Chương 24
Chương 24
"Bà nội, Kiều Hân không có, Kiều Hân là bị oan uổng. Bà nội, ngài tin tưởng Kiều Hân có được hay không? Ngài vẫn luôn rất yêu thương Kiều Hân, Kiều Hân thật không có." Kiều Hân bổ nhào vào dưới chân Lộc nãi nãi kêu khóc. Không thể, bà nội tuyệt đối không thể không để ý đến nàng. Trần công tử đã không để ý đến nàng, nếu lại mất đi Lộc gia nữa, nàng sẽ thành hai bàn tay trắng.
"Không có? Vậy ngươi có thể giải thích một chút vì sao ngươi lại cùng nam nhân khác xuất hiện ở Khách Duyệt Lâu sao? Người nam nhân kia là ai?" Từ trên cao nhìn xuống Kiều Hân, Lộc nãi nãi hối hận không dứt. Thiếu chút nữa, còn thiếu một chút, loại nữ nhân này liền vào cửa chính của Lộc gia...
"Ta... Bà nội, ngài có thể đi hỏi Hàm ca ca. Vị công tử kia là người quen của Hàm ca ca, cùng Kiều Hân không liên quan." Kiều Hân cái gì cũng không quan tâm, kéo ra Lộc Hàm làm bia đỡ đạn. Nhiều người ở đây đều hướng về phía nàng chỉ chỉ chỏ chỏ, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận.
"Trần đại ca, đây không phải là Kiều cô nương ngày hôm qua đi theo bên cạnh huynh sao? Nàng đây là đang làm cái gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nhìn Kiều Hân đang khóc đến thê thảm. Lộc ngốc tử, cha mẹ chi mệnh của huynh nhưng là đem tất cả nước bẩn đều hắt lên người huynh.
"Nhiệt Ba muội muội, đừng xem. Chúng ta lập tức đi. Loại nữ nhân này, đừng để dơ bẩn mắt của muội." Trần Hách phát hiện hắn và Kiều Hân này thật đúng là hữu duyên. Hắn bất quá là muốn cảm ơn Nhiệt Ba muội muội ngày hôm qua tương trợ, mới đặc biệt mời Nhiệt Ba muội muội đi ra cửa một chút. Như vậy cũng có thể đụng phải Kiều Hân? Thật đúng là tránh cái gì cũng có thể nhưng không thể tránh được nghiệt duyên!
"Trần công tử? Trần công tử, Kiều Hân..." Quay đầu nhìn lại, Kiều Hân sợ hãi kêu lên tiếng. Không nghĩ đến sẽ làm Trần Hách thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này, nàng hoàn toàn hoảng loạn. Bà nội đã nói như vậy, Lộc gia nàng là đừng suy nghĩ. Ông trời có mắt, cho nên lại để nàng đụng phải Trần công tử.
"Cái đó... Kiều cô nương, không phải là hôm qua cô nói Lộc công tử là huynh trưởng của cô hay sao? Hôm nay vì sao?" Dáng vẻ ấp úng của Kiều Hân ngược lại rất thú vị. Thừa dịp Lộc ngốc tử không có ở đây, Địch Lệ Nhiệt Ba không khách khí đến khi dễ Kiều Hân.
"Địch tiểu thư, ta..." Ngay trước mặt Trần công tử, Kiều Hân không thể không mở miệng. Nhưng là đứng phía sau là Lộc nãi nãi, nàng nên làm cái gì bây giờ? Lựa chọn như thế nào mới có lợi nhất cho nàng?
"Địch tiểu thư đúng không? Nếu đã trùng hợp đến cửa Lộc gia như thế, nào có đạo lý qua cửa không vào? Mau mời vào." Đây chính là Địch tiểu thư trong miệng Trương chưởng quỹ? Quả thật không hổ là tiểu thư khuê các! Mỗi tiếng nói hành động, khí thế và cao quý đặc biệt kia là điều mà tiểu cô nương như Kiều Hân kia không thể nào so sánh được.
"Nhiệt Ba gặp qua Lộc lão thái thái. Không mời mà tới, là Nhiệt Ba không biết lễ phép." Lựa chọn đi đường này, chẳng qua là đột nhiên rất muốn nhìn Lộc phủ một chút mà thôi. Gặp Lộc nãi nãi mắng nhiếc Kiều Hân chỉ là ngoài ý muốn. Được Lộc nãi nãi mời, càng là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn. Cho dù như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn là cười nhạt đi lên phía trước, lễ độ trả lời.
Trong trí nhớ, lúc mới đầu Lộc nãi nãi đối với nàng vẫn rất từ ái. Chẳng qua là sau đó, hành động nàng cố ý phải giúp Lộc Hàm nạp Kiều Hân làm thiếp làm tổn thương tâm của Lộc nãi nãi. Lộc nãi nãi hi vọng Lộc gia có con trai trưởng, nhưng là nàng lại kiên trì không cùng Lộc Hàm viên phòng. Hoàng thượng gả Quận chúa Lộc gia không dám đắc tội, hi vọng của Lộc nãi nãi chỉ có thể tan vỡ. Sau nữa, có Tiền Viên Viên và Bạch Tuyết Lan tồn tại, Lộc nãi nãi hoàn toàn thất vọng về nàng, không bao giờ... nói chuyện với nàng nữa.
"Nhiệt Ba? Tên rất hay! Vậy lão bà tử ta liền cậy già lên mặt, gọi cháu một tiếng Nhiệt Ba. Không cần gò bó như vậy, vô tình gặp được tức là duyên phận. Cửa lớn Lộc gia, cháu nhưng là nhất định phải vào." Lời của Lộc nãi nãi có đủ thâm ý. Vị Địch tiểu thư này lễ nghi hết sức chu toàn, bà thích.
"Vậy Nhiệt Ba liền cung kính không bằng tuân mệnh." Sớm muộn đều phải bước vào cửa lớn Lộc gia, bây giờ vào cũng không sao. Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nói liền chuẩn bị đi theo sau lưng Lộc nãi nãi đi vào trong.
"Nhiệt Ba muội muội, Trần đại ca đi vào cùng muội." Lộc lão thái thái sao lại đột nhiên mời Nhiệt Ba vào phủ? Trần Hách không yên lòng nói.
"Trần đại ca, Nhiệt Ba và lão thái thái cũng chỉ hàn huyên một chút việc nhà mà thôi. Huynh một nam tử, đi vào làm gì? Không bằng nhân cơ hội này nói chuyện với Kiều cô nương thật tốt. Có một số việc vẫn nên nói rõ ràng là tốt nhất." Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong liền xoay người đi vào cửa lớn Lộc gia. Tư Nguyệt và Tề Phong cũng đi theo. Hôm nay trước khi ra phủ, Vương phi có giao phó hai người bọn họ nhất định một tấc cũng không được rời khỏi Quận chúa.
Lần nữa bước vào Lộc phủ đã từng sinh sống tám năm, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba ngũ vị tạp trần. Nàng làm chủ mẫu năm năm lại rất ít khi bước ra khỏi tiểu viện của mình. Ba năm quỷ hồn lại khiến nàng đối với mỗi góc Lộc gia đều rõ như lòng bàn tay. Một vài hình ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, Địch Lệ Nhiệt Ba trong lòng ấm áp tự nhiên nảy sinh. Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho Lộc ngốc tử, nàng ở Lộc phủ đợi hắn ba năm! Chỉ cần hắn ở trong phủ, nàng tuyệt đối sẽ không cách hắn vượt qua ba bước. Bao nhiêu lần, nàng lặng lẽ nắm hắn; bao nhiêu lần, nàng nhẹ nhàng ôm hắn; bao nhiêu lần, nàng yên lặng hôn qua hắn... Mà hắn lại chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của nàng...
"Nhiệt Ba và Hàm tiểu tử nhà ta quen biết, ngàn vạn lần đừng làm như người xa lạ. Coi như là đang ở nhà mình là tốt rồi." Đi ở phía trước Lộc nãi nãi nói.
Suy nghĩ bị cắt đứt, Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt cười nói: "Đa tạ lão thái thái cất nhắc, Nhiệt Ba sẽ."
"Còn nói cái gì lão thái thái. Nếu không để ý, liền kêu Lộc nãi nãi đi." Kéo qua tay của Địch Lệ Nhiệt Ba, Lộc nãi nãi hòa ái nói.
"Lộc nãi nãi." Mặc cho Lộc nãi nãi lôi kéo mình, Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ngoan!" Lộc nãi nãi càng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba càng hài lòng. Húc tiểu tử phúc khí ở đâu ra, lại có thể gặp được nữ tử tốt như vậy.
Cảm nhận được Lộc nãi nãi thích, Địch Lệ Nhiệt Ba chợt có loại xúc động muốn khóc. Kiếp trước nàng không quan tâm bất luận cái nhìn của người ở Lộc gia đối với nàng như thế nào. Thân là Quận chúa cao cao tại thượng, Địch Lệ Nhiệt Ba sao có thể chịu được khuất nhục không thể không gả vào Lộc gia? Hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, lễ đãi thúc cô, sinh dưỡng hài tử? Với nàng mà nói, tuyệt đối không thể! Cho nên, nàng giúp Lộc Hàn nạp thiếp. Nàng lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến giới hạn của người Lộc gia, làm cho cả Lộc gia đều căm hận nàng.
Cho đến khi ca ca vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở trước mặt, nói cho nàng biết hắn muốn ra chiến trường, không bao giờ... lại để ý đến nàng nữa. Một khắc kia, nhìn xa cách và lạnh nhạt trong mắt ca ca, Địch Lệ Nhiệt Ba rốt cuộc hiểu rõ nàng đã sớm tiêu hao hết kiên nhẫn của mọi người. Không có người nào sẽ vĩnh viễn bao dung không chừng mực. Ngày đó, nàng xin ca ca giúp nàng làm một việc cuối cùng: Đem thư của nàng đến hoàng cung cho Trương Bân Bân, tự tay giao cho Trương Bân Bân.
Ca ca nói Trương Bân Bân sẽ không hồi âm, để cho nàng chết tâm. Nhưng là nàng kiên trì không chịu. Nàng đợi Trương Bân bân một tháng, lại cái gì cũng không có. Sau khi ca ca rời khỏi Tuyên thành nửa tháng, Địch Vương phủ nghênh đón thánh chỉ của Trương Bân Bân: thân là Vương phi, Địch Vương phi chẳng những không có lòng khoan dung rộng lượng, ngược lại khắp nơi chèn ép người làm trong phủ. Đặc biệt ban thưởng Nhị phu nhân lên làm trắc Vương phi Địch Vương phủ, răn đe!
Một khắc thánh chỉ truyền đến tai Địch Lệ Nhiệt Ba kia, nàng khóc. Nhiều năm kiên trì như vậy, cuối cùng đã đến điểm cuối. Không có lòng khoan dung rộng lượng, khắp nơi chèn ép người làm? Trong thánh chỉ Trương Bân Bân nói không phải là mẫu phi của nàng? Rõ ràng là nói Quận chúa nàng. Ngày Địch Lệ Trường Nhạc vào cung làm phi, nàng còn ôm một tia hi vọng kia chỉ là kế sách tạm thời của Trương Bân Bân. Tân hoàng lên ngôi, vì lung lạc Địch Vương phủ mà thôi. Đạo thánh chỉ này lại không chút lưu tình đập tan tất cả hi vọng của nàng.
Khi đó, ca ca đã đi đến biên quan. Bởi vì có tân hoàng và Nhạc phi làm chỗ dựa, Trắc Vương phi mới nhậm chức không quá nửa tháng liền đoạt đi tất cả quyền lực của nữ chủ nhân Địch Vương phủ. Còn nhớ rõ lần nàng trở về Địch Vương phủ, vẻ mặt ưu sầu và mất mác của mẫu phi làm tôn lên vẻ mặt phách lối hết sức đáng ghét của Nhị phu nhân kia.
Đó là một lần cuối cùng nàng trở về Địch Vương phủ, cũng là lần cuối cùng nghe được mẫu phi khuyên bảo: "Nhiệt Ba, đủ rồi. Định hạ tâm lai, ở Lộc gia sống thật tốt đi! Cũng đem tất cả những ý niệm không nên có kia chặt đứt đi. Tân hoàng, không phải là người con nên muốn. Những gì không phải của con, sẽ không thuộc về con, để xuống tất cả cho mẫu phi. Địch Vương phủ có thể làm cho con, chỉ có thể đến hôm nay. Sau này, con không cần trở về nữa. Vương phủ, một mình mẫu phi coi chừng là được rồi..."
Mẫu phi của nàng khi nào thì từng nản lòng thoái chí như vậy? Khi đó nàng vẫn cho là mẫu phi nhất định là đang trách nàng quá tùy hứng. Nếu không phải nàng, quan hệ giữa Lộc gia và Trương Bân Bân sẽ không như miếng băng mỏng, tràn ngập nguy cơ. Ngay cả Lộc gia Nhị thiếu gia Lộc Diệp Triển, rõ ràng là có năng lực đi lên con đường làm quan, lại nửa đường buông tha cho tất cả. Tất cả, đều là sau khi gả vào Lộc gia nàng tùy ý tạo thành. Cho nên, mẫu phi không muốn tha thứ cho nàng. Cho dù là sau khi nàng chết, cũng không đến liếc mắt nhìn nàng một cái. Sau này, Lộc Hàm hướng về phía bài vị của nàng cho nàng biết: biết được tin nàng chết, Địch Vương phi ngã bệnh, Địch Vương gia cáo lão, Địch đại tướng quân từ quan...
Thì ra là, nàng luôn thích suy đoán lung tung, không ngừng oan uổng người bên cạnh. Bất kể là Lộc Hàm hay là mẫu phi, nàng cũng đương nhiên cho là bọn họ giận nàng, không cần nàng... Một khắc kia nàng rốt cuộc hiểu rõ, thật ra thì vẫn luôn là tự nàng buông tha cho mình...
"Nhiệt Ba, không phải là bà nội khoe khoang, Hàm tiểu tử nhà chúng ta thật sự là một đứa bé tốt. Thân là trưởng tôn, đối với bà nội là ta và cha mẹ cực kỳ hiếu thuận. Chính là ba người đệ đệ muội muội trong nhà kia, đều la hét nói nó là ca ca tốt..." Ngồi ở trong đại sảnh Lộc gia, Lộc nãi nãi bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể Lộc Hàm rất tốt.
Lộc ngốc tử tốt, trong lòng nàng so với ai đều rõ hơn. Nghe Lộc nãi nãi nói, nàng vẫn hết sức vui vẻ. Vì vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không chen miệng, nghiêm túc nghe Lộc nãi nãi nói, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba giống như không có cảm thấy không nhịn được, Lộc nãi nãi càng thêm cao hứng, nói cũng càng thêm hăng say.
"Bà nội, người lại bắt đầu thổi phồng đại ca nữa? Cũng không thấy chán a!" Lộc Mộng Văn đi theo mẫu thân vào đại sảnh, liền nghe thấy bà nội lại đang nói những lời đã thuộc như lòng bàn tay. Bà nội cố ý sai người tìm nàng và mẫu thân đến đây chính là để khen đại ca?
"Các ngươi đã đến. Vị này là Địch tiểu thư bằng hữu của Hàm tiểu tử, còn không mau đến đây gặp mặt?" Thấy con dâu và cháu gái, Lộc nãi nãi cười nói.
"Địch tiểu thư? Đại ca khi nào thì biết một vị mỹ nhân xinh đẹp như vậy a? Cư nhiên lại cất giấu không cho người nhìn, đại ca thật xấu!" Lộc Mộng Văn tự nhận mình cũng không phải nữ tử xấu xí. Nhưng là, nhìn thấy vị Địch tiểu thư này, nàng chỉ có thể cam bái hạ phong.
"Nói càn cái gì đấy? Địch tiểu thư đúng không? Hoan nghênh đến nhà làm khách." Nhẹ trách Lộc Mộng Văn một tiếng, Lộc phu nhân quay đầu dịu dàng nói với Địch Lệ Nhiệt Ba. Không phải là không biết Hàm tiểu tử không thích Kiều Hân kia, bất đắc dĩ lão thái thái thích. Bà người làm dâu chỉ có thể khuyên con trai không thể không nghe theo ý của lão thái thái. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một vị mỹ nhân như hoa như ngọc, Lộc phu nhân đối với dụng ý của lão phu nhân đương nhiên là rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com