Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22
"Lộc ngốc tử, vì Kiều Hân, ngay cả nam nữ hữu biệt huynh cũng quên?" Tự tiếu phi tiếu nhìn Lộc Hàm kéo tay của mình, tự tôn của Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bị thương. Nàng xác thực là rất muốn Lộc Hàm không xa lánh gọi mình là 'Địch tiểu thư' nữa. Nhưng là hai chữ 'Tiểu Địch' từ trong miệng Lộc Hàm kêu lên ở trong trường hợp này, Địch Lệ Nhiệt Ba chính là không vui.

"Tiểu Địch, nàng đừng náo loạn. Ta gọi nàng như vậy không phải là vì Kiều Hân, mà là bởi vì nàng không thích nghe đến ba chữ 'Địch tiểu thư'. Nếu nàng không thích, ta không gọi nữa là được." Lộc Hàm cũng không biết vì sao hắn lại theo bản năng kêu lên hai chữ 'Tiểu Địch', rõ ràng Trương công tử và Địch công tử cũng gọi "Nhiệt Ba". Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba tựa hồ không thích, hắn nhẹ giọng nói.

"Lộc ngốc tử, huynh hãy nhớ lời huynh nói hôm nay. Huynh gọi ta là 'Tiểu Địch' không phải là bởi vì Kiều Hân, mà là bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba ta bảo huynh gọi như vậy." Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong liền thoát khỏi tay của Lộc Hàm, cất bước rời khỏi phòng bao. Nàng thật sự cần phải trở về. Huynh trưởng nhà mình và Trương Bân Bân đều không phải là người dễ lừa, tiếp tục nữa sợ là sẽ xảy ra biến cố.

Địch Lệ Nhiệt Ba cố làm ra vẻ mặt cao ngạo khiến cho Lộc Hàm âm thầm bật cười: ta gọi nàng là Tiểu Địch dĩ nhiên là bởi vì nàng muốn ta gọi, sao có thể là bởi vì Kiều Hân? Xem ra, Tiểu Địch thật sự rất có thành kiến với Kiều Hân. Thôi, chỉ cần Tiểu Địch thích, hắn nguyện ý bác khanh* cười một tiếng. Nhìn bóng lưng xinh đẹp biến mất ở bên ngoài phòng bao, Lộc Hàm yên lặng thở dài trong lòng nói: Địch Lệ Nhiệt Ba, Lộc Hàm đồng ý gặp hạn!

(*) Khanh: đây là từ chỉ cách gọi thân mật mà người nam gọi người nữ. chồng gọi vợ. cũng giống vậy vợ gọi chồng hay nữ gọi nam là quân.

Trương chưởng quỹ vẫn canh giữ ở dưới lầu rất là ngoài ý muốn phát hiện chủ tử nhà mình thế nhưng lại là vẻ mặt đầy ý cười rời khỏi Khách Duyệt lâu. Chuyện gì xảy ra? Không phải là chủ tử nên rất tức giận sao? Vì sao hắn lại cảm thấy râm tình của chủ tử rất tốt?

"Chưởng quỹ, tiểu nhân nói cho ngài, mới vừa..." Thừa dịp không có người, tiểu nhị chạy bàn trên lầu ghé vào tai Trương chưởng quỹ nói nhỏ báo cáo tất cả những gì hắn vừa thấy.

"Nói cách khác, vị Địch tiểu thư kia đi theo sau lưng chủ tử có vẻ mặt tức giận vào phòng bao chữ 'Nguyệt'. Sau đó, lúc trở ra, trên mặt của hai người đều mang theo nụ cười?" Nghe xong lời của tiểu nhị, Trương chưởng quỹ tổng kết nói.

"Không sai. Chủ tử vốn là rất không vui. Tiểu nhân chưa từng thấy qua chủ tử có sắc mặt khó coi như vậy, Bất quá sau khi Địch tiểu thư đi vào, sắc mặt của chủ tử lập tức trở lên tốt." Phụng mệnh chưởng quỹ canh giữ ở trên lầu tiểu nhị hết sức khẳng định hắn không có nhìn lầm. Chưởng quỹ nói, nhất định phải tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của chủ tử. Hắn chính là trợn to hai mắt, tuyệt không dám buông lỏng.

"Sau này vị Địch tiểu thư kia đến, cẩn thận phục vụ. Về phần Kiều Hân, nên làm như thế nào ngươi biết." Hướng về phía trên lầu nhìn một cái, Trương chưởng quỹ thấp giọng phân phó nói.

"Tiểu nhân hiểu." Theo ánh mắt của Trương chưởng quỹ nhìn về phía phòng bao chữ 'Thiên', tiểu nhị hiểu ý lên tiếng.

Trở lại phòng bao chữ 'Thiên', Địch Lệ Nhiệt Ba rất bất ngờ khi thấy Kiều Hân lại vẫn ngồi ở trong phòng bao không có rời đi. Xem ra là ôm một tia hi vọng cuối cùng, không bỏ được vinh hoa phú quý mà nàng ta tự nhận là sắp đến tay đi! Trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, Địch Lệ Nhiệt Ba làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi trở lại vị trí lúc trước.

"Nhiệt Ba đi đâu? Sao đi lâu như vậy?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống, Trương Bân Bân liền nghi ngờ hỏi.

"Có một chút việc." Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt cho ra ba chữ, không định mở miệng nữa. Nàng có thể nói cho Trương Bân Bân là nàng đi ra ngoài đuổi theo Lộc Hàm sao? Trương Bân Bân ghét nhất là chuyện không có ở trong lòng bàn tay hắn. Nàng cũng không muốn thêm chuyện, xảy ra rắc rối khác.

"Nhiệt Ba biết Lộc đương gia?" Trong miêng hỏi như thế, nhưng vẻ mặt của Trương Bân Bân là khẳng định.

"Ừ. Lần trước ở trên đường gặp qua." Tùy ý gật đầu một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba cầm điểm tâm ở trên bàn lên bắt đầu ăn. Lộc ngốc tử giới thiệu điểm tâm cũng không tệ lắm, đáng được thưởng.

"Không hơn?" Trương Bân Bân cảm thấy chuyện dường như có cái gì đó không đúng.

"Lộc đương gia không phải là người thương của Kiều cô nương sao?" Không trả lời chất vấn của Trương Bân Bân, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Kiều Hân hỏi. Trương Bân Bân, người điều tra Lộc Hàm, không có khả năng không biết sự tồn tại của Kiều Hân chứ?

"Không... Không phải vậy. Hàm ca ca chỉ là huynh trưởng mà thôi." Vẻ mặt cuống cuồng khoát khoát tay, sắc mặt Kiều Hân khẽ biến thành màu hồng, thanh âm nho nhỏ giải thích. Mới vừa rồi sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba ra khỏi phòng bao, nàng vốn cũng chuẩn bị lập tức rời đi. Nhưng là hiện tại nàng không muốn bỏ qua cho cơ hội tốt này. Huống chi, Địch Lệ Nhiệt Ba vừa đi, nhưng người khác cũng không tiếp tục làm khó nàng.

Cho nên nàng mới mang lòng thấp thỏm tiếp tục ở lại chỗ này. Hàm ca ca, thật xin lỗi! Huynh đối với Kiều Hân tốt như vậy, cho dù Kiều Hân làm chuyện có lỗi với huynh, nhưng huynh vẫn đứng ra giúp Kiều Hân. Chẳng qua là... Chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận. Kiều Hân không có phúc khí gả vào Lộc gia...

"Ca ca? Trần đại ca cũng là huynh trưởng của cô sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba nghi ngờ hỏi. Bản lĩnh mở mắt nói mò của Kiều Hân thật đúng là lợi hại. Nếu Trần Hách cũng là huynh trưởng của ngươi, chuyện kia đã có thể chơi thật vui.

Kiều Hân lập tức ngốc. Cái vấn đề này muốn nàng trả lời như thế nào? Nói là, nàng và Trần công tử tất nhiên là không phải như vậy. Nếu nói không phải, mặt mũi cô nương gia của nàng đặt ở chỗ nào?

"Kiều cô nương không nói lời nào, vậy chắc chắn là huynh trưởng không sai. Trần đại ca là người rất tốt, Kiều cô nương có ý nghĩ như vậy chẳng có gì lạ." Giống như tràn đầy cảm xúc, Địch Lệ Nhiệt Ba khẳng định nói.

"Nhiệt Ba muội muội thật là có con mắt tinh tường, đã sớm nhìn ra Trần đại ca là người tốt." Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba khích lệ, Trần Hách đắc ý vạn phần. Không hổ là tiểu Quận chúa Địch Vương phủ, câu nói đầu tiên đã đem quan hệ của hắn và Kiều Hân vứt không còn một mống. Ngược lại giúp hắn giảm bớt được không ít phiền toái. Tìm một cơ hội, hắn nhất định phải mở một bữa tiệc để cảm tạ Nhiệt Ba muội muội.

"Nhiệt Ba nhà ta tính tình đơn thuần, trong mắt của muội ấy cũng không có người xấu." Khinh bỉ liếc mắt nhìn Trần Hách, Địch Lệ Cảnh Văn không chút lưu tình nói.

"Cảnh Văn, ngươi ghen tỵ Nhiệt Ba muội muội cùng ca ca là ta đây thân thiết, không cùng ngươi thân thiết. Đừng cho là ta không biết điểm nhỏ mọn này của ngươi." Đem điểm tâm trước mặt mình bưng tới trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, Trần Hách một chút cũng không có bị đả kích đánh tới.

Tiểu tử Trần Hách này hôm nay còn thông minh một lần? Nhìn Trần Hách lấy lòng Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn không nói một câu. Trong lòng Nhiệt Ba ai mới là ca ca của muội ấy, trong lòng hắn so với ai khác càng rõ ràng hơn.

"Ca, món điểm tâm này không tệ. Nếm thử một chút." Từ đĩa điểm tâm Trần Hách đưa đến cầm lên một khối điểm tâm đưa cho Địch Lệ Cảnh Văn, Địch Lệ Nhiệt Ba ngây thơ nói.

"Ừ. Nhiệt Ba thật ngoan." Dùng một tay nhận lấy điểm tâm, Địch Lệ Cảnh Văn rất là hưởng thụ dùng một tay khác xoa xoa đầu Nhiệt Ba. Trần Hách, Nhiệt Ba nhà ta nhưng là rất ít tự tay cầm điểm tâm cho người nào, vẫn lại là điểm tâm ngươi vừa đưa tới. Thân sơ phân chia, đã sớm sáng tỏ.

"Nhiệt Ba muội muội, Trần đại ca bị thương." Che ngực, Trần Hách vẻ mặt khoa trương kêu lên. Vẻ mặt khoe khoang trên mặt Địch Lệ Cảnh Văn kia thật là chói mắt, nhìn hắn thật là muốn đánh Địch Lệ Cảnh Văn một trận.

"Trần đại ca, nếu là cảm thấy không đủ ăn, có thể gọi thêm. Hương vị rất ngon." Cố tình làm ra vẻ nghe không hiểu ý của Trần Hách, Địch Lệ Nhiệt Ba ra vẻ ngây thơ đề nghị.

"Ách..." Vẻ mặt Trần Hách có chút đông cứng. Hắn không phải là không bỏ được khối điểm tâm kia được chứ?

Lý Thần và Triệu Khải buồn cười nhìn ba người đấu trí so dũng khí, đứng ngoài quan sát. Giữa huynh đệ bọn họ không cần chen miệng để biểu hiện sự tồn tại của mình, bởi vì bọn họ luôn dung nhập vào trong đó. Về phần một ngoại nhân, bọn họ đã sớm làm như không thấy.

Trương Bân Bân không nói gì thêm. Lúc này hắn đang suy đoán dụng ý câu nói vừa rồi của Địch Lệ Nhiệt Ba. Lộc Hàm là người thương của Kiều Hân? Ý là Địch Lệ Nhiệt Ba khinh thường cùng Kiều Hân tranh giành? Hay là Lộc Hàm chỉ có cô nương bình dân như Kiều Hân mới để ý? Bất kể ý nghĩ của Địch Lệ Nhiệt Ba thuộc loại nào, cũng đi ngược lại kế hoạch của hắn.

Lại là như vậy! Chỉ cần Địch Lệ Nhiệt Ba vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người cũng đều tập trung ở trên người nàng. Trong lòng Kiều Hân cực kỳ phẫn hận, nhưng lại không có một chút biện pháp ứng đối nào. Nàng ghét nữ tử này. Đều bởi vì một câu nói của nữ tử này, Trần công tử khẳng định sẽ cho rằng nàng chỉ coi hắn là ca ca. Điều này đối với nàng mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt. Làm thế nào mới có thể cho Trần công tử biết thật ra thì nàng đối với hắn là tư tình nữ nhi đây? Đắm đuối đưa tình nhìn về phía Trần công tử bên cạnh, Kiều Hân muốn nói lại thôi.

Ngẩng đầu lên nhìn Kiều Hân ở đối diện một chút , Địch Lệ Nhiệt Ba phát hiện nàng cư nhiên vừa vặn ngồi ở vị trí tốt nhất để xem cuộc vui. Kiều Hân đây là dự định biểu lộ tâm ý sao?

"Trần công tử..." Kiều Hân suy tính làm thế nào mới có đem đề tài đã trôi qua nhắc lại lần nữa. Nếu như hôm nay nàng không nói rõ ràng, sợ là sau này Trần công tử sẽ không liếc mắt nhìn nàng nữa rồi.

"Kiều cô nương có lời muốn nói?" Vốn không muốn để ý đến Kiều Hân, bất đắc dĩ là Kiều Hân mở miệng gọi hắn, Trần Hách không thể không trả lời. Một tiếng 'Kiều cô nương', trực tiếp kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Trần công tử, trong nhà Kiều Hân không có huynh trưởng. Hàm ca ca đối với Kiều Hân yêu thương có thêm, cho nên Kiều Hân mới có thể đem Hàm ca ca coi là huynh trưởng." Nghe được Trần Hách đột nhiên đổi lời nói gọi nàng là 'Kiều cô nương', Kiều Hân liền cảm thấy đại sự không ổn. Lấy Lộc Hàm làm bia đỡ đạn, mập mờ biểu lộ Trần Hách trong lòng nàng là bất đồng.

"Quan hệ giữa Kiều cô nương và Lộc đương gia không cần hướng bản công tử giải thích. Trong lòng Kiều cô nương biết rõ là được rồi." Làm bộ nghe không hiểu ý của Kiều Hân, Trần Hách nói xong liền quay đầu nhìn về nơi khác, không tiếp tục nhìn Kiều Hân nữa. Huynh trưởng? Coi Trần Hách hắn là người ngu à?

"Nhiệt Ba, ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi chúng ta trở về đi." Không tiếp tục suy nghĩ dụng ý trong lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba nữa, Trương Bân Bân mở miệng nói. Hắn cũng không quan tâm Kiều Hân rốt cuộc là muốn làm cái gì. Nhưng nếu là bởi vì nàng ta mà khiến cho kế hoạch lôi kéo Lộc Hàm của hắn xảy ra biến cố, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

"Trần công tử, Kiều Hân..." Kiều Hân còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Trương Bân Bân mở miệng cắt đứt. Trần công tử gọi vị Trương công tử này là 'Gia', như vậy lai lịch của vị Trương công tử này tất nhiên không nhỏ. Kiều Hân không dám càn rỡ, không thể làm gì khác hơn là im lặng.

"Ừ, đã ăn xong." Để chén trà trong tay xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái. Nếu Lộc ngốc tử không muốn nàng quá mức làm khó Kiều Hân, vậy nàng tạm thời để cho Kiều Hân một con ngựa. Nhìn phản ứng của Trần Hách, nhất định là sẽ không tiếp tục để ý đến Kiều Hân nữa. Nếu như Kiều Hân đủ thông minh, cũng chỉ có thể tìm phu quân khác.

"Đã như vậy, mọi người liền giải tán đi! Sau này lại tụ." Trương Bân Bân đứng dậy nói. Canh giờ không còn sớm, hắn nên trở về cung. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẫu hậu, hắn phải đi đốc thúc một cái mới được.

Mọi người nghe vậy, tất cả không có dị nghị. Hai huynh muội Địch Lệ Cảnh Văn và Địch Lệ Nhiệt Ba đi theo Trương Bân Bân rời đi. Sau đó Lý Thần và Trịnh Khải cũng cáo từ. Mắt thấy tất cả mọi người đều đi, Trần Hách vội vàng đuổi theo. Về phần Kiều Hân như thế nào, cùng hắn có quan hệ gì đâu?

Mắt thấy Trần Hách cư nhiên cái gì cũng chưa nói đã rời đi, Kiều Hân bị lưu lại ở phía sau bắt đầu vò khăn, yên lặng rơi lệ. Xong rồi, cái gì cũng xong rồi. Thái độ của Trần công tử đã nói rõ tất cả: Hắn sẽ không để ý đến nàng nữa. Nàng không biết Trần công tử rốt cuộc là người thế nào, tự nhiên là cũng không biết đi nơi nào tìm Trần công tử. Lúc này Kiều Hân cảm thấy múc nước bằng cây trúc toi công. Còn chưa có leo lên Trần công tử, Hàm ca ca cũng bị nàng vứt bỏ.

Không đúng, Hàm ca ca chưa có ném. Vừa rồi Hàm ca ca còn ra mặt giúp nàng. Nghĩ đến đây, Kiều Hân ý chí chiến đấu uể oải lại lần nữa phấn chấn đứng lên. Hàm ca ca luôn bao dung nàng, chỉ cần nàng đi theo Hàm ca ca nhận sai, Hàm ca ca nhất định sẽ tha thứ cho nàng. Bây giờ không được, nàng phải đi tìm bà nội. Hàm ca ca tôn kính nhất chính là bà nội, hắn nhất định sẽ nghe lời của bà nội. Cho nên, nàng không có thua. Nàng cũng sẽ tuyệt đối không thua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bà#lữ