Chương 15
Chương 15
Từ trước đến nay thư phòng của Lộc Hàm là địa phương mà những người không có nhiệm vụ không thể tùy ý tiến vào. Kiều Hân vừa đi đến bên ngoài thư phòng, liền bị Lộc Bảo ngăn lại.
Biết Lộc Bảo tính tình không dễ thông suốt, Kiều Hân thử cùng Lộ Bảo khai thông: "Lộc Bảo, Hàm ca ca có ở bên trong không? Ta muốn gặp huynh ấy!"
"Chủ tử ở bên trong, nhưng là Kiều tiểu thư không thể đi vào." Chủ tử chưa bào giờ nói qua có thể để Kiều tiểu thư ra vào thư phòng, Lộc Bảo tận trung tuân theo chức vụ nói.
"Lộc Bảo, ngươi tránh ra cho ta. Kiều tiểu thư, ngài đến rồi? Mau mời vào!" Lộc Thất vừa mở cửa thư phòng ra liền thấy Kiều Hân đứng ở ngoài, vội vàng nghiêng mình nhường cho Kiều Hân đi vào, thuận tiện hung hăng trừng mắt nhìn Lộc Bảo một cái. Chủ tử nhà mình tìm thê tử dễ dàng sao? Lộc Bảo còn ở chỗ này phá rối cái gì?
"Ừ." Không tiếp tục để ý đến Lộc Bảo ở một bên mặt đen lại, Kiều Hân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào thư phòng của Lộc Hàm. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào nơi riêng tư của Lộc Hàm, trong lòng không khỏi có chút tự đắc. Cũng chỉ là một thị vệ nho nhỏ, cũng dám ngăn nàng sao?
"Hàm ca ca, huynh đang bận sao? Bà nội bảo Kiều Hân đến đây cùng Hàm ca ca trò chuyện. Kiều Hân có quấy rầy Hàm ca ca hay không?" Trong miệng nói quấy rầy, nhưng Kiều Hân không có một chút tính toán muốn rời
đi. Có một số việc, nàng vẫn còn đang trong do dự, vẫn không cách nào dứt khoát hạ quyết tâm làm quyết định.
"Sẽ không. Kiều Hân muốn nói cái gì?" Thả sổ sách trong tay xuống, Lộc Hàm ngẩng đầu lên hỏi. Trong lòng bất đắc dĩ đến tốt cùng, bà nội thật đúng là thích lo nghĩ mù quáng.
"A? Hàm ca ca, đây là cái gì?" Đuôi mắt thấy vòng ngọc đặt ở trên bàn, không kịp trả lời Lộc Hàm Kiều Hân sợ hãi than lên tiếng. Chiếc vòng ngọc kia nàng chưa từng thấy qua, vừa thấy đúng là thượng phẩm.
Không ngờ đến Kiều Hân thế nhưng liếc mắt liền thấy vòng ngọc mà Địch Lệ Nhiệt Ba để lại cho mình, sắc mặt Lộc Hàm có chút lúng túng, giải thích: "Đây là một vị bằng hữu tạm thời để ở chỗ ta. Mấy ngày nữa sẽ đến lấy lại."
"Bằng hữu? Vị bằng hữu kia của Hàm ca ca thế nhưng mạnh tay như vậy, mua vòng ngọc trân quý như thế?" Vòng ngọc trên bàn sách cũng không phải vật bình thường, Kiều Hân trong lòng tràn đầy khát vọng. Chiếc vòng ngọc này sẽ không phải là kinh hỉ mà Hàm ca ca chuẩn bị đưa cho nàng chứ? Nghĩ như vậy Kiều Hân không chút do dự vươn tay, chuẩn bị cầm lên chiếc vòng ngọc tỉ mỉ đánh giá.
Hiểu rõ Kiều Hân cầm cái gì đó liền khó có thể lấy về, Lộc Hàm vượt trước một bước cầm lấy vòng ngọc ở trên bàn cầm ở trong tay. Sau đó, mặt nghiêm túc nhìn Kiều Hân nói: "Kiều Hân, cái vòng ngọc này không thể cho muội. Nếu muội muốn vòng ngọc, ngày mai đi Ngọc Hiên các chọn mấy kiểu là được."
Ngọc Hiên các là sau khi Lộc Hàm tiếp nhận Lộc gia mới khai trương, buôn bán rất là thịnh vượng. Ngọc sức* bên trong Ngọc Hiên các đều là ngọc trong thượng phẩm, rất nhiều phu nhân và tiểu thư nhà giàu có ở Tuyên Thành đều thích đi Ngọc Hiên các mua ngọc sức.
(*) Ngọc sức: Trang sức làm bằng ngọc.
"Không muốn. Muội chỉ thích cái vòng ngọc này." Ngọc Hiên các không phải là nàng chưa từng đi qua. Nơi đó này nọ mặc dù rất tốt, nhưng lại so ra kém cái vòng ngọc trong tay Lộc Hàm. Nhìn chiếc vòng kia trong suốt sáng bóng, những thứ ngọc phẩm ở Ngọc Hiên các kia so ra tuyệt đối không chỉ kém một chút.
"Kiều Hân, cái vòng ngọc này có chủ nhân khác. Vốn cũng không thuộc về đồ của ta đương nhiên không thể cho muội." Lộc Hàm biết Kiều Hân thích trân phẩm, nhưng mà không nghĩ tới nàng sẽ ham muốn đồ không thuộc về nàng.
"Hàm ca ca, trước kia chỉ cần Kiều Hân coi trọng gì đó, huynh cũng sẽ đưa cho Kiều Hân." Thấy thái độ kiên quyết của Lộc Hàm, Kiều Hân có chút tủi thân nói. Lộc gia không thiếu bạc, hễ là nàng coi trọng thứ gì đó ở Lộc gia, Lộc Hàm cũng sẽ không thèm để ý đưa cho nàng.
Bởi vì mỗi lần muội coi trọng gì đó đều là trước đó bà nội đã chuẩn bị xong rồi cho muội chọn. Mặc dù mỗi lần muội đều chọn thứ tốt nhất, nhưng là Lộc gia sẽ không để ý chút vật nhỏ này, đương nhiên cũng sẽ mặc cho muội lấy đi. Lộc Hàm không muốn cùng Kiều Hân giải thích quá nhiều, chẳng qua là cố chấp tiếp tục nói: "Kiều Hân, cái khác đều có thể cho muội, nhưng cái này không thể cho muội."
"Tại sao? Cũng chỉ là một cái vòng ngọc thôi mà! Hàm ca ca lúc bằng hữu của Hàm ca ca lấy lại vòng ngọc, Hàm ca ca đưa hắn bạc không được sao?" Kiều Hân rất là đương nhiên nói. Theo ý nàng, chỉ cần Lộc gia nguyện ý ra bạc, lấy được cái vòng ngọc này tuyệt đối không là vấn đề.
"Không phải vấn đề về bạc. Chủ nhân của cái vòng ngọc này không thiếu bạc, cũng thấy chướng mắt bạc." Trên cổ đeo ngọc oa nhi mà Địch Lệ Nhiệt Ba đưa cho hắn, Lộc Hàm cố gắng cùng Kiều Hân nói đạo lý. Lúc này hắn bỗng nhiên thấy vạn phần may mắn bởi vì mình thật rất yêu thích ngọc oa nhi, trước khi rời khỏi phòng bao ở Khách Duyệt Lâu hắn đã đeo lên cổ. Nếu không, nhìn tư thế trước mắt, sợ là Kiều Hân tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngọc oa nhi còn trân quý hơn vòng ngọc này.
"Vậy ý của Hàm ca ca chính là không cho muội?" Vẻ mặt thất vọng nhìn Lộc Hàm, trong lòng Kiều Hân bắt đầu có quyết định. Nàng vẫn tham luyến tất cả dung túng mà Lộc Hàm đối với nàng trong hai năm qua, cho nên mới chậm chạp không có làm ra lựa chọn. Dĩ vãng, chỉ cần là nàng thích gì đó, Lộc Hàm cũng sẽ không nói hai lời trực tiếp đưa cho nàng. Chẳng qua là không nghĩ đến hôm nay đụng phải vòng ngọc trân quý hơn, hắn cư nhiên lại không bỏ được.....
"Đúng, không thể cho muội." Nhìn ra chấm dứt trong mắt Kiều Hân, nhưng Lộc Hàm cũng không định nhượng bộ. Cũng chỉ là cái vòng ngọc trân quý hơn so với những vật đã tặng trước mà thôi, đã dễ dàng dò xét ra tính cách thật của nàng sao?
Nhìn bóng lưng rời đi của Kiều Hân, trong lòng Lộc Hàm đột nhiên có cảm giác giống như là trút được gánh nặng. Cùng ngày, trước sau nhìn thấy bóng lưng của hai nữ tử, nhưng là cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nắm thật chặt vòng ngọc trong tay, lúc này Lộc Hàm chợt có loại xúc động rất muốn gặp Địch Lệ Nhiệt Ba. Nàng bây giờ, đang làm gì vậy?
Cẩn thận nghĩ lại, Địch Lệ Nhiệt Ba xuất hiện chẳng những phá vỡ nguyên tắc hắn kiên trì nhiều năm, lại cũng ngoài ý muốn phá vỡ khốn cục trong lòng hắn. Năm ngày sau lúc gặp lại, hắn giống như cũng nên cám ơn nàng thật tốt mới được.
"Hàm tiểu tử, cháu đi ra cho ta. Chuyện gì xảy ra? Kiều Hân làm sao khóc? Có phải cháu làm con bé tức giận hay không? Còn không mau đi đem con bé dỗ trở lại cho ta!" Lộc lão thái thái vừa trách móc vừa đi đến đây.
Ai! Lại là một hồi đau khổ đến a! Đem vòng ngọc trong tay đặt vào trong ngực, bảo đảm sẽ không lại bị người thấy. Lộc Hàm đứng dậy ra khỏi thư phòng, nghênh đón Lộc lão thái quân.
"Nói cách khác, Kiều Hân nhìn trúng một vật mà bằng hữu của cháu đặt ở chỗ này. Cháu không cho, cho nên Kiều Hân tức giận?" Nghe cháu trai giải thích xong, Lộc lão thái thái có chút không dám tin hỏi. Kiều Hân cũng không phải là người hẹp hòi như vậy....
"Bà nội, không phải là cháu trai không muốn đưa cho Kiều Hân. Chẳng qua là làm người nhất định phải giữ chữ tín. Vị bằng hữu kia cũng chỉ là tạm thời để ở chỗ cháu trai, nói năm ngày sau sẽ đến lấy về. Ngài nói, cháu trai có thể chưa được người ta đồng ý liền trực tiếp đưa cho Kiều Hân sao?" Mặc dù không định lấy ra vòng ngọc, nhưng Lộc Hàm vẫn cho Lão thái thái biết sự thật. Đối với người trong nhà, Lộc Hàm không có bất kỳ lừa dối. Bộ dáng xử sự trên thương trường, hắn không muốn cũng sẽ không mang về Lộc gia.
"Đây cũng phải. Thương nhân chúng ta quan trọng nhất chính là chữ tín. Nếu thất tín với người ta, sau này làm sao làm buôn bán? Cháu tại sao lại không giải thích cho Kiều Hân?" Mặc dù thừa nhận câu trả lời của Lộc Hàm, nhưng mà Lão thái thái vẫn cảm thấy Hàm tiểu tử nhà mình bắt nạt Kiều Hân.
"Bà nội, Kiều Hân bảo cháu trai năm ngày sau trực tiếp đưa bạc cho vị bằng hữu kia..." Cười khổ mà nói ra ý nghĩ của Kiều Hân, trên mặt Lộc Hàm tràn đầy bất đắc dĩ.
"Kiều Hân đứa bé kia lại nói như vậy?" Lộc lão thái thái có chút không thể tiếp nhận được Kiều Hân luôn luôn biết đạo lý đột nhiên biến thành một người khác. Mặc dù biết Kiều Hân đứa bé kia thích đồ trang sức quý giá, nhưng Lộc lão thái thái cũng không để ở trong lòng. Lộc gia không thiếu bạc, tuyệt đối nuôi được một Kiều Hân. Lộc gia đương gia chủ mẫu mang gì đó cực kỳ quý giá, không phải là cho Lộc gia thêm thể diện sao? Cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt!
"Bà nội, chuyện hôm nay đến đây coi như kết thúc! Ngài cứ làm như không biết chuyện, tránh cho sau này Kiều Hân sẽ lúng túng." Dừng một chút, Lộc Hàm nhẹ nhàng nói.
"A? Hàm tiểu tử không trách Kiều Hân nổi lên ham muốn không nên có?" Có chút ngoài ý muốn về quyết định của Lộc Hàm, Lộc nãi nãi nghi ngờ hỏi.
"Bà nội, chuyện này có thể đại biểu chúng ta nhận thức người không rõ không phải sao? Đường đường là Lộc gia đương gia, lại không nhìn thấu tâm tư của một nữ tử." Lộc Hàm có chút tự giễu. Hắn chưa bao giờ cẩn thận quan sát qua Kiều Hân, mỗi lần gặp mặt đều là người ở đây nhưng tâm lại suy nghĩ việc buôn bán của Lộc gia.
"Vậy làm sao có thể trách cháu? Hễ cháu chịu bỏ ra một phần tâm tư đặt ở trên người Kiều Hân, ta liền thắp nhang cúng vái! Được rồi được rồi, tóm lại là chuyện của các ngươi. Cháu muốn xử lý như thế nào liền xử lý như thế ấy đi! Sau này bà nội cũng không ép cháu." Đứng lên, Lộc lão thái thái than thở rời đi. Không nghĩ tới sống hơn nửa đời người, cư nhiên lại ở một bó tuổi này nhìn lầm. Ấn tượng ban đầu là thích, để cho bà vẫn vì đủ loại hành động của Kiều Hân tìm cớ. Nhưng là hôm nay... Người không có chữ tín tuyệt đối đừng nghĩ vào cửa lớn của Lộc gia. Kiều Hân, xem ra vẫn còn phải thử dò xét a!
Đưa mắt nhìn bà nội rời đi, tảng đá lớn trong lòng Lộc Hàm cuối cùng cũng rơi xuống. Chỉ cần bà nội không trộn hắn với Kiều Hân, cha mẹ cũng sẽ không hỏi đến. Sờ sờ vòng ngọc ở trong ngực, trên mặt Lộc Hàm hiện ra nụ cười nhẹ nhõm.
Bên kia, Địch Lệ Nhiệt Ba rời khỏi Khách Duyệt Lâu đi thẳng trở về Địch Vương phủ. Ai ngờ mới bước vào cửa chính của Vương phủ, liền bị Địch Lệ Trường Nhạc đã đợi từ lâu đâm vào. Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình không tốt không muốn quan tâm đến vẻ mặt chế giễu Địch Lệ Trường Nhạc, liền làm như không thấy chuẩn bị tránh ra.
"Tỷ tỷ cứ định như vậy mà trở về Quận chúa các sao? Ai! Thật là tình người ấm lạnh a! Cho dù là thiếp thân tỳ nữ sống hay chết cũng không quan tâm không để ý sao? Đáng thương Tư Nguyệt nha đầu kia vẫn luôn chờ tỷ tỷ đến cứu đó! Sớm biết tỷ tỷ là chủ tử như vậy, Tư Nguyệt..." Địch Lệ Trường Nhạc ghét nhất chính là Địch Lệ Nhiệt Ba cố ý ra vẻ thanh cao. Nhìn bộ dáng cao ngạo kia của Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Trường Nhạc hận đến trong lòng ngứa ngáy.
"Ngươi nói cái gì? Tư Nguyệt làm sao?" Bỗng nhiên nghe thấy Địch Lệ Trường Nhạc nhắc đến Tư Nguyệt, Địch Lệ Nhiệt Ba dừng bước lại, có chút lo lắng hỏi. Chẳng lẽ, Tư Nguyệt ra phủ bị mẫu phi phát hiện? Không trách được nàng ở Khách Duyệt Lâu không chờ đến được Tư Nguyệt trở lại.
"Tỷ tỷ bây giờ mới biết lo lắng? Hình như có chút muộn đấy! Tư Nguyệt bây giờ khẳng định là đang bị Vương phi dạy dỗ đó! Ha hả..." Che miệng, Địch Lệ Trường Nhạc cười rất thận trọng. Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi cũng sẽ nôn nóng sao? Ta cũng muốn nhìn xem lúc mẫu phi kính mến của ngươi dạy dỗ tỳ nữ tâm phúc của ngươi, ngươi sẽ phản ứng như thế nào?
Không để ý đến giễu cợt trong lời nói của Địch Lệ Trường Nhạc, Địch Lệ Nhiệt Ba bước nhanh về phía viện của Địch Vương phi. Tư Nguyệt, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com