Ngoại truyện
Ngoại truyện 1
Nghi Ân ôm bảo bối nhà Chân Vinh, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà đáng yêu, đôi mắt đứa nhỏ xoay tròn nhìn hắn, còn không ngừng chảy nước miếng, trong lòng hắn tràn ngập yêu thương vô bờ.
Từ khi lấy Gia Nhĩ, biết rõ mình không có khả năng có hài tử, bình thường ngay cả liếc mắt mấy nữ tử trong tộc, hắn cũng mất hứng, đừng nói hắn đi chạm nữ tử khác.
"Ca, không phải ca thích nhất tiểu hài tử sao? Vì sao không sinh một đứa?" Chân Vinh chớp đôi mắt hồng to tròn, hỏi hắn.
"Đệ tưởng ta không nghĩ đến hả, phụ vương từng len lén tống nữ tử đến phòng ta, kết quả bị Gia Nhĩ bắt gặp, đáng thương nàng kia bị Gia Nhĩ đánh bay ra ngoài, bị trọng thương." Nhớ tới chuyện lần nọ, Nghi Ân bất đắc dĩ lắc đầu.
Kỳ thật, khi còn bé hắn yêu chiều tiểu đệ cũng là bởi vì hắn rất thích tiểu hài tử, hắn từng nghĩ tới thú một Hồ Hậu rồi sinh nhiều hài tử...
Chính là bây giờ không có khả năng rồi, chỉ có thể ôm hài tử của tiểu đệ cho đỡ nghiền, này cũng là nguyên nhân hắn nóng lòng tìm kiếm lục lân quả.
"Như vậy hả, vậy ca dùng lục lân quả cũng sinh một đứa đi."
"Uh, chủ ý này không tồi, vừa lúc tìm được nhiều lục lân quả như vậy." Đùa tiểu hồ ly trong lòng, lại thêm tiểu đệ nhắc nhở, làm hắn đột nhiên hiện ra một ý niệm trong đầu.
Chỉ là sinh hài tử, người nào sinh cũng thế, cho nên...
Luôn luôn là hắn chịu thiệt thòi, hắn không tin lần này lại bị Gia Nhĩ ăn sạch sẽ!
Nghĩ là làm, lập tức đem tiểu hồ ly giao cho Chân Vinh, chạy qua Hổ tộc, dọc theo đường đi không ngừng suy tư nên làm sao thuyết phục Gia Nhĩ.
Vừa lúc, Gia Nhĩ không ở trong cung, hắn an tâm bố trí hết thảy, đợi Gia Nhĩ trở về, mọi sự chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu nhân vật chính.
"Tiểu Ân Ân, bổn vương đã trở về." Một trận cuồng phong thổi qua, Gia Nhĩ đã xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt tuấn dật mang theo nụ cười tươi.
"Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, thật sự là khổ cực rồi." Hắn từ trên ghế ngồi dậy, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán Gia Nhĩ.
"Không khổ, không khổ chút nào." Thụ sủng nhược kinh, Gia Nhĩ nắm chặt tay hắn, kích động nói không ra lời.
Nghi Ân khó khi nào quan tâm y như thế, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng Tây?
"Đến, ngươi cũng mệt mỏi, uống nước giải khát." Nghi Ân nở nụ cười xán lạn, tay cầm chén nước không nhịn được run lên.
Mỹ nhân trước mặt, tú sắc bày ra như bữa ăn, Gia Nhĩ dĩ nhiên là không có chú ý nhiều, nhận chén nước, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
"Tiểu Ân Ân, cưng hôm nay thật là đẹp, ngay cả nước cũng thật ngọt." Sắc không mê người người tự mê, trong mắt đều là Nghi Ân làm Gia Nhĩ trầm say.
"Thật sự?" Nheo lại mắt vàng, hắn cười không hảo ý.
Trong lòng âm thầm đếm, một, hai, ba, ngã ——
"Tiểu Ân Ân, vì sao bổn vương cảm thấy đầu choáng váng..." Nghi Ân từ một người biến thành hai, từ hai biến thành bốn người, khi Gia Nhĩ phát hiện bất ổn, đã ngã ở bàn không thể động đậy.
"Nguyên, ngươi thích ta không?" Giơ cằm Gia Nhĩ lên, ngữ khí mập mờ.
"Tiểu Ân Ân, đừng quấy nữa, mau đưa giải dược cho bổn vương." Trên mặt không có một tia oán giận, Gia Nhĩ chỉ tưởng rằng hắn đùa giỡn mình.
"Như vậy đi, ngươi cho ta sinh một hài tử, ta sẽ đem giải dược cho ngươi." Hắn buông tay ra, khoanh tay trước ngực.
"Không được, cưng đừng mơ tưởng chạm nữ nhân khác!" Khuôn mặt tuấn tú phút chốc hóa xanh mét, thân hình tinh tráng mơ hồ phát run.
Không cho, tuyệt đối không cho, Tiểu Ân Ân từ đầu đến chân đều là của y, nữ nhân khác không thể chạm vào!
"Nếu như vậy, chúng ta sẽ sinh một hài tử." Sờ sờ lục lân quả trong ngực áo, Nghi Ân vẻ mặt ngấm ngầm mưu tính.
"Cái gì? Chúng ta sao có thể sinh?" Trợn mắt há hốc mồm, Gia Nhĩ hoàn toàn choáng váng.
Hắn cùng Nghi Ân đều là nam tử, sao có thể sinh hài tử a?
Ngoại truyện 2
( Hổ Vương sinh tử, ai không thích tiểu công sinh tử xin mời quay ra)
"Ngươi đã quên, Chân Vinh trước đây không lâu vừa sinh một bé trai, hắn có thể sinh, ngươi sao không sinh, chẳng lẽ ngươi nói thích ta đều là giả?" Chọt chọt trán y, Kim Ngọ bộ dáng rất tức giận.
"Chân Vinh làm sao sinh?" Da đầu tê dại, Gia Nhĩ tiếp tục truy cứu.
"Chuyện này ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần trả lời ta, sinh hay không sinh!" Nếu y không đáp ứng trước, Nghi Ân sợ y biết quá trình sẽ cự tuyệt.
"Chỉ cần bổn vương sinh cưng sẽ không tìm nữ nhân khác sinh hài tử?" Mồ hôi lạnh ứa ra, cảm giác như có bả đao gác ngay trên cổ.
"Dĩ nhiên, phụ vương sớm muốn bế cháu, ngươi nhẫn tâm thấy Hồ tộc tuyệt hậu sao?"
"Vậy... Được rồi, một lần này thôi, không có lần sau đâu." Cắn răng đáp ứng hắn.
Nếu như y có thể sinh hạ tiểu Hồ Vương tương lai, vậy Nghi Ân cũng có thể sinh hạ tiểu Hổ Vương tương lai, cũng công bình thôi, y đồng ý giao dịch này.
( Cảnh H.... Tỉnh lược ngàn chữ, ta lười, kỳ thật là do đầu ta chóang váng rất dữ dội, cảm mạo nghiêm trọng...)
Mười tháng sau, Gia Nhĩ nẳm ưỡn cái bụng to tròn lười biếng tựa vào giường lớn, Nghi Ân vui vẻ áp tai vào bụng y, lắng tai nghe động tĩnh.
"Tiểu gia khỏa thật nghịch ngợm." Cảm giác vậy nhỏ đá mình, Gia Nhĩ không nhịn được thở dài nói.
Từ khi xác định y mang thai hài tử, Nghi Ân thiếu chút nữa lập bài vị thờ y, theo sát không rời nửa bước, khẩn trương cực kỳ, bất quá loại tình cảm nồng nàn này làm tinh thần y rất thoải mái.
"Đúng thế, còn không xem nó là con nhà ai a." Đôi mắt vàng tỏa sáng.
"Tiểu Ân Ân a, bổn vương đã đáp ứng cưng rồi, khi nào cưng sinh cho bổn vương một tiểu lão hổ a?"
"Ta đồng ý sinh hài tử cho ngươi hồi nào?" Trừng mắt, ngồi thẳng dậy, Nghi Ân vẻ mặt không vui.
"Xem bổn vương khổ cực như vậy rồi, cưng cũng sinh cho ta một đứa đi."
"Không được, sinh hài tử rất khổ cực, ta sợ đau đớn." Nhíu mày, Nghi Ân lắc đầu đến sắp gãy cổ.
"Cưng..." Không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Gia Nhĩ giận thiếu chút nữa bạo phát.
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận đối với hài tử không tốt, chờ đứa nhỏ trưởng thành, chúng ta sinh đứa kế là được." Thấy bộ dáng y như thế, Nghi Ân lo lắng vội vàng ngồi cạnh bên hống y.
"Đau..." Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Gia Nhĩ cuộn người ôm bụng tròn rên rỉ.
"Ngươi... Ngươi không phải muốn sinh rồi chứ." Luống cuống tay chân, Nghi Ân lần đầu làm cha đi vòng vòng, trong đầu kêu loạn.
"Nhanh... Nhanh đi tìm bà đỡ đến..." Gia Nhĩ đã đau đớn đến thượng khí không tiếp hạ khí.
Vì không để tin Hổ Vương sinh tử truyền ra ngoài, hắn đặc biệt dùng một số tiền lớn mời bà đỡ từ Nhân tộc (loài người) đến, vẫn dàn xếp cho ở tại ngoại điện.
"Ân, ân, ngươi chờ ta, ta lập tức trở lại."
Chớp mắt, Nghi Ân đã không thấy bóng dáng, Gia Nhĩ ngã trên giường cố nén đau đớn, không kêu lên.
"Oa... Oa..." Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, làm Nghi Ân đang chờ bên ngoài không để ý vọt vào trong.
"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng hai vị có quý tử." Bà đỡ ôm đứa trẻ mới sinh giao cho Nghi Ân.
"Này..." Nghi Ân ngây dại.
"Nhanh cho ta xem một chút." Gia Nhĩ thân thể suy yếu cắn răng ngồi dậy, mồ hôi ẩm ướt mái tóc trắng dài bệt trên mặt y.
Bà đỡ thấy hắn sững sờ, trực tiếp ôm hài tử, nhét vào tay Gia Nhĩ.
"Ha... Ha ha... Hổ tộc có hậu duệ rồi!"
Thì ra, đứa nhỏ Gia Nhĩ sinh không phải tiểu hồ ly, mà là một tiểu lão hổ, làm Nghi Ân một lòng tin tưởng đứa nhỏ là hồ ly tức giận đến lệch miệng.
******************
Cuối cùng cũng hoàn *tung bông*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com