nhạy cảm, càng xao động, càng không cách nào khắc chế, nhìn ý chiếm đoạt trong mắt anh, cảm thụ động tác bá đạo của anh, Vương Nguyên cho là căn bệnh ở chỗ nào đó của anh cũng chưa nghiêm trọng lắm, xem ra cậu phải giúp anh 'chữa' mới được.

Nụ hôn của anh tùy ý cướp lấy tất cả của cậu, cậu từ từ cảm thấy khó thở, thân thể mềm yếu vô lực tựa sát anh, hồi lâu sau, lâu đến khi Vương Nguyên cảm thấy sắp không cách nào hô hấp, Vương Tuấn Khải rốt cuộc quyến luyến rời khỏi môi của cậu.

Chỉ cho cậu một giây để hít thở dưỡng khí, anh lại kéo đầu nhỏ của cậu qua lần nữa, hung hăng hôn xuống, cơ hồ là muốn nuốt cả cái miệng cậu vào bụng, hai mảnh môi nhỏ bị anh mút vừa đỏ vừa sưng, mắt to dần dần mờ mịt, chỉ in một mình anh, không thể nghi ngờ là thỏa mãn sự tự hào của phái nam, càng làm cho anh đầy ngập kích tình, dịu dàng tràn lan đến hồ đồ, anh rất yêu cậu trai nhỏ này!

Trong nháy mắt Vương Tuấn Khải không kiềm hãm được, vừa hôn cậu, vừa ẵm cậu lên đi vào phòng, đi tới cái giường lớn trong phòng, bây giờ anh sớm bị tình dục lắp đầy, vô luận là trong mắt hay là trong lòng, cũng đều muốn ăn cậu trai nhỏ quyến rũ này vào bụng, làm sao còn nghĩ đến bảo bối thân yêu của anh còn mang một em bé khác.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt Vương Nguyên trên giường lớn mềm mại, sau đó cả người nhẹ nhàng đè lên, cuồng nhiệt gấp gáp hôn cậu trai nhỏ phía dưới, ngón tay thon dài khẽ đẩy áo choàng tắm của cậu ra. . . .

Bàn tay bắt đầu không chút kiêng kỵ xoa bụng của cậu, đầu lưỡi linh hoạt phối hợp vẻ từng vòng ở trên người của cậu, cảm giác nóng bỏng trơn trợt ép Vương Nguyên đến sắc mặt ửng hồng, thở gấp liên tiếp, cắn nhẹ môi dưới, than nhẹ ra tiếng, phản ứng chân thật của cơ thể khiến cậu đầu hàng.

Âm điệu mềm mại truyền vào lỗ tai Vương Tuấn Khải, nhất thời khiến bụng dưới anh căng cứng, ánh mắt sâu mấy phần, nhiệt độ chung quanh không ngừng lên cao, khi cảm thấy phía dưới người buông lỏng, anh sắp có động tác kế tiếp, nhất thời trong đầu giật một cái, chợt dừng lại tay chân, trong lòng lập tức vô cùng ảo não, anh thiếu chút nữa đã đốt cháy lý trí mà muốn cậu, thiếu chút nữa sẽ thương tổn cậu và em bé rồi.

Nhưng tên đã lắp vào cung không phát không được, Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng, xem ra tối nay phải ngâm nước lạnh rồi, anh đứng lên trong thần sắc bất mãn mờ mịt của cậu trai nhỏ này, thấy cậu trai nhỏ quệt nhẹ mồm như đứa trẻ không ăn được kẹo sửa sang xong y phục, cưng chiều sờ sờ đầu của cậu,chạm đến mái tóc ẩm ướt đen huyền thì ánh mắt trở nên sâu hơn, sau đó xoay người đi về phía tủ.


Vương Nguyên thấy sắp 'chữa khỏi' cho một người đàn ông rồi, nhưng không ngờ con vịt đã bị luộc chín còn bay đi mất, Vương Nguyên cậu quen anh lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy sức chịu đựng của chồng yêu của cậu giỏi vô cùng, rõ ràng đã toàn tâm nhập cuộc, không ngờ đến lúc đó còn kiềm chế được, nhưng hiện tại không tiếp tục 'chữa', thì căn bệnh của anh về sau càng khó chữa, dù sao hiện tại nhiệt độ quanh mình đang sôi trào.

Vương Nguyên đứng dậy, nhanh chóng từ sau lưng ôm lấy người đàn ông đang muốn tránh, mềm mại nói: "Không cần! Đừng đi, em muốn anh, muốn anh ngay. . . ." . Vừa dứt lời, cậu chủ động hôn cổ của anh, không có kinh nghiệm loạn gặm loạn cắn, ngứa ngứa mềm mại, cảm giác không lưu loát này khiến cơ thể của một người đàn ông chưa hạ hỏa lại căng cứng, dục vọng nhanh chóng đạt đỉnh điểm.
Vương Nguyên cơ hồ là cắn xé cổ của anh, từ từ đi xuống, cậu không biết làm sao, nhưng bình thường, cậu thấy anh cắn cậu như vậy, khiến cậu cảm thấy thoải mái khác thường, cho nên hiện tại cậu mới dùng phương thức này trêu chọc anh.

"Bảo bối, em biết em đang làm gì không?" Vương Tuấn Khải xoay người, khàn khàn nói, rên lên một tiếng, miệng không nhẹ nhàng than vì sự trêu đùa của cậu, cậu còn không dừng lại, anh không thể bảo đảm có thể làm quân tử nữa không, chỉ mặc cho cậu khích bác mà không có động đậy, cậu trai nhỏ này, bình thường từ trước đến giờ đều sợ anh cuồng dã, lo lắng hôm sau không xuống giường được, không ngờ bây giờ lại chủ động dụ dỗ anh, khiến cả người anh đầy lửa dục, giống như là trúng mị dược cổ đại, không cách nào thư giãn, cực kỳ khó chịu, đợi cậu qua giai đoạn nguy hiểm khi mang thai, xem anh trừng phạt cậu thế nào.

". . . . Biết. . . Dĩ nhiên biết. . . . . Đang. . . . Muốn anh . . ." Vương Nguyên vừa gặm cổ của anh, vừa đứt quãng dịu dàng nói rõ, thanh âm mềm mại, quả thật làm xương của một người đàn ông cũng phải mềm ra, nhưng lời nói lại làm anh dở khóc dở cười, lời này rõ ràng là chơi ngược, trước kia anh thường nói với cậu thế, không ngờ bây giờ bị cậu đứt quãng nói ra, trong lòng anh cũng có cảm giác thỏa mãn khác thường, đây chính là cậu trai nhỏ anh dạy được.

"Ưm — ngoan, đừng làm rộn, không sấy tóc sẽ cảm . . . ." Vương Tuấn Khải bởi vì cậu trêu chọc mà động tình gầm nhẹ một tiếng, thanh âm trong nháy mắt trở nên khàn khàn khác thường, nhưng vẫn cưng chiều nói xong cả câu, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu ra, dịu dàng hôn khóe mắt cậu, cũng nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ cong lên vì bất mãn của cậu, bước nhanh đi về phía một bên khác, tay chân thuần thục lấy máy sấy ra, dịu dàng sấy khô mái tóc mềm mại như tơ cho cậu, mùi thơm quen thuộc mà làm anh trầm mê ở trong mái tóc của cậu tản ra, quấn quanh ở trong cả căn phòng.

Hồi lâu sau, anh rốt cuộc sấy khô được mái tóc, thỏa mãn đứng dậy cất máy sấy, nhưng cậu trai nhỏ đó vẫn duy trì thần thái bất mãn, hơi chu môi, u oán nhìn anh, giống như anh làm sai chuyện gì không thể tha thứ, anh làm như vậy còn không phải là vì tốt cho cậu và con sao, mặc dù cậu bây giờ còn không biết đã có baby.

Than nhẹ một tiếng, anh bước nhanh đi tới bên cạnh cậu trai nhỏ, sờ sờ mái tóc của cậu, nhếch miệng dịu dàng hỏi: "Thế nào? Còn đang tức giận?" Cậu trai nhỏ này luôn mau quên, chỉ cần dỗ dành là không sao rồi, nhưng anh thì sao, Vương Tuấn Khải nhìn nơi nào đó trên người mình đang biến hóa vô cùng, ánh mắt u ám, còn tiếp nữa, muốn thư giãn cách nào cũng không được, anh thật sẽ mắc bệnh đó.

"Ha ha! Bảo bối của anh muốn anh." Vương Tuấn Khải cười nheo mắt, tà mị nói, cưng chiều sờ sờ sống mũi nhỏ của cậu, đổi lại là bình thường, đối mặt bộ dáng tích cực như thế của cậu, anh nhất định vui vẻ vô cùng, nhưng hiện tại không được, chờ qua giai đoạn nguy hiểm lại nói.

"Hừ — muốn anh, anh cũng không cho." Vương Nguyên chu môi nói, câu 'anh có phải không được hay không" vừa lên đến miệng liền lập tức nuốt xuống, chỉ cần là đàn ông bị ai hỏi vậy, cũng sẽ khó chịu! Còn chưa cần chọc vào vết sẹo của anh, chuyện 'chữa trị' này đành phải từ từ, hôm nay là cậu quá mức sốt ruột, Vương Nguyên thầm nghĩ.

"Thật vui mừng anh có đủ sức quyến rũ khiến bảo bối của anh trầm luân, nhưng không phải là không cho em, mà là lo lắng sức khỏe của em, bảo bối, em phải nhớ, anh làm tất cả mọi chuyện cũng vì tốt cho em, cho nên em phải ngoan ngoãn ở cạnh anh, có biết không? Tuyệt đối không thể chịu một chút tổn thương." Vương Tuấn Khải than nhẹ, bờ môi khêu gợi an ủi hôn lên khóe mắt cậu, lông mi, sống mũi, gương mặt, bờ môi khêu gợi, một đường đi xuống. . . .

"Đã biết, anh bá đạo!" Khóe miệng Vương Nguyên khẽ nhếch lên đường cong hạnh phúc, nhẹ nhàng gắt giọng, người đàn ông này! Yêu cậu đến mức này, tình nguyện mình tự bị bệnh hành hạ cũng không nói cho cậu biết, là sợ cậu lo lắng hay là sợ cậu ghét bỏ anh, rõ là làm cho người ta lo lắng nhưng mà anh không cho cậu 'chữa' cho anh, anh còn muốn ai 'chữa' cho anh à? Chẳng lẽ là người phụ nữ khác? Hừ — anh đừng mơ tưởng!

Một người vì suy đoán lung tung trong lòng mà ăn giấm chua lè, một người đàn ông lại đắm chìm trong giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của cậu.

"Được rồi, khuya lắm rồi, đi ngủ đi!" Vương Tuấn Khải cười cưng chìu nói, ẵm cậu lên, giúp cậu tìm một vị trí thoải mái, sau đó đắp chăn màu tím mộng ảo lên người mình, bàn tay rộng mở lặng lẽ thả vào trên bụng nhỏ của cậu, trong thần thái, trên khóe miệng, đều tràn đầy dịu dàng và thỏa mãn.

Hồi lâu sau, bên tai một người đàn ông còn đắm chìm trong hạnh phúc nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng, cảm thấy đáng yêu khác thường, khi khóe miệng anh cong lên, nụ cười ở miệng anh cứng lại, chỉ thấy bắp chân của cậu trai nhỏ gác lên người anh, cánh tay của cậu giống như dây leo, cuốn lấy hông của anh, cả đầu nhỏ cọ xát ngực của anh, hơi thở ấm áp phả trên lồng ngực hơi lộ ra của anh, mang theo ý đầu độc, từ từ trêu chọc thần kinh của anh, lửa dục không dễ dàng bị ép xuống trong nháy mắt thức tỉnh.

Anh cười khổ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại quấn ở trên người của anh ra, nhưng đẩy ra rồi, đang chuẩn bị kéo chân của cậu xuống, thì cánh tay của cậu lại quấn tới như dây leo, cứ lặp đi lặp lại, cậu giống như con mèo nhỏ, cọ xát vào ngực anh, bởi vì anh kéo ra mà không vui nói thầm một tiếng, sau đó tiến vào trong mộng đẹp lần nữa, xem ra đến cơ hội tắm nước lạnh cũng không có, một người đàn ông thầm thở dài nói, chỉ đành phải bất đắc dĩ ôm thân thể mềm mại của cậu, để cho cậu ngủ thoải mái hơn.

Suốt buổi tối cả người của anh căng thẳng ôm cậu trai nhỏ đang ngủ mê, nghe tiếng hít thở nho nhỏ của cậu, có lúc trong mộng nói thầm một tiếng, miệng chép chép, đến gần sáng, mắt của anh mới chậm rãi cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại tiến vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #kaiyuan